3 + 4: Nợ từ kiếp trước & Sắc đẹp của quỷ

3: Nợ Từ Kiếp Trước./ Phần 1: Nhật Ký Của Con.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 26 tháng 5 2012 lúc 12:34

          “Người không phạm yêu, yêu không phạm người”, có thể khẳng định rằng câu nói này luôn luôn là đúng. Người phàm thế như chúng ta làm sao mà có thể hiểu biết hết được cái cõi âm cơ chứ. Đã nhiều lần chúng ta vô tình, mà cũng có thể là cố ý đã phạm vào người âm để mà mang họa vào thân. Trong câu truyện này sẽ nói đến vấn đề nhà bị ma ám nhưng không hẳn là xoay quanh lĩnh vực đó. Như các bạn đã biết, có đất lành thì ắt là có đất dữ. Đất dữ là những mảnh đất lâu đời, bị người ta tranh dành nhau, rồi thì yêu khí xung thiên, khiến cho oan hồn vất vưởng mà bám trụ lấy cái miếng đất đó. Có rất nhiều gia đình đã rơi vào cái hoàn cảnh mà mua nhầm hoặc xây nhầm nhà trên những mảnh đất dữ đó rồi để lại một cái hậu quả không lường được. Tuy nói là đất dữ có ma, nhưng nhiều khi đất lành cũng có vậy.

Lấy ví dụ như căn nhà mà tôi đang sống hiện giờ, bố mẹ tôi có nói rằng mảnh đất này đã thuộc về gia đình tôi từ lâu lắm rồi, có thể nói là đã hơn mấy chục năm. Nhưng nếu bạn đọc còn nhớ trong cuốn Bên Kia Của Sự Sống, tôi có đề cập đến việc có tiếng bước chân trên tầng ba. Việc này không chỉ có mình nhà tôi, mà ngay cả mấy ông anh bà chị họ ở nhà bà ngoại ngay kế bên cũng đã có nghe thấy. Nói gì thì nói, dù sao đi chăng nữa, đó cũng chỉ là người nhà mình mà thôi, họa chăng họ có vể cũng là chỉ để thăm con cháu. Vấy đối với những căn nhà được xây trên những mảnh đất dữ thì chủ nhân cần làm điều gì để sống yên ổn trước khi phải đưa ra cái quyết định cuối là dọn đi nơi khác? Có nhiều cách lắm chứ: có người thì sẽ mua những đồ trấn nhà về để xua đuổi đi cái oan nghiệt; có người thì lại gọi thầy về giải hạn, hoặc là nói chuyện và tìm cách siêu thoát, hay như chiều lòng cho những oan hồn còn đang vấn vương; nhưng cũng có những người ác độc thẳng tay, họ tìm mọi cách đánh tan hồn phách của những oan hồn để chiếm lấy căn nhà đó. Mình hi vọng câu truyện dưới đây sẽ thu hút được bạn đọc và mong bạn đọc ủng hộ hết lòng. Câu truyện lấy bối cảnh là căn nhà bị ma ám, nhưng sẽ nói lên ý chính là nga voi, một trong những bảo bối trấn nhà.

Phần 1: Nhật Ký Của Con.

“Ngày… tháng … Năm…

Vui quá, hôm nay bố mới lên chức cao lắm. Thế là mình lại sắp được dọn sang một căn nhà mới cao to và đẹp đẽ hơn rồi. Chỉ buồn rằng mình sẽ phải xa bạn bè mà thôi. Chiều nay mời chúng nó đi ăn tiệc chia tay mà đứa nào cũng buồn quá. Mình đã nói chúng nó là có dịp sẽ về thăm và nhất định sẽ dữ liên lạc, vậy mà tụi nó cứ mếu máo hoài à. Cả tối nay mình cứ thao thức mãi không ngủ được, mọi thứ đã chuẩn bị xong, sáng mai sẽ phụ giúp mẹ dọn qua nhà mới.”

“Ngày … Tháng … Năm…

Mưa bão ghê thật, đúng hôm chuyển nhà thì lại mưa. Căn nhà mới thật là đẹp và rộng thênh thang. Trước cửa là một cái sân nhỏ, đằng sau thì có cái vườn và một ao ca thật là đẹp hết cỡ. Căn nhà này đồ sộ quá, mình chiếm ngay tầng ba, nơi có cái cửa sổ nhìn ra sấn trước, mình thích ngắm cảnh đường phố lắm. Đồ đạc trong phòng mình cũng bầy biện xong cả rồi, mai họ sẽ chuyển đồ đạc ở phòng khách đến. Mai mình còn phải theo mẹ lên nhập học vào trường mới, không hiểu rồi các bạn mới có quý mình không nữa.”

… Sâu khi ở căn nhà mới được hơn một tháng …

“Ngày … Tháng … Năm…

Hôm nay giời âm u quá, cứ tưởng là mưa mà hóa ra không phải. Bây giờ mình đã hết lạ nhà mới rồi, đêm đêm đã dễ ngủ. Tuy chỉ có một điều, không hiểu là vì lý do tại sao, nhưng mình từ khi ở trong căn nhà này luôn có một cái cảm giác sợ hãi trong lòng. Mấy đứa cùng phố mỗi lần đi ngang qua thường nhìn vô nhà mình rồi bán tán này nọ. Mình nghĩ chắc tại chúng nó không có nhà cao cửa rộng như mình, nên sinh lòng ghen ghét, đố kị. Chắc mình cũng kệ chúng nó thôi, vì bố mình làm ra tiền nhiều, thì gia đình mình phải khá giả hơn gia đình của chúng nó rồi.”

“Ngày… Tháng… Năm…

Cái con mèo đen đáng ghét, rõ ràng mình thấy nó hiền lành lắm mà tại sao mỗi lần mình cho nó ăn, nó cứ dựng lông lên tính cắn mình cơ chứ, đúng là cái đồ mèo hoang không biết điều. Hôm nay bố đi công tác rồi, còn mẹ thì trực ở viện, thế là lại còn mỗi mình với cô giúp việc. Kì lạ thật, tại sao mọi khi mình quen ở nhà một mình rồi vậy mà từ khi mình chuyển tới căn nhà này tới giờ, mình khó ngủ vô cùng. Mình luôn sợ hãi mội khi mình nhắm mắt vào ngủ, mình có cái cảm giác dường như mình đang đón đợi một cái gì đó, một cái gì đó đáng sợ lắm…”

          Viết đên đấy, tôi đóng cuốn nhật ký của mình lại, và chui lên giường ngủ với cô giúp việc. Kể từ cái ngày mà dọn qua nhà mới, tôi thường gọi cô giúp việc lên ngủ cùng mình. Vì tôi cũng là con gái nên ngủ cùng với cô ý cũng thoải mái. Mặc dù đã có cô giúp việc ở bên, nhưng tôi cũng khó mà chìm vào giấc ngủ được, một cái cảm giác mà bạn rất buồn ngủ, nhưng cứ mỗi lần chợp mắt được năm phút, bạn lại phải hé mở con mắt của mình ra và nhìn trong bong tối, như muốn khẳng đỉnh một điều rằng, không còn một ai khác trong căn buồng này.

