Chương 13: Kẻ giết người

-Đi, tớ cõng cậu về.

Minsoo ngồi xuống trước mặt em, hai tay hươ hươ ra sau ra hiệu em ngồi lên. Hyerin lúng túng từ chối:

-Không cần đâu,tay cậu đang chảy máu kìa, cõng cái gì mà cõng, tớ tự đi được mà, xem này!

Em đứng phắt dậy rồi lại nhăn mặt vì đau. Nhưng cố nở nụ cười ngay lập tức. Nụ cười méo mó đến nỗi Minsoo ngoái lại nhìn cũng phải phì cười vì cô ngốc này. Anh không nói gì nữa, trực tiếp kéo hai tay em dặt lên bả vai mình rồi đứng dậy, hai tay quắp lấy chân em. Hyerin giật mình la lên một cái:

-Ê, này, đã bảo không cần mà, thả tớ xuống đi.

-Thôi đi cô nương, cậu muốn vào viện nằm thêm mấy tháng hay muốn để tớ cõng đây?

Em im lặng một lúc, bĩu môi. Rồi để yên cho Minsoo cõng ra xe. Trên quãng đường đi, có đôi khi vết thương giật nhói lên vài cái làm anh khẽ nhăn mặt, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cô ngốc này chẳng bao giờ chịu lo cho bản thân cả, toàn đi lo lắng cho người khác. Mấy lần làm nhiệm vụ bị thương cũng lặng lẽ đi viện hoặc tự băng bó , đến khi vết thương lành lại hoặc lên da non rồi anh mới biết vì tình cờ phát hiện ra. Em hầu như có gì khó khăn cũng đều giấu anh, những ngày đầu khi mới còn chân ướt chân ráo, em đã tận tình chỉ cho anh mọi thứ, lôi anh đi nhậu hoặc tâm sự những lúc anh bị sếp phàn nàn mắng mỏ. Thỉnh thoảng còn làm cơm mang lên văn phòng cho anh vì hồi đó anh bị đau dạ dày do sống một mình nên lười ăn. Rồi còn đỡ cho anh một viên đạn. Minsoo không thể quên được lần đầu gặp em, khi đó còn thắc mắc rằng con người này liệu có lúc nào buồn không vì em toàn đi chọc ghẹo mọi người, hay làm trò khiến mọi người cười bò những lúc mọi người căng thẳng vì một vụ án nghiêm trọng nào đó. Nhưng chỉ vì một lần uống say, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cho đến hôm nay, anh thấy em khóc. Khoảnh khắc ấy, anh chỉ biết rằng tim mình đập mạnh một cái, đôi mắt buồn sâu thẳm của em trói buộc khắc sâu vào tim anh một lời thề: Mình phải bảo vệ cô gái này suốt đời. Dù cho em có không cần anh đi chăng nữa.

Hyerin ở trên lưng Minsoo, cảm giác bình yên đến lạ khiến em nhớ lại ngày xưa ấy. Cái ngày em hậu đậu thường xuyên vấp té hoặc ngã nhào xuống đất tự làm mình bị thương. Cái ngày Hani và em còn ở bên nhau. Cô sẽ la toáng lên kèm theo khuôn mặt lo lắng mà theo em là hết mực giải trí nhào đến. Đỡ em dậy, xoa cho em và cõng em đi. Đúng rồi, ngày xưa mỗi khi mình bị làm sao, người ấy lúc nào cũng cõng mình như thế này không cho mình xuống dù chân tay chỉ bị một vết xước rất nhỏ. Em hơi tựa đầu vào lưng Minsoo một chút. Lòng thắt lại, giờ cô không còn nhớ em là ai nữa rồi.

Hai con người với hai suy nghĩ khác nhau, cùng đi trên một con đường. Họ dù biết hay không biết tâm tư của đối phương, thì cả hai cũng đã từng rất thương tổn. 

Ra đến xe, Minsoo đặt Hyerin vào ghế phụ xe rồi thắt dây an toàn cho em. Rồi anh sang ghế lái, thắt dây cho mình xong, anh ngửng mặt lên bỗng thấy Hyerin đang nhìn mình:

-Ê sao thế? Đẹp trai quá không rời mắt được hả?

-Cậu tốt thật đấy Minsoo.

-Ew, bạn bè với nhau mà còn phải khen nhau như thế hả? Coi chừng tí nữa ăn cơm tớ sẽ mắc nghẹn.

-Cậu thật sự rất tốt mà, sau này ai lấy được cậu sẽ hạnh phúc lắm.

