1

"T/b,dậy đi,con không nhớ hôm nay là Lễ Tốt Nghiệp hả?!"
Mẹ tôi gọi với lên trên,giọng điệu đầy sự tức giận lẫn phiền phức. Bà lặp lại câu nói lúc nãy cùng điệu bộ đầy hăm dọa "Mày mà không dậy là mẹ cắt tiền tiêu vặt của mày!"
Tôi choàng tỉnh dậy,lật đật với cái đồng hồ ở đầu giường. CHẾT CHA MUỘN RỒI!!!!!!
"Sao mẹ không gọi con dậy sớm hơn??!!" Câu đầu tiên tôi thốt ra khi mở mắt
"Đứa nào không dậy thì có! Hôm nào cũng như hôm nào,không tự giác gì cả!"
Chải tóc một cách siêu qua loa,lau mặt cho tỉnh táo hơn,đồng thời vừa mặc quần áo lại phải chạy xuống tầng khiến tôi suýt ngã mấy lần. Cầm vội chiếc bánh mì đã phết bơ lên và ngậm vào miệng,à,hóa ra đây là cảnh huyền thoại của các cô gái trong manga shoujo đây sao. Tôi ngồm ngoàm chiếc bánh mì trong miệng khi cố gắng đeo giày.
Bánh ngon quá,vị bơ hạt phỉ như tan trên đầu lưỡi tôi,sự xốp giòn của bánh mì khiến tôi khoan khoái. Tôi muốn vào ăn thêm vài cái nhưng thời gian đã ngăn tôi lại,mong là mẹ sẽ để dành cho tôi vài chiếc.
"Con đi đây ạ!"
Chạy ra đường mà chẳng nhìn trước nhìn sau,mấy lần tôi suýt vấp phải cục đá hay lỡ chân dẫm phải cái gì đấy trên đường. Mẹ nói đúng,tại cái tính thích ngủ nướng hết cả. Tôi còn gặp được một vài người quen khi trên đường tới trường,tôi chào họ bằng mấy nụ cười mang đầy âm sắc ngái ngủ và cáu bẳn,chí ít thì cũng phải thể hiện cho người ta thấy mình là một con người có phép lịch sự tối thiểu. 
Tôi lại nhớ tới giấc mơ mình vừa mơ,tôi không nhớ rõ nó như thế nào,nhưng chắc chắn đó là lí do tôi dậy muộn. Mơ hồ nhớ lại nhưng không thành,tôi thấy tiếc vì có cảm giác rằng cả giấc mơ đó như cả một đời người vậy.
Và thật sự thứ tôi vừa mơ trông rất sống động,tôi dần chìm vào những dòng suy nghĩ đang nhấn đầu mình xuống,tiếc thay hiện thực tàn khốc đã kéo mạnh tôi trở lại.
Trông ai nấy đều rất mệt mỏi,tôi cũng thế,tại sao tôi lại phải tới trường chứ,tại sao vừa mới đầu tháng tư mà trời đã nóng thế này??
Qua vài khúc quẹo,tôi lại càng sốt ruột hơn,buổi lễ đã diễn ra rồi,nếu tôi không đến kịp thì tôi sẽ chết với cô chủ nhiệm. Tôi không muốn bị phê bình khi tôi là lớp trưởng-theo cô Mitsuya thì là người học giỏi và là tấm gương cho các bạn noi theo.
Tôi ghét làm lớp trưởng,thật đấy,tôi học giỏi thì cứ học giỏi. Tại sao phải làm gương cho mấy bạn noi theo,lúc nào cũng phải nín nhịn không được cười ha há trong giờ học,không làm việc riêng và lúc nào cũng phải toàn diện. Học ở lớp chọn ghét thật.
Đầm mình trong lối suy nghĩ,tôi không nhận ra mình đã gần tới trường,cơ thể tôi cứ chạy theo con đường quen thuộc như thói quen. Tim đập thình thịch,may quá,tôi đến kịp,nghe nói đoạn đường này nhiều tai nạn nhưng tôi chả bao giờ thấy tai nạn nào xảy ra cả. Có người bị đâm như chưa thấy ai chết.
Thôi thì cứ băng qua,kệ đèn đỏ,không vào thì tôi muộn m-

"TRÁNH RA!!!!"

