Chap 17: Người chết trở về
Ngay khi, mọi người chuẩn bị đón kì nghỉ hè, cô lại bị gọi đến Khoát gia.
Nói là Khoát lão gia muốn gặp cô, cô còn cười thầm kẻ có tiền chính là chú ý đến dòng máu tổ tiên, ta vẫn nghĩ rằng gia gia của Thư Lượng đã đi gặp thượng đế rồi --!
Ngồi trên xe khoảng 1 giờ, nhìn phong cảnh bên ngoài xe khiến tâm tình ta cũng trở nên khẩn trương hơn,
Lúc này, bên ngoài cửa sổ rất xa có một khu kiến trúc, "Lục lão sư, chính là chỗ kia rồi."
Theo tay hắn chỉ vào, đồng tử mắt cô liền phóng đại, "Đó là trang viên?"Không nghĩ tới, Khoát gia thật sự rất nhiều tiền, rất rất a...
Nghe xong cô liền cười ha ha đứng lên, Thư Lượng vẫn lôi kéo tay của cô, khóe miệng giơ lên, dường như cũng thực vui vẻ,
Cô thừa nhận, cô thực nghèo, nhìn ra chỗ vừa đi qua, lấy khoảng cách hiện tại tính toán, kia cũng quá rộng rồi,
"Lục lão sư, chúng ta Khoát gia tuy rằng không có làm gì liên quan đến chính trị, nhưng là..." dừng một chút, không có nói rõ. Không nói ta cũng biết, Trần Mặc theo ta đề cập qua, dường như bọn họ ở giới chính trị cũng thực có tiếng nói, gia gia của Thư Lượng là 1 tướng quân thật khó lường, không chỉ quốc nội, mà cả nước ngoài cũng chặt chẽ lui tới, ta không phải rất muốn đi hóng hớt này nọ, biết càng nhiều, cảm giác cùng Thư Lượng chênh lệch càng lớn, chúng ta chung quy là người của hai thế giới .
Biệt viện của Khoát gia như 1 cung điện châu Âu, cô rất ngạc nhiên, ở Thượng Hải ngây người nhiều năm như vậy, là nơi tấc đất tấc vàng, sao lại có nơi rộng lớn như này, không biết còn tưởng rằng mình lạc đến 1 hòn đảo, đang truy tìm kho báu?
Rốt cục cũng gặp được Khoát gia gia ---, lão nhân cả người không có bao nhiêu thịt, một đôi mắt hãm sâu đặc biệt sáng ngời, cô rất ít khi nhìn thấy ánh mắt nào sắc nhọn như vậy,
Quả nhiên là nhân vật khôn khéo, Lượng bị giữ ở lại phòng khách,
Cô cùng lão gia gia tiến vào thư phòng, lão nhân gia liền không chút khách khí hỏi cô "Cô yêu Lượng thật lòng, hay là yêu tiền của hắn?"Đừng nhìn ông ấy sống vào năm Kỷ đại, nghĩ giờ đã là 1 ông lão già yếu, nhưng giọng nói của ông ấy rất hùng hồn hữu lực.
"Yêu bản thân hắn."Thuận tiện cũng yêu tiền của hắn sau, tất nhiên nửa câu sau cô giữ trong lòng chưa nói.
"Vậy 2 đứa kết hôn đi, ta liền giao tài sản cho 2 đứa."
"Ngạch... lão tiên sinh..." Nên nói như thế nào đây?" Cô tạm thời còn không có muốn kết hôn đây "
"Nga?" Lão gia gia liền đi đến, đánh giá cô nửa ngày, từ từ nói "Vậy cô là đang làm việc thiện?"
"Cháu cũng không cho rằng cùng Lượng ở cùng một chỗ là làm việc thiện." Ta ách cười.
Bất quá, hiện tại nghe ông ấy nói như vậy, cô đột nhiên có điểm hoảng hốt, cùng Lượng ở cùng một chỗ, thật là bởi vì thương hại hắn sao? Trong đầu hiện lên kia cơn gió lốc qua làm nước mắt lưng tròng, cô thừa nhận, đối với hắn có tình cảm, " Yêu thương"Chiếm rất lớn trong tim.
"Nếu không phải làm việc thiện, cô lại không chịu kết hôn, vậy cô là đang đùa bỡn cháu trai của ta sao!" Ông lão vô cùng tức giận, nhưng ông ấy vẫn như cũ ngồi thẳng lưng, 2 tay đặt ở trên đầu gối, có1loại phong độ quân nhân. Dưới mí mắt hàm chứa "Lửa giận "Đang hừng hực thiêu đốt ,
"Về sau ta không cho phép cô gặp lại cháu trai của ta nữa!"
Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô bắt buộc chính mình không cần đi nhu nhu thái dương. Cô có thể tâm bình khí hòa đối mặt với tính tình bạo hỏa có khuynh hướng bạo lực của Thư Lượng, nhưng trước mắt lại ko thể chịu được khí thế này của lão nhân gia, ở trong lòng vì chính mình bơm hơi, may mắn Thư Lượng còn tại đại sảnh chờ, bằng không lại muốn nháo một hồi ,
" Cháu ko thể "
"Tôi quyết ko để cho 2 đứa ở cùng 1 chỗ!"Lão gia tử dường như râu cũng muốn quắc lên, ánh mắt trừng lớn,
"Thư Lượng đã lớn. Chính mình đang làm cái gì, hắn biết rõ!" Cô có thể hiểu lão gia gia đau lòng cho cháu trai của mình, chắc ông cũng ngẫm lại, người yêu tiền nhiều như vậy, lúc trước cũng có mấy người tiếp cận Lượng? Nghe Trần Mặc nói lúc đầu cũng có mấy người, sau lại bị dọa đến chết khiếp , Thư Lượng đã bị điều đó làm thay đổi, dù sao, trên đời này, người có khuynh hướng chịu ngược vẫn là chiếm số ít,
"Vậy mời cô trở về đi!"Lão gia tử ko nghĩ cùng cô nói tiếp, cô cũng có chút tức giận , liền rời đi ,
Sau, quả nhiên 3 ngày ko thấy Lượng xuất hiện,
Ngày thứ tư Trần Mặc gọi điện thoại nói Thư Lượng ko ổn,
Cô nhanh như chớp liền chạy đến Khoát gia, thấy Thư Lượng bị nhốt tại phòng quan sát chuyên dụng, vách tường đều là bọc vải bông, phòng ngừa hắn tự làm thương mình,
Tiểu Thư Lượng túi chữ nhật ở thật dày miên gói to lý ( thật có lỗi, ta không biết đoạn này dịch thế nào--! ) miệng cũng dùng dụng cụ che lại, đại khái là sợ hắn cắn thương chính mình ,
Bởi vì tiêm thuốc an thần , nên hắn nằm ở đó không ngừng run rẩy,
Trần Mặc nói, mấy ngày nay hắn ko ăn gì, cảm xúc thập phần kích động, thể lực dường như cạn kiệt, chỉ có dựa vào tiêm thuốc dinh dưỡng để duy trì, như vậy thân thể không nên dùng thuốc an thần , hắn đã ba ngày cơ hồ không có chợp mắt, tinh thần hoảng hốt, miệng vẫn ko ngừng lẩm bẩm: Vân không ở đây... Vân đã mất...
Sau một lúc thì Lượng tỉnh lại , hắn hoảng hốt chăm chú nhìn cô, trong chốc lát, nhẹ nhàng kéo cô xuống, sau đó dùng sức ôm chặt cô, "Còn sống, Vân còn sống, tôi tuyệt đối không ly khai em..."
Sau đó, tay Lượng lạnh như băng run run xoa lấy mặt của cô, ôn nhu nói "Vân... Không khóc "Chậm rãi nhắm lại hai mắt...
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh cao cấp,
Cô cùng Trần Mặc ở ngoài cửa đang cùng các bác sĩ hỏi về bệnh tình của Thư Lượng, xem sau khi xuất viện phải chú ý điều gì
Các bác sĩ biểu tình đột nhiên thay đổi,
Quay đầu lại, Thư Lượng vừa rồi rất tốt, bây giờ lại bộ có chút không thích hợp, thân mình lung lay sắp đổ, như là tùy thời liền muốn té xỉu . Cô vội vàng chạy vào, đỡ lấy hắn, Thư Lượng thừa cơ ôm lấy thắt lưng cô, cằm để trên vai cô, vẻ mặt suy yếu đứng nhìn Trần Mặc cùng bác sĩ ở cửa cách đó không xa, khóe miệng gợi lên một chút ý cười.
Cô ko phát hiện động tác nhỏ này của Lượng, vội la lên: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Lại không thoải mái sao? Nếu không, chúng ta hôm nay đừng xuất viện , ngươi ở lại bệnh viện vài ngày."
"Xuất viện, xuất viện!" Thư Lượng càng không ngừng la hét. Trên người bị thương hắn cũng ko quan tâm, để cho hắn chịu không nổi là bác sĩ nam trẻ tuổi đối với hắn ân cần,
"Sao lại giống như 1 đứa trẻ vậy!" Cô liền đánh đầu của hắn, nếu không tự làm chính mình bị thương như vậy, cần đến bệnh viện sao, nhà hắn cũng ko phải ko có bác sĩ riêng chữa trị.
Thư Lượng cau mày, sờ sờ đầu mình, bất mãn nói: "Vân, em đừng luôn đánh đầu tôi, nhỡ ngu đi thì sao !"
"Hừ! Ai bảo ngươi luôn khiến người khác phải lo lắng." Mà, ngươi vốn cũng không thông minh.
Trần Mặc đi tới đánh gãy lời chúng ta: "Tốt lắm, nhìn xem 2 người đều mấy tuổi rồi, thiếu gia ầm ỹ muốn về nhà thì về thôi."
Như thế 3 người mới ra đến cửa bệnh viện.
Trong đêm rét lạnh, gió nhè nhẹ thổi, cô yêu con đường này, đối với 2 người mà nói, đi hết nó thực gian nan...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top