10.5 Miền ký ức (Nửa sau) (R18)

Cảnh báo: Boss-Aven x Dr. Ratio, có cảnh bạo lực (?)

Ratio đột nhiên thiếp đi. Lúc anh mở mắt đã thấy bản thân đứng nguyên ở vị trí đối diện 4 viên xúc xắc. Số vòng hiển thị trên màn hình khổng lồ phía sau Boss Aven đã chuyển thành lượt chơi thứ 2. Có vẻ mọi thứ trong tiềm thức đều chỉ là ảo giác và do chủ nhân nơi này tùy ý điều khiển nhưng nhờ sự giúp đỡ của Người Lưu Giữ Ký Ức mà anh không bị cưỡng chế thoát ra. Hơn nữa dù cho hắn có chối bỏ thì tâm trí của Aventurine đã đón nhận anh rồi. Ratio quay mặt nhìn ra phía sau, cậu bé Aven nhỏ tuổi vẫn đang đứng đó đợi anh. Như được tiếp thêm động lực mình đang đi đúng hướng, Ratio tung con chip lên.

Không ngoài dự đoán, lần này anh đã thua.

- Veritas... Làm tình với em.

- Hả?

Ratio kinh ngạc nhìn gã tiến lại gần, dùng móng tay sắc nhọn cứa rách trang phục trên người vị học giả. Làn da trắng như ngọc không có lấy một vết cắt từ màn tra tấn nho nhỏ lúc trước lộ ra. Ratio bối rối trước yêu cầu của Boss Aventurine. Anh giật mình khi phát hiện gã thực sự muốn trút bỏ sạch sẽ quần áo của anh để làm chuyện xấu hổ kia. Sự ngượng ngùng ập lên bộ não thiên tài khi anh hoàn toàn trần truồng trước mặt gã. Anh lo lắng nhìn ra phía sau, mong rằng người dẫn đường trong hình dạng trẻ con đã rời đi nhưng không, nó vẫn ở đó. Cơn xấu hổ tột cùng dâng lên trong lòng vị học giả, anh không nghĩ Aventurine sẽ làm loại chuyện này chỉ để chứng minh anh ghét hắn và thuyết phục anh rời khỏi.

- Sao thế giáo sư? Anh muốn chạy à? Nhưng mà chúng ta đã giao kèo rồi. Anh thấy kinh tởm lắm đúng không? Còn dám khẳng định sau chuyện này anh sẽ không ghét em chứ?

- ... T-Tôi... không ghét cậu, AventuRine!?

Gã bế Ratio nhấc khỏi mặt đất khiến anh giật mình bám vào vai gã theo phản xạ để khỏi ngã. Giọng Rate run lên khi lớp giáp kim loại ma sát đầu ngực nhạy cảm của mình. Boss Aventurine dùng một tay kẹp lấy núm vú của anh chơi đùa, cấu véo rồi kéo nó ra trông thô tục vô cùng. Rate rên rỉ khe khẽ, anh chẳng ngờ bản thân lại dễ bị kích thích như vậy. Xấu hổ, ngượng ngùng và khoái cảm cùng lúc dâng lên khiến đầu óc anh không kịp đón nhận nhưng cơ thể lại thành thật đòi hỏi thêm. Núm vú anh cương cứng và dương vật Ratio có phản ứng khiến anh nhận ra bản thân dâm đãng đến mức nào.

Boss Aventurine thích thú ngắm biểu cảm bối rối của anh, cố gắng tìm ra chút bài xích khó chịu từ Veritas xinh đẹp nhưng không có. Gã không tin sau chuyện này anh vẫn nói câu không ghét mình. Cảm giác bức bối trong lồng ngực gã khi nhìn dáng vẻ lúng túng của Ratio cứ ngày một rõ ràng. Gã không biết anh nhạy cảm như thế, chỉ mới cào nhẹ mà anh đã hứng lên.

- Veritas. Anh là một con điếm bẩm sinh à?

- Cậu nói c- A! Ư, k-không! Đừng!!

Không cho Ratio cơ hội trả lời, gã bóp lấy khuôn ngực nở nang, cảm thán độ đàn hồi của da thịt cùng cơ bắp thật tốt, ngón cái ấn núm vú lún sâu vào trong khiến dương vật anh cương hẳn. Rate bật ra tiếng nức nở, cơ thể run rẩy không ngừng vì khoái cảm xa lạ mà kích thích ồ ạt ập đến. Anh muốn đẩy gã ra và bỏ chạy nhưng thực tế bàn tay Ratio lại ôm chặt lấy cổ Boss Aven. Anh cọ xát đầu vú nhạy cảm lên lớp giáp kim loại lạnh lẽo thô cứng thuận theo ham muốn tình dục của bản thân. Vị học giả thiên tài từ chối thừa nhận điều đó. Anh tự lừa dối bản thân và đổ lỗi cho Aventurine rằng hắn đang điều khiển tâm thức tấn công anh theo cách thô tục này.

