Chương 35
Một ngày cuối tuần chỉ đủ cho họ xin chút vía. Dương Bác Văn bèn giảng vài chỗ trọng tâm, không ép họ hiểu rõ những phần nâng cao.
May mà bài thi ở trường số 3 cũng đơn giản, không hỏi quá sâu như kì thi toàn quốc.
Phòng thi được xếp dựa vào kết quả bài thi lần trước. Dương Bác Văn và Cố Phàm cùng thi ở phòng số 1, mà Tưởng Trầm Tinh và Tả Kì Hàm thì ngồi ở phòng thi số 17.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn. Giám thị chưa vào phòng, các bạn trong phòng thi cùng châu đầu ghé tai, mắt đều hướng về phía Dương Bác Văn và Cố Phàm.
Dương Bác Văn đang thả hồn nơi cửa sổ, bỗng Cố Phàm ngồi phía sau cậu gọi: "Dương Bác Văn."
Dương Bác Văn quay lại: "Sao thế?"
Cố Phàm hỏi cậu: "Học kì tiếp theo có giải vật lý toàn quốc, cậu có định đăng kí không? Bây giờ đã cho đăng kí rồi đấy."
Kì thi vật lý toàn quốc dành cho hai đối tượng là học sinh cấp ba và sinh viên đại học, nội dung thi khó hơn so với nội dung giảng dạy ở bậc phổ thông rất nhiều. Không phải cứ đăng kí là được thi ngay, trước tiên họ phải làm một bài thi thử đánh giá năng lực nhằm xét tư cách tham gia vòng loại.
Dương Bác Văn hỏi: "Ồ, trường số 3 có tiêu chuẩn dự thi sao?"
Cố Phàm gật đầu: "Có thể xin được đấy."
"Vậy thì đăng kí thôi. Cậu thì sao?"
"Tôi cũng tham gia."
Dương Bác Văn rất vui vẻ: "Được đó, vậy kì nghỉ đông này tụi mình có thể cùng nhau ôn bài rồi."
Cố Phàm nói: "Tôi tìm tài liệu ôn thi rồi tối nay sẽ đưa cho cậu, còn cậu đem đi in thêm một bản nhé."
Dương Bác Văn gật đầu, cười đáp: "Cảm ơn nha, cậu nhiệt tình quá."
Cậu nghĩ thầm, chẳng phải là Cố Phàm rất dễ nói chuyện sao? Thế mà Tưởng Trầm Tinh lại không thể hòa hợp với cậu ấy, trong phòng ngủ họ khắc nhau như nước với lửa.
Sau khi kì thi căng thẳng kết thúc, tháng vận động của trường số 3 sẽ đến.
Đầu tiên là hội thao, sau đó lại có thi đấu bóng chuyền và bóng rổ.
Tổ chức đăng kí tham gia hội thao đã làm xong từ trước khi thi, nhưng màn chào sân thì được dời lại để đến sau thi mới bàn.
Hiện nay màn chào sân trong hội thao ở các trường cấp ba càng ngày càng đặc sắc và đa dạng, nếu không làm gì đột phá thì khó lòng thu hút sự chú ý của khán giả.
Tưởng Trầm Tinh là ủy viên thể dục, Dương Bác Văn là lớp trưởng. Đương nhiên nhiệm vụ này sẽ rơi xuống đầu họ.
Giờ ra chơi, Tưởng Trầm Tinh bàn với Dương Bác Văn: "Ôi chao Văn Văn này, hay là mặc đồng phục cổ động có được không?"
Dương Bác Văn hỏi: "Là mặc áo ba lỗ với váy ngắn, tay cầm hai cục tua rua cổ vũ ấy à?"
Tưởng Trầm Tinh cười khà khà, đáp: "Nữ sinh lớp mình ai cũng thon thả, mặc đồng phục cổ động bảo đảm đẹp xỉu."
Dương Bác Văn nghĩ một lúc rồi hỏi: "Còn nam sinh thì tính sao?"
"Nam sinh à... thì mặc đồ thể thao theo phong cách áo bóng rổ, bóng chuyền hay bóng đá gì đó. Tháng này là tháng vận động mà, cứ theo phong cách thể thao mà triển thôi."