          Đi học về là tôi lại chạy ngay lên buồng quang cặp và xuống phụ giúp mẹ mình việc làm vườn. Tôi tên là My, năm nay đang học đại học năm thứ hai, nếu bạn hỏi tôi là đã có bạn trai chưa thì xin thú thực là chưa. Lý do có thể là vì tôi chưa tìm được một người con trai nào hợp với mình cả. Ăn tối xong, tôi lại giúp cô giúp việc dọn dẹp. Tối tối, tôi lại lên ôm cuốn nhật ký viết lại những truyện đã xảy ra trong ngày. Tôi bắt đầu cuốn nhật ký là vì lúc đầu bố mẹ bắt tôi làm thế để luyện văn. Nhưng rồi sau này quen dần tôi cảm thấy viết nhật ký là một cái sở thích. Tôi còn dữ những cuốn nhật ký từ hồi tôi mới học lớp sáu, cùng là cái năm đầu tiên mà tôi bắt đầu viết nhật ký. Nhiều khi đem mấy cuốn nhật ký đó ra coi lại cũng thấy vui lắm chứ, một phần vì hồi đó còn bé nên cách viết buồn cười lắm, chửa kể đến lối suy nghĩ và cách tư duy. Nói vậy chứ nếu một con người có thể chứng kiến sự thay đổi của bản thân mình thì điều đó khá là thú vị.

… Đêm kỳ lạ 1 …

          Lại cái tiếng bước chân ngoài hành lang, thật là kì lạ. Đang đêm thế này rồi, còn có ai đi lại nữa đâu mà lại có tiếng bước chân nhỉ? Tôi chán nản và mệt mỏi, ngồi dậy. Mai có bài thi quan trọng lắm, mà giờ này còn chưa ngủ được. Nói về bản thân tôi là một đứa con gái cũng khá lì, ít khi mà tin vào ba cái chuyện ma quỷ tào lao lắm. Tôi bật cái đèn đầu giường, từ từ tiến lại về phía cửa phòng. Tôi nín thở lặng thinh để lắng tai nghe tiếp cái bước chân đó. Tôi đã nghe được cái tiếng bước chân này từ lâu lắm rồi, nhiều khi còn nghe thấy tiếng động như có ai lục lọi đồ đạc nữa cơ. Tôi cầm sẵn cái tay cầm của cửa, bất thình lình, tôi mở cửa nhìn vào cái mà đêm đen dầy đặc ở hành lang. Rõ ràng là không có một cái gì, tiếng bước chân đã mất hẳn. Tôi đóng cửa lại và giả vờ đứng im ở đó lắng nghe coi còn có tiếng bước chân không, nhưng bốn bề đã trở về im lặng. Tôi lủi thủi trèo lại lên giường và cố giỗ giấc ngủ.

… Đêm Kỳ lạ 2 …

          Sắp thi rồi, tôi lại phải thức đêm học. Sở thích của tôi là xuống dưới nhà làm một ly cà phê sữa đá đặc và một ít bánh quy lên nhâm nhi ôn bài vở. Đang đứng pha cà phê, chợt tôi có một cái cảm giác lạnh gáy vô cùng. Tôi ngừng tay ngoáy, quay đầu lại nhìn, không có gì cả, chỉ có mình tôi đang ở dưới bếp, mọi người đã ngủ hết rổi. Sau khi đã hoàn thành ly cà phê sữa đá, tôi mở tủ kiếm tìm cái hộp bánh quy yêu thích của mình. Còn đang loay hoay lấy hộp bánh quy trong tủ thì chợt cái hộp giấy để tít trên khẻ tủ rơi vô đầu tôi làm tôi giật hết cả mình. Tôi cúi xuống cầm cái hộp đó lên, lạ nhỉ, cái hộp cũng khá nặng chả lẽ lại chuột chạy trong nhà. Nếu là có chuột thật thì chắc phải bảo bố mai gọi người đến sử lý thôi. Một tay cầm ly cà phê sữa, một tay cầm đĩa bánh, tôi ung dung đi lên buồng mình. Bước trên cái cầu thang rộng này, mà tôi có cảm giác như có một người nào đó đang đi lên ngay sau lưng minh. Đã mấy lần tôi dừng bước, quay đầu lại phía sau, nhưng rõ ràng là không có ai. Tôi bước nhanh lên phòng, đặt ly cà phê sữa và đĩa bánh xuống bàn. Tôi từ từ tiến lại phía của buồng và bắt đầu lắng tai nghe, quả thật tiếng bước chân lại xuất hiện. Tiếng bước chân đi lên hành lang, rồi tiến lại gần hơn đến cánh cửa phòng tôi. Tôi nín thở lắng nghe, nhưng lạ thay, tiếng bước chân đến cửa thì biến mất. Tôi vội nhanh tay mở cửa, không có gì, không có một ai ở ngoài hành lang tối đen này cả. Tôi lại đóng cửa, nhưng lần này, tôi có cảm giác nôn nào, bồn chốn lắm. Cái cảm giác này như điều khiển tôi, bắt tôi phải đứng lại ở đó và lắng nghe thêm. Cứ đứng đó một lúc, y như rằng tiếng bước chân lại xuất hiện, nhưng có vẻ như nó đi xa dần dần, còn đang lắng nghe thì chượt có tiếng đập vào cửa cái rầm, khiến cho tôi giật hết cả mình mà ngã ngửa ra sàn. Cái tiếng đập bất ngờ đó làm tôi hết hồn, tim đập thình thịch. Bố tôi nói vọng ra từ căn buồng của mình ở tầng hai:

-         Làm sao thế My?

Tôi thở hổn hển, nhưng cũng cố bình tĩnh mà nói lớn:

-         Con làm rơi cái gối ý mà.

Mẹ tôi mới nói chen vô:

-          Phải cẩn thận chứ con.

Tôi vội đáp:

-         Dạ, xin lỗi bố mẹ, bố mẹ ngủ đi.