Trước khi định hình được chuyện quái gì đang diễn ra,trước mắt tôi là một chiếc xe tải đang lao đi với tốc độ xấp xỉ 80km/h. Mắt tôi lóe sáng.Tim dường như không còn đập ngay cả trước khoảnh khắc cái xe lao vào người tôi. Cảm giác hãi hùng bỗng dưng được thổi bùng lên,chả cần phải nói,chắc chắn tôi sẽ chết. Sợ hãi,và chỉ có sợ hãi thôi. 
Cái lúc mà cái xe lao thẳng và đập vào da thịt tôi. Cơn đau thấu xương làm tôi muốn khóc nhưng không khóc được. Nó đau,nó làm đầu óc tôi choáng váng. Tôi có thể nhìn thấy máu của mình tóe ra từ bên sườn bị nghiền. Thậm chí tôi có thể cảm nhận được mùi và vị của máu khi chúng tràn qua cổ họng và mũi và chảy xuống mặt đường. Phổi đã bị rách,máu tràn vào tạo ra những âm thanh "ọc ọc" nghe đáng sợ. Đau.Nhưng cũng không đau. Không thể hít thở. Mắt bị mờ đi,chẳng thể nhận ra cái gì với cái gì nữa. Muốn cử động nhưng không thể. Bụng nhìn như đã bị cán qua. Tôi thấy được ruột của mình. Hả? Ruột mình đấy ư? Tay tôi cọ sát vào mặt đường làm nó trầy trụa,đứt cả móng tay. À,còn tai,tai tôi còn nghe được,nhưng không nghe rõ lắm. Hình như là tiếng hét,tiếng người hoảng loạn khi nhìn thấy thi thể nát bấy của H/b T/b.
Nhưng cái thứ duy nhất mà tôi có thể nghe rõ trước khi hoàn toàn lịm đi.
"Con bé chết rồi! Đừng gọi cứu thương nữa! Gọi cảnh sát đi!"
Tiếng của người lái xe hoảng loạn.
"Đèn đỏ đó! Con bé lao ra lúc còn đèn đỏ,mọi người có nhìn thấy không?! Làm chứng cho tôi với!"
A,tại mình mà lại họa lây cho người khác rồi.
Cái chết. Trước lúc hoàn toàn mất đi nhận thức thì nó thật kinh khủng. Nhưng khi tôi nhắm mắt,tại sao nó lại thoải mái vậy? Giống cảm giác gì nhỉ? Phải rồi,cảm giác được thư giãn khi mình đã rất mệt mỏi,và mình nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại. Để cho não bộ nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Hóa ra chết nó là như thế.

"Xin chào người mới qua đời!"
Tôi mở mắt,trước mặt là một không gian mở,nó vô định,tôi thấy được vài tia sáng lấp ló từ trần nơi đây,không có trần,ánh sáng được hắt ra từ hư vô,tạo nên một khung cảnh thuần khiết và đẹp vô cùng. Không gian tối,nhưng sáng,nghe thật buồn cười nhưng là vậy đấy. Chúng kích thích trí tò mò của con người,nhưng cũng tạo ra cảm giác an toàn tuyệt đối chứ không đe dọa gì cả.
Tôi đang ngồi,đối mặt tôi là một cô gái. Nhìn cổ trẻ măng,chiếc váy cô ta mặc ngắn cũn cỡn,như thể chỉ cần cúi người xuống một chút là có thể nhìn thấy tất cả,nó trông mỏng manh tới kì lạ,kiểu chỉ cần chạm vào lớp váy mỏng tang ấy là người ta có thể cảm nhận được từng thớ da thịt ẩn giấu bên dưới.
Kể cả cái khăn choảng vắt quanh người cô ta cũng thế. Này,mặc đồ màu xanh mà chơi cái khăn kiểu này là không nên đâu nhé. Tôi cố kìm chế những suy nghĩ bây bạ đang nảy sinh trong đầu mình.
"Cho hỏi,đây là đâu vậy ạ?" Rốt cuộc thì tôi là đứa đánh tiếng trước.
"Đây á? Đây là nơi mà những con người sẽ đến đây sau khi chết. Vậy là cô hiểu cô như thế nào rồi ha?"
Tôi gật đầu,chính tôi là người chứng kiến cái chết của mình mà. Thật kinh khủng,tôi rùng mình,nỗi buồn lại biến đi đâu mất. Thoang thoảng còn lại cái vị hãi hùng mà tôi sẽ chẳng thể nào quên. Đắng ngắt. Tôi ghét vị đắng này. Mọi thứ ập đến quá chóng vánh,chỉ vài tích tắc là tôi đã mất mạng. Tôi chầm chậm đưa tay lên ngực mình,cảm nhận được quả tim đập nhanh như thể nó đã hóa thành một con chim đang điên cuồng bay trong lồng ngực tôi. Đã chết rồi mà mày vẫn còn đập ư?