Nhưng gã như thể đọc được suy nghĩ của anh mà ép Ratio tự thủ dâm trước mặt mình. Boss Aven dựng Rate ngồi lên một bên đùi gã, ra lệnh cho anh đẩy hông lắc lư cọ xát theo nhịp độ mà gã hướng dẫn. Khuôn mặt Ratio đỏ bừng vì xấu hổ, anh cứng nhắc cử động để đường nét chi tiết kim loại quét qua làn da nhạy cảm bên dưới khe mông và tinh hoàn của mình. Dương vật anh bị Boss Aventurine đè ép xuống sát lớp giáp hợp kim lạnh lẽo khiến anh cong lưng suýt ngã, may là hắn đỡ kịp.

Ra rồi...

Veritas vừa mới xuất tinh. Thứ chất lỏng trắng đục dấp dính phun đầy lên đùi gã cờ bạc. Ratio nhắm chặt mắt, gương mặt nóng ran đỏ rực bởi sự xấu hổ tột cùng. Anh không muốn đối diện với thứ ham muốn tình dục của bản thân chút nào. Chẳng né tránh được lâu, ánh hoàng hôn rực rỡ lần nữa bị ép buộc xuất hiện khi mà gã đổi tư thế và đút ngón tay không có móng vuốt vào trong lỗ hoa của anh. Dị vật xâm nhập kéo căng hậu huyệt e thẹn, vách thịt từ chối tiếp nhận trước khi chúng quen thuộc hơn mà tham lam hút lấy khối kim loại thuôn dài.

Ratio không thể khép chân vì Boss Aventurine đã banh rộng đùi anh ra để ngón tay hắn xâm nhập chuẩn bị màn dạo đầu cho thứ nóng rực đang chực chờ sau cánh mông và lưng dưới của anh. Rate vừa rên rỉ khó chịu vừa ngọ nguậy muốn tìm tư thế thoải mái nhưng ngón tay thứ hai mau chóng khiến nhịp thở của anh đứt quãng. Dương vật anh lần nữa cương lên khi điểm yếu nhược bên trong bị phát hiện. Ratio cố gắng tìm lại sự tỉnh táo nhưng dục vọng thiêu đốt chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng người dẫn đường nhỏ bé vẫn đang đợi mình. Anh biết hình dạng kia không thực sự là một đứa trẻ nhưng tội lỗi dâng lên trong lòng khiến anh tỉnh táo lại đôi chút. Ratio muốn chuyện này mau chóng kết thúc, anh tự tay giữ lấy chân mình, chủ động đẩy eo để ngón tay gã chọc ngoáy sâu hơn bên trong. Ratio mò mẫm lần tìm đến bàn tay kim loại giữ chặt đùi anh mà dẫn dắt gã xoa bóp ngực mình. Boss Aventurine vui lòng chiều theo ý muốn của anh.

Gã tưởng bản thân là người chiến thắng, ngờ đâu lại chẳng thể làm anh ghê tởm cùng khinh thường mình, còn khiến quyết tâm của Ratio vững chắc hơn. Việc làm tình trong tâm thức mang lại khoái cảm gấp nhiều lần thế giới thực tại nên gã tự tin có thể dùng vài kỹ thuật nhỏ là đủ khiến anh chùn bước. Mặc cho cái giá phải trả là anh sẽ căm ghét và ghê tởm mà xa lánh hắn. Gã không ngờ Veritas quá cứng đầu làm gã buộc phải đi đến bước cuối cùng.

Boss Aventurine rút ngón tay khỏi lỗ hoa nóng ấm ẩm ướt đã được nới rộng đủ mềm. Gã đưa con cặc lớn hơn bình thường chà qua rãnh mông Ratio. Anh rùng mình khi trực tiếp nhìn thấy bộ phận sinh sục phát triển quá mức, nó đỏ rực nổi gân xanh tím hung hăng muốn xâm nhập. Ratio nghĩ chắc chắn nó không thể vừa nhưng anh trợn tròn mắt khi Boss Aven trực tiếp đâm thẳng một phát lút cán vào trong hậu huyệt của anh. Rate muốn ngất đi vì cơn đau đớn như xé toạc anh ra làm hai nửa khi con cặc hung bạo đâm vào lỗ điếm dâm đãng. Nước mắt sinh lý cùng tiếng hét vô thanh rơi giữa hư không. Gã chẳng quan tâm anh gào khóc, rên rỉ, thút thít, van xin, đòi hỏi theo từng chuyển động phang phập như muốn dập nát nội tạng bên trong bằng dương vật quá cỡ, gã gầm gừ thỏa mãn ham muốn sâu thẳm của mình mà hủy hoại anh.