Tôi có hơi run run, lấy bình tĩnh tiến lại mở cái cửa buồng ra một lần nữa. Bốn bề im lìm, chỉ còn cái màn đêm đen dày đặc bao trùm lấy cái hành lang. Tôi đóng cửa lại và ngồi vào bạn học, nhưng có lẽ cái tiếng đập cửa vừa rồi khiến tôi không tài nào tập chung được, vẫn còn một chút gì đó đọng lại. Ngồi học mà trong đầu tôi luôn hiện ra một câu hỏi “Điều gì đang xảy ra tại căn nhà này vậy?”

Phần 2: Chạm Trán.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 28 tháng 5 2012 lúc 13:55

          My đã nhiều lần kể cho bố mẹ mình nghe về những điều kỳ lạ xảy ra tại căn nhà này. Nhưng xem ra, bố mẹ cô coi đó là nhảm nhí, và cho rằng cô học nhiều quá nên bị hoang tưởng. My không nghĩ như thế, cô tin là cái căn nhà rộng rãi và đẹp đẽ này chứa một điều bí ẩn gì đó. My có đem chuyện này kể cho mấy đứa bạn mới nghe, chúng nó bảo My là có khi nhà My được xây trên đất dữ nên bị ma quỷ quậy phá, phải chăm lên chùa cúng kiến và treo bùa trong nhà.  My có về khuyến khích bố mẹ cô lên chùa cùng mình, nhưng vì cả hai đều là công nhân viên chức nhà nước, ít khi nào mà họ đi được lắm. Nên đâm ra, thỉnh thoảng chỉ có mẹ My đi cùng cô mà thôi, còn bố cô thì hầu như không bao giờ. Điều đáng nói ở đây là, mặc dù đã lên chùa cúng kiến, và đi xin bùa về rồi mà dường như mọi việc vẫn y nguyên, không có chút gì thay đổi cả. Cuối cùng, do không chịu đựng được nữa, My đã được con bạn mới thân của minh, Kim, rủ đi tới nhà một nhỏ này để coi bói về phần cõi âm. Nghe nhỏ Kim nói, thì nhỏ coi bói này cảm nhận được thế giới người âm, và nhỏ chỉ coi về người âm mà thôi.

          Cuối tuần rảnh rang, My và Kim cùng nhau chạy tới nhà nhỏ này. My đã mua đủ các thứ mà Kim dặn, sữa, hương, vàng mã. Đến nơi, My thấy đây là một căn nhà nhỏ nằm trong ngõ, nhìn từ bên ngoài vào thì thấy ẩm thấp vô cùng. Hai người vừa bước vào trong nhà, họ cảm nhận ngay được một cái cảm giác nhẹ nhõm, mát mẻ. Trong nhà để một cái bàn thờ Địa Tạng Bồ Tát, bên trên là hoa quả vả khói hương nghi ngút. Ngồi trước bàn thơ là một cô gái, mặc một bộ quần áo rất bình thường. Hai người cúi chào, rồi Kim lo việc bày đồ lễ lên bàn thờ, còn My thì ngồi ngay ngắn trước mặt người con gái cảm nhận được cõi âm. My chưa kịp lên tiếng thì cô gái này đã nói:

-         Chị đang bị người âm theo đó.

Câu nói này tựa như một tiếng sét đánh ngang tai My, cô nghe vậy mà có hơi tái mặt. Chợt cô gái này nói tiếp:

-         Thật ra họ không theo chị, mà theo một ai đó trong nhà chị. Vì để lâu ngày mà người nhà chị không ai cúng kiến, nên oan hồn mới quậy phá và trêu ghẹo mọi người, trong đó có cả chị.

Lúc này nhỏ Kim cũng đã ngồi xuống bên cạnh My, nghe thấy vậy, nhỏ có phần lo lắng bẻn hỏi hộ con bạn mình đang ngồi trơ ra như phỗng bên cạnh:

-         Thế chị có cách nào giúp bạn của em không?

Cô gái này ngồi nhắm mắt mồm lẩm bẩm cái gì đó rất lâu, chợt cô ta mở mắt, nhìn chằm chằm vô My, khiến cô ta có phần sợ hãi. Rồi cô gái này nói:

-         Nhà chị có một ai đó làm chức vụ cao lắm đúng không?

Nghe đến đây, My liền nhận ngay ra người mà cô gái này đang nói có thể là bố mình. Còn chưa kịp trả lời thêm, thì cô gái này lại nói tiếp:

-         Do tranh dành quyền lực, chức vụ. Mà người nhà chị đã bất chấp tất cả, động đến mồ mả của một số người. Giờ người ta mất đi nơi thờ phụng, chỗ ở. Người ta oán hận lắm, nên quyết bám theo nhà chị trả thù.

Càng nghe, My càng rùng mình sợ hãi, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên chán cô. Rồi My hỏi vội:

-         Vô lý quá, nhà mình đang đà phất lên thì làm sao có chuyện bị người âm theo quậy phá được.

Cô gái này nghe xong, thì nói một cái giọng đáng sợ:

-         Đúng là nhà chị đang phất, nên oan hồn theo đuổi chưa làm gì được. Nhưng chỉ sau cái tháng này là mọi chuyện sẽ đổi khác. Tôi khuyên thật chị và người nhà đi lại nên cẩn thận.

My nghe đến tháng sau là gặp họa thì sợ lắm, cô tái mặt, giọng run run hỏi cô gái này:

-         Vậy chị có thể giúp em được không?

Cô gái này nhìn My và Kim mặt buồn rầu đáp:

-         Rất tiếc, em chỉ là người nói chuyện được với người âm mà thôi. Cái chuyện trừ tà với yểm bùa, có lẽ chị nên tìm thầy về tận nhà mà xem xét, chứ em thực sự không thể giúp gì được.

Ngồi một lúc nữa thấy không thể làm gì hơn, cuối cùng My và Kim ra về. Về đến nhà, sau khi kể cho bố với mẹ mình nghe, nhưng xem ra bố mẹ của My không những là không tin My, mà còn mắng cho cô một trận vì tôi mê tin dị đoan. Phải thú thực một điều rằng, My có phần cảm nhận được rằng chính bố mẹ mình cũng đa bắt gặp những chuyện lạ xảy ra tại căn nhà mới này, chỉ có điều họ đang cố giấu giếm My mà thôi.

