Chương 14

Tiểu Giác vẫn đang ở trong bếp sơ chế nguyên liệu, tiếng nước chảy lớn nên không nghe thấy Hoàng Vũ Hàng nói chuyện điện thoại bên ngoài.

Hoàng Vũ Hàng có chút khó xử đặt điện thoại xuống, miệng lẩm bẩm bản thân đâu có đau lòng, căn bản không có ý đó.

Trong đầu vẫn còn nhớ đêm hôm đó Hoàng Kỳ Lâm nói không ăn là thực sự nhịn đói đến sáng hôm sau, trong lòng Hoàng Vũ Hàng liền cảm thấy không an tâm.

Tiếng TV bỗng trở nên chói tai, bàn tay đặt trên bàn không được thoải mái, mắt hết nhìn vào bếp lại nhìn sang chiếc túi của mình.  

Ngay khi tiếng nước chảy dừng lại, Hoàng Vũ Hàng đột nhiên đứng dậy, lấy tờ công thức hơi nhăn từ trong túi ra rồi quay người hướng phòng bếp lớn giọng gọi.

“Tiểu Giác!”

Tiểu Giác vẩy nước dính trên tay và ngó đầu ra. 

“Tôi đột nhiên có việc phải đi trước, công thức để đây cho cậu, cậu cứ thử làm theo xem, nếu như có vấn đề thì gọi điện cho tôi!”

“… Hả?”

Tiểu Giác nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Anh, anh phải đi rồi sao?”

“Thực xin lỗi, có hơi gấp.”

Nói đến đây dây giày của Hoàng Vũ Hàng đã buộc xong.

“… Không, không phải đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?”

Tiểu Giác vội vàng đi ra cửa, trong đầu hiện lên rất nhiều cách để giữ người ở lại, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu này. 

Hoàng Vũ Hàng lắc đầu, “Không cần lo lắng, thực sự xin lỗi, tôi đi trước nhé.”

“À, vâng… anh đừng vội quá, trên đường cẩn thận.”

Hoàng Vũ Hàng mỉm cười với cậu rồi mở cửa rời đi.  

Tiểu Giác vẫn đứng trước cửa, mới chỉ một tiếng trước khóe miệng còn nhếch lên bây giờ đã hoàn toàn sụp xuống, niềm vui chuẩn bị nguyên liệu vừa rồi cũng không sót lại chút nào. 

Vừa hụt hẫng vừa tức giận ngã người lên ghế sofa, điện thoại trên tay ghế theo đó trượt xuống. 

Tiểu Giác cầm lên mở khóa, cậu thở hắt ra một hơi khi nhìn thấy nhật ký cuộc gọi đến của Hoàng Kỳ Lâm lọt vào tầm mắt.

Mười phút trước cậu vẫn còn ở trong bếp, vậy ai đã trả lời điện thoại? 

Dáng vẻ vội vàng rời đi của Hoàng Vũ Hàng vốn dĩ luôn chập chờn trong tâm trí, giờ đây dường như càng thêm rõ ràng hơn. 

...

Nhà của Hoàng Kỳ Lâm gần đây vừa đổi sang khóa mật mã, sau khi nhập mật khẩu mở cửa, Hoàng Vũ Hàng đẩy nhẹ cửa bước vào. 

Vốn dĩ tưởng rằng phòng khách sẽ lại trống trải, ai biết rằng trong nháy mắt liền nhìn thấy một cục tròn tròn nhô lên trên ghế sofa.

Hoàng Kỳ Lâm lúc ngủ có một thói quen, đó là luôn thích cuộn mình trong chăn thành một quả bóng. 

Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Vũ Hàng tưởng rằng cậu lạnh, nhưng khi thấy đôi mày cau lại, anh đoán rằng có thể là do cô đơn. 

Trên bàn nhỏ trong phòng khách có một chai nước đã cạn, Hoàng Vũ Hàng thở dài, không cần nghĩ cũng biết Hoàng Kỳ Lâm lại dùng nước để lót lạ.

Có chút tức giận cầm chai nước ném đi, Hoàng Vũ Hàng mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, nghĩ tới Hoàng Kỳ Lâm luôn ăn uống bất thường nên muốn cho thêm một vài nguyên liệu vào mì để đủ chất.  

Hoàng Kỳ Lâm ngủ rất nông, sau khi cúp điện thoại trong bụng tức giận như lửa đốt, hai tay nắm chặt chăn đỏ ửng.

Lúc cửa mở cậu đã lơ mơ tỉnh nhưng lại quá lười ngẩng đầu lên nhìn xem là ai.

Tuy rằng để bụng đói với cậu là chuyện bình thường, nhưng nổi giận nói không ăn không có nghĩa là không muốn ăn, ngay lúc này khi mùi thơm xộc vào mũi, dạ dày bắt đầu cồn cào réo rắt. 

Hoàng Kỳ Lâm ngồi dậy dụi dụi mắt, quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng Hoàng Vũ Hàng đi ra đi vào giữa phòng bếp và bàn ăn, trên bàn đặt một chiếc bát đang bốc khói nghi ngút, thìa và đũa ngay ngắn ở hai bên. 