Tả Kì Hàm xen vào: "Đụng hàng với bên lớp 10/7 rồi. Tối qua Cố Phàm về phòng có cầm theo một bộ quần áo chơi bóng rổ, có lẽ lớp họ cũng theo phong cách thể thao."
Tưởng Trầm Tinh không nhịn được bèn bật ra một câu chửi thề.
Nữ sinh trong lớp mặc đồng phục cổ động trông đẹp biết bao, thế mà lại bị giành trước. Dựa vào đâu cơ chứ?
"Vậy biết làm sao đây? Mạnh Nhất Minh đi nghe ngóng thử vài lớp, chúng ta nghĩ ra ý tưởng nào thì cũng đều có người làm rồi."
Tả Kì Hàm gục xuống bàn, nói: "Làm dăm ba cái trò mèo đó thì được gì, mày để Dương Bác Văn diện đẹp một chút, cầm tấm bảng lớp 10/8 dẫn đầu hàng. Cho dù cả đám đằng sau chỉ mặc đồng phục học sinh thôi thì cũng đủ gây chú ý rồi."
Dương Bác Văn muốn cạn lời: "Mình thấy để Tả Kì Hàm đi cũng được nè, để cậu ấy mặc váy ngắn ấy."
Trong thế giới quan của Tả Kì Hàm không tồn tại hai chữ mất mặt, cậu chàng nói ngay: "Được luôn nha. Cứ để hai tụi mình mặc đồ tình nhân đi, cậu mặc đồ nam còn tôi mặc đồ nữ, tôi vẫn thấy okay."
Dương Bác Văn đáp: "Mình không okay đấy."
Tả Kì Hàm nghĩ thầm, tôi đã năn nỉ tới vậy rồi mà cậu vẫn không chịu.
Cậu chàng buồn thỉu buồn thiu, nhỏ giọng nói rất chi là tủi thân: "Sao cậu cứ ghét tôi hoài vậy? Ngày nào tôi cũng giặt vớ rồi phơi phóng quần áo cho cậu, thế mà địa vị của tôi ở trong lòng cậu còn không cao bằng Cẩu Tinh."
Dương Bác Văn nghe thấy được. Cậu toát mồ hôi, càng lúc càng cảm thấy Tả Kì Hàm có gì đó bất thường.
Mấy ngày nay, không biết vì sao mà Tả Kì Hàm luôn tìm cách lấy lòng cậu.
Mỗi khi Dương Bác Văn tháo vớ đi rửa chân, chỉ trong chớp mắt đôi vớ đã bị người kia trộm mất rồi đem đi giặt.
Quần áo cũng thế, vừa lấy ra khỏi máy giặt đã bị Tả Kì Hàm lấy đi phơi mất.
Bây giờ trời trở lạnh, khi nước trong cốc của Dương Bác Văn còn chừng một phần ba thì cậu chàng liền đem cốc đi rót thêm nước ấm.
Những chuyện vặt như thế diễn ra rất nhiều lần, làm cho Dương Bác Văn ái ngại vô cùng.
Cậu đã mở lời vài lần nhưng Tả Kì Hàm vẫn cứ y như cũ.
Cậu vốn cho rằng vì Tả Kì Hàm làm bài thi tốt, muốn cảm ơn cậu nên mới làm vậy. Thế nhưng hôm nay có kết quả thi, Tả Kì Hàm vẫn đội sổ.
"Mình không có ghét cậu." Dương Bác Văn nói: "Nhưng tại sao phải mặc đồ tình nhân? Hai người mặc đồ đôi dẫn đầu hàng, nhìn dị lắm."
Tả Kì Hàm híp mắt, nảy ra ý xấu: "Vậy mình mặc đồ chị chị em em(*), đồ bạn thân ha."
Tưởng Trầm Tinh chỉ lo hóng trò vui mà xem nhẹ chuyện lớn: "Này cũng không tồi! Nếu hai anh đẹp trai như hai người vừa mặc váy vừa nhảy nhảy nhót nhót ra chào sân, vậy nhất định lớp mình ra mặt một chút cũng khiến cả trường chấn động hahahahaha!"
Dương Bác Văn tưởng tưởng một chốc, rồi mang vẻ mặt 囧 mà nói: "Thế thì hai đứa mình hoàn toàn thành trò hề rồi."
Tả Kì Hàm cũng cười haha: "Tôi thấy được đó!"