          Tháng sau đó, bố My có một cuộc hội thảo quan trọng vào ngày mai, cả đêm nay ông phải ngồi ở phòng làm việc để chuẩn bị cho buổi thuyết trình của mình. Đang ngồi viết bài thuyết trình, chợt bố của My có một cảm giác lạnh xương sống, da gà nổi lên. Rồi bên tai ông ta văng vẳng tiếng một người đàn ông gọi:

-         Huy ơi … Huy ơi …

Bố của My ngừng bút viết, ông ta nhìn quanh phòng. Không một ai cả , bốn bề tối đen như mực, chỉ có mỗi cái đèn bàn làm việc của ông là chiếu sáng rọi khắp cả căn buồng. Nghĩ là mình nghe lầm, bố của My lại cầm bút lên viết tiếp, cái tiếng bút bi sột soạt trong đêm nghe mà cũng rờn rợn người. Cái bàn làm việc của ông ta đối diện với cửa ra vào, trước đó là một bộ bàn ghế để tiếp khách. Đang ngồi chỉnh sửa lại cái bài thuyết trình, chợt bố My có cái cảm giác trong lòng nao núng vô cùng, một cái cảm giác như thúc giục ông ta dừng bút mà ngửng đầu lên. Ngồi đây viết bài, mà trong lòng bất an thế này thì khó mà tập chung được. Rồi hơn thế nữa, bây giờ bố của My còn có cái cảm giác như có một ai đó, đứng lặng trong bóng tối kia, nhìn mình chăm chú. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên chán của ông. Cuối cùng, bố My đã làm theo bản năng, ông ta từ từ đặt bút xuống, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Bố My kinh hoàng, may mà nén kịp, làm sao mà không sợ được khi mà ngay trước mặt ông ta, ngay trước cái bàn làm việc này, là một người đàn ông gầy gộc mặt trắng bệch đang đứng đó nhìn ông ta chằm chằm. Chỉ sau hai giây, cái bóng người đó biến mất. Bố My tháo kính, ngồi xoa mặt cho tỉnh táo, và đồng thời cũng để cho nhịp tim đập chậm lại. Xong xuôi, bố My bật đèn đi xuống nhà dưới để kiếm một ly trà uống cho tỉnh táo. Bố My đi tới cầu thang, ông bật công tắc đèn thì không được, có thể là cái bong đèn đã cháy. Chán nản, bố My đành mò mẫm bước xuống cái cầu thang tối thui, đi được mấy bước. Chợt ông như để mắt tới một cái bóng người đang đứng ở đoạn gần cuối cầu thang. Bố My lên tiếng:

-         Ai đứng đó đó?

Không một tiếng trả lời, chuẩn bị bước xuống thì chợt bên tai ông lại vang lên cái tiếng gọi lúc nãy trong căn phòng làm việc:

-         Huy ơi … Huy ơi …

Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, một lực đẩy mạnh ông ta từ phía sau khiến cho bố của My ngã chúi đầu mấy vòng xuống dưới tầng một. Nghe tiếng động lớn, mọi người tỉnh giấc chạy lại chỗ bố của My. Cuối cùng cái buổi thuyết trình của ông ta đã bị hủy bỏ, bố My phải nằm viện ít nhất hai tuần, với lý do là bị trấn thương đốt sống cổ, và rạn xường chân trái. Nằm trong viện, giờ phút này đây, bố của My không thể nào mà phủ nhận được việc ngồi nhà mà gia đình mình đang ở bị ma ám. Thế rồi khi được ra viện, bố My gọi ngay một ông thầy Tầu tới coi lại nhà cửa với hy vọng có thể giải được cái hạn này. 

Phần 3: Nhìn Thấy Ma.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 31 tháng 5 2012 lúc 22:06

          Ông thầy tầu bước vào căn nhà cao ba tầng này, ngay từ khi bước vào, ông ta đã có một chút gì đó do dự trong lòng. Nói về ông thầy này, vốn ông ta là người gốc Trung Quốc, nhưng mà gia đình đã qua Việt Nam sinh sống được mấy chục năm rồi. Cha của ông ta cũng là một thầy có tiếng tại Trung Quốc, thế nhưng, sau này khi chuyền nghề cho ông ta xong, bố ông ta vẫn khuyến khích ông ta sống bằng nghề khác, vì cái nghề làm thầy này thất nhân thất đức lắm, hơn nữa là dễ mang họa vào thân cho người nhà và mình, tên ông thầy tầu này là Lưu Nhược Xuân. Ông Xuân yêu cầu bố của My dắt đi một vòng quanh nhà, sau đó ông gọi tất cả người nhà lại ngồi ở phòng khách, ông ta đứa cốc trà lên miệng làm một ngụm, rồi chậm rãi đặt cốc trà xuống, quay qua bố của My và hỏi:

-         Ông làm ở văn phòng nhà đất đúng không?

Bô My nghe xong câu đấy thì đờ đẫn cả người, trên chán bắt đầu lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi. Phải mất độ gần một phút, bố My mới lên tiếng:

-         Đúng, hiện giờ tôi đang làm giám đốc văn phòng nhà đất của chính phủ, thế có việc gì không ạ?

Nghe xong câu đó, ông Xuân ngồi xoa cằm nhìn mặt bố của My rất lâu, khiến cho My và mẹ mình rất tò mò. Thế rồi ông Xuân lại hỏi:

-         Thế ông làm nghề này được bao lâu rồi?

Bố My thấy ông ta hỏi quá nhiều vào công việc của mình, bố My mới lên tiếng:

-         Sao ông lại hỏi tôi những câu hỏi này? Tôi mời ông đến đây để coi nhà cơ mà, chứ có phải để ông phỏng vấn tôi đâu.

Ông Xuân vẫn nhìn bố My chằm chằm, với vẻ mặt nghiêm nghị, xong ông ta chỉ tay về phía My mà nói:

-         Nếu tôi bảo con ông không sống được đến năm sau thì ông nghĩ sao?

Bố My nghe cầu này thì điên tiết, còn riêng My và mẹ mình thì mặt tái mét, ngồi im thin thít. Bố My đập bàn đứng lên chỉ mặt ông Xuân mà quát:

-         Ông nói nhảm nhí cái gì thế? Bộ muốn chết à?

Ông Xuân vẫn ngồi im, nhìn thẳng vào mắt bố của My mà nói:

-         Tôi thì sống chết có số rồi, còn riêng về phần ông, tôi chỉ có một câu này cho ông mà thôi, “nợ cha con trả”.

Nghe xong câu đó, bố My tính đánh cho ông Xuân một trận, nhưng may là có mẹ My ngồi bên ngăn lại, sau đó mẹ My nhẹ nhàng nói:

-         Xin ông nói rõ hơn được không ạ?

Ông Xuân lúc này mới làm thêm một ngụm nước trà nữa, sau đó ông nhìn thẳng vào mặt bố My mà nói cái giọng chậm rãi:

-         Tôi không biết công việc của ông ra làm sa, hay như ông trèo lên được cái chức giám đốc như thế nào. Duy chỉ có một điều, tôi cam đoan rằng ông đã hại không ít người. Ồng có biết, trong căn nhà này không chỉ có mỗi gia đình ông sống hay không? Ngoài gia đình ông ra, còn có vô số vong hồn đang cư ngụ, ngay như ngoài sân đã có ba cái vong rồi, ngồi ở cái cầu thang kia là hai cái, rồi thì tầng ba ba cái vong, sân sau năm cái. Và cuối cùng, ngay đằng sau ông là một cái vong.

Nghe đến đây thì cả ba người nhà My nổi hết cả da gà. Bố My thì vẫn cứng giọng mà quát:

-         Làm sao tôi biết ông nói thật hay nói dối? Nhỡ ông chỉ bày trò kiếm tiền thì sao?

Ông Xuân nghe đến câu đó, liền đứng dậy ngay mà nói:

-         Thứ nhất, như ông đã biết, tôi sống không phải bằng cái nghề này, vì nó thất nhân thất đức lắm. Thứ hai, cửa tiệm tạp hóa của tôi ăn nên làm ra, con cái tôi cùng thành đạt, liệu tôi có cần phải đi kiếm tiền để sống nữa hay không? Tôi giúp ông cũng là vì bạn ông nài nỉ, tôi thương tình mà đến. Nếu ông nghĩ tôi đến đây kiếm lời, thì tôi xin phép, mong ông tìm người khác.

Rồi ông ta rảo bước thẳng ra cửa. Bố My thì ngồi đó chết điếng người, riêng chỉ có mẹ My là chạy lại níu tay ông ta mà van xin:

-         Chồng tôi ăn nói vô phép quá, mong ông bỏ quá cho, xin ông rủ lòng thương mà giúp cho gia đình nhà tôi.

Ông Xuân quay lại nhìn về phía My lắc đầu mà nói:

-         Chỉ tiếc cho con gái bà, quá yếu vía, kiểu gì người ra đi đầu tiên sẽ là cháu nó mà thôi.

Nghe đến đây, My rùng mình, cô ta vội chạy lại nói:

-         Bác ơi, mong bác cứu cháu với, cháu không muốn chết iểu như vậy đâu.

Lúc này đây, bố My mới gượng gạo đứng dậy, tiến về phía ông Xuân mà nói:

-         Tôi nói quá lời, mông ông tha thứ cho, xin ông thương lòng giúp đỡ gia đình tôi.

Ông Xuân thở dài mà nói:

-         Thật ra nhà ông cũng nan giải đấy, oán khí nặng quá. Tạm thời tôi chưa có cách, nhưng tối mai tôi sẽ qua đây gọi hồn, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi rõ coi chúng nó muốn gì.

Nói xong rồi ông ta cất bước đi, để lại ba người nhà My đứng ở cửa nhìn theo.

          Tối hôm sau, ông Xuân quay trở lại với một cái hôp gỗ. Sau khi đã gọi đủ bố My, Mẹ My, My, và bà giúp việc ngồi quây quần đủ ở phòng khách. Ông Xuân đặt cái hộp gỗ xuống, lấy ra một cái gương gỗ cũ kĩ, rồi lấy một lọ nước màu trắng ra. Ông ta bảo My ngồi quay lưng về phía cầu thang đi lên tầng và bắt đầu nói:

-         Bác hỏi cháu cái này, cháu phải trả lời cho thật. Kể từ ngày sống ở căn nhà này, cháu đã bị người âm trêu bao giờ chưa?

My đáp ngay:

-         Dạ, thưa bác, cháu đã từng bị rồi ạ.

Ông Xuấn nói tiếp:

-         Cháu có giám chắc không, vì nếu cháu đã từng bị trêu rồi thì việc nhập hồn cũng dễ và an toàn hơn.

My gật đầu cương quyết, mẹ My nghe vậy có chút lo lắng bèn quay ra hỏi ông Xuân:

-         Thưa ông, tại sao lại như thế ạ?

Ông Xuân quay qua nói với mẹ My:

-         Những người bị ma trêu thường là có thần giao cách cảm với cõi âm. Bên cạnh đó, người cõi âm có thể dễ dàng nhập vào xác những người này hơn. Điều quan trọng nhất, tuy là dễ nhập vào, nhưng họ cũng dễ dàng thoát ra hơn vì có lẽ, họ đã quá quen với vong hồn của người này rồi.

Nói đến đây, ông Xuân mở cái lọ nước trắng như nước gạo đó ra, đổ lên tay một ít rồi nhìn My nói:

-         Bây giờ bác sẽ làm phép, cháu nhắm mắt lại. Bác thoa nước lên, đến khi nào cảm thấy mặt mình lạnh toát thì nói bác nhé.

My gật đầu vâng lời, ông Xuân bắt đầu thoa nước đó lên mặt My. Mẹ My thấy vậy thì hỏi:

-         Ông cho tôi hỏi, nước gì đó ạ?

Ông Xuân không ngừng tay, mồm đáp:

-         Nước xương người.

Mẹ My nghe xong mà lạnh sương sống, ngay cả My cũng khẽ rùng mình, da gả dựng đứng. Khi đã bôi hết mặt, chợt My lến tiếng:

-         Bác ơi, toàn bộ khuôn mặt cháu giờ đây lạnh buốt rồi ạ.

Ông Xuân ngừng tay, cầm cái gương gỗ đặt vào lòng bàn tay của My, rồi đưa cái gương đó lên mặt My, ông ta nói:

-         Bây giờ cháu mở mắt từ từ, nhìn thẳng vào gương coi coi có ai ngồi ở cầu thang không nhé.

My một tay giữ gương, cô từ từ mở mắt, chợt My vừa mở hết mắt nhìn vào cái gương đang chiếu về phía đằng sau cô, cái cầu thang. My hét lên thất thanh, cô đánh rơi cái gương xuống bàn, lấy hai tay bịt miệng mình lại tỏ vẻ sợ hãi nhất thời. Ông Xuân vội hỏi:

-         Cháu có nhìn thấy ai ngồi ở cầu thang không?

My mặt vẫn tái mét, chỉ nhìn chằm chằm vào cái gương mà nói:

-         Cháu thấy có ba người đang ngồi ở cái cầu thang ạ.

Lúc này đây những người nhà còn lại của My đều rùng mình sợ hãi, tất cả đều quay đầu ra nhìn về phía cái cầu thang, nhưng tất cả đều trống trơn. Đến lúc này đây, ông Xuân mới hỏi tiếp:

-         Thế cháu có thấy ai mặc áo lính đang ngồi đó không?

