Suy nghĩ của ta

Trên con đường trở về phòng làm việc, ta nghĩ sẽ phải phân thân ra và nhờ đến sự trợ giúp của các AI, vì ta cần phải lập ra nhiều kế hoạch để dụ kẻ thù của mình ra khỏi bóng tối.

Sở dĩ ta phải phân thân bởi vì ta còn cần làm rất nhiều việc khác, việc xâm lược một hành tinh rồi sắp xếp sao cho không bị dân chúng oán hận không phải là chuyện dễ.

Hơn nữa ta cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ để chăm sóc gia đình này, từ nay ta chính là người phải gánh vác nó trên vai. Một trách nhiệm theo ta thấy không quá khó, chỉ là nó rất dễ thất bại nếu ta máy móc hóa mọi chuyện.

Thôi, ta cần phải thư giản một chút trước khi chuẩn bị cho công việc. Đây là một thói quen khi ta còn là Xel'neg, ta muốn đầu óc của mình phải thật tỉnh táo khi đưa ra quyết định gì đó.

- Một tách trà có lẽ tốt, nhưng việc uống trà một mình có lẽ không phải là ý hay? Hay ta nên mời Sylletty và Sera cùng dùng trà, tính cách của hai em ấy khá tương đồng nhau.

Một tách cà phê có thể làm đầu óc tỉnh táo hơn khi làm việc thật, nhưng thật ra caffein có trong đó không thích hợp với ta lắm. Nó không thích hợp dùng khi phải đưa ra những quyết định quan trọng, nhất là dưới áp lực của từng quyết định đó.

- Nơi đây cũng thật ngộp ngạt, có lẽ ta sẽ làm một phòng làm việc trên vũ trụ. Từ từ ngắm bình minh và nhâm nhi một tách trà an thần sẽ tốt cách làm việc trong nơi gò bó như vầy, quyết đinh vậy đi.

Nhưng khi ta định thực hiện một cú nhảy Hyper Space thì bỗng nhiên, ta cảm thấy tay áo mình bị kéo lại. Ta quay đầu nhìn ra sau lưng mình, một khuôn mặt đầy lo lắng như khi sủng vật của bạn làm cái gì đó sai trái.

Người nắm tay áo ta là A Ta'darim, hay từ giờ nên gọi Alicia theo tên mà cha mẹ của em ấy ở Trái Đất đã đặt cho.

Khuôn mặt em ấy đầy lo lắng cúi đầu nhìn gót chân mình, em không dám nhìn ta vậy sao lại nắm tay áo ta hả Alicia? Hay em vừa làm cái gì đó gây ra họa mà mình không giải quyết được?

- Sao vậy Alicia, có vấn đề gì sao?

Ta mỉm cười nhìn em ấy, nụ cười ấy không biết có sao không, ta nghĩ nó là một nụ cười khá lạnh lùng. Ta trước giờ rất ít khi cười thật lòng, nên không biết làm sao để đặt được cảm xúc vào nụ cười của mình, nhưng thôi, em ấy hiểu rõ con người ta mà, nên hãy nghĩ em ấy hiểu.

- E-em...

À à, có lẽ ta nghĩ quá nhiều rồi, khuôn mặt ấy cành tăng thêm vài phần lo lắng khi thấy nụ cười của ta. Vậy thì ta phải làm sao đây, an ủi em ấy chăng? Nhưng một cái cơ thể mười hai tuổi ôm và xoa đầu một thiếu nữ mười tám, đấy sẽ là một trò hề, bởi vì hiện giờ em ấy cao hơn ta.

Nhân tiện ta cũng đã đỗi lại cơ thể mình, dù cho hai đứa em gái nhỏ nhất nhà có vẻ thích hình dạng của ta lúc mười tám tuổi, thì cũng không thay đỗi được quyết định của ta đâu.

- Có chuyện gì sao, nếu vậy em cứ nói đi, anh đang lắng nghe đây.

- Em... Muốn nói chuyện riêng với anh!

Cuối cùng Alicia lấy hết can đảm của mình rồi hét lên.

Ta cười thầm, em ấy vẫn cứ như vậy, ngốc như những ngày đầu tiên trở thành học trò của ta.

