Phần 53+54

Trưởng Tôn Minh Đức lúc này nghiêng mặt ở một bên, trong lòng sóng trào mãnh liệt, một hơi ngăn ở ngực, muốn nói cũng nói không nên lời.


"Còn nghe cái gì a?" Lâm Úc khó khăn tìm lúc miệng còn đang rãnh rỗi, đưa ra nghi vấn, "Bọn họ không phải đang nói chuyện thiếu gia sao? Đúng vậy, thiếu gia kêu là Trưởng Tôn Minh Đức đúng không?"

Sấm dậy đất bằng, toàn trường lâm vào chấn động. Tất cả tầm mắt đều đồng loạt xoát xoát hướng lại đây. Chân chính nhìn chăm chăm.

Người bàn bên cạnh cùng cái người đặc biệt nói đến muốn khô nước miếng kia, ánh mắt trừng to gấp hai lần mà nhìn.

Thấy tình hình như vậy, Hạ Phong mỉm cười.

"Các vị quan tâm chúng ta tâm lĩnh*, nhưng dù sao đây cũng là việc nhà Trưởng Tôn Gia, xin hãy mọi người chớ bắt gió bắt bóng. Về phần chân tướng của sự tình đến tột cùng như thế nào, chúng ta thì sẽ tra ra manh mối. Làm phiền mọi người lo lắng ."

_tâm lĩnh : ghi nhớ ở trong lòng

Nụ cười khi làm cho lòng mọi người ngất ngây một mảnh, ngơ ngác nhìn đoàn người lên lầu mà đi.

Hạ Phong đem bọn nhỏ lại ném quay về cho Lâm Úc. Lâm Úc cũng không giận, ăn uống no đủ, muốn hắn làm gì đều được.

Mướn hai gian phòng.

Đem hắn xem như người dư thừa đuổi vào phòng, Hạ Phong đỡ lấy Trưởng Tôn Minh Đức đã không biết đi vào cõi thần tiên đến mấy tầng mây trở về phòng.

"Ngươi nghỉ ngơi trước một chút." Nói xong để Trưởng Tôn Minh Đức nằm vật xuống trên giường.

"Nói cho ta biết, "Giữ chặt Hạ Phong ay áo, Trưởng Tôn Minh Đức thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên, "Ngươi có phải hay không sớm biết chuyện cha mẹ ta?"

Hiểu được dấu không được y, Hạ Phong đành phải thành thật khai báo.

"Đúng vậy."

"Vì cái gì không nói cho ta?"

"Bởi vì ta không muốn làm cho ngươi càng thêm áy náy."

Nửa ngày sau.

"Ta vốn tính dẫn dụ Bạch Linh rồi đem nàng ngầm giải quyết." Hạ Phong nhất ngũ nhất thập*, "Ta biết ngươi nếu biết được việc này nhất định sẽ phi thường hối hận, hơn nữa, ta cũng sợ ngươi sẽ bởi vậy mà hận ta..." Thanh âm dần dần phai nhạt đi xuống.

_nhất ngũ nhất thập : nói rõ ràng đầu đuôi

Nhẹ tay vuốt ve hai má ướm lệ, Hạ Phong đau lòng không thôi.

"Làm sao ngươi biết đây là Bạch Linh gây nên?"

Rốt cục khôi phục lý trí, Trưởng Tôn Minh Đức hỏi.

"Ngày ấy ta từ chỗ Diêm Quân biết Nhị lão chết oan, vì thế thừa dịp đêm đến trước mộ phần Nhị lão..."

"Khai quan khám nghiệm tử thi?"

"Đúng vậy, phải" Gặp trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức không có vẻ hờn giận, Hạ Phong quanh co trả lời.

"Ta phát hiện trong cơ thể Nhị lão có thiên hạt chi độc mà ngày đó ngươi đã trúng. Bất quá bọn hắn vì tính chậm trúng độc mà chết. Xem ra Bạch Linh nhất định là lẫn vào trong sơn trang, ở trong cơm canh của Nhị lão hạ độc."

"Ta muốn tự tay giết nàng."

Trưởng Tôn Minh Đức chỉ cần vừa nghĩ tới hành động thả hổ về rừng ngày đó, tâm giống như là bị bỏ vào trong chảo dầu.

Hạ Phong cởi giày lên giường, chặt chẽ ôm lấy vợ. Lẳng lặng, giống như thời gian đều đã đình chỉ.

"Yên tâm, ta sẽ làm cho nàng sống không bằng chết."

Loảng xoảng!

Hai người nghe tiếng liền bật người kinh nhảy dựng lên, là thanh âm truyền đến từ phòng cách vách. Nháy mắt hai người liếc mắt lẫn nhau một cái, ăn ý mười phần chạy vội ra.

