Chap 18: Sinh nhật Lượng
"Vân, ngày mai có chuyện gì sao?"Người này, sau khi xuất viện , càng dính cô hơn , chỉ còn kém đem cô gắn trên người.
"Ngày mai là lễ tổng kết năm học"Tiễn bước bọn trẻ, mắt thấy lại đến nghỉ hè rồi, chuẩn bị nghỉ hè còn có chút công tác cần tổng kết,
"Ngày mai là sinh nhật tôi, " hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt điềm đạm đáng yêu "Bọn họ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi "
"Ngạch... Ngày mai tôi không thể vắng họp, sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ lập tức tới ngay, tổ chức ở nhà Lượng sao?"
"Ân!"Lượng cao hứng nhảy dựng lên. Không tự giác sờ sờ túi của mình, đêm nay, nhất định mình phải thành công,
Đợi lễ tổng kết chấm dứt đã muốn chạng vạng tối, cô liền nhanh tróng mở ra xe bọ rùa xanh của mình đi tới nhà Lượng, bên ngoài đèn đuốc huy hoàng, thẳng 1 đường đi vào được trang trí đèn nhiều màu lung linh, cảm giác 1 mình đi trên con đường đẹp như vậy rất tuyệt ,
Đi vào đại sảnh, cô liền nhìn ngay thấy Lượng, tiểu tử kia còn không có phát hiện ta, hắn trầm ngâm không nói gì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như choát khỏi thế giới ồn ào, phức tạp, ánh mắt tự nhiên sáng lên. Nếu Lượng mọi lúc đều có thể ôn hòa như vậy, nhất định sẽ khiến đám con gái ngoài kia chết mê chết mệt.
Khuôn mặt tuấn lãng, nước da như bạch ngọc, đôi mắt trong sáng di động; mày kiếm hơi hơi ẩn dật trong mái tóc đen mềm mại; cái mũi quât cường, đôi môi bạc mỏng. Nhất là ánh mắt của hắn , phảng phất màu đen hàn ngọc, mang theo tinh quang có chút sâu thẳm ko thấy rõ... Nếu ko phải có Bộ tóc đen ngắn làm dịu đi vẻ mặt tà khí kia, hắn chắc chắn càng làm cho người ta sợ hãi, vì luôn trầm tư nên khiến Lượng càng trở nên thâm trầm.
Tuy rằng mi tâm thường xuyên nhíu chặt mà sinh ra đường nhăn, nhưng cũng ko giảm bớt vẻ đẹp trai của hắn,chỉ cần chỉnh khuôn mặt nhu hòa một chút... Kỳ thật cũng chỉ có một chút, nhưng cái này đủ làm cho cô nhìn ko rời mắt .
Đúng lúc này, hắn thân mình di chuyển, đột nhiên hướng chỗ cô đi tới, khiến cô đột nhiên chấn động, xấu hổ quay mặt đi, làm bộ nhìn bức tranh trên tường phía sau hắn.
"Em nhìn cái gì?"Hắn mẫn cảm hỏi,
"Ân? Xem bức họa kia, "Bên tai dần nóng lên, cố ra vẻ trấn định.
"Em đang nhìn tôi."Thư Lượng kiên định nói, "Em chính là vừa mới nhìn tôi."Có loại... cảm giác rất kỳ dị, hắn nhất định phải khiến nàng thừa nhận.
"Nhìn cậu không được sao?"Này có cái gì tốt mà nhất định phải truy cứu , muốn xem liền nhìn,
"Vậy em làm sao lại chuyển tầm mắt đi?"
"Ánh mắt của tôi yêu nhìn thì làm sao, yêu chuyển thì làm sao, cậu quản được sao!" cô vừa nói vừa nhích đến có ý khiêu khích, này nha tranh cãi với cô đi!
Thôi cô không nghĩ tiếp tục cái đề tài rối rấm này, từ trong túi lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn, "Nha, quà sinh nhật "
Nhìn đại sảnh chất đống lễ vật, còn có bên ngoài một loạt siêu xe, ôi lễ vật của cô chắc chắn là rẻ nhất,
Hắn là nam sinh thật có mị lực nha! Thư Lượng mặt mang kinh hỉ, vội vàng mở quà ra,
"Đồng hồ!"Một tiếng thét kinh hãi, khiến cho đại trạch đang huyên nháo nhất thời an tĩnh lại,
"Ân..."Thật xấu hổ ...