Mà có lẽ chính vì cái tính tình lúc ngốc, lúc cứng đầu thay đỗi liên miên này nên mới thu hút được ta, trở thành một người khó đoán khiến ta phải để mắt tới.

- Ừ, vậy em muốn nói gì với anh?

Cuối cùng chúng tôi ở trong phòng của em ấy, tay ta búng nhẹ một cái. Một bộ bàn ghế gồm hai chiếc ghế và một cái bàn tròn xuất hiện, chúng có tạo hình sang trọng như thời quý tộc, được thiết kế theo kiểu cách Victoria có trang trí điểm viền ren đen.

Ta ngồi lên chiếc ghế một cách từ tốn, chuẩn phong cách quý ông, trước khi kéo ghế ra giúp cho Alicia. Em ấy có lẽ bất ngờ, khi ta từ một kẻ logic máy móc dần trở nên giống những quý tộc trong sách vở.

- Anh không còn là Xel'neg nữa, nên xin em hãy thích nghi dần với những thay đỗi này. Tuy nhiên hạch tâm, thì anh vẫn là anh, chỉ hãy đỗi tên họ thôi.

- Vâng.

Alicia có lẽ hài lòng với ta hiện giờ hơn, em ấy nhẹ nhàng gật đầu với những gì tôi nói. Điều này làm ta an tâm phần nào, ta nghĩ em ấy sẽ khó thích nghi và cảm thấy xa lạ khi tôi dần thay đỗi.

- Vậy nói đi Alicia, em muốn nói riêng gì với anh?

- A-aa... Chuyện... Em...

- Có lẽ không khí ở đây quá âm u rồi, em nên làm phòng mình tươi sáng hơn và dọn dẹp nó đi. Được rồi, đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc nên hãy đỗi nơi nào đó có không khí tốt hơn nhé, như vậy chúng ta sẽ không nói gì sai.

Ta giơ tay lên, một luồng năng lượng tập trung vào trong đó, rồi chỉ với một chút động tác khớp tay luồng năng lượng ấy tràn ra ngoài mãnh liệt. Kéo chúng ta vào trong Hyper Space, sau đó căn phòng mà chúng ta ở biến mất, thay vào đó là một căn phòng lơ lửng trên không gian

Đây là một căn phòng được thiết kế với các tấm tường vô hình, Alicia hoàn toàn có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh ngoài kia.

Không khí khá trong khi nó đã được lọc qua rất nhiều lần, và nơi đây cũng khá lung linh dưới ánh sáng bình minh đang dần lên kia.

- Cứ thoải mái nói ra những gì trong lòng mình, anh sẽ không gắt gỏng như trước đâu. Em tin lờ hứa này của anh chứ?

Trên tay tôi là một chén trà và trước mặt Alicia cũng vậy, hi vọng em ấy sẽ tin ta khi mà nói ra những lời này với chén trà trên tay. Ta nghĩ nó sẽ có tác dụng thay đỗi hình tượng mình, thành một người bình tĩnh và biết giữ lời.

- Em tin anh, trước đây anh chưa từng thất hứa gì với em cả. Kể cả đó có là yêu cầu vô lý đến cỡ nào, chỉ là... Chỉ là...

- Uống một chén trà đi rồi nói hết ra, từ từ không cần lo ngại.

Ta và em ấy dùng uống chén trà của mình, riêng ta thì chầm chậm hưởng thức hương vị thanh thanh của lá trà. Nhưng còn Alicia thì như đang lấy hơi lên vậy, em ấy một ngụm uống sạch chén trà rồi thở ra phù phù.

- Raynor, anh nghĩ như thế nào về em, rằng em có kinh tởm không ạ? Khi mà tâm trí của em là một tên con trai, nhưng lại yêu anh, thầy của chính mình. Làm ơn hãy nói thật lòng, em sẽ chịu đựng mà!!!

Hmm, em đang làm ta khó xử sao Alicia, khi em kêu ta nói thẳng nhưng lại chèn thêm câu [chịu đựng mà] vào đó như thể ta sẽ làm tổn thương em hay gì. Vậy ngay từ đầu hỏi vậy làm chi, biết ta luôn cưng chiều em nên chơi khó ta có phải không, học trò gì mà...