Chết tiệt, sơ suất quá! Thế nhưng làm cho địch nhân thừa dịp mà vào! Bạch Linh, nếu bọn hắn thực sự xảy ra chuyện gì, ta định cho ngươi kêu trời không ứng, kêu địa mất linh, trọn đời không được siêu sinh!

Tình hình đập vào mắt làm cho tâm thần hai người đều nứt ra, nhất là một vũng máu đỏ tươi kịch liệt kích thích thần kinh Hạ Phong.


Góc sáng sủa, Lâm Úc chính đưa lưng về phía bọn họ thân thể co gập. Một cây chủy thủ cấm vào lưng, chỉ còn chuôi đao bên ngoài, trong không khí tràn ngập một cỗ dư hương của mê dược.

Thấy thế Trưởng Tôn Minh Đức nhanh chóng đi qua đem Lâm Úc lật lại.

Lúc này hắn đã không còn ý thức, nhưng vẫn ôm thật chặc hai tiểu hài tử như cũ, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Hạ Hữu Tường cùng Trưởng Tôn Minh Thụy ở trong lòng hắn lo lắng vạn phần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Úc , trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại nhỏ yếu như thế .

"Hắn thế nào?"Hạ Phong nhích lại gần tiếp nhận hai cái búp bê, ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi.

Sau khi cẩn thận xem xét xong thương thế của Lâm Úc , Trưởng Tôn Minh Đức khinh khẽ lắc đầu.

"Chủy thủ cắm vào nơi quan trọng, sợ... Là không được."Cảm giác hô hấp của Lâm Úc dần dần chậm lại, Trưởng Tôn Minh Đức đau lòng nói.

"Đồ vô liêm sỉ !"Hạ Phong hai mắt bạo hồng, suy nghĩ lẫn lộn chiếm cứ đầu óc của hắn.

Từ từ! Không đúng! Hắn tuyệt đối không thể chết được!

Lúc này Hạ Phong rốt cục nghĩ đến.

Lâm Úc không phải là người thời đại này , nếu hắn chết như thế, diêm vương ti chưởng mệnh số cũng không có biện pháp can thiệp để cho hồn hắn quay về. Quấy rầy trật tự thời không, kia đến lúc đó sẽ phát sinh sự tình gì rất khó nói ! Nhưng, nhưng hắn hiện tại lại đã là... Chẳng lẽ lại phải muốn cho hắn lần nữa cùng thân thân giống nhau, thành người kỳ lân tộc sao? Nhưng đồng tâm chú khiến máu của ta chỉ có thể là Minh Đức mới có thể nhận. Nếu làm cho đem máu của ta cho tiểu Lâm tử, hắn chắc chắn độc phát thân vong*. Ai, làm sao bây giờ?

_*: máu của A.Phong chỉ có tiểu Minh có thể sở hữu, đối vs kẻ khác là chất độc

Phụ vương! Phụ vương! Để chúng ta cứu hắn đi !

Cái gì?

Hạ Phong giật mình nhìn phía hai hài nhi trong lòng.

Như thế nào cứu?

Phụ vương không phải đã cứu mẫu phi sao?

Nhưng...

Hắn đã cứu hai chúng ta, hiện tại nên chúng ta cứu hắn! Phụ vương! Giúp chúng ta đem huyết cho hắn!

Ngươi, hai người các ngươi ?

Hạ Phong há hốc mồm.

Để hắn uống máu của một trong hai người các ngươi không phải được rồi sao ?

Hắn thuộc về cả hai chúng ta!

A? Có ý gì? Hạ Phong có chút nghi hoặc tiếp tục cùng bọn nhỏ trao đổi tâm linh.

Bất quá nếu dùng phương pháp kia cứu hắn, hắn sẽ không còn là nhân loại nữa, vậy các ngươi vĩnh viễn sẽ phải chịu trách nhiệm với hắn... Các ngươi thật sự đã quyết định sao?

Đúng ! Chờ tương lai chúng ta trưởng thành sẽ đối với hắn hạ đồng tâm chú! Chúng ta đã thương lượng tốt rồi! Muốn hắn làm thê tử hai người chúng ta !

Nháy mắt mặt Hạ Phong treo đầy hắc tuyến.

Đây là chuyện gì? Tư tưởng của đứa con như thế nào so với lão tử còn muốn tiên tiến? Chẳng lẽ là phương diện giáo dục xảy ra vấn đề? (TBD : cái này ta bảo đảm có vấn đề)

Mau! Nếu không nhanh lên liền không còn kịp rồi! Hồn phách của hắn liền tan! Hai người con trai thúc giục nói.

Nhìn biểu tình lo lắng của hai người con trai, Hạ Phong đối bọn họ đã không còm gì để nói đành phải quay đầu, đối Trưởng Tôn Minh Đức nói: "Thân Thân, xem ra chúng ta sắp có con dâu rồi."

"A? !"



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: