7. kuroken - hoa trà nở vào mùa đông pt.2
bốn năm ròng rã, từng con chữ trên bức thư tựa như vết xăm, dù có xoá cũng để lại sẹo. kenma đọc thêm một lần cuối cùng, gấp gọn nó trong lòng bàn tay, quyết định xách vali tới hokkaido sau ngần nấy thời gian.
mùa đông hokkaido lạnh buốt giá, đem theo kenma run rẩy từng cơn đến tận đại học thể thao. cậu đi tới kí túc xá đại học, ôm chặt balo trong người, ngồi ở hàng ghế chờ dưới sảnh, hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh.
trang cá nhân của kuroo đăng tải rất nhiều thứ, bao gồm đời sống thường nhật của anh hoặc vài thứ hay ho về bóng chuyền mà kuroo muốn chia sẻ. kenma nhấn vào khung chat, trống trơn đến doạ người, đâu ai ngờ được hai kẻ từng thân nhau như vậy, giờ lại không nhắn với nhau nổi một câu.
kenma chần chừ, chẳng dám mở lời, cũng không biết mở lời. cậu cứ gõ gõ vào bàn mình một cách vô định, trái ngược với mớ nghĩ suy rối như tơ vò trong đầu. rốt cuộc nên nhắn cái gì, rốt cuộc phải đợi đến lúc nào.
cho tới khi...
kuroo đột ngột thả tim, khiến kenma phải sững người vì mức độ tâm linh tương thông của bọn họ. và ngay khi kenma còn đang sững sờ, chuông báo động trong ngực kêu lên inh ỏi, nhắc nhở tuyệt đối không được chùn bước trong bất cứ hoàn cảnh nào.
"em đang ở dưới sảnh kí túc xá. anh có rảnh không?"
chẳng tới ba phút sau, kuroo đã xuất hiện ngay trước mặt. vẫn là mái tóc cụp một bên, vẫn là thân hình cao lớn, vẫn là từng đấy bộ phận cơ thể khiến kenma nhớ nhung. tất nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt cậu chẳng mấy thay đổi, nay còn được giấu trong chiếc khăn giày cộm, kuroo chẳng lòng nào thấu rõ.
"em.. sao em lại ở đây?"
kenma cúi đầu, lúng búng trong miệng một lúc: "em đến tìm anh."
"vì công việc?"
lắc đầu.
thú thật, lúc hỏi câu trên, kuroo đã muốn cắn lưỡi. anh và kenma chẳng có điểm chung về lĩnh vực này cho tới hiện tại, cậu nhóc cũng đâu thiếu người để hỏi han.
nhưng cái lắc đầu của đối phương che giấu rất nhiều ẩn ý, đồng thời tiết lộ không ít điều mong chờ.
kuroo khoát tay, lần này mới lấy lại được bình tĩnh, nói: "lên phòng anh trước đi, ở dưới này quá lạnh."
bạn cùng phòng đã không thấy tăm hơi, kuroo chỉ vào ghế ngồi của anh, dặn kenma ngồi chờ trà nóng.
sắc mặt kenma hồng nhuận, nổi bần bật giữa khăn len màu đen. nhưng kuroo biết, thứ khiến ai nấy cũng phải liếc qua một lần, thực ra là đôi mắt sáng luôn giỏi quan sát tình hình xung quanh.
cũng là đôi mắt đó, giờ đây đang nhìn anh chằm chằm, như thể sợ anh sẽ biến mất chỉ trong giây lát.
vượt ngàn cây số xa xôi ngay giữa tiết trời lạnh đến cắt người, kuroo chỉ sợ thứ mà kenma sắp nói sẽ chỉ khiến tình hình trầm trọng thêm. anh đem hai cốc trà đến đặt lên bàn, kenma bình tĩnh cầm lên, dựa vào hơi nóng làm ấm đôi bàn tay.
một ngụm nước trà trôi xuống bụng, thành công khiến thân nhiệt tăng thêm vài độ. kenma giống như sống lại, nhưng tuyệt nhiên lời nói vẫn rất nhỏ nhẹ, thậm chí còn có phần sợ hãi.
kuroo nói trong lòng, em cứ nói đi, chẳng phải năm đó em từ chối mạnh mẽ lắm sao.
"anh.. dạo này sống thế nào?"
kenma mở đầu bằng một câu khách sáo, cậu liếc nhìn kuroo, đợi chờ câu trả lời.
ngược lại, kuroo có chút khó thở, mãi một lúc sau mới đáp: "cũng ổn."
"em nghe anh yaku nói, anh đang thực tập ở văn phòng thể thao trong tỉnh."
kuroo gật đầu: "nó nói gì nữa không?"
"anh ấy còn nói, tháng tư năm sau anh sẽ tốt nghiệp, anh yaku định làm một bữa tiệc bất ngờ."
... hay lắm, giờ thì hết bất ngờ rồi.
"anh ấy cũng nói, anh định về tokyo, dù sao ở đó cũng dễ phát triển sự nghiệp hơn nhiều."
"thì.. bao nhiêu trận đấu lớn đều được tổ chức ở đó. anh cũng nên về."
kenma liếc mắt, trầm ngâm mãi mới nói tiếp: "anh yaku còn bảo, tới bây giờ anh vẫn chưa tìm người yêu."
nghe tới đây, lòng kuroo gợn sóng, bàn tay đang gọt táo cũng trầy trật đi một lúc. ánh mắt kenma như thiêu như đốt, chẳng ngại ngần bày tỏ tâm tình. kuroo muốn hỏi, là ai thay đổi em rồi.
"đúng vậy, anh bận việc học và làm thêm, không có thời gian cho yêu đương."
kuroo lấp liếm.
kenma gật đầu: "không sao. em có thể đợi."
lần này chẳng thể lảng tránh, kuroo đặt quả táo xuống bàn, bận rộn sắp xếp lại mớ suy nghĩ bòng bong. vậy mà kenma chẳng cho phép, ngược lại tấn công liên tục.
"em đã suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cũng hối hận thật nhiều. ban đầu em chỉ nghĩ, việc thiếu vắng anh sẽ chẳng khiến em bận tâm. nhưng rồi nhớ nhung trong lòng lại bao trùm, che lấp luôn lý do coi anh là anh trai của em lúc trước."
"..."
"em nghĩ.. em thích anh hơn em tưởng tượng."
khi những lời giải bày được chấm kết, kenma cảm thấy cơ thể nhẹ tựa lông hồng, bao nhiêu day dứt cũng biến thành kí ức, chợt khiến kenma có suy nghĩ tiếc nuối.
cậu biết lời văn của mình chưa chắc đã thuyết phục được kuroo. đối phương chưa có người yêu là một lợi thế, song chính mình từng từ chối đã thành một bất lợi. kenma đã liều ăn nhiều, chẳng hề giống cái cách cậu tính toán kỹ lưỡng như ở trên sân, cũng không level up như trong trò chơi điện tử.
đây chính là lần nóng vội nhất mà kenma đã từng có, bốn năm chờ đợi hoá ra chỉ giúp cậu đả thông trái tim mình về tình cảm với kuroo.
bất chợt, cả người kenma xô về phía trước, vừa vặn nằm gọn trong chiếc ôm siết chặt của kuroo. anh vuốt tóc cậu, bàn tay có hơi run, chắc không nghĩ điều mơ tưởng lại thành sự thật.
kenma nâng đôi tay ôm chặt lấy anh, biết rằng chiến thắng này sẽ khiến cậu thoát khỏi game online suốt một thời gian dài.
"anh không tức giận sao?"
"lý do?"
"vì đã phải chờ em bốn năm."
"anh đã chờ em lâu hơn thế."
ngày kuroo biết bên cạnh nhà mình có một em trai ít hơn một tuổi, anh biết hai người sẽ trở thành một đôi bạn thân suốt đời.
nhưng ngày kuroo biết bên cạnh nhà mình có người mình thích, anh nghĩ mình sẽ đánh đổi hai chữ cả đời để nâng hạng cho hai chữ "bạn thân."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top