Văn Văn cao ráo trắng trẻo, mặc váy chắc chắn sẽ rất đẹp. Tả Kì Hàm nhịn không được bèn cúi đầu cười rộ.
Nói đến chuyện mặc váy nhảy nhót, Dương Bác Văn vuốt cằm suy tư chốc lát: "Tinh Tinh này, cậu nghĩ nếu mọi người cùng mặc trang phục cổ tích thì thế nào?"
"Công chúa Bạch Tuyết rồi cô bé Lọ Lem ấy hả?"
"Ừa." Dương Bác Văn nói thêm: "Có thể để bạn nam mặc trang phục hoàng tử, bạn nữ thì mặc váy công chúa. Thế có được không?"
Khao khát được thấy Dương Bác Văn mặc váy của Tả Kì Hàm vẫn hoài cháy bỏng: "Tôi thấy thế này, nữ sinh mặc đồ hoàng tử, nam sinh mặc váy công chúa thì được hơn."
Tưởng Trầm Tinh nói: "Anh Hàm à, mày có thể cân nhắc lại chỉ số nhan sắc của nam sinh lớp mình không? Đâu phải thằng nào mặc đồ nữ cũng đẹp?"
"Người ta đứng xa như vậy thì làm sao thấy rõ mặt mũi, chủ yếu là làm náo nhiệt lên thôi."
Tưởng Trầm Tinh thấy Dương Bác Văn là đáng tin nhất: "Văn Văn, cậu nghĩ sao?"
Dương Bác Văn đáp: "Chỉ ba người chúng ta tự quyết định thì không hay lắm. Không bằng nhân lúc kết thúc giờ tự học tối nay cậu hỏi ý mọi người xem sao."
"Vậy cũng được. Sau khi chốt rồi, mình sẽ sung vào công quỹ toàn bộ số tiền vừa thắng được để mua trang phục đẹp một chút."
Kỳ thi giữa kì này Dương Bác Văn lại đứng nhất lớp, nhờ thế mà Tưởng Trầm Tinh kiếm được lời.
Bây giờ ánh mắt cậu chàng nhìn Dương Bác Văn không khác gì đang nhìn một chú mèo chiêu tài cả.
Khi hết tiết đầu giờ tự học tối, Vương Văn Bình tổ chức sinh hoạt lớp.
"Các em này, kết quả bài thi giữa kì đã có rồi, cũng đã dán trên bảng đen. Mọi người có thể coi điểm của mình, xem mình còn yếu ở những môn nào. Sau khai giảng lớp 11 sẽ chia lớp lại, các em cần chuẩn bị trước. Cô cũng sẽ trao đổi kĩ hơn với cha mẹ các em về vấn đề này."
Buổi họp phụ huynh đầu tiên của năm lớp 10 sẽ diễn ra sau hai ngày tới.
Tưởng Trầm Tinh nhỏ giọng nói chuyện riêng với Dương Bác Văn: "Văn Văn nè, ai đi họp phụ huynh cho cậu thế?"
Một người là đại gia siêu giàu của thành phố, một người là siêu mẫu quốc tế.
Dù người đi họp là cha hay là mẹ, chắc chắn đều sẽ gây chấn động. Tưởng Trầm Tinh vừa nghĩ đến cảnh mọi người há hốc mồm kinh ngạc, cả người cậu liền nôn nao và háo hức.
Một người nhiều chuyện như cậu chàng mà có thể chịu đựng suốt mấy ngày, không kể với ai chuyện Dương Bác Văn là con nhà siêu giàu trong thành phố thì quả là đã rất cực khổ rồi. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt không dám tin của mọi người thì cậu lại thấy mọi hy sinh đều đáng giá.
Dương Bác Văn nói: "Mẹ mình đi đấy."
Trước đây cả bố và mẹ của cậu đều bận bịu, mỗi lần họp phụ huynh đều là do dì giúp việc đi thay. Lần này đúng dịp Hà Mạn về nước nghỉ ngơi một thời gian, bà kiên quyết muốn đi họp phụ huynh.
"Hay đấy hay đấy."
Tưởng Trầm Tinh kích động quá đỗi. Cậu có xem qua một màn diễn của Hà Mạn, khí chất và tư thái của bà quả thật lộng lẫy đến mức khó tin.