My lúc này mới cố nhớ lại cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rồi cô ta đáp giọng run run:

-         Hình như là không ạ … không có ai mặc áo lính ngồi đó đâu ạ…

Ông Xuân lúc này mới nói:

-         Vậy cháu cầm gương lên coi coi người đó đang ở đâu trong căn nhà này.

My tay run run, cô cầm cái gương từ từ dơ lên, rồi cô soi lại phía cầu thang, không ai mặc áo lính cả. Mỹ hơi xoay qua bên phải, thì cô thấy ngay một người mặc áo lính xanh hiện ra đang đứng sau bố cô mà nhìn về phái cô chằm chằm. My úp vội cái gương xuống khóc nức nở, mẹ Mỹ phải dỗ dành mãi, My nói trong nước mắt:

-         Con sợ quá mẹ ơi … anh ấy … cái người mặc áo lính ấy …. Đứng ngay đằng sau bố kia kìa…

Mẹ My dỗ dành con, một mặt hết nhìn bố My, rồi lại nhìn ông Xuân hỏi:

-         Thế là sao hả ông? Sao lại có người mặc áo lính?

Ông Xuân từ tốn đáp:

-         Trong số các vong hồn ở căn nhà này, tôi thấy vong người lính trẻ này cứ bám theo chồng bà suốt. Có lẽ trồng bà gây thù chuốc oán với người này, khiến họ chết oan chăng. Để biết rõ ta sẽ áp vong người này vào xác con bà để hỏi chuyện ngay bây giờ.

Mẹ My với My nghe vậy thì rùng mình sợ hãi, mặc cho bố của Mỹ cứ ngồi đờ đẫn ra đó mà nói không nên lời. Thế rồi mẹ My quay qua hỏi:

-         Liệu có an toàn không ông?

Ông Xuân gật đầu đáp:

-         Tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho con bà.

Phần 4: Ra Điều Kiện.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 3 tháng 6 2012 lúc 12:25

          My ngồi ngay ngắn ngay chính giữa cái chiếu được trải ra ở phòng khách. Mọi người khác ngồi xung quanh. Ông Xuân ngồi đối diện với My, ông ta bắt đầu nói:

-         Bây giờ cháu hay thả lỏng người, trong đầu không nghĩ ngợi gì cả, nếu có cảm giác được cái gì cũng mặc kệ nó. Nếu nghe thấy tiếng gọi bên tai thì đừng trả lời, mà hay tưởng tượng như mình đang lần theo cái tiếng gọi đó.

My gật đầu đồng ý, cô ta bắt đầu nhắm mắt, hai tay thả lỏng đặt lên đùi. Thế rồi, ông Xuân bắt đầu lẩm bẩm đọc một thứ tiếng Trung Quốc gì đó rất khó hiểu. Giờ đây tất cả mọi người đều tập chung nhìn về phía My. Ông Xuân ngồi nhẩm đọc được một lúc, thì My có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, bỗng chốc cả căn buồng chở nên lạnh lẽo vô cùng. Thế rồi bên tai My bắt đầu phảng phất tiếng thở mạnh của nhiều người. Quả nhiên như lời ông Xuân nói, chỉ một lúc sau, My nghe được tiếng mấy người nói chuyện xung quanh mình, giọng họ nghe lạ lắm. Chợt từ đâu đó vang lại tiếng ai đó gọi tên My. My bắt đầu có vẻ sợ hãi, cô hơi run run, rồi mặt nhăn lại. Ông Xuân đang đọc thần chú, hé mắt thấy My có vẻ mất tập chung, ông nói ngay:

-         Tập chung vào đi cháu, hãy lần theo tiếng gọi.

Nói xong, ông Xuân lại tiếp tục đọc chú bằng tiếng Tầu. My ngồi cố gắng thả lỏng cơ thể, và lắng nghe như muốn biết tiếng gọi từ đâu tới. Ngồi như thế được năm phút sau, bỗng My có cảm giác lạnh toát khắp người bắt đầu từ phía sau lưng. Chợt cả người My như bị ai đẩy hơi đổ về phía trước, cô từ từ cúi mặt xuống lòng, hai tay đang đặt trên đùi cũng đã thõng xuống đất từ lúc nào không biết. Ông Xuân lúc này ngừng đọc mà nói:

-         Vong đã về rồi.

Lúc này tất cả mọi người đều nổi hết da gà, nhìn không chớp mắt về phía My. Mẹ My đứa tay, chạm vào người My, chợt bà hoảng hốt rụt tay lại, vì giờ toàn thân My lạnh toát như một tảng băng vậy. Bà vội hỏi:

-         My! Con có làm sao không?

Nhưng xem ra bà đã có được câu trả lời, từ phía My vọng ra một tiếng nói của một thanh niên trẻ:

-         Con bà có còn ở đây nữa đâu, tôi mượn xác nó rồi.

Mẹ My thất kinh ôm lấy chồng bà, đang ngồi đờ đẫn ra. Ông Xuân liền bắt đầu hỏi:

-         Xin hỏi người đang ngồi trước mặt tôi là ai?

Giọng nói đó lại vang ra từ phía My:

-         Liệt sĩ Nguyễn Khắc Tiến, mất tại chiến trường miền Nam.

Câu tra lời đó tựa như tiếng sét nổ ngang tai mọi người. Ông Xuân hỏi tiếp:

-         Xin hỏi Liệt sĩ Tiến, vì cớ gì mà lại đi theo người này để hãm hại.

Giọng người thanh niên bỗng chở nên giân giữ:

-         Vì cớ gì á? Chính ông này đã cho người đến đập phá nhà gia đình tôi, ép họ phải đi chỗ khác để mở đường. Thử hỏi với một mức tiền đền bù ít ỏi, gia đình tôi sẽ đi đâu bây giờ, hơn thế nữa, chúng tôi đã làm chủ mảnh đất đó mấy đời, vậy cớ gì mà đến đánh đuổi gia đình tôi đi cớ chứ?

Ông Xuân quay qua nhìn mặt bố My, ngay lúc này đây, bố My cũng chỉ biết cúi đầu mà che đi cái vẻ mặt tím tái, ngượng ngùng của mình. Rồi ông Xuân lại quay ra hỏi cái vong kia:

-         Mọi việc đã đành, giờ tôi thiết nghĩ cũng không thể làm gì được. Xin hỏi liệt sĩ rằng ông đây có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình được không?