Tôi nhớ cái bánh mì mẹ tôi làm quá...
Nhưng tôi đã chết,khóc lóc chẳng làm được gì. Ngồi im hồi lâu,tôi mới biết được mình nên hỏi gì.
"Nhưng đây không phải là nơi Tám-E-Hai-Que đúng không?" (Hell)
Cô gái nghiêng đầu,chớp mắt khó hiểu. Lúc sau cô ấy mới ngớ ra.
"Khôngggg,haha,trò đùa của cô kén tiêu thiệt đó!" Cô ta phá lên cười. " Đây là cả hai,nhưng đây cũng không phải nơi được ăn ngon mặc sướng rồi thành thiên thần hay bị tra tấn đày đọa gì đâu. Chỗ này chúng tui không làm như thế."
Cô gái đứng lên,tôi có cần đứng lên theo không?
"Ừm... Cho-"
"Tui là Aqua! Nữ thần tiếp quản những người đã chết và đưa họ về những nơi họ thuộc về! Muốn tìm về công việc của tui hông??"
"Chắc chắn rồi. Vậy thì đưa họ về những họ thuộc về là sao vậy?" Tôi thản nhiên đặt câu hỏi.
"Uhhhh,câu hỏi hay đó nha. Khi một người đã chết thì họ sẽ tới đây,tui sẽ xem báo cáo về cuộc đời của họ và sẽ xem xét việc đưa họ lên Cấp trên hay không."
"Cấp trên?"
"Đúng,tui sẽ đưa cho Cấp trên những thành phần không xứng đáng sống kiếp sau nữa. Và tất cả những người đó sẽ trở thành 1."
"Trở thành 1?"
"Ý tui làvậy,cô đã tự hỏi tại sao ngay sau khi cô chết cô vẫn có thể ở đây và nói chuyện nói tui chưa? Đó là bởi vì cô còn ý thức,cô còn nhận thức được bản thân là ai. Chứ trở thành một nghe thật kinh khủng. Tui thường gọi vui đó là Cái Chết Cuối,chẳng ý thức hay gì nữa cả. Những thông tin về người đó sẽ mau chóng bị xóa bỏ,ai cũng sẽ lãng quên những con người đó. Trừ những thành phần đặc biệt quá,như Jeffrey Dahmer chẳng hạn."
Tôi gật gù,càng bồn chồn khi nghe cô ta nói vậy. Cô ta sẽ không gửi tôi cho Cấp trên và biến tôi thành LCL chứ?? Tôi cảm nhận được sự kiên nhẫn của mình bị cạn dần đi khi cô ta cứ nói về công việc này. Phải hỏi nhanh thôi.
"À... Xin lỗi vì cắt ngang lời,nhưng tôi sẽ đi về đâu?"
"Huh?"Aqua quay ngoắt lại,xoa xoa cằm,trông có vẻ suy tư lắm. "Cô chết trẻ quá,giờ mà đi đâu thì cũng phí,tui vẫn chưa quyết được."
Tôi chớp chớp mắt,thậm chí còn chẳng nhận ra mọi hành động của mình trog quãng đời tôi từng sống đang hiện lên trước cái màn hình xanh xanh kia (cái mà các nhà khoa học thường dùng trong quảng cáo sữa trên TV ấy)
"Cái gì thế!! Cái thông tin này cô lấy ở đâu vậy??????" Tôi bật dậy sau dây phút ngáo ngơ của mình. "Xóa đi trời ơi,đừng nhìn cái đó mà!!!"
Aqua còn chẳng thèm để ý tới khuôn mặt khó xử đang lựng đỏ lên của T/b này. Cô ta bật cười vài cái sau mỗi lần lướt.
"Con người biến thái thật đó."  Aqua quay lại phía tôi,kèm nụ cười trêu chọc. "Chả biết sao nữa,tui có ý này này."
"????"

.........
"Hả? Lần đầu tiên nghe tới đó."
"Thì tui thấy cậu cuồng mấy cái này lắm mà,không thích hả?"
"Không phải không thích,mà là lần đầu tiên thấy." Tôi vặn lại.
Qua một vài lời thì tôi hiểu rằng cô ta định cho tôi tái sinh ở 1 thế giới mới,nhưng nó đặc biệt ở chỗ nó là thế giới ở trong bộ tôi thích-Haikyuu.