Chẳng trách Dương Bác Văn lớn lên trông lại xuất chúng như thế, đều là do giống mẹ cậu cả.
Sau khi Vương Văn Bình nói xong, Tưởng Trầm Tinh liền đứng trên bục phổ biến cách thức tham gia hội thao, rồi lại bàn đến phương án dàn dựng và luyện tập cho các hạng mục nên không còn lại bao nhiêu thời gian.
Cậu nêu ra một loạt các phương án rồi để các bạn bỏ phiếu bầu.
Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán, hơn nửa lớp chọn ý tưởng của Tả Kì Hàm, chính là nam sinh mặc váy công chúa còn nữ sinh mặc trang phục hoàng tử.
Dương Bác Văn bị phân cho vai công chúa Bạch Tuyết, còn Tả Kì Hàm lại là hoàng hậu độc ác.
Tả Kì Hàm hài lòng vô cùng: "Cậu có biết không, có một bộ phim kia kết thúc bằng tình tiết hoàng hậu đánh thức nàng Bạch Tuyết bằng một nụ hôn, bọn họ nhất định là tình yêu đích thực."
Dương Bác Văn không hiểu được ẩn ý của cậu, đáp lại: "Cậu nhớ nhầm qua Công chúa ngủ trong rừng rồi, phim đó không phải về công chúa Bạch Tuyết đâu."
Tả Kì Hàm: "... Éc."
Các bạn còn đang háo hức thảo luận về màn chào sân trong hội thao. Vì Tưởng Trầm Tinh đề xuất Dương Bác Văn và Tả Kì Hàm cùng mặc váy dẫn đầu hàng, ai nấy đều phấn khích tưởng tượng, thậm chí còn bàn luận sôi nổi xem hai người họ nên tạo dáng thế nào để làm cả trường phải la hét chấn động mới thôi.
Lớp 10/8 của họ thật là may mắn, hai người được toàn trường chú ý nhiều nhất là giáo thảo thiên tài và đại ca ngầu lòi đẹp trai bá đạo đều là học sinh trong lớp. Họ chỉ cần bán nhan sắc một chút thôi là có thể dễ dàng thu hút sự quan tâm của cả trường.
Dương Bác Văn không tham gia bàn tán với các bạn. Dù xung quanh rất ồn ào nhưng cậu vẫn lặng lẽ tập trung, cúi đầu nghiên cứu đề thi các năm mà Cố Phàm đưa cho cậu.
Cậu rất dễ tính, mọi người bàn bạc xong thì nói với cậu một tiếng là được.
Đương nhiên Tả Kì Hàm cũng không phản đối gì. Cậu chàng cúi đầu nhắn tin cho Mạnh Nhất Minh.
Tả Kì Hàm: "Để hoàng hậu bế công chúa Bạch Tuyết. Sắp xếp nhanh lên, cho mày 3 giây."
Mạnh Nhất Minh: "???"
Tuy rằng cậu không rõ dây thần kinh nào trong đầu Tả Kì Hàm bị lệch nhưng cũng không dám trái lời, liền giơ tay nói ngay: "Hay là bế công chúa đi! Lớp trưởng cầm bảng tên lớp trong tay, còn anh Hàm thì bế lớp trưởng!"
Các bạn lập tức xôn xao, nào là vỗ bàn cười phá lên nào là vỗ tay rần rần. Ầm ĩ tới mức kéo cả giám thị đến.
Sau khi nghe giảng đạo một trận xong, giám thị vừa đi khỏi thì các bạn đã lại rục rịch bàn luận.
"Được đó lão Mạnh! Đủ ngầu đủ bạo hahahaha!!"
"Tao e rằng anh Hàm sẽ không vui vẻ gì cho lắm. Nó chưa từng thích thân thiết với ai, lần trước mới đụng vào nó chút xíu mà nó đã trừng mắt với tao rồi."
"Lớp trưởng trông gầy đấy, người lại cao, nhưng chắc không nhẹ đâu. Tay anh Hàm liệu có đủ sức để bế cậu ấy suốt đường đi không?"
"Trời ạ, tôi mới tưởng tượng thử thôi mà đã đỏ mặt rồi! Thấy kèo này hơi bị thơm á á á!"
"Một bức huyết thư khẩn cầu được xem bế công chúa!"
