Tương tư (1)

Hứa Dương lại ngẩn người rồi, tôi lắc đầu ngán ngẩm, không biết đến bao giờ cậu ấy mới bỏ được.

"Dương tỷ, cậu cũng đứng đây nhìn người ta hai tiếng đồng hồ rồi đấy, còn muốn đợi đến bao giờ?" Tôi không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Mới có hai tiếng cậu kêu cái gì, với cả thực ra đội anh ấy vẫn chưa thi đấu mà." Hứa Dương cố với lấy chiếc khăn kế bên lau mồ hôi trên gương mặt đang đỏ ửng lên vì nắng gắt.

Hứa Dương Ngọc Trác và tôi cùng học năm hai trường đại học Thượng Hải khoa kiến trúc, hơn nữa còn là bạn cùng phòng. Chúng tôi đang làm gì ở sân thi đấu bóng rổ, còn làm gì được? Chính là cậu ấy kéo tôi đi xem đàn anh khoá trên của cậu ấy thi đấu bóng rổ. Lại phải nói, Dương Dương thực sự kiên trì. Cậu ấy thích đàn anh tên Trần Tiêu đến giờ đã được hai năm rồi.

"Đi thôi, nếu cậu còn kéo mình ngồi ở đây nữa thì sẽ muộn giờ học mất. Mau lên đi mà!" Tôi muốn nhắc nhở cậu ấy chiều nay lớp có tiết dạy của ông thầy hách dịch nhất cái trường đại học Thượng Hải này, lại còn là chủ nhiệm.

"Biết rồi, chúng ta đi thôi." Dù là thế, cậu ấy vẫn cố ngoái lại nhìn đàn anh thêm chút nữa, đúng là hết nói nổi.

Đã đến sát giờ vào lớp, không còn cách nào khác chúng tôi phải cố gắng chạy hết sức để kịp giờ học. Tôi thì không có việc gì, chạy với tôi đơn giản như là hít thở. Còn với Hứa Dương, là một cực hình.

"Cậu nhanh đi trước a, chờ mình thì sẽ không kịp nữa." Cậu ấy vừa chạy vừa ra hiệu rằng tôi mau đi trước.

"Dương cẩn thận kìa..."

Tôi còn chưa kịp dứt lời đã nghe cậu ấy kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn lại thì cậu ấy đã yên vị trên nền đất rồi.

"A Dương cậu có sao không?" Tôi vội vàng lại đỡ Hứa Dương dậy mà không để ý đến người bạn bên cạnh đã bị cafe đổ làm bẩn lên chiếc áo sơmi trắng.

"Xin lỗi bạn, bạn có sao không?" Tôi vội vàng cúi người xin lỗi cậu ấy.

"Không sao."

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên khi nghe được tông giọng trầm ấm của người trước mặt, là con gái sao giọng lại ấm vậy a!

"Hứa Dương mau xin lỗi bạn ấy đi, mau!" Tôi thúc giục cậu ấy nói gì đó với người ta.

"Đi không nhìn đường còn xin lỗi cái gì chứ." Hứa Dương nhìn thẳng mặt người bạn kia nói một cách bất mãn.

Tôi thầm nghĩ toi rồi, bà nội của tôi ơi còn không phải là cậu chạy không để ý đâm vào người ta à...

"Cái đó áo của cậu thì sao bây giờ." Tôi lại chẳng hiểu tính tình của cậu ấy nhất, cười cầu hoà với bạn nữ kia rồi tìm cách xử lí.

"Tôi không có vấn đề gì."

Cậu ấy nói là đi luôn, chưa để tôi nói thêm câu nào, quá lạnh lùng rồi. Chúng tôi còn chưa kịp biết tên cậu ấy.

"Này Hứa Dương tại cậu đấy."

"Có sao." Cậu ấy lại làm nũng với tôi rồi, đúng là không chịu nổi mà.

"Mau đi sắp vào lớp rồi." Tôi chẳng có cách nào khác là bỏ qua chuyện vừa rồi kéo cậu ấy chạy nhanh vào lớp.

"May quá thầy chưa vào."

Tôi vừa dứt lời thì ông thầy đã cầm chiếc cặp đi vào từ cửa chính theo sau còn có một người nữa, chắc là trợ giảng đi.

"Trật tự, cái giảng đường hay là cái chợ? Các cô các cậu có biết vào lớp rồi không?" Vẫn như thường ngày quát mắng sinh viên, chúng tôi dường như cũng đã quen không ai để ý chỉ cúi mặt làm việc riêng.

"Cất điện thoại, cất điện thoại." Tôi vỗ vai Hứa Dương nhắc nhở cậu ấy.

"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn sinh viên mới chuyển từ nước ngoài trở về. Đương nhiên về vấn đề học tập rất xuất sắc, em giới thiệu với lớp đi." Thầy quay sang mỉm cười với bạn mới.

"Đừng lo Dương Dương, từ nay cậu bị thất sủng rồi bé yêu à." Tôi không nhịn được cười mà trêu đùa cậu ấy, ai chẳng biết Hứa Dương là sinh viên được ông thầy ưu ái nhất.

