22

Chương 22

Ahn Hani đứng tại chỗ cũng không dám hành động khinh xuất, nàng biết rằng lúc này chính là cần phải cho Seo Hyelin thời gian, để cho nàng ấy từ trong ảo cảnh trở về thực tế. Không có trải qua ám hiệu của thôi miên sư mà tự đi tỉnh lại, như vậy không chỉ có thể thương thân, mà đối với não bộ và thần kinh càng là tổn hại cực lớn.

Ánh mắt Seo Hyelin giống như bị hỏa thiêu: lửa đốt đỏ một dạng, bộ dạng của nàng lúc này đáng sợ cực kỳ, hàm răng cắn thật chặt, hai tay liều mạng bấu chặt lấy tay vịn của ghế salon, giống như một con thú đang tức giận, tùy thời đều có thể triển khai trạng thái công kích.

Rốt cuộc vẫn là đau lòng, mặc dù biết làm như vậy hậu quả có lẽ sẽ khó có thể dự liệu, nhưng là Ahn Hani vẫn đi lên phía trước, nhẹ nhàng đem Seo Hyelin ôm vào trong ngực,

- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, là chị, ân?

Loại an ủi này cũng là thủ đoạn vô cùng quẫn bách, mỗi khi thôi miên sư gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế này, đầu tiên cũng là ngay lập tức thông báo cho người nhà bệnh nhân, nhưng hiện tại, Ahn Hani chính là của Seo Hyelin toàn bộ dựa vào, vô luận phát sinh cái gì, nàng cũng sẽ không rời đi.

Thân thể Seo Hyelin căng thẳng, trong miệng phát ra tiếng khóc thút thít trầm thấp, nàng dùng răng nhắm ngay xương quai xanh của Ahn Hani mà cắn, hung hăng cắn, vô cùng dùng sức..........

Đau đớn từ thân thể khiến cho Ahn Hani không nhịn được mà run rẩy, mà tiếng khóc của Seo Hyelin càng như dao cứa vào lòng nàng, tay của nàng vẫn như cũ không thay đổi nhẹ nhàng vỗ lưng của Seo Hyelin,

- Chị ở đây, chị ở đây

Theo từng lời trấn an của Ahn Hani, lại ngửi được mùi hương từ trên người nàng, cơ thể Seo Hyelin dần dần buông lỏng, đến cuối cùng, nàng buông lỏng ra, núp ở trong ngực Ahn Hani, từng giọi từng giọt lệ nóng như ngọc theo gò má của nàng chảy xuống.
Mặt âm u vô hạn cất giấu chôn trứ trong lòng bao lâu nay rốt cuộc để cho Ahn Hani thấy được, cuối cùng nàng sẽ nghĩ như thế nào? Có thể hay không cho là mình........sẽ không, nàng ấy nhưng là Ahn Hani, vô luận phát sinh cái gì, cũng sẽ không đối với nàng phát tính khí, không đối với nàng không để ý, Ahn Hani.

Mỗi một đêm khuya nhớ lại chuyện khi còn bé, nội tâm Seo Hyelin luôn tràn đầy hối hận cùng tự trách, mà hôm nay, ở trong ngực Ahn Hani, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nhiều một chút tư vị không biết tên, tư vị này nguồn gốc chính là từ ôn nhu trí mạng của Ahn Hani.

Có lẽ là thôi miên khiến tâm trí hao tổn, hay có lẽ là trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào với Ahn Hani, Seo Hyelin lần đầu tiên trong đời ở trên giường của người khác mà ngủ, trong giấc mộng, nàng cảm thấy có người đang hôn lên má của nàng, cái kia ôn nhu, cái kia thận trọng, dáng vẻ cực kì giống mụ mụ trong trí nhớ, không nhịn được nước mắt lại chảy ra, rồi lại được người kia nhẹ nhàng lau đi.

* * * * *

Ahn Hani sắc mặt nghiêm túc trở về nhìn bản ghi chép thôi miên lúc nãy, Park Junghwa đang cầm trong tay một ly rượu vang, tức tức oai oai:

- Cậu hơn nửa đêm bắt mình chạy từ nhà tới đây lại không nói tiếng nào, thật đang ghét nga~ không biết là làm trễ nải xuân tiêu đại mộng của người ta sao?

Ahn Hani không để ý tới nàng, cầm lấy điều khiển đem tivi tắt đi. Park Junghwa ngay từ thời điểm mới bước vào đã nhìn thấy bản ghi chép kia, mặc dù kinh ngạc, nhưng vào giờ phút này, để cho nàng hứng thú chính là biến hóa trên biểu lộ của Ahn Hani. Cái này cảm giác của một người yêu một người đến tận xương tủy, thì ra là thật sự sẽ vì hỉ nộ ái ố của nàng ấy mà vui vẻ hay khổ sở, nhưng thứ trong đám tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết kia cũng không phải là hoàn toàn gạt người.

Ahn Hani nhìn lại một lần, nàng xoay người nhìn Park Junghwa,

- Cậu có ý kiến gì không?

Park Junghwa cười, liếc mắt nhìn vết đỏ sậm trên xương quai xanh của Ahn Hani,

- Cậu đắc thủ?

Ahn Hani lạnh mặt nhìn nàng.

Park Junghwa vui vẻ cười to,

- Xem ra Seo tổng của chúng ta trong lòng vẫn là có cậu sao? Nếu không làm sao có thể để cho cậu thôi miên? Bao nhiêu bí mật nha~ thế mà cũng muốn nói cho Bác sĩ Ahn của chúng ta biết

Ánh mắt Ahn Hani giống như là dao bắn qua.

. . . . . . . . . .

Park Junghwa nhún vai một cái,

- E hèm, cái cần nhìn cũng đã nhìn qua, nhưng dù sao chẳng qua cũng chỉ là một lần thôi miên, quá nhiều điểm mơ hồ. Cậu lại quá đau lòng bảo bối, không xâm nhập được sâu.

Ahn Hani mâu quang có chút tối sầm, Park Junghwa thở dài,

- Tớ không có ý trách cứ cậu

Lấy năng lực của Ahn Hani, lâm nguy không loạn cùng cơ trí chính là khả năng lớn nhất của nàng, mà điểm này bởi vì đối tượng là Seo Hyelin nên cũng không còn tồn tại.

Park Junghwa nói tiếp:

- Phải nói một chút mà cũng không phải chút, đầu tiên chính là vị "tỷ tỷ" kia, rốt cuộc đó có phải là LE hay không? Nếu như thật là LE, quan hệ của hai người là như thế nào mà có thể từ thân mật cùng tín nhiệm vô cùng cuối cùng lại trở nên cay nghiệt như thế? Còn có, tớ cuối cùng cảm thấy được là Seo Hyelin ngày từ mới bắt đầu chính là sợ hãi ba ba của nàng, trong này có phải hay không có cái gì ẩn tình? Cùng với nữ nhân kia.......Seo Hyelin xem ra là từ lúc ban đầu liên đối với mẹ của LE rất có kiêng kỵ. Hơn nữa, liên tục nhắc tới "rượu", còn có "máu" xuất hiện khúc cuối cùng, còn có "tỷ tỷ" mới xuất hiện, chuyện phát sinh sau đó nhất định là khúc mắc khiến cho tuổi thơ của Seo Hyelin bị biến chuyển, đáng tiếc là..........

Ahn Hani nhàn nhạt nói:

- Cậu cho rằng tớ sợ nàng thống khổ nên không tiếp tục nữa?

- Không phải sao?

Park Junghwa trực tiếp hỏi ngược lại, Ahn Hani nhìn ánh mắt của nàng rồi lắc đầu một cái. Park Junghwa nhìn nét mặt của nàng, giật mình một cái:

- Cậu đừng nói với tớ là nàng........

Ahn Hani gật đầu, giọng nói bình thản:

- Seo Hyelin đã từng bị huấn luyện phản thôi miên

Park Junghwa giật mình nhìn Ahn Hani, trên dưới quan sát một phen:

- Cậu không có sao?

Ahn Hani không trả lời cái vấn đề ngu ngốc này của nàng, hồi lâu, Park Junghwa sờ sờ cằm,

- Tớ hiểu rồi, cho nên khi mà cậu thôi miên nàng thì những cảnh tượng hiện ra mới có thể hỗn loạn đến như vậy, không theo thứ tự thời gian, mà nàng cũng bị xuất hiện một số cảnh tượng nói nhẹ không nhẹ mà nói nặng cũng không nặng các ký ức khó chịu. Bất quá, lá gan của cậu cũng khá lớn, nếu như là tớ, nhất định phải ngay lập tức cô lập thần trí nàng, cũng may khả năng tự kiểm chế của Seo Hyelin cũng cường đại. A, không bằng nói rằng ở sâu trong nội tâm của nàng, cậu so với bản thân nàng còn quan trọng hơn

Cô lập thần trí bệnh nhân cũng không phải một loại phương pháp cực đoan thường sử dụng, song đối với thôi miên sư mà nói là phương phán bảo đảm an toàn cho bản thân hữu hiệu nhất. Nhưng Ahn Hani làm sao có thể chịu làm như thế với Seo Hyelin.

- - không bằng nói rằng ở sâu trong nội tâm của nàng, cậu so với bản thân nàng còn quan trọng hơn - -

Lời này khiến cho Ahn Hani trong nháy mắt có chút thất thần. Park Junghwa đang tự do liên tưởng, Ahn Hani liền cắt đứt nàng,

- LE thì như thế nào?

- LE?

Vừa nói đến LE, Park Junghwa có chút hớn hở, mặt mày như hoa,

- Nữ nhân này thật đúng là làm cho ta mở rộng tầm mắt.

Ahn Hani nhíu mày một cái, Park Junghwa khen ngợi:

- Hani, phải nói chúng ta cùng nhau hợp tác đã nhiều năm như vậy, những lần trước không phải đều là cậu tính toán người khác trước sao? Nhưng mà cậu biết không? Vừa mới bắt đầu tớ chẳng qua là theo dõi LE, nhưng không nghĩ tới người ta cư nhiên mời tớ đi uống trà, nàng ta đã sớm biết nên đã ra tay trước, chờ sẵn tớ đây. Hơn nữa nàng ta tựa hồ cũng không có như cậu nói như vậy nhân cách không kiện toàn cùng máu lạnh, nàng ta cao ngạo rồi lại xinh đẹp, lạnh như băng nhưng không thiếu thoát tục, nàng ---------

- Cậu đủ rồi

Ahn Hani lạnh lùng cắt đứt Park Junghwa,

- Tớ không có cần cậu giúp đỡ qua loa như vậy

Park Junghwa nhe răng cười một tiếng,

- Cậu gấp cái gì? Ý của tớ là cậu phán đoán chính là không phải phiến diện một mặt, có lẽ LE cũng giống như Seo Hyelin một dạng, đã từng trải qua cái gì đó mới có thể trở nên thần kinh biến chất như thế. Hơn nữa, tớ phát hiện, nàng ta đối với người ngoài cũng vô cùng thân thiện, mặc dù có một chút lãnh khốc, nhưng cũng biết nặng nhẹ khác nhau.

Điểm này Ahn Hani không có cãi lại, nếu như LE tính tình không có như vậy, như thế nào có thể chống đỡ được một công ty lớn như vậy.

- Nàng ấy đối với Seo Hyelin tồn tại không đồng nhất suy nghĩ

Park Junghwa tựa như lầm bầm lầu bầu nói. Ánh mắt Ahn Hani lập tức rơi xuống trên người của nàng, nàng cười cười, dùng tay chỉ ánh mắt của Ahn Hani

- Muốn biết tại sao? Chính là ánh mắt. Cậu biết không? Hani, mỗi lần nhắc đến Seo Hyelin, ánh mắt mấy người đều là giống nhau, ánh sáng trong suốt, có lẽ, nàng ta so với cậu yêu Seo Hyelin cũng không ít hơn. Thậm chí so với cậu còn phải khổ cực hơn. Tớ cuối cùng vẫn là cảm thấy, mỗi lần nhắc tới Seo Hyelin, nàng ta cả người đều giống như bị người khác đập vỡ lớp vỏ kiên cường bên ngoài, tràn ngập bất đắc dĩ nhưng lại có một tia hối hận cùng không cam lòng.

- Ahn Hani . . . . . . .

Ahn Hani còn chưa kịp trả lời, Seo Hyelin đã khoác áo của nàng đi ra, tóc nàng ấy cứ như vậy tán loạn trên bả vai, ánh mắt lộ ra suy nhược, da tái nhợt, giống như mỹ nhân bệnh nặng.

Ahn Hani vội vàng đi tới bên người nàng,

- Sao em thức dậy làm gì?

Seo Hyelin liếc mắt nhìn Park Junghwa, đối diện ánh mắt đầy tiếu ý của Park Junghwa, nàng kéo kéo tay của Ahn Hani, nhỏ giọng nói:

- Tôi tỉnh dậy.........chị, chị không có ở đấy........

Lời này rất rõ ràng, Ahn Hani càng là đau lòng hơn, nàng dụ dỗ Seo Hyelin,

- Hảo, chúng ta trở về cùng ngủ

Vừa nói, nàng vừa xoay người cho Park Junghwa một ánh mắt cảnh cáo. Park Junghwa theo thói quen nhún vai một cái, aiz, cái tình cảm này a~ thật đúng là đáng sợ mà, từ trước tới nay, nàng đều cho rằng Ahn Hani là người kiềm chế Seo Hyelin, nhưng bây giờ nhìn cái tư thái nhu nhược này của Seo Hyelin, rõ ràng là đã chộp được điểm yếu của Ahn Hani, có người thật là đáng thương, tự xưng là bác sĩ tâm lý mà còn không nhận biết ra đây.

Đỡ Seo Hyelin đến trên giường, Ahn Hani cho nàng uống một chút chút nước mật ong:

- Uống một chút, tí nữa ngủ thêm một lúc

Cái loại này, huống chi cũng đã ngủ một lúc rồi, Ahn Hani biết Seo Hyelin khẳng định không ngủ được. Nàng cũng không miễn cưỡng nàng ấy, Seo Hyelin núp ở trong chăn, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn Ahn Hani.

Ahn Hani thấy nàng như vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười, biết rằng nàng ấy vừa lấy lại chút sức liền có khí lực bắt đầu xem vào việc của người khác.

- Ahn Hani

Seo Hyelin nhỏ giọng gọi. Ahn Hani nhìn nàng một cái,

- Ân ?

Seo Hyelin nhìn gò má Ahn Hani, chỉ cảm thấy nàng đẹp cực kỳ, làn da căng mọng trong như quả đào vậy, ngũ quan đó cũng là vô cùng tinh sảo,

- Bác sĩ Park thế nào lại đến vào cái giờ này?

Ahn Hani đắp lại cho nàng cái chăn,

- Trò chuyện một chút chuyện công việc thôi

- Hai người biết nhau đã lâu rồi sao?

- Phải, từ đại học đã biết nhau

- Vậy, chị cảm thấy bác sĩ Park đần sao?

Ahn Hani liếc mắt nhìn Seo Hyelin một cái, Seo Hyelin hai con mắt hoa đào giống như thấm đẫm nước, long lanh, hàm chứ nhu tình nhìn nàng. Ahn Hani thở dài,

- Rất thông minh

Seo Hyelin trên mặt liền xuất hiện nụ cười,

- Vậy chị cảm thấy nàng cố chấp sao?

- Junghwa cùng với chị không giống nhau, tính tình của nàng rất linh động

- Ân, em nhìn thấy nàng ăn mặc cũng có quy có củ

- Dù sao thì cũng là bác sĩ

Vừa nói, Ahn Hani vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn Seo Hyelin,

- Hơn nữa, nàng cũng không hề hay quên, trí nhớ của nàng vô cùng xuất chúng, có thể nói là đã gặp qua thì không quên được.

Mặc dù việc đào bẫy rập bị phơi bày nhanh chóng, nhưng lại lấy được câu trả lời khắng định, Seo Hyelin còn là rất hài lòng, nàng rúc vào trong chăn, len lén nhìn mặt Ahn Hani. Ân, rất thông minh không có ngu ngốc, không cố chấp mà lại rất linh động, trí nhớ lại tốt, vậy nhất định không phải cái tên chết não thần kinh thô hay quên kia.
* * * * *

Sáng sớm ngày thứ hai, Park Junghwa đúng lúc xuất hiện ở văn phòng LE.

LE tựa hồ đam mê màu đen, như cũ vẫn là một thân đen tuyền, tóc của nàng búi cao, trong phòng không có bật điều hòa nhưng bị một cái liếc của nàng khiến cho không khí trong nháy mắt lạnh đi không ít. Sắc mặt bất thiện nhìn văn kiện trong tay, mà trợ lý đang đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng câu nào. Mặc dù là cùng đứng dưới một công ty, nhưng những chương trình của Seo Hyelin cũng không có sức ảnh hưởng to lớn tuy nhiên lại ảnh hưởng tới lợi nhuận của tổng công ty. Mấy lão già trong ban đổng sự đã bắt đầu có xu hướng hoài nghi năng lực của LE. Nếu như là người khác, hết thảy mọi thứ đều dễ lằm, chẳng qua đối phương hết lần này đến lần khác lại là Seo Hyelin.

