Chap 14: Chấp nhận

Đầu đường náo nhiệt, đêm nay cô cùng Lượng "Ở chung" sau lần đầu tiên "Ước hội", nói là ước hội, kỳ thật là trong nhà buồn chán ra ngoài chơi, đi ra sau tiệm ăn, vào trong xe con bọ của ta, bọn cô chạy tới một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên, kỳ thật Lượng không thế nào ăn tiêu cay , từ nhỏ đến lớn, ba bữa của hắn đều là đầu bếp làm món ăn dinh dưỡng cho hắn, giờ theo cô hỗn về sau, cuộc sống của hắn thật đúng là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cơm nước xong, bọn cô đi đường dành riêng cho người đi bộ , bởi vì nhiều người lắm, Lượng chủ động kéo tay của cô, cô cũng sợ cùng hắn đi lạc, sẽ làm cho xã hội trị an hỗn loạn nghiêm trọng, nên cũng chấp nhận lôi kéo của hắn

Bất quá, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc phía trước, liền lập tức bỏ qua tay hắn,

"Lục lão sư? Sao mà khéo!" Là lâm Văn Quân cùng Trần Ba.

"Đúng vậy, ha ha" cô cười đến thật xấu hổ.

"Đến đi dạo phố a."

"Đúng vậy, ha ha ".

"Di, này không phải ... Bạn học sao?" Thấy được Thư Lượng phía sau, này đôi tình nhân trẻ vẻ mặt đại biến, phỏng chừng là bị người nào đó sắc mặt xanh mét dọa sợ.

"Cái kia... Lục lão sư, chúng em đi bên kia nhìn xem, hai người chậm rãi đi dạo nha." Nói xong, Trần Ba lôi kéo Lâm Văn Quân bỏ chạy, bọn họ sẽ không hiểu lầm cái gì đi? Vừa rồi biểu hiện của cô coi như tự nhiên đi? Nhìn bóng dáng các nàng rời đi, thật là cảm giác có tật giật mình.

Ngày hôm sau

Cô nghĩ là Lượng tức giận, buổi sáng chưa ăn cơm, chuẩn bị bữa sáng cho cô liền rời đi , đi vào trường học cũng không rên một tiếng, buổi chiều không có tiết của cô, cô tính đi thư viện mượn sách tâm lý học, nghiên cứu nghiên cứu, không nghĩ phía sau lại theo ra 1 cái đuôi.

Theo cô vào thư viện, chắc hắn chuẩn bị quấy rối cô đây, giống như hiện tại, cô đi lấy sách ở giá tầng trên, hắn liền che ở trước mặt, bắt nạt cô không cao bằng hắn sao, không nhìn!

Nhưng mà, đúng lúc này, đã xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn lại ảnh hưởng đến chuyện tình cả đời cô: lúc cúi đầu không thấy, một cái xoay người, Lượng không biết vì sao đầu thấp xuống, nhanh như chớp, môi chạm đến môi...

Tiếp tục không nhìn, xoay người tính rời đi thư viện, nhưng vừa mới chính là chuyện ngoài ý muốn... Chính là chuyện ngoài ý muốn... Tuyệt đối ngoài ý muốn!

Vừa đi tới cửa, nghe được phía sau "A..." Một tiếng kêu to, người này thành công hấp dẫn sự chú ý của cô, cũng thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý,

"Không có việc gì, không có việc gì, ha ha, hắn là cảm thấy nơi này rất im lặng , sợ mọi người ngủ, thanh thanh cổ họng, làm không khí sôi nổi, hắc hắc... Ha ha a..." Nói xong, cô liền lôi kéo Thư Lượng đi ra bên ngoài ko dám quay đầu lại.

Đằng sau thư viện, cây cối um tùm, nơi này dường như lâu ko có người dọn dẹp, đầy lá khô rụng, lây dính sáng sớm có chút ẩm thấp, không khí phá lệ coi như tươi mát.

Rất xa, một cây đại thụ cao ngất xanh mát. Ta liền lôi kéo Thư Lượng đi đến dưới tàng cây ngồi xuống,

"Làm sao vậy?"

"Cô không để ý tới tôi."

Thiếu gia, là tại ngươi tức giận trước được không, "Nào có, em suy nghĩ nhiều quá đi!"

"Cô còn bỏ rơi tôi"

"Ngạch... Cô không phải là sợ người khác hiểu lầm sao."

"Hiểu lầm cái gì?"

"Em còn quá nhỏ, chưa rõ."

"Tôi hiểu được."

Một trận trầm mặc...

"Tôi yêu em!" Hắn đột nhiên đối cô rít gào.