...
Thoạt tiên Tả Kì Hàm còn giận méo mặt, đứa nào nói là ông đây không vui hả?
Sau đó, các bạn lần lượt đồng ý với ý tưởng này thì sắc mặt cậu mới khá hơn.
Tưởng Trầm Tinh hỏi: "Anh Hàm này, mày thấy thế nào?"
Trong lòng Tả Kì Hàm đã trộm cười không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn muốn ra vẻ tao-là-đóa-hoa-nơi-non-cao, bèn trưng ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn: "Tùy tụi bay, tao không có ý kiến. Đừng có làm phiền tao nữa."
Nói xong cậu vội úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Tưởng Trầm Tinh lại hỏi Dương Bác Văn: "Văn Văn, cậu thì sao? Nếu cậu không thích thì mình tính cách khác, anh Hàm cũng có vẻ không thích thú lắm."
Tả Kì Hàm: "!!!!"
Cẩu Tinh à, mày chết với tao.
Dương Bác Văn đang giải một bài sóng phản xạ trên giấy nháp. Bị hỏi đến, cậu ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ thấy các bạn đều đang nhìn cậu chằm chằm. Dương Bác Văn không biết bọn họ đã bàn ra ý gì, bèn vui vẻ cười cười: "Được thôi, mọi người đồng ý là được."
Một lần nữa, tiếng vỗ bàn ầm ĩ lại đưa giám thị đến.
Khi chỉ còn mấy phút nữa là tan học, Tả Kì Hàm nhìn quanh lớp một lượt. Sau khi bị Vương Văn Bình mắng một trận thì mọi người đều đã nghiêm túc lại.
Cậu nhân lúc không ai để ý, lén rút một quyển sổ nhỏ ra khỏi cặp.
Quyển sổ lớn bằng bàn tay, trên bìa có viết: "Nhật kí quan sát cục cưng Văn Văn".
Nếu đã quyết định sẽ theo đuổi Dương Bác Văn thật mãnh liệt thì Tả Kì Hàm không thể chỉ nằm mơ là xong, bắt buộc phải có hành động thực tế.
Đầu tiên, "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng", cậu muốn ghi chú lại hết mọi điều về Dương Bác Văn.
Như vậy thì cậu mới có thể tán gẫu với Dương Bác Văn về chủ đề cậu ấy thích nói, ăn món cậu ấy thích ăn. Cái gì cũng theo ý thích của Dương Bác Văn, cậu không tin mình không thể theo đuổi được Dương Bác Văn.
Tả Kì Hàm tràn đầy tự tin, mở sổ ra.
Đầu tiên là cột thông tin cơ bản.
Họ tên: Dương Bác Văn (Văn Văn của mình, Cục cưng Văn Văn, Văn Văn ngọt ngào, Văn Văn bảo bối).
Giới tính: Nam (đáng yêu như thế thì đương nhiên phải là con trai rồi).
Bố vợ: Dương Đình Nguyên (rất giàu, không dễ chọc vào).
Mẹ vợ: Hà Mạn (rất bạo ngược, phải lấy lòng).
Em vợ: Hà Ý Nhiên (làm mình chết suốt một tháng, nhưng là em gái thì phải nhường thôi).
Bạn bè: Từ Thủy Miểu (chẳng phải nó chỉ quen Văn Văn sớm hơn mình mấy năm thôi sao?)
...
Phía sau còn có nêu sở thích của Dương Bác Văn, ví dụ như không thích ăn hành, thích đồ ngọt, muốn học y... Mỗi một phát hiện đều được Tả Kì Hàm ghi chú lại trong sổ.
Ngày hôm nay cậu viết --
Thi cử: Xếp hạng nhất (Văn Văn lợi hại quá, không chỉ giúp chồng yêu giữ lại 10 vạn tệ mà còn được lời thêm 70.000 tệ. Rõ là số vượng phu mà).
Nhân vật trong hội thao: Công chúa Bạch Tuyết (còn chủ động đòi mình bế công chúa nữa! Văn Văn thật là biết làm nũng quá chừng!)
Tả Kì Hàm hài lòng khép sổ lại rồi giấu vào trong cặp sách.
Chú thích:
(*) Đồ chị chị em em: QT để là tỷ muội trang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top