Tôi kìm lại cái sự phấn khích trong chất giọng của mình,không phải vì lần đầu tôi thấy. Ai mà chả vui sướng khi được tái sinh vào mấy cái thứ này không chứ??
"Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?" Tôi mở lời,đã ở đây quá lâu và nó làm tôi bồn chồn hơn bao giờ hết. "Còn những người phía sau..."
"A,cô có vẻ quan tâm tới người khác ha,nhưng yên tâm đi." Aqua phẩy tay. "Tui không phải đứa duy nhất làm công việc đưa đám này."
"Chậc." Ý tôi là tôi đang khó chịu khi ở cùng với cô đấy,nhanh nhanh cho tôi đi dùm cái,không ai ở đây đủ sức để nghe cô lải nhải mãi đâu. 
Cô ta dẫn tôi tới trung tâm của một vòng tròn lớn và dặn tôi ở yên trong đấy. Tôi có thể mường tượng được cái này nó hoạt động như nào rồi,tay tôi bất giác nắm chặt lại,chắc có lẽ do tôi quá phấn khích khi được lần đầu trải nghiệm cảm giác này.
"Dặn dò trước khi bước vào thế giới mới: Ở đó tất cả mọi thứ sẽ khá là khác với thế giới mà cô sống. Hơn nữa,tui cũng đã điều chỉnh lại một số thứ để cho phù hợp với ước mơ tiếp xúc với mấy anh chàng của cậu."
"Điều chỉnh gì cơ?"
"Thế giới cậu thì bóng chuyền nam và nữ riêng đúng chứ. Ở đây thì không như thế nhé,với lại,cậu không thể chơi bóng chuyền nếu chỉ cao có đúng m69. Nên là..."
Cô gái gõ gõ cây bút vào cái bảng đang mập mờ trước mặt. Viết viết vài cái gì đó rồi gật gù.
"Nhưng tôi đâu có biết chơi bóng chuyền?" tôi hơi giật mình.
"Có,không cần phải lo." Cái bảng đã biến mất,giờ chỉ có khuôn mặt của Aqua nhìn tôi. "Đừng hoảng nhé."
Hàng barie trong suốt bỗng dưng xuất hiện ở đâu đó và bao quanh vòng tròn tôi đang đứng. Chân tôi bắt đầu mất cảm giác và cả cơ thể tôi bắt đầu lơ lửng,cái cảm giác hẫng dưới chân làm tôi thích thú và bật cười thành tiếng. Làn gió ở dưới đất nhè nhẹ thổi qua mái tóc tôi,làm cơ thể tôi còn được nâng cao hơn nữa,mà đâu phải chỉ có gió,còn những đốm sáng xanh xanh lơ lửng thuần khiết này nữa chứ. Chúng ở đâu vậy? Tôi chạm nhẹ vào một trong số chúng và lập tức ngạc nhiên bởi cảm giác ấm áp và mềm dịu chúng đem lại.
"Sẵn sàng rồi chứ?" Aqua ngước lên mỉm cười. "Có thể hơi khó chịu đấy."
Tôi gật nhẹ đầu,quá sung sướng vì được thử cảm giác bay lần đầu tiên trong đời nên tôi chẳng để tâm mấy tới lời cô ấy nói. Cơn gió bắt đầu mạnh dần,đủ để thổi bay tôi đi,lúc đầu tôi vẫn thấy nó thích thú,cho tới khi từng làn gió mạnh đến nỗi hất tôi lên một vùng sáng vô định,gió gào thét xung quanh tôi và từng cơn như thể muốn xé tôi ra từng mảnh nhỏ. Chúng quấn chặt lấy tôi và hầu như không cho tôi thở,mắt tôi không mở được vì nơi mà tôi bị hất lên quá sáng. Một tiếng động chói tai vang lên,làm đầu tôi ong ong và màng nhĩ tôi như bị cứa mạnh vào,theo phản xạ tôi bịt chặt tai lại,nhưng thứ âm thanh ấy chẳng ngừng  mà nó còn to hơn và sắc hơn.
Tôi chưa hề chuẩn bị cho thứ này một chút nào!

.......
2437 từ
Dạo này tui chưa có idea để viết thêm chap mới,1 phần là do tui quá bận và một phần là tui lười.
Tui có mò lại mấy chap cũ và thấy nó dở tệ,tui đã quyết định viết lại 1 chap hoàn toàn mới. Mong là nay mai đọc lại tui sẽ không phải chỉnh sửa lần nữa...
Btw mấy chap bị mất là do tui ẩn để chỉnh sửa á.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top