Chương 1-10 (tiếp)

Toàn bộ khung cảnh buổi tiệc bởi vì chị đột nhiên xuất hiện mà lặng lẽ kéo dài chừng nửa phút. Đạo diễn chính là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, bưng ly rượu, ân cần khách sáo tiến lên đón: " Phạm Tổng ".

Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí buổi tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía chị mà chào hỏi: " Xin chào Phạm Tổng ! ". 

Thanh Hằng vờ như không nghe được lời chào hỏicủa người chung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía khu ghế ngồi. Tuy bước đi có phần thong thả nhưng quả thật mỗi bước đi của chỉ đều làm khuynh đảo những người ở đây không ít. 

Đạo diễn bưng rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh chị, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.

Cô vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa do có đám người che chắn, cô mới dám tranh thủ trộm ngắm chị một chút. Khi bước chân chị càng ngày càng gần, cô chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhanh qua một cái. Đến lúc chị tới gần kề thì cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà lấy đồ ăn một cách cứng ngắc, giả đò bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của chị.

" Phạm tổng, sao cô đến mà không nói trước một tiếng, để tôi phái người đi đón cô a...  "

Nghe tiếng đạo diễn nói cô có thể cảm giác được chị đang đi tới chỗ mình. Cô vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận.

Rốt cục chị cũng bước đi ngang qua khỏi chỗ cô ngồi. Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện chị tới ngồi xuống chiếc ghế ngay sau lưng mình.

Lúc ban đầu khi Ngọc Hà thích Thanh Hằng, dù nằm mộng thôi cũng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy Thanh Hằng, nhưng sau đó, cô trở nên có chút e ngại khi thấy chị. Lúc chị đi xa thì không đến nỗi, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, cô liền không thể nói nên lời, khẩn trương cùng sợ hãi, huống chi ba tháng trước còn xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này chị ngồi đằng sau cô, giọng nói của chị, hơi thở của chị, cô đều có thể cảm nhận rõ ràng. Ngọc Hà khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lúc này, Thanh Hằng cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điệnảnh và chương trình truyền hình. Mà chị như cũ vẫn nói rất ít, chủ yếu là đạo diễn thaothao bất tuyệt. Nhưng mỗi lần Thanh Hằng lên tiếng, đều làm cho đáy lòng Ngọc Hà run lên kịch liệt. 

Đến cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ đi toilet nói với Hân Hân rồi đứng lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc cô đứng lên, chị cũng bật dậy.

Toilet phía sau Ngọc Hà, cửa ra đại sảnh buổi tiệc thì ngay sau lưng Thanh Hằng. Cô xoay người, chị cũng xoay người, hai người cứ như vậy không kịp phòng bị bất ngờ đối mặt nhau.

Cô vừa chạm phải tầm mắt của chị, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn ấy. 

Cô và chị thành vợ chồng đã được năm tháng, nhưng là kết hôn trong bí mật, nên trong con mắt của người ngoài, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ.

Ngọc Hà siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, vờ không quen biết Thanh Hằng như những người khác, hướng phía anh cung kính chào hỏi: " Phạm Tổng ".

Thanh Hằng không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng của người đối diện. Qua một hồi thật lâu, chị chợt chớp mắt, xoay người, vòng qua bên rồi sải bước hướng về cửa ra đại sảnh buổi tiệc rời đi.

Từ đầu đến cuối, chị đều không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, như thể người phụ nữ đứng trước mặt chị không phải là người vợ đã kết hôn cùng chị năm tháng qua...

Từ trước đến nay Thanh Hằng vốn tính tình cô lãnh, toát ra hơi thở người-lạ-chớ-tới-gần. Hơn nữa, trong làng giải trí chị một tay che trời, khiến mọi người gặp chị khó tránh khỏi căng thẳng cẩn trọng. Hiện tại chị đã đi rồi, không khí buổi tiệc dần khôi phục lại sự huyên náo. Tất nhiên cũng bởi vì sự xuất hiện của chị, cũng nổi lên không ít lời bàn tán xôn xao.