Anh dừng lại một chút, Hyerin giở cánh tay bị thương của Minsoo ra:

-Nè, ở trên hộp kia có bông băng và gạc, thuốc sát trùng. Lấy xuống đây đi, tớ băng cho cậu.

Minsoo mở hộp ra, lấy thuốc và băng gạc đưa cho em. Hyerin cúi người xuống, mở lọ thuốc sát trùng ra đổ lên vết thương của Minsoo rửa thật kĩ, rồi bôi thuốc và lấy gạc đắp vào, quấn băng cho anh.

-Cậu cũng sẽ là một người mẹ tốt đó bà nội trợ Seo.

Anh trêu em trong lúc em đang băng bó, Hyerin hất mặt lên với anh:

-Ah, đúng rồi. Tớ sẽ là một người mẹ tốt thôi, tớ yêu bản thân tốt lắm nên chắc yêu người khác cũng vậy ah~

-Mà, hồi trước tớ với chị Hani cũng từng nói với nhau rằng sau này sẽ nhận con nuôi...

Em nói xong, tắt ngấm nụ cười, chợt nhận ra mình làm câu chuyện trở nên mất hứng. Em lúng túng cúi người xuống băng tiếp cho Minsoo. Anh khẽ nhíu mày một chút, lòng thắt lại vì câu nói của em. Ánh mắt đăm chiêu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đượm buồn của em. Anh cố gắng đè cảm xúc của mình xuống. Người đó có gì tốt chứ? Anh chợt nghĩ, nhưng rồi tự cảm thấy bản thân mình không phải. Anh thở khẽ, thôi, như thế này là tốt rồi. Anh nhìn em băng bó xong cho anh, rồi lấy tay xoa đầu em, cười nhẹ:

-Ah, rồi sẽ ổn thôi, đâu có gì mà thanh tra Seo không làm được chứ. Vụ án nào cậu cũng vượt qua được mà nhớ không? Vui lên một chút nào.

Em nhìn Minsoo, khẽ thở dài rồi bật cười. Phải rồi, mình phải mạnh mẽ lên. Chỉ mình mới có thể cứu chị ấy ra khỏi hoàn cảnh này. 

-Giờ chúng ta về sở thôi.

-Tuân lệnh thanh tra Seo.

Anh đánh mắt sang khiêu khích làm Hyerin không nhịn được cười. Tâm trạng em đã khá hơn được một chút, em trách mắng Minsoo vì đã trêu em rồi cả hai cùng lái xe đi.

Cùng lúc ấy, ở góc tường, có một bóng người vẫn theo dõi chiếc xe chở em. Tay hơi siết lại, miệng mím chặt. Hắn nhổ ra một bãi nước bọt. Rồi nhấc điện thoại lên nghe lệnh:

-Được, thưa ông chủ. Tôi sẽ làm nhiệm vụ ngay.

Trở về sở, các nhân viên cảnh sát đều ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy em ở đó. Họ hỏi thăm em rất nhiều khiến em phải khó khăn lắm mới di chuyển được vào bên trong. Dù sườn và chân vẫn hơi nhói, nhưng em muốn nhanh chóng điều tra chuyện này. Minsoo và em cùng vào phòng khám nghiệm tử thi, Minho thấy hai người thì thở phào nhẹ nhõm, chạy ra nói nhanh nhảu:

-Này may quá, các cậu về rồi, tôi tưởng tôi sẽ phải nói chuyện với cái xác thêm mấy tiếng nữa mới chờ được hai con bồ câu bay về với tôi. Chán chết đi.

-Đừng nói lung tung đồ hâm - Minsoo gõ đầu Minho làm anh la lên oai oái. 

-Cậu đã tìm ra được manh mối nào chưa?

-Ah, về cô gái xấu số này thì tôi nghĩ là đúng như cậu nói đó. Cô ấy bị hạ sát một cách bất ngờ, đồng tử mắt giãn ra và mở trừng trừng. Bụng cô ấy bị đâm nhiều nhát vào đúng chỗ hiểm. Không chệch một milimet nào. Kẻ này quá chuyên nghiệp đến mức cô ấy chưa kịp la lên đã chết rồi. Hơn nữa cũng không có dấu hiệu vật lộn gì ở đây cả. Quá nhanh đi, aiz, chưa bao giờ tôi thấy kẻ nào ra tay độc ác đến mức này. Với cả, con dao còn cắm ở đây không thèm phi tang luôn. Cũng không tìm ra dấu vân tay nào. Hôm nay là ngày cô ấy đi làm, hình như đang điều tra về vụ buôn lậu thuốc của Tổng Cảnh Kim ở Gangnam. Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp đâu. Mà nếu dính líu đến Kim Cảnh, chúng ta sẽ rất khó khăn để có thể điều tra được.