"Rất đẹp! Cám ơn em", Hắn thế nhưng xúc động ôm chầm lấy cô, cô cảm giác được hắn đang run run,
"Uy ... Uy ... Đừng khóc a..."Đây thật là tiện nghi hóa mà,( đối hắn mà nói )
"Ô ô..."
"Cậu đừng khóc a, làm ướt hết áo của tôi rồi ..." Cô chỉ có thể bất lực nhìn lên đèn chùm,
"Tôi cũng có cái này tặng cho em."Cảm xúc dịu đi xuống dưới, Lượng cười nói với cô, ánh mắt Lượng giống như sao trên trời vậy.
"Ân?"Như thế nào, kẻ có tiền có tục tặng lại lễ vật sao -_-.
Lượng lấy từ túi trong ngực ra một hộp gấm nhỏ, ôi cô có loại dự cảm ko lành,
Quả nhiên...
Lượng đột nhiên quỳ xuống "Gả cho tôi."
Cô nhìn trước mặt nhẫn kim cương tỏa sáng, 1 viên kim cương thật lớn a... Chắc chắn rất đắt nha( đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm yêu tiền)...
Lúc này đại sảnh thập phần im lặng, thời gian giống như đình chỉ lại!
"Cái kia... Cậu đứng lên trước đi."Cô thấy thật xấu hổ mà...
"Gả cho tôi!"
"Lượng... Quá nhanh ..."Đối với cô mà nói, hôn nhân là chuyện cả đời , đâu thể nào qua loa,
"Gả cho tôi!"Khoát Thư Lượng như cố tình ko nghe lời cô nói, vẫn cố chấp quỳ , .
"Cậu đứng lên đi! Tôi hiện tại không có khả năng cùng cậu kết hôn."Cô không nghĩ để cho mọi người đứng xem kịch hay nha, cô cảm thấy mình có chút nóng nảy,
Ngữ khí có chút nâng cao, Lượng kinh ngạc nhìn cô, sắc mặt có chút tái nhợt liền đứng lên, đôi mắt có chút phiếm hồng, dường như trong đó có sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tâm của hắn , rất đau. Nhưng là hắn vẫn là ngoan ngoãn đứng lên, không nghĩ bức cô.
"Tôi còn có chút việc, đi trước , "Cô ko nghĩ lưu lại làm cho người ta chế giễu.
"Tôi đi cùng với em "
"Không cần, hôm nay sinh nhật cậu, cậu ở lại đi."
"Tôi đây... Đưa em đi."Hiện tại, Lượng, không nghĩ làm trái mệnh lệnh của Vân, hắn biết, Vân tức giận,
"Không cần, tôi có lái xe đến."
"Tôi đưa em đi"Lần này Lượng không có thỏa hiệp, lôi kéo tay nàng, liền hướng bãi đỗ xe đi.
Bị đưa đến trong xe cô cũng phiền chán đứng lên, "Mở cửa!"
Thư Lượng tay càng nhanh.
Cô cũng không thỏa hiệp, "Tôi muốn tự mình về nhà!"
"Tôi... Đưa em đi " thanh âm nghẹn ngào của Lượng truyền đến, cô hiện tại không nghĩ nhìn hắn,
Liền quát lên "Tôi muốn tự mình về nhà!" Cô phát hiện ko đả thông được hắn, khẩu khí liền cứng lên,
Rốt cục, Lượng mở ra cửa xe, cô nhảy đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy đi , tìm được rùa lông xanh của mình , liền nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Khoát Thư Lượng ánh mắt che kín tơ máu hồng hồng, hắn nghẹn ngào một tiếng, nước mắt vẫn là không không chịu thua kém chảy xuống dưới.
Trần Mặc lúc này đã đi tới, không nói gì, hơi nhíu mày thể hiện sự lo lắng của hắn.
Trong tay Lượng hộp nhẫn nhỏ , bị gắt gao nắm chặt .
Sau ngày đó, giữa bọn cô có rất nhiều chuyển biến. Lượng trở nên trầm mặc nhưng là càng dính người hơn, mỗi ngày lôi kéo cô đi nhìn Dạ Quang (đồng hồ dạ quang ). Phần lớn thời điểm là hắn yên lặng ở sau lưng nhìn cô ngẩn người, bây giờ cô như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top