" Phạm Thanh Hằng, thật đúng là huyền thoại của giới showbiz ! "  - Một người đàn ông trên tay cầm ly rượu có màu đỏ tươi chói mắt, lên tiếng bình phẩm.

"  Đâu chỉ là huyền thoại thôi, mà thật sự là một huyền thoại khó tin. Phải biết rằng từ lúc cô ta gia nhập đến nay, suốt mười năm mà không có một scandal hay vụ bê bối tình ái nào " - Người phụ nữ đứng cạnh anh ta tiếp lời.   

" Hơn nữa nghe đâu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đó. Lúc cô ta gia nhập giới showbiz chỉ là một người thiếu thốn. Phải chịu không ít uất ức, nhẫn nhịn. Gần bốn năm mới hết khổ. Mà đúng là ông trời không phụ lòng người nha. Liên tiếp trong sáu năm nay, mười kiệt tác điện ảnh được bình chọn trên mạng, trong đó có sáu bộ phim cô đảm nhiệm vai chính, hai bộ là vai phụ " - Người đàn ông kia tiếp tục nói. 

" Mọi người có biết vụ việc ba năm trước không ? Khi ấy Truyền Thông Hoàn Ảnh gặp phải nguy cơ muốn đóng cửa, cô ta đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại truyền thông Hoàn Ảnh. Khi ấy tất cả mọi người đều nghĩ cô ta sẽ đi tới kết cục phá sản, nào ai biết được chỉ trong ba năm ngắn ngủi, truyền thông Hoàn Ảnh thật sự trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, người nào mà không phải xuất thân từ truyền thông Hoàn Ảnh chứ " - Người đàn ông thứ 3 thấy cuộc "khai quật" quá khứ oanh liệt này khá thú vị bèn nhập hội. 

" Nhưng tôi nghe nói rằng cô ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Trong giới showbiz mấy năm nay không ai có thể nói chuyện được với anh ta quá mười câu ".

" Giờ tôi mới để ý, cô ta gia nhập từ năm mười tám tuổi, đến nay cũng đã hai mươi tám rồi, cho dù là không kết hôn, cũng nên có bạn trai chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có? " 

" Đúng vậy, đừng nói bạn trai, mà ngay cả đối tượng ái-muội cũng không thể chụp được, anh nói xem liệu cô ta có phải là không có hứng thú với đàn ông hay không...? "

Bảo Hân nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Hà trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi: 

" Không phải chị ta đang ở Nha Trang quay phim còn chưa kết thúc sao ? Thế nào lại đột nhiên quay về đây ? "

Tuy rằng chuyện kết hôn của hai người là giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm người quản lí của cô - Bảo Hân, cho nên từ " chị ta " trong lời của Bảo Hân tuy không nêu tên nhưng cô hiểu được là đang ám chỉ Thanh Hằng. Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía người bạn của mình, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: 

" Không biết ".

" Không biết ?! " Hân Hân vẻ mặt kỳ quái xem xét Ngọc Hà : " Cô Hồ Ngọc Hà, cô rốt cuộc có phải là vợ không vậy? Chị ta từ Nha Trang quay về Hà Nội, sao lại không thông báo cho cô ? "

Cô tiếp tục ảo nảo lắc đầu: " Thật sự không có ". 

Bảo Hân đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi Ngọc Hà và Thanh Hằng chạm mặt nhau. Mà Thanh  Hằng từ đầu tới cuối đều không nhìn Ngọc Hà lấy một cái. Lúc đó, cô chỉ nghĩ là hai người chỉ diễn trò để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ cô lại thấy có vẻ không giống như cô nghĩ. Bảo Hân cau mày, mở miệng hỏi lần nữa: " Cậu và chị ta đã từng vụng trộm như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần ?"

Ngọc Hà rũ mắt xuống, không nói gì, cô và chị không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm cả. Từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba. Mà lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cô ngà ngà say mà ôm ấp yêu chị một lần, nhưng một lần đó cũng chỉ toàn là những lời cay nghiệt của chị.

Nghĩ tới điều ấy, Ngọc Hà nhếch môi cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của Bảo Hân: " Chị ấy và tớ đã ba tháng không liên lạc rồi ". 