Hoàng Vũ Hàng ngoảnh đầu lại, Hoàng Kỳ Lâm bắt gặp ánh mắt không nhìn ra biểu cảm gì của anh.

Hoàng Vũ Hàng đi đến rồi ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa.

“Đứng dậy tới ăn đi.”

Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày, “Hôm nay là ngày nghỉ của anh, tôi nên để anh nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”

Hoàng Vũ Hàng cứng họng, “......Tôi không có ý đó…”

“Tôi sẽ tự mình học nấu ăn, tự mình gọi đồ ăn ngoài, tự mình đi mua đồ ăn, để anh không phải đau lòng cho người ta vì không có một ngày nghỉ trọn vẹn.”

“Thật là…” Hoàng Vũ Hàng ôm trán, “Cậu hiểu lầm tôi quá nhiều rồi.”

Hoàng Vũ Hàng thầm ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định phải nghĩ kỹ từng câu từng chữ trước khi nói chuyện với Hoàng Kỳ Lâm. 

Hoàng Kỳ Lâm bĩu môi, tức giận nói xong lại cảm thấy bản thân có chút tổn thương. Nhìn thấy vẻ mặt ấy, Hoàng Vũ Hàng chỉ biết bất lực.

“Ngày nghỉ tôi không có gì làm nên nếu cậu đói thì gọi điện cho tôi.” 

Hoàng Kỳ Lâm nhìn anh chằm chằm không nói lời nào. 

Hoàng Vũ Hàng bị nhìn có chút hoảng loạn, đúng lúc nghe thấy tiếng réo trong bụng Hoàng Kỳ Lâm, Hoàng Vũ Hàng nhanh chóng đổi chủ đề. 

“Trước tiên ăn đi đã, bụng của cậu kêu sắp mòn rồi.”

Hoàng Kỳ Lâm nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh, lửa giận trong bụng liền giảm đi rất nhiều, ậm ừ lôi chăn đứng dậy. 

Hoàng Vũ Hàng thấy cậu định quấn chăn đi đến phòng bếp, không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp vươn tay ôm người kéo lại.

Cả người đột ngột rơi vào vòng tay của Hoàng Vũ Hàng, tóc cậu quét qua mặt anh.

“Bỏ chăn xuống đã, trên bàn có dầu……”

Còn đang nói dở, vừa cúi đầu Hoàng Vũ Hàng liền nhìn thấy vành tai đỏ bừng và vẻ mặt có phần ái muội của Hoàng Kỳ Lâm.

Cảm giác bế cả người Hoàng Kỳ Lâm trên tay ngày hôm qua trở lại, bàn tay Hoàng Vũ Hàng đang đặt ở eo của Hoàng Kỳ Lâm, buông ra không được mà siết chặt cũng không thể.

Bầu không khí trở nên vô cùng mập mờ, sau một lúc im lặng, Hoàng Kỳ Lâm đã đẩy chăn trên người mình vào người Hoàng Vũ Hàng để phá vỡ sự ngượng ngùng. 

Nhìn Hoàng Kỳ Lâm không thèm quay đầu mà đi một mạch đến bàn ăn, Hoàng Vũ Hàng hít sâu một hơi rồi cầm chăn đem về phòng gấp gọn lại. 

Sau khi đi ra Hoàng Kỳ Lâm vẫn đang cắn đũa, vừa ăn vừa lướt điện thoại, hiển nhiên là không muốn nhìn Hoàng Vũ Hàng. 

Hoàng Vũ Hàng sờ sờ đầu rồi ngồi xuống trong góc ghế sofa thư giãn. 

Thật kỳ lạ, cảm giác không thoải mái vừa rồi lúc ở nhà Tiểu Giác lại hoàn toàn không có ở chỗ của Hoàng Kỳ Lâm.

Có lẽ... anh ấy đã thực sự quen với việc ra vào nơi này. 

Hoàng Vũ Hàng dựa lưng vào ghế, ghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi. 

Khi Hoàng Kỳ Lâm nghe thấy tiếng ngáy nhỏ, quay đầu lại đã thấy Hoàng Vũ Hàng đang ngủ say với tư thế kỳ lạ. 

Cắn đứt sợi mì trong miệng, Hoàng Kỳ Lâm dùng tay trái tùy ý quệt qua rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoàng Vũ Hàng, ôm đầu gối ngồi xổm xuống. 

Nhìn người trước mặt đang hơi há miệng ngủ, Hoàng Kỳ Lâm nghiêng đầu, bất giác nghiêng người tới và đưa tay ra.

Đầu ngón tay chợt dừng lại trước khi chạm vào mặt của Hoàng Vũ Hàng, sau đó liền co lại thụt vào lòng bàn tay.  

...


“Hà Lạc Lạc, cậu cùng tớ đến thăm ban Hoàng Vũ Hàng.”

“Hả?”

“Là ngày mai, nhớ sắp xếp trước.”

“...........Ò.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top