Ratio phát điên gào khóc nhưng cơ thể mau chóng bắt kịp nhịp độ cuồng loạn khiến niềm sung sướng lan tràn khắp người như dòng điện tê dại mơn trớn da thịt chín mềm bởi nhiệt độ của dương vật gã. Anh không biết bản thân nhấp nhả lắc lư theo từ cú đẩy sâu hết mức để con cặc kéo căng từng thớ cơ bên trong, vùi dập mọi thứ. Anh đã ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí là xuất tinh cùng tiểu tiện không kiểm soát mà Boss Aventurine vẫn không buông anh ra. Gã vẫn chưa xuất, gã đang trì hoãn vì muốn cảm nhận lỗ đỏ ấm áp của Veritas lâu hơn.

Anh ngửa đầu đụng vào phần trái tim trước ngực gã đang phát ra ánh sáng xanh neon chói mắt, môi anh mấp máy đòi hỏi một nụ hôn. Gã cúi xuống để làn môi mềm của anh tiếp xúc với chiếc mặt nạ lạnh lẽo. Gã cảm nhận con cặc thô bạo của mình bị lỗ thịt của anh siết chặt như muốn vắt kiệt mọi tinh hoa chỉ sau một hành động nhỏ là mô phỏng nụ hôn đượm tình của người yêu.

Gã xuất tinh bơm đầy ổ bụng Veritas bằng lượng tinh dịch đặc sệt khổng lồ khiến anh hét lên. Boss Aventurine rút dương vật ra để giải phóng áp lực khỏi thành thịt bên trong, kéo theo chất lỏng trắng đục ồ ạt chảy ra khỏi lỗ dâm của Ratio. Gã kiên nhẫn đợi một lúc để ánh hoàng hôn tan rã dần tụ lại nơi đáy mắt xinh đẹp, cất tiếng hỏi:

- Tại sao, Veritas? Tại sao anh lại hy sinh đến mức này chỉ vì một con bạc bán mạng cho những ván cược điên rồ? Hắn xứng sao?

- ... C-... Khục, khụ khụ... C-Chuyện đó... do tôi quyết định, không phải cậu... D-Đó là lựa chọn của tôi, Aventurine.

Nếu Boss Aventurine thực sự muốn làm hại anh thì gã đã không dịu dàng như vậy, trực tiếp hãm hiếp anh nhanh hơn nhiều. Gã có thể dùng móng vuốt kim loại chọc cho anh chảy máu đau đớn nhưng lại chọn ngón tay không trang bị lưỡi đao nới rộng lỗ huyệt của anh trước khi làm tình. Gã đụ anh điên cuồng nhưng chưa từng để móng tay kim loại cào xước thân thể anh. Gã chẳng cần phải rút dương vật ra sau khi xuất tinh nhưng vẫn làm vậy vì lo cho anh. Gã trân trọng anh như báu vật một cách vô thức, dù cố ngụy trang bằng vẻ tàn nhẫn thô bạo thì cũng chẳng thể qua mắt được vị giáo sư đã quá quen thuộc với hắn.

Lần nữa mở mắt, Ratio đã đứng trước mặt Boss Aventurine với cơ thể và quần áo chỉnh tề như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vòng 3 đã hiển thị trên màn hình lớn phía sau gã báo hiệu lượt chơi cuối cùng. Gã cố gắng tìm kiếm anh mắt chán ghét của anh nhưng trong ánh hoàng hôn ấm áp chỉ có chút lay động tựa như đang trách móc cùng giận dỗi mà thôi. Gã bỏ cuộc nên mặc định bản thân thua rồi, Ratio có thể yêu cầu gã bất cứ điều gì. Những tưởng anh sẽ đánh gã để trút giận, ngờ đâu Ratio chỉ đơn giản muốn xoa đầu gã. Boss Aventurine lần đầu tiên thể hiện sự lúng túng không biết phải làm gì. Rate thở dài bảo hắn cởi mũ ra rồi cúi đầu xuống để anh vuốt ve mái tóc mềm mại.

Anh giật mình khi người dẫn đường chạy đến nắm lấy tay anh, nó vui vẻ kéo Ratio rời đi. Anh chỉ kịp vẫy chào tạm biệt gã, không để ý chiếc mặt nạ lạnh lẽo đã nứt ra, để lộ đôi mắt tím xanh chói sáng cứ trông theo chẳng rời.

