Chương 7: Vụ mất tích ở hồ Seokchon (6) (H)

Cơ thể ngày một nóng khiến Hyerin không còn giữ được tỉnh táo nữa, em khó chịu giãy giụa, miệng vẫn vướng chiếc giẻ khiến em mắc nghẹn không thể kêu lên. Người toát mồ hôi ngày một nhiều, em cọ vào chiếc ghế muốn thoát ra để cởi bớt áo nhưng không thể. Nhắm mắt lại chịu đựng cảm giác như từng chiếc kim đâm vào da thịt, em khổ sở rên thành tiếng, bên dưới ướt một mảng làm em càng ngày càng khó nhịn. Nước mắt lại chảy ra, em cảm thấy mình đang bị bức đến điên rồi.

Hắn ngồi đó nhìn em, lòng dâng lên ham muốn một cách khó tả. Cô ta mới là người bị mình bỏ thuốc, cảm giác này là sao? Hắn nghĩ, rồi ngọ nguậy bàn tay nắm chặt đến nhăn nheo mép áo. Hắn cố tình chối bỏ nhưng nhìn cô gái đang khổ sở trước mặt, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác đau lòng.

"Ai là người sẽ ra tay?"

"Là tôi"

Đối mặt với ông chủ, người bình thường lãnh đạm chỉ khi có nhiệm vụ bằng phong bì thư đen hắn mới ra mặt thực hiện đột nhiên cất tiếng. Hắn không còn nhớ mình đã làm tay chân cho ông chủ bao lâu, mỗi một ngày bàn tay vấy máu trở về, hắn lại nằm thoi thóp. Ông chủ cho hắn dùng thứ gì, hắn cũng không thèm để tâm nữa. Vì hắn sẽ chết nếu không uống thứ đó.

Mỗi ngày, hắn không thể nhớ được mình đã làm những việc gì, giết bao nhiêu người, bắt cóc và tra tấn bao nhiêu ông to mặt lớn, cũng chẳng thể nhớ mình là ai. Có đôi khi một phút giây tỉnh táo, trong đầu hắn xuất hiện một hình bóng mơ hồ, nhưng chỉ cần cố nhớ đến người ấy, đầu hắn lại bắt đầu đau nhói, rồi lan ra khắp các tế bào não làm hắn không chịu nổi. Thật buồn cười, mình đã chẳng còn biết đau nữa, mình cũng chẳng thể có được một chút kí ức nào về ngày hôm qua. Vậy mà, khi nhìn ảnh người này, hắn lại thốt lên như vậy. Có thể nào hắn đã từng gặp qua hay không?

"009 hôm nay sao nhiệt tình thế?"

"Tôi nghĩ là tôi làm sẽ hiệu quả nhất"

"Ồ? Tôi nghĩ là cậu chỉ cần đi bắt cô ta về thôi, còn mọi chuyện sau đó để bọn tôi lo được mà"

Những tên đàn em xung quanh bắt đầu nhốn nháo chọc ghẹo, tên có hình xăm con rồng cùng đôi mắt bặm trợn không có lông mày đầu trọc lóc lên tiếng. Hắn quay lại nhìn, ánh mắt sắc lẹm làm tên không có lông mày toát mồ hôi, run rẩy ngậm miệng.

"Vậy thì được thôi, cậu lo vụ này đi, bắt cóc cô ta, chụp ảnh lại và làm nhục cô ta"

"Đã rõ"

Nói rồi hắn xoay lưng bước đi.

Hắn nắm tay thành nắm đấm, rôt cuộc người này là ai? Đau lòng ư? Thật nực cười, mình phải thực hiện nhiệm vụ thôi.

-Khó chịu quá rồi phải không? Để tôi cởi bớt áo cho cô nhé?

Nói rồi hắn đứng dậy, bỏ chiếc giẻ đang bịt miệng em ra, em thở gấp, thấy hắn chuẩn bị chạm vào người mình, em tiếp tục cắn môi.

-Nếu như cô muốn chết thì cứ việc, thuốc này là loại độc nhất vô nhị, không có cách nào ngoài ân ái có thể chữa được đâu. Chết vì không được giải toả, nghe có nực cười không cơ chứ?

Em mặc kệ những lời hắn nói, tiếp tục cắn môi. Giờ mình còn chẳng cảm thấy đau nữa. Máu chảy ngày một nhiều, mắt em mờ dần, hơi nước che kín trước mặt khiến em chẳng còn nhận ra điều gì nữa. Hyerin chỉ thấy hắn đang bắt đầu cởi quần áo em ra, em bắt lấy tay hắn, mơ hồ nhìn thẳng vào mắt hắn. Hình bóng trước mắt lại là Hani. Hani về với em rồi, Hani đã đến cứu em rồi... Hani, em nhớ chị quá... nhớ đến phát điên. Em muốn chị...

-Ha...ni...

-....

Hắn không nói gì, tiếp tục cởi áo ngực của em ném xuống sàn, tay giật phăng cúc quần và từ từ loại bỏ hết quần áo trên người em. 

-Ha...ni...muốn em...muốn em... em không chịu nổi nữa, em nhớ chị quá...

-Hani đến rồi...

Em vừa thở gấp vừa nói, tiến đến cọ cọ vào ngực hắn. Hắn dừng lại một chút, lấy khăn che mắt em rồi bắt đầu chiếm lấy môi em, lấy dao cứa đứt dây trói ở tay em. Em ôm cổ đáp lại nụ hôn của hắn... Mặn chát, chị cuối cùng đã về với em rồi. Hương vị này của chị, 10 năm qua em không thể quên được đâu.

-Đừng rời bỏ em... Hani à... ha...a..