"Bà đây cũng không thèm nhé!" Cậu ấy hất mặt vênh váo, vậy đó.

"Xin chào các bạn, tôi tên là Trương Hân, mong được các bạn giúp đỡ trong thời gian tới." Trương Hân nói xong liền cúi người chào chúng tôi.

"Này, cậu ấy không phải người vừa rồi sao? Mau đem cái kính của mình đưa đây." Tôi vội vàng lấy chiếc kính từ trong cặp đeo lên.

Còn chưa kịp định thần, Trương Hân đã đi một mạch xuống dãy bàn cuối cùng ngay phía sau tôi và Hứa Dương. Tôi thật muốn cốc vào đầu người bạn ngây ngô ngồi bên cạnh ghê, cậu ấy gây sự với người ta mà vẫn hồn nhiên không chớp mắt, thật đáng nể.

"Hi Trương Hân, mình tên là Trương Văn. Gọi mình là Văn Văn được rồi." Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là quay xuống chủ động làm quen với cậu ấy.

"Chào cậu." Trương Hân chỉ ngẩng đầu nhìn tôi tỏ vẻ chào hỏi.

"Hứa Dương Ngọc Trác." Tôi lại tiếp tục bận rộn quay lên gằn giọng huých tay Hứa Dương. Phải, tôi chính là muốn nhắc nhở cậu ấy nên đi chào hỏi bạn cùng lớp mới.

"Chào Trương Hân, tôi tên Hứa Dương." Dường như cậu ấy cũng đã hiểu rằng vừa nãy cậu ấy cũng có lỗi, chậc... đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

"Chào...cậu." Trương Hân vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên hơi ngập ngừng chào hỏi như cũ.

Khoan đã...tôi hình như vừa thấy gì đó. Không đúng, đúng không vậy? Trương Hân...cậu ấy... vừa đỏ mặt sao?

Dừng dừng, chuyện bạn học mới nhìn Dương Dương mà đỏ mặt đâu phải chuyện quan trọng mình cần quan tâm. Cái đó, vừa rồi tôi muốn hỏi về chiếc áo sáng nay đã bị cafe nhuốm màu ố vàng.

"A Hân chiếc áo sáng nay cậu xử kia thế nào vậy?"

"À tôi có mang theo chiếc áo khác."

"Thực ra cái người kia vừa nãy không có ý gì hết, chỉ là cậu ấy đang hơi bực bội một chút thôi, cậu đừng để ý nhé."

"Tôi không có vấn đề gì." Dường như là lần thứ hai cậu ấy nói câu này.

Tôi biết mà, cậu ấy là kiểu người dễ thương giống tôi. Mãn nguyện xoay người quay lên đã phải đón nhận ánh mắt hình viên đạn của người bạn yêu quý.

"Gì? Mình có làm gì sai hả?"

"Không có gì sai hết á cô nương ơi. Mình sai nè."

"Tốt rồi bảo bối, cậu cũng nên nói một câu."

"Cậu có biết hôm nay cậu giống mẹ mình lắm hay không?" Xong rồi cậu ấy bắt đầu cằn nhằn.

Tiết học nhàm chán cuối cùng cũng trôi qua, càng phải nói tôi không ngủ gật chính là một kì tích.

"Dương Dương xuống căng tin thôi."

"Đi, đi mau."

"A Hân cậu có muốn đi xuống căng tin cùng bọn mình không?" Đúng vậy, nên kéo cậu ấy đi cùng, để tôi đỡ bị bỏ rơi mỗi lần Hứa Dương đi tìm đàn anh của cậu ấy.

"Cũng được." Trương Hân a, cậu ấy bao giờ cũng kiệm lời như vậy.

Ba người chúng tôi cùng dắt tay nhau đi xuống căng tin của trường, à mà không là tôi dắt hai người cùng đi xuống.

"A Hân cậu muốn ăn gì hôm nay mình sẽ bao cậu nha." Tôi thoải mái nói với Trương Hân, dù sao cậu ấy cũng mới đến vậy thì để tôi trả đi.

"Để mình đi." Hứa Dương đột nhiên đập bàn lên tiếng.

"Cậu đi? Cậu đi á? Cậu sẽ không bỏ bọn mình lại rồi đi tìm đàn anh của cậu đấy chứ?"

"Nói gì vậy, mình là đứa sẽ bỏ bạn bè theo trai sao?" Hứa Dương hất mặt cho tôi ánh mắt xem thường.

"Phải." Trương Hân cùng tôi đồng thanh đáp.

"Ôi Trương Hân cậu với tôi không có họ hàng gần xa gì chứ. Không thể nào hợp nhau như thế được." Tôi vỗ vai cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi cười cười sờ mũi không nói gì. Dần dần chúng tôi đã ăn ý loại bỏ Dương Dương ra khỏi không gian trò chuyện.

"Không để ý đến hai cậu nữa, chờ đó!" Lại có người giận dỗi rồi, thật là.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top