- Đi ra ngoài trước đi

LE phất phất tay, tiểu trợ lý vội vàng lui ra ngoài. Park Junghwa trên tay cầm kem que, ăn đến bất diệc lạc hồ.
<bất diệc lạc hồ: vô cùng vui vẻ, sung sướng>

LE để xuống văn kiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn Park Junghwa. Park Junghwa liếm liếm cây kem, cười híp mắt nói:

- Cô không nên nhìn tôi như vậy, không biết rằng tôi thích nhất là mỹ nữ hệ băng lãnh cấm dục sao?

LE cười lạnh, híp mắt nhìn nàng,

- Cô tối hôm qua quay về văn phòng làm việc?

Park Junghwa hơi ngẩn ra, ngẫu nhiên rất nhanh liền phản ứng kịp, nàng nhìn LE:

- Seo tổng quan tâm tôi như vậy a, ban ngày nhật lý vạn ky, buổi tối còn phái người bảo vệ tôi
<nhật lý vạn ky: bận trăm công nghìn việc>

LE hít sâu một hơi, đối với kẻ da mặt dày trơ tráo như Park Junghwa cũng không thích hợp cùng nàng ta nói vòng vo. Nàng mặt vô biểu tình nhìn Park Junghwa, không nói một lời.

Park Junghwa hài lòng ăn nốt miệng kem cuối cùng, nàng ngược lại cũng biết hậu quả của việc chọc giận LE,

- Không sai, Seo Hyelin hôm qua đích xác là có qua văn phòng, thật ra thì việc này cần gì phải hỏi tôi, không phải là nhất cử nhất động gì của nàng cô cũng biết hay sao?

LE nhịp nhịp tay, phát ra thanh ầm trầm thấp trên mặt bàn, trong mắt cũng lộ ra một tia hàn khí,

- Bác sĩ Ahn bạn của cô, thực sự cho rằng tôi sẽ kiêng kị bối cảnh của cô ta ta sao?

Park Junghwa lại cầm lên hộp sữa tươi bên cạnh uống tiếp,

- Dĩ nhiên không phải, Park tổng của chúng ta lòng dạ ác độc, có cái gì không làm được? Nếu như không phải bởi vì sợ động thủ mà sau này Seo Hyelin lại không để yên cho bản thân, cô không phải đã sớm ra tay sao?

Lời này ngược lại là ngoài dự liệu của LE, nhưng nếu Park Junghwa đã muốn đoán ra, Ahn Hani kia nói vậy cũng đã sớm biết, như vậy nàng ta vì sao còn phải sống chết cùng mình cứng đối cứng? Nhưng là, Lyn nàng ấy.......... nghĩ đến Seo Hyelin, ánh mắt rét lạnh của LE cũng hòa tan, nàng cúi đầu, trong nháy mắt đã rưng rung nước mắt.

Park Junghwa bất động thanh sắc quan sát LE, dù sao nàn cũng là bác sĩ tâm lý, rất hiểu ý nghĩa của những trạng thái cảm xúc này,

- Dù sao cũng là tỷ muội, bao nhiêu oán hận cuối cùng cũng sẽ được hóa giải hết, nếu như cô - -

LE lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng sắc bén, cường thế hướng về phía Park Junghwa,

- Không cần cô phải dạy tôi đạo lý lớn như vậy, cô chỉ cần biết, Seo Hyelin là thuộc về một mình tôi, vô luận là người nào, cũng đừng muốn dính nửa phần. VÌ nàng, để cho tôi làm cái gì cũng có thể, về phần Ahn Hani, nàng ta sẽ không muốn một lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi đâu.

Park Junghwa cũng không có hoảng sợ vạn phần, nàng chẳng qua vẫn là nhìn LE, trong mắt lộ ra nhè nhẹ thương hại, môi nàng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt.
Vào lúc này lại có người nào không cần trải qua thông báo với trợ lý mà trực tiến gõ cửa ?

Park Junghwa nghi hoặc nhìn LE, chỉ thấy sắc mặt của nàng trong nháy mắt tái nhợt, ánh mắt cũng âm trầm đi xuống, chỉ chốc lát sau, nàng giống như biến sắc thay mặt vậy, đổi một bộ mặt tươi cười, vô cùng thành thục đứng dậy tự mình đi mở cửa.

*** 22 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top