"Ba tháng?!" - Bảo Hân mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị: "Cô Hồ Ngọc Hà, cô rốt cuộc là vợ chị ta, hay chị ta đang nuôi nhân tình khác ? Nói cô là vợ bé cũng là coi trọng cô lắm rồi. Vợ bé bồi kim chủ ngủ một giấc, còn có thể mò được không ít chỗ tốt, mà cô thì sao? Thân là vợ chị ta, cô xem cô từ đầu tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu? Còn nữa, chị ta trong giới showbiz hô mưa gọi gió, muốn đưa cô lên thành ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại khăng khăng chỉ cấp cho cô một vai phụ nhỏ trong bộ phim vừa rồi..." 

Ngọc Hà không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói quyết liệt của Bảo Hân mà khẽ run. Bảo Hân nói đúng, cô đích xác ngay cả vợ bé cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng vợ bé tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ ưa thích, mà cô bồi chị ngủ, ngược lại còn chọc chị phẫn nộ cùng chán ghét.

Cô bưng cafe lên hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của người khác: 

" Cậu cũng không phải không biết, tớ và chị ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình thường ". 

Bảo Hân và Ngọc Hà quen nhau từ thời tiểu học, tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, Bảo Hân cũng biết. Cô nghe Ngọc Hà nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Kiều An Hảo thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng: 

" Kiều Kiều, hồi cấp ba, trong trường người có thể nói chuyện với chị ta không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà cậu lại nằm trong số đó, hơn nữa lúc ấy chị ta đối với cậu cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi với cậu. Sau khi lên đại học, như thế nào đột nhiên hai người lại không liên lạc với đối phương? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi chị ta không nhịn được nói những câu khó nghe. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người? "

Xảy ra chuyện gì ? Trong nháy mắt Ngọc Hà trở nên có chút mơ hồ, cô nhìn chằm chằm tách cà phê trước mặt hồi lâu, mới chậm dãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: 

" Tớ cũng không biết, mấy năm nay, tớ còn muốn biết hơncậu. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? ". 

Chỉ là, câu hỏi đó đã mười ba năm nay rồi... nhưng vẫn cất ở xó mãi vẫn chưa có câu trả lời. 

*** 

Khi Thanh Hằng lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý của mình - Thùy Mai đã đỗ xe chờ ở trước cửa chính. Thấy chị ra, nhanh như chớp cô ta lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau của xe. 


Thanh Hằng không nói tiếng nào khom người lên xe. Lúc Thùy Mai đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, liếc nhìn Thanh Hằng, phát hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ của người phụ nữ này, khóe môi đang mím chặt.


Cô ta bị vẻ mặt như thế của Thanh Hằng dọa sợ tới mức đáy lòng một trận chột dạ, vội vã đóng cửa xe, ngồi trên chỗ điều khiển, khởi động xe, quay vô lăng lái xe rời đi. 


Thùy Mai theo Thanh Hằng đã rất nhiều năm, chị chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của chị. 


Khi chị mím chặt khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.


Rõ ràng sau bữa tối, tâm tình chị vẫn bình thường không nóng không lạnh. Như thế nào một mình lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy ?



Thùy Mai đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Thanh Hằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công: 


" Phạm Tổng, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ ?".


Chị không lên tiếng. Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.


Từ xưa đến nay, Thanh Hằng tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp cận. Nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cảm giác áp bức từ trên người chị tỏa ra, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.


Thùy Mai tiếp tục nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng lại càng ngày càng căng thẳng.



Khi xe đang đi được nửa đường thì tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.


Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, Thùy Mai đánh liều lần nữa lên tiếng: "Trời mưa rồi."



Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong thủy chung không có thêm bất cứ tiếng động gì, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.


Thùy Mai liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.


Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Thanh Hằng luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: "Dừng xe!"


Thanh âm của chị phát ra không lớn, nhưng cũng đủ để Thùy Mai có thể hoàn toàn nghe thấy. Cô ta liền lập tức thắng phanh lại.