Đá Tảng trong túi Ratio lóe sáng làm anh phải lấy nó ra kiểm tra, phát hiện viên đá đã lành lặn như chưa từng bị chính chủ nhân nó đập vỡ. Có lẽ thứ anh cần xoa dịu là nỗi bất an trong lòng Aventurine đã giúp vật này khôi phục.

Người dẫn đường vội vã kéo Ratio đi rất nhanh, anh tự hỏi có nên bế thân hình nhỏ xíu kia để chạy hay không thì Rate đã xuất hiện trước một đấu trường xa lạ. Aventurine nhỏ tuổi giương ánh mắt cầu cứu với anh, giọng bé con run rẩy khiến Ratio mủi lòng:

- Xin anh... Xin anh hãy an ủi cậu ấy.

Hướng theo ngón tay tí hon về phía thiếu niên mảnh khảnh đeo gông cùm và xiềng xích. Hình xăm nô lệ còn mới đỏ rực nơi cần cổ chẳng thể giấu được. Ratio chứng kiến một màn tàn sát đẫm máu giữa cậu với hơn 30 người đàn ông khác nơi đấu trường hỗn loạn. Anh cau mày khó chịu khi huyết nhục nhuộm đỏ nền đất và không khí ám mùi tử vong nồng nặc. Thiếu niên Aventurine là người duy nhất còn trụ lại sau cùng, gông cùm và xiềng xích vẫn ở trên người, mảnh quần áo rách nát bẩn thỉu tanh tưởi máu tươi của những kẻ đã gục ngã trước đó. Thây chất thành đống phía sau cậu thiếu niên tóc vàng, cơn run rẩy không che giấu chẳng rõ là vì phấn khích hay tội lỗi của Aven khiến Ratio lo lắng.

Nhưng anh chưa kịp làm gì đã bị cậu lao đến khống chế, siết lấy cổ anh như muốn bóp chết Ratio ngay lập tức. Anh muốn chống cự nhưng sức lực từ bản năng sinh tồn của loài thú hoang khiến anh không đọ lại được. Ratio biết Aventurine luôn mạnh hơn vẻ ngoài nhỏ con và dáng người mảnh khảnh của hắn. Anh chỉ không ngờ hắn như vậy từ khi còn nhỏ, có thể là bẩm sinh đã vậy. Rate cũng nhận ra Aventurine luôn tỏ ra tàn bạo khát máu với bất kỳ ai chỉa súng về phía hắn, muốn lấy mạng hắn. Thế nhưng, anh chẳng ngờ mặt tàn nhẫn kia lại không phải bản chất của Aventurine.

Ratio không thể thở, anh buông xuôi nhắm mắt cảm nhận cái chết bao trùm lấy mình.

Khi anh mở mắt ra, khung cảnh chiến đấu hỗn loạn nơi đấu trường sinh tử lặp lại, cuối cùng kết thúc bằng việc Aven lao đến kết liễu anh. Ratio không rõ việc này tái diễn bao nhiêu lần nhưng anh chắc chắn bản thân phải kiên nhẫn và giữ vững tinh thần mới có cơ hội "an ủi" thiếu niên Aventurine, người luôn giết anh bằng mọi giá trong vòng lặp tưởng như vô tận.

- ...

- Chết đi.

- Biến đi.

- Sao lại không đánh trả?

- Không sợ ư?

- Không thấy kinh tởm à?

- Đồ giả tạo.

- Mau cút khỏi đây!

- ... Đừng nhìn.

- Hãy quên nó đi...

Những câu trên đều là lời cuối cùng thiếu niên Aventurine nói với Ratio mà chẳng cho anh cơ hội trả lời. Nhưng sự kiên trì của Ratio đã được đền đáp. Lần thứ 31612, cậu ta cuối cùng không "giết" Rate nữa mà chỉ đứng đó nhìn anh. Ratio chậm rãi bước đến, anh đưa tay lên thì bắt gặp ánh mắt sắc bén đe dọa. Vậy nên anh chỉ ngửa tay ra và đợi phản ứng của thiếu niên Aventurine. Thay vì nắm tay Ratio, cậu ta lại đặt cằm lên như cún con, chọc cho anh bật ra tiếng thở nhè nhẹ như đang nén cười. Đôi mắt xanh tím khó hiểu thăm dò biểu cảm của Ratio rồi tự điều chỉnh góc mặt để cọ má và tóc vào lòng bàn tay anh.

- Cậu không làm gì sai cả, Aventurine. Tôi mừng vì cậu đã sống sót. Thật sự...