-Vậy là cả cảnh sát cũng dính vào sao?

-Bravo, cảnh sát chúng ta thối nát mà.

Hyerin và Minsoo quay sang nhìn Minho bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn khinh bỉ. Anh cũng là cảnh sát mà có thể thốt ra câu đó sao?

-Sao chứ, ah tất nhiên là trừ các cậu rồi. Trừ cả tôi nữa vì tôi quá tuyệt vời haha. Cậu không thấy là vụ KIE hồi trước một phần ba quân của chúng là cựu cảnh sát cả cảnh sát sao?

Minsoo không chịu nổi nữa, véo vào tai Minho:

-Thôi đi đừng có đùa nữa, thế còn vụ cái lọ thủy tinh kia thì thế nào rồi?

-Ái đau...đau...này cậu bỏ tai tôi ra trước đã rồi tôi nói.

Minsoo bực tức bỏ tai Minho ra. Sắc mặt của Hyerin có vẻ không tốt. Cũng đúng thôi, người mình yêu mất công tìm kiếm mười năm nay lại đi giết người. Cả hai dù biết rõ thủ phạm là ai nhưng không một ai muốn lên tiếng. 

Minho nhìn cả hai một lúc, rồi cười cười, đem kết quả xét nghiệm cho cả hai xem:

-Xem đi, trong các mảnh vỡ có dính bột thuốc KIE. Có vẻ cái người đã từng vật lộn ở căn nhà ấy có sử dụng KIE. Mà nếu vậy thì 1 tuần chắc hắn phải chết rồi. 

Đúng là chị ấy đã sử dụng KIE, vì vậy mà chị ấy mới khoẻ đến thế. Hyerin cầm tờ giấy xét nghiệm khẽ run lên một cái. Dùng thứ này kể cả có thuốc dẫn cũng rất nguy hiểm. Sẽ phải phó mặc vào nó cả đời. Mà khả năng sốc thuốc chiếm 80% nếu sử dụng quá nhiều trong một ngày. Lần đó em đã nhiều lần thấy cô gục xuống. Hani à chị muốn chết sao? Kẻ nào đã kéo chị vào hoàn cảnh này?

Đôi mắt em chợt loé lửa giận làm Minho cũng phải giật mình:

-Nè nè Hyerin, cậu sao thế?

-Không có gì, cậu tổng hợp hết những hồ sơ nghiên cứu về KIE, tờ giấy xét nghiệm này, những nạn nhân đã chết do dùng KIE, thành phần hoá học và thông tin, ... nói chung là tất cả những gì về KIE từ 5 năm trước đến gần đây nhất rồi mang vào phòng làm việc của tớ.

-Được rồi.

-Hyerin, đừng quá sức đấy - Minsoo cất tiếng lo lắng. 

-Cậu nên về nhà hôm nay đi, nếu không muốn nằm viện thì phải về nhà nghỉ ngơi. Hai người cận vệ sẽ đi theo cậu, tớ cũng sẽ đến thăm cậu.

-Minsoo, tớ muốn ở đây xử lý vụ này.

-Đừng bướng nữa, cậu mà gục lúc này thì vụ án cũng sẽ chuyển cho người khác đảm nhiệm thôi.

-Ê ê các vị dừng lại được chưa? Phận cô đơn lẻ bóng như tôi buồn muốn chết khi phải thấy cảnh này đấy.

-Nói bậy - Cả 2 quay ra đồng thanh quát vào mặt Minho.

-Rồi rồi tôi nói bậy, mà tôi đã báo cáo xong đâu?

-Còn có chuyện gì?

-Cái xác của anh Heon Suk là giả.


P/s: Xin lỗi các bạn vì hôm nay mình sốc thính ảnh của Lyn ở fan sign nên cả ngày cứ ngồi lướt twitter cop ảnh mãi đến giờ về nhà ôm lap mới viết chương mới được :( Mà ta nói, cái hồi đi Lào đúng là cực phẩm mà, mình cứ xem đi xem lại cái fancam tóc dài áo trắng váy ngắn xanh của ẻm thoy.... Có tướng phu thê hợp với Hói ghê đó :( Yêu nghiệt thật sự :((


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top