Mà thôi kệ đi, dẫu gì em cũng là người ta cưng nhất trước đây. Kể cả em có đòi một con Red Horn về làm thú cưng, thì ta cũng bắt mà phải không nào?

Dù cho đó là một loài thú sống trong nhung nham và cực kì khó thuần, kể cả khi vậy dòng nhung nham trên người nó vẫn gây nguy hiểm. À, nhớ thật, ta phải nghĩ làm sao cho nó vẫn là Red Horn mà không có tí nhung nham nào chảy ra từ miệng.

Nhưng mà này Alicia, em đang coi ta là những tên già cổ hủ với mấy cái định kiến dối trá, ngu dốt đó sao? Ừ thì ta có già thật, gần mười ba tỷ tuổi rồi nhỉ? Nhưng đầu óc ta không có cứng nhắc giống như là mấy hòn đá đó giống bọn chúng.

Em làm ta có hơi buồn đó.

Đúng là chỉ con nhóc này mới dám ăn dám nói với ta như vậy, hay ta lúc đó chiều em quá sao?

- Nói thật anh khá buồn khi em nghĩ anh lạc hậu giống những kẻ già nua khác đó Alicia, quan niệm của anh không bị gò bó và đã vượt qua mấy cái thứ gọi kim chỉ nam đạo đức đó của chúng từ lâu. Đối với anh, hai cá thể đực có yêu mến nhau thì sao, vẫn chỉ là hai bộ não bị lẫn nhau thu hút rồi chú ý lẫn nhau mà thôi, nó chẳng khác biệt gì so với việc giống đực yêu giống cái.

- Công nghệ cũng hiện đại rồi, quan niệm tình yêu thuần túy là chẳng còn nữa đâu, nếu muốn thì em cứ chuyển giới là được, chẳng phải sao? Vì vậy đừng nghĩ anh đang kinh tởm em hay gì, cái anh quan tâm ở mỗi cá thể là bộ não độc nhất của họ chứ không phải thân thể, hay giới tính. Có thể nói anh không ham muốn thể xác cũng được, anh chỉ tìm kiếm sự đặc biệt ở cá thể.

- Mà ở em là cái tính cách luôn thay đỗi, khó đoán và đôi khi là rất thích làm nũng ấy làm em rất dễ thương, anh rất thích đó chúng đó em biết không?

Ta kết thúc bài diễn văn của mình tại đây, để lại phần cho em đó Alicia.

- E-m... Em...

Ồ cái gì đây, sao mặt em đỏ dữ vậy ta? Ta nhớ mình không có trồng trái cà chua nào, nhưng sao hôm nay lại có trái cà chua chín mộng trong khu vườn của ta thế này, mặc dù là quả dại nhưng đã là trong vườn ta thì xin.

Ta nhẹ nhàng cắn lên vành tai đỏ ửng của em ấy.

- Trái cà chua ai trồng ngon thế này?

- Hử~~ Hử~~ Hửửửửửửửửử?????

Alicia hét lên, trong em lúc này đáng yêu y hệt như lúc ta gọi Norin là nàng.

Hmm, vậy rồi li trà này với khuôn mặt của em thứ nào thư giãn tâm thần ta hơn.

Hmmm... Thật đáng suy ngẫm, lần sau ghẹo Sylletty thử xem, ta khá chờ mong đây.




Kevin: Em gái, bạn thuở nhỏ, đệ tử. Thể loại insect (không loạn luân do cơ thể này do Ray nó tạo), gender bender, 3some, loli, BB, half-elf, half-demon.

Vâng khẩu vị Raynor rất đa dạng, từ lớn đến nhỏ, từ con người đến bán elf bán quỷ. Vậy mà khi nó làm Hoàng Đế thì con cháu chỉ được phép ăn trai, trong khi lũ Promses tóc vàng, Demon girl max ngon.

Nhân loại cảm ơn ngài.

Mà thằng War Master với thằng Markerlian đéo nói được gì, tụi nó hàng ngon không. Như thằng War Master là demon girl, còn thằng Markerlian... Để coi.

Em nó từng là người, có loạn luân, rồi thành demon girl. Sau đó lại thành elf thuần loli. Mẹ BB, loli, yandere ngon vl.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top