Thùy Mai quay đầu, nghi hoặc quay lại nhìn chị: 


" Phạm Tổng, làm sao vậy ? "


Thanh Hằng không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường. Hai người trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, sau đó liền vội vội vàng vàng chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt chị lại vẫn như cũ dừng lại ở nơi mái hiên mà hai bạn học sinh kia vừa tránh mưa.


Thùy Mai không thể hiểu được Thanh Hằng đang nhìn cái gì. Thấy chị hô dừng xe, mà không có gì phân phó, nhịn không được lại lên tiếng:


" Phạm Tổng ? "


Thanh Hằng vẫn không nói một lời, dường như đang thất thần suy nghĩ chuyện gì đó. Cơn mưa này, hai bạn học sinh kia... vô thức làm sự việc nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu chị. 


Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, chị và Ngọc Hà cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi chị và cô gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.


" Phạm Tổng ? "


Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của Thùy Mai. Thanh Hằng mi tâm hơi hơi giật. Nháy mắt lại trở về vẻ bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.


" Phạm Tổng, chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục...". 


Thùy Mai còn chưa nói hết, chị đã nhẹ giọng đánh gãy lời : " Cô xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi ". 


"A?" - Thùy Mai kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi thì Lục Cẩn Niên giọng điệu không thăng trầm mở miệng: " Hôm nay không đi Nha Trang, cô hãy đổi vé máy bay thành sáng mai ".


Đợi cho Thùy Mai xuống xe, Thanh Hằng leo lên ngồi ở ghế lái. Tay chị đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, ngoặt một vòng tại giao lộ phía trước hướng vào thành phố.


***

Tiệc mừng công phim «Có em trong đời» vừa kết thúc, Bảo Hân lái xe đưa Ngọc Hà quay về Cẩm Tú Viên.


Cẩm Tú Viên là khu dân cư cao cấp nằm ở ngoại thành Hà Nội. Dù hơi xa thành phố một chút nhưng cô rất thích ở đây. Vì nơi đây đem lại cho cô cảm giác thoải mái, bình yên. Nói cách khác, đây chính là nơi trú ngụ của cô khỏi một Hà Nội nhộn nhịp và tấp nập. 


Bảo Hân đỗ xe trước cổng biệt thự. Lúc này mưa đã tạnh, con đường được cọ rửa đặc biệt sạch sẽ, đèn đường mờ nhạt vẩy lên những giọt nước trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.


Cô chào tạm biệt Hân Hân, chờ sau khi cô ấy đem xe quay đầu rời đi, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.


Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.


Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng cô lại từng bước từng bước đi rất chậm rãi. 


Chị từ Nha Trang trở về  Hà nội, không biết tối nay có quay lại Cẩm Tú Viên hay không? Hoặc là, bây giờ, chị đã ở Cẩm Tú Viên rồi ?


Chuyện xảy ra ba tháng trước kia, Ngọc Hà thật sự không biết nên đối mặt với Thanh Hằng như thế nào. Vừa nghĩ tới cô có thể sẽ chạm mặt chị, toàn thân cô liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên.


Cô đứng trước cửa ra vào của ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.


Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét dọn vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.


Ngọc Hà đứng ở lối vào phòng khách, hướng mắt nhìn xung quanh, thấy không có một bóng người mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, cô lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.


Chị không có ở Cẩm Tú Viên... Chỉ là không biết liệu đêm nay chị có tới không ?


Tính tất cả quãng thời gian hai người kết hôn thì chị cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Cẩm Tú Viên một lần. Tuy rằng mỗi lần tới thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm.


Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm một tiếng nữa, nếu như chị vẫn chưa đến, thì có nghĩa là đêm nay chị sẽ không tới.


Trong suốt khoảng thời gian này, Ngọc Hà luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ một giờ. Cô thân thể căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.


Đã một giờ sáng rồi, đêm nay chị chắc chắn sẽ không xuất hiện.


- Hết chương - 

Vì chương này hơi dài nên mình chia ra làm hai nha. Thiết nghĩ hay là mình chuyển từ author sang editer nhở... 

Tuần này tôi không phải đi học chiều :> Nàng nào muốn một ngày ra một chương nào  =)))



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top