Động tác của thiếu niên khựng lại khi nghe anh nói. Lần này Ratio chủ động vuốt ve mái tóc vàng bù xù không được cắt tỉa chỉ vì muốn giấu đi đôi mắt đặc trưng của dân tộc mình. Anh đã nhận ra cơn run rẩy sợ hãi cùng cảm giác tội lỗi luôn đeo bám thiếu niên trước mặt. Người Avgin có thể lợi dụng tình cảm của người khác do họ có thể nắm bắt cảm xúc của đối phương. Cũng có thể hiểu rằng khả năng đồng cảm của họ rất tốt hay nên nói họ nhạy cảm về mặt cảm xúc.

Aventurine đặc biệt giỏi khoản này và hắn thành công rất nhiều một phần nhờ năng lực đó. Chỉ là Ratio đã luôn nghi ngờ khả năng kiểm soát bản thân không phát điên trước sự nhạy cảm quá mức của hắn. Cậu thiếu niên trước mặt đã bộc lộ sự mềm yếu bởi chưa đủ khả năng kiềm chế xúc cảm mạnh mẽ, chứng minh giả thuyết của anh không sai. Quá nhạy cảm là một con dao hai lưỡi nếu không biết cách sử dụng nó hợp lý.

Aven nắm lấy hay tay Ratio đưa lên cổ của cậu nơi chiếc gông xiềng kim loại chà sát làn da trắng tái đỏ rực một mảng lớn. Anh tưởng cậu muốn anh bóp chết cậu như cách cậu từng đối xử với anh. Nhưng ngay khi đầu ngón tay anh chạm vào thì chiếc vòng kim loại vỡ tan, để lộ vùng cổ nơi hình xăm mã hàng hóa còn mới đang ngự trị. Ratio như hiểu ra, tay anh liền nắm lấy cổ tay nhỏ hơn của thiếu niên Aventurine, giải thoát cậu khỏi vòng dây xích. Cậu nhẹ nhõm trút ra một hơi thở rồi vươn tay ôm chặt lấy Ratio, mặc kệ cơn run rẩy không thể kiểm soát truyền sang anh. Rate dịu dàng xoa mái tóc màu vàng cát, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy vỗ về viên đá quý bị cắt gọt thô bạo sai cách.

Một lúc sau, anh nhớ ra gì đó, quay đầu tìm kiếm người dẫn đường nhưng chẳng thấy đứa trẻ đâu. Ratio có hơi lo lắng nhưng thiếu niên Aven đã không còn run rẩy mà buông anh ra và nói:

- Hãy đi tìm đứa trẻ đó. Nếu là anh thì sẽ tìm được nó thôi. Trò chơi trốn tìm của trẻ con ấy mà. Anh biết đúng không?

Aventurine thiếu niên đẩy anh ra trước khi cậu trở thành ảo ảnh tan vào hư không. Khung cảnh đấu trường biến mất, chuyển sang vùng đất cát sa mạc hoang vu. Ratio nhìn bốn bề trống trải chỉ có gió cát thét gào, bầu trời đỏ rực một màu đỏ cam nóng cháy. Anh nhìn mảnh vỡ của gông xiềng nằm trong tay mình tự bao giờ. Có lẽ trò chơi cuối cùng tưởng chừng đơn giản nhưng lại khó khăn nhất bởi anh chẳng có chút manh mối nào.

Anh không định lang thang trên sa mạc hoang vắng. Ratio tìm kiếm một nơi con người có thể sống, một ốc đảo hoặc nơi khuất gió. Ratio phóng tầm mắt ra biển cát vô tận, phát hiện một triền đá trải dài có thể che chắn chút gió cát sa mạc.

Anh đã chọn đúng.

Nơi vách đá kia có một túp lều rách nát che chắn bóng dáng nhỏ yếu bên trong.

Anh tìm được cậu bé dẫn đường Aventurine nhỏ rồi, thế nhưng đôi mắt nó chẳng còn ánh sáng, vô hồn nhìn anh như người xa lạ.

Ratio không vội vàng tiếp cận đứa trẻ mà anh chỉ quỳ xuống gần đó, hạ thấp người và dang rộng hai tay tỏ ý muốn bé con chạy đến với mình. Rate đã quỳ đó rất lâu... Anh không ý thức được khái niệm thời gian bởi bầu trời phía trên vẫn luôn đỏ rực nóng cháy chứ không có dấu hiệu đêm sẽ về. Cánh tay anh mỏi nhừ từ từ hạ xuống, đầu gối tê dại nên Ratio miễn cưỡng đổi tư thế quỳ thành ngồi xếp bằng.