Làm cô giật cả mình,

Hắn tiếp tục nói "Tôi hiểu được, em sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng là, tôi không sợ bọn họ hiểu lầm... Tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em"

"Nói cho tôi biết, em có thể ở cùng tôi đúng ko?!" Hắn đột nhiên cầm tay của cô, "Nói cho tôi biết, em cũng không sợ." Khẩu khí theo cường ngạnh chuyển thành cầu xin, "Cầu em, nói cho tôi biết, em có thể ..."

Hắn hiểu được, hắn thật sự hiểu được... Nhưng giờ phút này, cô hồ đồ .

"Tôi van cầu em, được không? Cho tôi một cơ hội."

Lượng nói thực mịt mờ, cô cũng chưa hiểu rõ hết, lại mơ hồ nói điều vốn không nên nói ...

"Có thể!" Trong mắt cô một chút ánh sáng lóe lên rồi bất an liền biến mất, dứt bỏ hoang mang, lựa chọn đối với hắn nhượng bộ.

"Nha!"Hắn mừng như điên đem mặt vùi vào ngực ta , "Cám ơn em! Cám ơn!"

Bị vui sướng của hắn cuốn hút, cảm động , không nghĩ tới chính mình lại hứa hẹn, có thể làm cho hắn vui như vậy!

Hắn rõ ràng còn rất trẻ , ánh mắt lại thâm sâu trầm lặng, mỗi lần hẹn gặp lại thấy hắn ngồi ở trên ghế ngưng trọng, tâm của ta luôn bất tri bất giác giống như lông mày của hắn rối rắm thành một đoàn.

Ở phía sau, cô đột nhiên bị ôm chặt trong lòng của hắn , hắn vén vài sợi tóc trên trán ta, nhẹ nhàng mà hôn lên, như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua mắt của cô, hai má cùng môi.

Khoát Thư Lượng lấy tâm tình sùng kính hôn cô, hắn đợi đã lâu rồi, giấc mộng của hắn đã trở thành sự thật , hắn sợ hãi nhỡ tùy thời phát hiện đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Hai người hơi thở giống nhau trở nên hỗn loạn, hắn chăm chú nhìn mặt của cô , khàn khàn nói: "Vân, tôi... Tôi kỳ thật rất sợ, tôi biết tôi có bệnh, không ai sẽ thích tôi, tôi sợ hãi em sẽ thích người khác, sau đó... Sau đó rời tôi đi, tôi không thể thả em đi, em hiểu chưa?"

Giờ phút này cô suy nghĩ hỗn độn đã bị khảo nghiệm khắc nghiệt, nhìn vào ánh mắt mênh mông kia , đang cố gắng suy tư lời của hắn nói.

"Em thật sự để ý cô sao, " cảm giác tâm nhanh nhảy ra ngoài,

"Không chỉ để ý." Mặt của hắn cũng đỏ, thanh âm càng trầm thấp, giấu giếm từ tính, "Tôi yêu em, không cần nói tôi không hiểu, tôi biết, tôi cái gì đều biết nói, tôi yêu em, hảo yêu..."

Cô nhìn hắn, vì hắn chuyên chế, lời nói kiên định cảm động không thôi.

Ngay tại giờ khắc này, cô dường như đã quên hết thảy, đã quên cô là lão sư, đã quên hắn là bệnh nhân, chỉ biết là hiện tại ta bị một nam nhân si tình yêu , yêu đã quên hết tất cả cho nên.

"Tôi yêu em, của tôi tất cả đều có thể cho em, Vân, theo tôi ở cùng một chỗ, được không?"

"Cô đã ko còn lo lắng gì nữa."

Hắn hơi hơi sửng sốt, khó nén vui sướng nói: "Ý của em là, em nguyện ý chấp nhận tôi ?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu. Làm sao có thể không tiếp nhận hắn? Muốn cự tuyệt hắn quả thực như duy trì thế giới hòa bình, thật khó khăn.

Mùa hạ lá cây xanh biếc, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá xanh, một thân ảnh thiếu niên sơmi trắng nằm nghiêng trên mặt đất. Trên mặt đất đầy lá khô, vàng óng ánh một mảnh...

Nhìn hắn an nhàn ngủ say, cô nghĩ, cô đã muốn yêu thương . Gặp gỡ hắn, là chuyện lãng mạn nhất đời cô, cô không phải kiểu người luôn theo quy củ , chỉ cần chính mình thích, không có gì có thể ngăn cản được, lúc này có chút ngu ngốc cùng xúc động, phỏng chừng là do cùng Lượng chung đụng đi.

Cô trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Yêu thương một cái bình dấm chua lại bá đạo, hơn nữa còn có bệnh thế này , chắc phúc khí của cô vẫn là bất hạnh đi?

Bất quá, cô biết hắn thực yêu, thực yêu cô, cho nên mới như vậy.

Lại cho hắn một nụ hôn ngọt ngào trên trán, nhìn hắn dần dần giơ lên khóe miệng, cô cũng cười ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top