Giọng nói đó vẫn mang đầy âm điệu giận giữ:

-         Không còn có cái gì mà chuộc cả! Đâu chỉ có riêng tôi bị mất đi chỗ thờ cúng đâu, tất cả những vong hồn ở đây ít nhiều cũng bị mất nơi thờ cúng như vậy. Tôi có thể sẽ không hại ông ta, nhưng mà tôi chưa lấy vợ, mà con gái ông ta lại hợp tuổi, có gì, tôi sẽ câu hồn nhỏ đó xuống đây để cưới tôi.

Mẹ My nghe xong vội ôm lấy My mà van lạy:

-         Tôi lạy liệt sĩ, tôi lạy liệt sĩ, xin liệt sĩ đừng hại con tôi.

Bố My thì vẫn ngồi đó chết điếng người, van xin một lúc, mẹ My quay qua đánh mạnh vào người chồng mình, khóc lóc mà quát:

-         Ông thấy chưa, chỉ tại ông chèn ép người ta quá, mà giờ người ta đến bắt tội con gái ông đây này.

Ông Xuân ra hiệu cho bà giúp việc cố chấn tĩnh mẹ của My lại. Ông ta bắt đầu nói giọng từ tốn:

-         Chắc chắn phải có cách gì đó để làm hóa giải oán khí của liệt sĩ. Ngay như việc liệt sĩ đang làm bây giờ, là câu hồn con gái ông này xuống địa phủ, là trái ý trời, thí chủ không sợ bị đầy xuống địa ngục sao?

Một điệu cười lớn vang lên, sau đó người thanh niên tiếp lời:

-         Sợ cái gì? Ông này làm bao điều sai trái, sao không sợ quả báo? Còn như tôi lấy con gái ông ý, để ông ta thoát chết, như vậy là đã măy mắn lắm rồi.

Ông Xuân cảm nhận được dường như cái vong này có vẻ quyết tâm trả thù. Nghĩ ngợi một lúc, ông Xuân chuyển qua biện pháp cứng rắn. Ông nói:

-         Chúng tôi chiêu hồn liệt sĩ về đây, chả qua là muốn tìm một biện pháp hòa giải hớp lý. Như liệt sĩ đã biết, tôi đã gọi được hồn liệt sĩ về đây, ắt có cách đánh tan hồn phách của liệt sĩ.

Tưởng rằng cái vong liệt sĩ này biết sợ, nhưng hắn ta chỉ cười lớn hơn và nói giọng khiêu khích:

-         Ông đánh tan được bao nhiêu hồn phách? Không chỉ có tôi, mà còn bao nhiêu vong người khác ở đây cùng đều thù hận lão chủ nhà này. Cứ cho là ông đánh tan hết bọn tôi đi, thì liệu cả gia đình ông có sống yên ổn không? Nói cho ông rõ, tôi bắt con gái lão này xuống lấy làm vợ là phúc cho ông ta lắm, chứ phải vong khác, nó kéo hồn xuống địa ngục là mãi mãi không bao giờ siêu thoát đó.

Ông Xuân dường như bị dồn vào thế bí, ông suy nghĩ.

Quả đúng như lời liệt sĩ này nói, cái việc đánh tan hồn phách  là cái hạ sách cuối cùng, làm việc này thì vong hồn coi như tan biến, không được luân hồi, thất nhân thất đức lắm. Chưa kể đến việc ở đây còn rất đông vong hồn. Ông Xuân cũng đã nghĩ đến việc bắt hết vong lại nhét vô một cái bình, nhưng với oán khí nặng như thế này, thì việc các vong thoát thân được cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Giờ đây ông Xuân gọi vong lên cũng là để tìm cách hòa giải và chuốc lỗi với các vong để nhà My không ai bị hại. Người nhà My đang van xin vong hồn tha mạng, chợt ông Xuân như nghĩ ra cái gì đó. Ông lấy trong hộp ra một lá bùa đen, rồi ông vẩy ít nước xương lên đó, ông đập vào đầu My và nói:

-         Mọi chuyện đã xong, mong vong hồn trở về cõi âm cho.

Cứ nghĩ rằng hồn liệt sĩ Tiến sẽ xuất khỏi người My, nhưng khi đập lá bùa lên đầu, giọng nói người thanh niên vẫn vang vảng:

-         Tôi đã chiếm được xác con gái ông này rồi, thì ngu gì mà bỏ đi. Bây giờ, nếu ông ta không muốn mất con, thì đi theo chúng tôi sang bên kia nói chuyện phải trái. 

Nói dứt câu, chợt My hất tay ông Xuân ra, rồi đẩy ông Xuân ngã ngửa. Cả cơ thể My giờ như người không xương, cứ đứng lên loạng choạng, rồi My vồ lấy bố mình mà bóp cổ. Cả nhà hốt hoảng vội vào giằng My ra khỏi bố cô, nhưng coi bộ My quá khỏe, mẹ và cô giúp việc không tài nào gỡ ra được. Về phần bố My, ông dường như bất lực, vì bị cô con gái bóp cổ chặt quá, mà không tài nào gỡ ra được, tưởng rằng ông ta sẽ bị bóp chết trong gang tấc. Ông Xuân lúc này mới bò dậy, quát lớn:

-         Mau đi lấy gáo nước lạnh vào đây!

Cô giúp việc vội vàng chạy vô nhà tắm lấy một gáo nước lạnh, về phần ông Xuân, ông ta chạy lại chỗ My. Thay vì giúp bà mẹ gỡ My ra, ông Xuân tát liên tiếp vào mặt My, mẹ My thấy thế xót con, vội chặn tay ông Xuân lại mà nói:

-         Sao ông không gỡ con tôi ra lại đánh cháu nó thế?

Ông Xuân tiếp tục tát, quay qua nói lớn:

-         Phải đánh con bà để hồn liệt sĩ xuất khỏi nó chứ còn sao nữa.

Thế là mẹ My thì vừa khóc vừa giằng tay My ra, còn ông Xuân thì tát liên tiếp vô mặt My.  Mặt bố My đỏ rực, có lẽ ông ta khong chịu được lâu nữa rồi, còn về phần My thì cứ bóp cổ bố mình, mắt thì nhắm nhưng mồm liên tục hét:

-         Sang kia nói chuyện với tao!

Lúc này đây, cô giúp việc mang cái gáo nước chạy lên. Ông Xuân cầm gáo nước lạnh, dội từ từ lên đầu My. Quả nhiên, tay My đã lỏng ra, còn bố My có vẻ như ngất đi, ngã lăn ra chiếu. My buông tay đứng lieu siêu, ông Xuân vội bảo mẹ My và cô giúp việc ấn My ngồi xuống và hai người, mỗi người một tay bẻ ra đằng sau giữ lại. Khi My đã bị giữ chặt trong trạng thái ngồi xuống, ông Xuân túm tóc dựng ngược đầu My lên, mắt My vẫn nhắm, mồm thì lẩm bẩm:

-         Ông để tôi bóp chết nó, mang nó về bên kia.