Em gấp gáp nói đứt quãng giữa nụ hôn, hắn mút nhẹ cánh môi của em, hút vào miệng rồi cắn nuốt. Em ngửa cổ đáp lại, hắn bất ngờ cắn nhẹ vào môi dưới khiến em há miệng ra. Đầu lưỡi chui tọt vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi của em, lùng sục khắp mọi ngóc ngách như muốn nuốt hết vị ngọt của đôi môi ấy, đôi môi sưng đỏ vì bị thương.

-Ngọt thật đấy.

Hắn cười khẽ, tiếp tục hành hạ em bằng nụ hôn gấp gáp mãnh liệt. Một tay hắn nắm lấy cổ em, bóp nhẹ. Tay còn lại chạm đến hai đỉnh nhũ hoa, cầm lấy rồi miết xuống. Hắn xoa nắn bộ ngực đầy đặn của em, em run rẩy rên khẽ, rồi hắn rời khỏi miệng em. Cúi người xuống hôn lên cổ, liếm và gặm cắn để lại những vết bầm tím. Chiếc lưỡi điêu luyện trượt xuống hõm sâu giữa xương quai xanh. Hắn cắn nhẹ, rồi trườn xuống ngậm lên hai đỉnh nhũ hoa mút lấy, hai tay của hắn vuốt ve khắp người em. Em nâng người lên phối hợp, hai tay bấu chặt vào vai hắn, luồn tay vào trong áo hắn cào cấu theo nhịp điệu đụng chạm của hắn. Mỗi một cái hôn đều làm người em run lẩy bẩy.

-Ha....ah.. Hani... muốn em..

Em run rẩy, hoàn toàn mất lí trí cầu xin hắn. Hắn mỉm cười, khẽ liếm môi rồi cúi xuống hôn lên bụng em, tay xoa nắn một bên ngực, tay còn lại tìm đến nơi tư mật của em khẽ vuốt nhẹ từ hạt nhỏ đến đùi. Mật dịch chảy ra ngày một nhiều hơn, em ôm chặt lấy hắn, cắn vào tai của hắn. Phả hơi nóng vào đó cầu xin làm máu trong người hắn bắt đầu sôi lên. Tay miết nhẹ ở ngoài hang động, hắn cho một ngón từ từ đi vào. Em giật nảy người lên, tiếng rên rỉ ngày một to hơn, tham lam mút lấy tai của hắn, liếm vành tai rồi tiến xuống vén cổ áo hắn ra, cắn và để lại một dấu bầm tím. Hắn lấy ngón tay ra rồi thúc mạnh vào, ngón tay đột phá tầng trở ngại, em nhăn mặt vì đau, nhưng rồi khoái cảm ập đến ngày một mãnh liệt khi nhịp ra vào ngày một nhanh hơn. Chỗ đó của em nóng ran lên, khẽ co giật rồi trào ra một mảng lớn thứ dịch đáng xấu hổ. Cảm nhận được đã đủ co giãn, hắn cho thêm một ngón tay nữa vào, chậm rãi rồi thúc mạnh, nhanh dần. Em cố nuốt cơn ho khan vào trong, nhắm chặt mắt, cảm nhận từng đợt sóng triều đang đánh vào mình.

-Hani....Hani à....ha....a..a...aaa...

Hắn cho tiếp một ngón tay nữa vào, chụm cả 3 ngón tay liên tục đẩy. Tiếng bàn tay chạm vào da thịt cùng cảm giác ẩm ướt nhóp nhép khiến ham muốn của hắn đẩy lên tột độ. Cứ thế, em hoà tan vào từng nhịp thở cùng hắn, miệng kêu khản giọng tên của người em yêu. Tốc độ ngày càng nhanh, khoái cảm làm em mất lí trí, em cắn mạnh vào vai hắn, người giật nẩy lên phối hợp với tốc độ của bàn tay hắn. Em run rẩy khóc thành tiếng khi chỗ đó của em trào ra mật dịch, hắn đưa em lên cao. Rồi khi đợt sóng rút dần, em mệt mỏi ngất đi.

Hắn rút tay ra, nhìn 3 ngón tay thấm đẫm hương vị hoan ái của em. Hắn cho vào miệng mút lấy, rồi mang em vào trong tắm rửa. Thay quần áo cho em xong, hắn trói em vào ghế,ngồi lại ở góc phòng. 

Hắn thở dài, cảm giác này là sao? Mình có thể giết chết cô ta, mình có thể chiếm lấy rồi chụp ảnh quay video làm nhục cô ta, sao mình lại chẳng muốn làm gì cả?

Nhìn ngắm bàn tay mình một lúc, hắn bỗng nhận ra tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Kèm theo cơn đau từ khắp các tế bào não. Khó chịu nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi dài. Hắn lấy một viên thuốc màu trắng, cho vào miệng nuốt xuống. Rồi dựa vào tường nhìn em.

P/s: chap này hơi ngắn ha... nhưng mình cảm thấy hôm nay đã làm việc hết sức rồi. Chuyện công việc đúng là lúc nào cũng mệt mỏi ghê. Viết ra cũng là một cái hay a, nó giúp mình bớt nghĩ ngợi nhiều lắm. Nếu các bạn thấy mệt mỏi, hãy xem video của EXID và uống một cốc sữa lạnh. Thoải mái đầu óc lắm đó ^^

Mà có cần đổi tựa đề của các chap không nhờ, mình thấy "vụ mất tích" mà cứ toàn chuyện đâu đâu à :( Mong là sẽ giữ vững được mạch truyện liên quan a~

Ây chà... có vẻ tiến độ của truyện đẩy hơi nhanh, mình sẽ cố kìm nó lại xD

Dù sao thì, chúc mọi người ngày mai tốt lành <3 Ngủ thật ngon và học tập, làm việc hiệu quả nhé ^^



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top