Nhưng ngay khi anh chớp mắt đã thấy bản thân trở về vị trí giữa sa mạc khô nóng vắng vẻ chứ không có triền đá hay túp lều nào. Ratio lần nữa đi tìm người dẫn đường, nó vẫn ngồi trong túp lều rách nát giương ánh mắt vô hồn nhìn anh. Ratio đã thử tiếp cận nhưng chỉ cần anh tiến quá gần, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Có lẽ quỳ đợi đứa trẻ kia là đáp án chính xác nên anh kiên nhẫn chờ, mặc cho từng thớ cơ trên người thét gào đòi nghỉ ngơi. Ratio cứ quỳ đó rất lâu, lâu đến mức bầu trời dần chuyển sang màu tím thẫm rồi tối đen, treo duy nhất một vành trăng lưỡi liềm tỏa sáng yếu ớt.

Anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xiêu vẹo bước ra khỏi nơi ẩn nấp, tiến về phía mình một cách dè dặt. Cho đến khi vải áo thô ráp chạm vào cánh tay để trần của anh. Nó vòng tay quanh cánh tay Rate như sợ anh bỏ đi mất, mái tóc mềm lướt qua bả vai của anh khi bé con tựa đầu nó lên. Nó đưa bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ chân anh ra hiệu cho Ratio có thể ngồi xuống cho thoải mái dù vẫn bám chặt cánh tay anh không rời. Rate khó khăn tìm lại cảm giác của thân dưới, anh chẳng hiểu sao mình có thể ngồi được nữa nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong thế giới nội tâm của một người đặc biệt nên cũng không cần quá logic làm gì.

Ratio đưa tay vò mái tóc vàng của đứa nhỏ, nó cũng không tránh mà còn nhón chân muốn anh sờ nhiều hơn. Sau đó anh đặt nó ngồi vào lòng, mặc cho cánh tay vẫn bị nó giữ khư khư cứ như con gấu Koala bám chặt cành cây. Ratio có chút buồn cười nhưng anh chỉ thở ra nhè nhẹ. Đứa trẻ dè dặt hỏi:

- Tại sao anh lại tìm em?

- Bởi vì em là người dẫn đường của anh, bé con.

- Em không phải người anh đang tìm kiếm trong cuộc hành trình này ư?

- Có lẽ vậy.

- Tại sao ạ? Em có thể trở thành người đó nếu anh muốn mà.

- Anh không biết nữa. Em có thể là hắn nhưng trực giác của anh bảo rằng con bạc mà anh biết không phải em.

- Con bạc đó là người thế nào? Có quan trọng đến mức anh phải liều lĩnh tìm kiếm anh ta như thế này không?

- Anh chỉ biết bản thân không thể bỏ mặc tên ngốc luôn tỏ ra khiêm tốn một cách ngạo mạn bằng lời biện minh "tất cả nhờ vận may". Nếu hắn không đủ năng lực thì anh đã chẳng gặp được hắn. Hắn ta kiên trì, bền bỉ, cố chấp, luôn tìm mọi cách khẳng định giá trị của bản thân. Nghiện cờ bạc và những trò cá cược liều mạng, nhưng chưa từng nghĩ quẩn mà làm bậy. Có lẽ hắn không ưa gì anh nên mới không chịu xuất hiện nhỉ?

- Không đâu. Em thích anh lắm đó!

- Nhưng em chỉ là một phần của hắn thôi đúng không? Chừng nào con bạc chết tiệt kia dám đứng trước mặt anh mà nghiêm túc nói câu đó thì may ra anh sẽ... cân nhắc việc tin tưởng hắn hơn một chút. Ừm...

- Cho anh này.

Đứa trẻ đặt vào lòng bàn tay Ratio một chiếc khuy áo bằng vàng, dựa vào sức nặng anh đoán nó không phải vàng giả. Ratio lục trong túi ra cả viên Đá Tảng lành lặn cùng mảnh vỡ gông cùm lạnh lẽo, gộp cả ba vật lại nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Người dẫn đường đã đứng dậy, nó vui vẻ nói:

- Anh chỉ cần gọi tên người anh muốn tìm thì anh ta sẽ xuất hiện ngay thôi. Nhớ là hãy gọi cái tên mà hắn muốn anh gọi ấy.

Bóng hình trẻ nhỏ mờ dần rồi biến mất. Ratio nhắm mắt lại, nắm chặt ba vật kia trong tay và cất tiếng gọi:

- Aventurine.

- Veritas? Sao anh lại ở đây? Em chết rồi à? Chỗ này tối quá không xác định được phương hướng nên em cứ lang thanh quanh quẩn mãi. Ế, anh giận hả? Trông mặt anh đáng sợ quá! Em đã làm gì sai sao, giáo sư?

- Tôi sẽ tính sổ với cậu sau chuyện này, con công Attini lắm lời.

Anh nói xong liền cảm nhận một cơn chấn động mạnh mẽ, giọng Black Swan vang vọng thông báo rằng anh đã thành công và đang trở về. Cô hỏi anh có muốn cô phong ấn ký ức không. Anh đã đồng ý bởi có một số chuyện mà Ratio chắc chắn bản thân chưa thể chấp nhận ngay được, cả hắn cũng vậy.

Veritas khó chịu mở mắt, ánh đèn mờ ảo trong túp lều của Người Lưu Giữ Ký Ức khiến anh hơi nheo mắt thích ứng với ánh sáng. Rate vừa tiếp nhận xong chỗ ký ức ngủ sâu của mình, anh nhẹ nhõm vì đã có thể chấp nhận toàn bộ nó. Veritas từ từ ngồi dậy, ngay lập tức cảm nhận cánh tay nhỏ gầy mà rắn chắc quen thuộc đỡ lấy lưng anh. Aventurine trưng gương mặt lạnh lùng không kẽ hở dù anh biết trong lòng hắn đang lo lắng phát điên. Anh vỗ vỗ bờ vai căng cứng của hắn, trao đổi ánh mắt trấn an con cáo nhỏ. Anh quay sang Black Swan nói:

- Cảm ơn cô! Tôi ổn rồi. Còn về phần của Aventurine, hãy để cậu ta tự quyết định.

- Tôi nghĩ cậu ta đã có câu trả lời rồi. Tuy nhiên, bạn đồng hành của anh nên cẩn thận với đồ chơi của những Kẻ Ngốc Đeo Mặt Nạ thì hơn.

- Tôi rất cảm kích sự quan tâm của cô đấy, Black Swan. Vậy thì... Có lẽ tôi nên để cô gỡ phong ấn cho mình thay vì sử dụng cái này nhỉ?

Hắn lấy ra nút bấm trong túi, món đồ chơi mà Sparkle đưa cho, đặt lên bàn trước mặt Black Swan. Cô nhìn nó rồi nhún vai nói:

- Nếu đó là điều anh muốn thì tôi sẽ giúp. Gỡ phong ấn vốn dĩ là giao kèo giữa bạn đồng hành của anh và tôi nên không cần phải tỏ ra cảnh giác như vậy.

- Sao tôi có thể chắc chắn rằng hai người không hại tôi?

- Ôi, khổng tước bé nhỏ. Nếu muốn hại anh thì giáo sư đã không lập giao kèo với tôi làm gì. Cứ mặc kệ mọi thứ để giờ này anh chẳng thể ở đây chất vấn ngược lại tôi. Sự tin tưởng lẫn nhau của hai người luôn khiến tôi ngưỡng mộ đấy.

- Nếu đã quyết định rồi thì tiến hành đi. Tôi sẽ đợi cậu, Aventurine.

Ratio cất lời khiến hắn không buồn dây dưa nữa. Aventurine luôn cảm thấy có gì đó sau vụ Penacony mà Ratio không kể chi tiết cho hắn, lấy lý do phiền phức mà né tránh chủ đề này. Hôm nay hắn đã rõ, một đoạn ký ức chung của hai người bị anh giấu đi. Hắn thở dài trong lòng, nằm xuống vị trí Veritas từng ở đó, hơi ấm của anh vẫn còn vương lại dỗ dành hắn chìm sâu vào dòng sông ký ức bị con đập chặn lại một phần.

Khi cả hai rời khỏi căn lều tiên tri của Người Lưu Giữ Ký Ức, sắc trời đã nhuộm đỏ một màu hoàng hôn rực rỡ tráng lệ. Hai người không nói gì suốt quãng đường ra bãi xe. Họ cần chút khoảng lặng trước khi thẳng thắn đối diện với người còn lại. Aventurine không đi ngay mà chỉ ngồi ở ghế lái suy ngẫm rất lâu. Ratio cũng không ngoại lệ, anh khoanh tay trước ngực, phóng tầm mắt lên bầu trời buổi chiều buông. Cuối cùng người lên tiếng trước lại là hắn.

- Lúc đó... Anh còn chưa có tình cảm với em, Veritas. Tại sao anh lại mạo hiểm như vậy?

- Anh không biết. Sao em chắc chắn rằng khi đó anh không thích em, Rine Rine?

- Thì... Anh đã nói sẽ tính sổ với em mà. Không phải ư? Liệu...

- Nếu em dám nói ra thì để anh tự về, không cần em đưa đón nữa.

- Em còn chưa hỏi mà...

- Đừng hỏi mấy câu ngu ngốc vô nghĩa.

- Nhưng em còn chưa nói, sao anh biết nó có ý nghĩa hay không chứ? Anh độc đoán quá rồi.

- Nên nói là võ đoán thì đúng hơn.

- Veritas.

- Ừ?

- Anh là đồ ngốc hả?

- Em mới ngốc.

- Tại sao anh lại thích em chứ? Việc đó vô lý đến mức khó tin. Nếu anh không ngốc thì sao cứ đâm đầu vào em?

- Anh nói rồi. Anh không biết.

- Lại nữa...

- Có lẽ là vì anh thích ngắm bình minh hơn hoàng hôn.

- Anh chuyển chủ đề đi đâu vậy, giáo sư thân mến của em?

- Anh không có đánh trống lảng. Chỉ là một phép ẩn dụ thôi, đồ ngốc.

- Em thì thích hoàng hôn hơn...

- Anh biết.

- Chà, quả nhiên giáo sư với tám bằng tiến sĩ có khác. Chuyện gì anh cũng biết nhưng lý do thích em thì lại không.

- Con người luôn phải học hỏi không ngừng. Bể tri thức rộng bao la chẳng thể tiếp thu hết. Vậy nên không phải chuyện gì anh cũng biết. Nhưng anh chắc chắn bản thân thực lòng có tình cảm với em.

- Veritas... Tai anh đỏ hết lên rồi kìa.

- Im đi.

- Veritas. Em hôn anh được không?

- Đừng có hỏi mấy chuyệ-!?

Aventurine trực tiếp kéo Veritas vào nụ hôn sâu. Anh mau chóng đáp lại, hắn không dữ dội như mọi lần mà dịu dàng cuốn lấy anh. Veritas bật ra một tiếng rên rỉ khe khẽ khi Aventurine đưa lưỡi vào sâu hơn nhưng không thô bạo xâm lấn mà vờn nhẹ chậm rãi. Kỹ thuật hôn của hắn luôn khiến anh có chút tự ti.

Nhưng Veritas mừng là Aventurine có thể chấp nhận chỗ ký ức không đẹp đẽ kia. Anh đã lo hắn sẽ chọn dày vò bản thân bằng cách này hay cách khác. Vậy nên dù anh có nói sẽ bỏ đi thì cũng chỉ là lời dọa dẫm trống rỗng. Ratio biết anh cần ở cạnh hắn nhiều hơn. Veritas muốn Aventurine trân trọng những thứ mà anh yêu thích, bao gồm cả hắn, viên thạch anh xanh quý giá của anh.

Hắn buông môi anh ra, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu khí và ngại ngùng của anh. Aventurine cười hạnh phúc, hắn chỉ dừng lại ở nụ hôn này thôi bởi giờ đây hắn đã chắc chắn rằng anh sẽ luôn ở cạnh hắn nên chẳng cần vội vàng nữa. Đáng lẽ hắn không xứng ở cạnh anh nhưng mà việc đó do anh quyết định chứ không phải hắn. Aven cười như tên ngốc mới yêu, gương mặt hắn bày ra biểu cảm dịu dàng không chút giả tạo khiến Veritas vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ muốn hôn hắn lần nữa. Chỉ là câu nói của hắn đã cắt ngang ý định của anh:

- Veritas. Chúng ta về nhé.

- Ừ. Về thôi.

- Anh muốn ăn gì? Em nấu cho.

- Súp khoai tây hầm với bánh mì là được rồi.

- Hay là em chuyển qua sống chung với anh luôn nhé? Được không?

- Nhưng chỗ của anh cách xa nơi em làm việc mà?

- Quan trọng là có anh nên em không quan tâm chuyện khác lắm đâu. Anh nói vậy nghĩa là đồng ý thu nhận em đúng không?

- Anh sẽ suy nghĩ...

- Veritas~ Em phá sản rồi. Thành người vô gia cư rồi. Anh thu nhận em đi. Em hứa sẽ làm hết việc nhà, anh chỉ cần ngồi một chỗ không cần động tay vào cái gì hết.

- Anh nghĩ kỹ rồi. Anh thích ở một mình hơn.

- Ơ kìa?

Aventurine giở giọng làm nũng nhưng bị Veritas chặn họng, bảo hắn tập trung lái xe, còn mình thì giả vờ không quan tâm mà nhìn ra ngoài cửa kính phản chiếu mái tóc vàng và gương mặt mờ nhạt của hắn.

Một ngày dài cứ trôi qua nhanh như cảnh vật trên đường vùn vụt thay đổi bên ngoài cửa kính ôtô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top