Ông Xuân quay qua bảo cô giúp việc:

-         Lấy bất kể một con dao nấu ăn nào mang lên đây cho tôi.

Nghe đến đây, mẹ My hốt hoảng hỏi:

-         Ông định làm gì?

Cô giúp việc còn đang lưỡng lự, ông Xuân quát lớn:

-         Mau lên! Muốn cô chủ bị chết hả?

Bà giúp việc vội đứng lên chạy vô bếp, còn mẹ My ngồi sau giữ hai cái tay. Ông Xuân một tay túm tóc nâng đầu My lên, một tay rót nốt nước gáo lạnh. Xong xuôi, ông Xuân đặt gáo nước xuống, lấy tay tát mạnh vào mặt My và nói:

-         Tôi hỏi liệt sĩ lần cuối, liệt sĩ có chịu xuất hay không?

Giọng người thanh niên đó đã có vẻ yếu đi:

-         Tôi không xuất ... ông làm gì được tôi nào?

Cô giúp việc cuối cùng cũng cầm được một con dao gọt hoa quả Thái Lan đưa cho ông Xuân. Ông Xuân túm tóc cái My kéo gần lại mặt ông ý, tay kia cầm con dao dí vào cổ nói giọng giận giữ:

          - Tôi hỏi liệt sĩ lần cuối, liệt sĩ có chịu xuất hay không?

Giọng nói đáp lại lời ông Xuân vẫn rất cương quyết:

          - Tôi không xuất, ông làm gì được tôi nào?

Ông Xuân cố nén sự giận giữ của mình lại, ông ta nói:

          - Thành thật xin lỗi liệt sĩ.

Nói dứt câu, ông Xuân cầm dao cứa lên cổ My. Sau nhát cứa, My vùng lên hất văng cả ông Xuân và mẹ My ra. Cô ta lấy tay ôm cổ mình vật vã gào thét trong đau đớn, được một lúc thì ngã xuống chiếu bất tỉnh. Mẹ My chạy lại ôm lấy Mỹ mà gào thét trong nước mắt:

-         Con ơi! Con tôi làm sao thế này?

Mẹ My vừa ôm con, vừa khóc, bà quay ra bảo ông Xuân:

-         Ông làm gì con tôi thế này? Ông hứa là sẽ bảo toàn tính mạng cho nó cơ mà?

Ông Xuân lúc này mới bước lên, tiến về phía My. Ông Xuân đặt My nằm xuống và vạch cổ My ra mà nói:

-         Bà nhìn đi, vết cắt rất nông. Tôi phải làm như thế thì vong của người liệt sĩ kia mới chịu xuất. Dao trong nhà là một bảo bối rất hiệu quả mà ít người biết vì vong hồn rất sợ dao dùng bếp.

Ngay lúc này đây, bố My tỉnh dậy, ông nhin về phía mọi người, ông lên tiếng hỏi:

-         Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?

Ông Xuân nhìn bố của My lắc đầu thất vọng mà nói:

-         Ông có biết … ông gây ra đại họa cho nhà này rồi không?

Phần 5: Cặp Sò Ngọc.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 5 tháng 6 2012 lúc 18:27

          Dù đã nhiều lần tra hỏi, nhưng xem ra bố My không chịu nói rõ lắm về công việc, và tại sao lại gây thù chuốc oán với nhiều vong hồn như vậy. Đáng lý ra là nhà My đã hết cách cứu, nhưng ông Xuân đã nghĩ ra một kếm đó là mua ngọc về trấn nhà. Cách này tại sao lại có thể cứu vãn được tình thế ở nhà My? Theo như người xưa, để trừ tà chánh quỷ, trong nhà thường được bày các đồ vật linh thiêng như tượng phật, tượng quan âm, tượng thoại thú, hay như các đồ khác bao gồm cả đá ngọc. Ông Xuân đã nói thẳng với gia đình nhà My rằng việc cần thiết phải làm bây giờ là phải mua đồ về trấn nhà, còn mọi việc sau đó thì để ông liệu đường tính tiếp. Nghe theo lời ông Xuân,bố My đã đi tìm mua những viên ngọc, những tảng đá trấn nhà đắt tiền nhất về. Chỉ buồn thay một điều, tất cả những viên ngọc, tảng đá đó khi mang về để ở nhà thì chỉ sau một tuần là bị nứt hoặc vỡ vụn ra y như là có ai đó đập đi vậy. Quá chán nản, bố My đi công tác lên Buôn Mê Thuật một chuyến, đồng thời là để gặp lại bạn bè, vừa là để an dưỡng mấy ngày.

           Sau một trận nhậu tới bến với bạn bè, bố My đã ngồi kể cho mấy ông bạn thân nghe về hoàn cảnh nhà mình. Sau khi kể xong, một ông bạn vỗ vai bố My và nói:

          - Thế ông đã thử ngà voi chưa?

Bố My nhìn mặt ông này nghi hoặc và hỏi:

          - Ý ông là sao? Ngà voi thì có liên quan gì ở đây?

Ông bạn bây giờ mới giải thích:

          - Ngà voi là một món đồ trấn nhà rất tốt, tương truyền trước đây ngà voi là một cặp sò ngọc của Địa Tạng Hoàng dưới âm phủ. Thế ông có biết truyền thuyết làm sao mà cặp sò ngọc đó lại trở thành ngà voi không?

Bố My nhìn ông bạn lặc đầu, ông bạn này chỉ cười rồi bắt đầu kể về truyền thuyết.

           Tương truyền từ lâu lắm rồi, khi loài người còn thưa thớt. Có một loài vật sực mạnh phi thường, bốn chân to khỏe, thịt chắc da dày, hơn thế nữa, loài vật này còn có một vũ khí vô cùng lợi hại, đó là một cái vòi khỏe mạnh, đó chính là con voi. Loài voi sống trong rừng cứ nghĩ mình là chúa tể muôn loài, nhưng không lâu sau, chúng mới phát hiện ra rằng sư tử mới là chúa tể muôn loài. Cảm thấy điều này là hết sức vô lý, loài voi thì khỏe mạnh vững chắc như thế mà vẫn lép vế sư tử. Chúa tể các loài voi là một con voi tinh đã lên thẳng thiên đình để diện kiến Ngọc Hoàng Đại Đế, con voi tinh này muốn xin Ngọc Hoàng Đại Đế giúp mình trở thành chúa tể muôn loài. Mặc dù đã giải thích tỉ mỉ, nhưng con voi tinh vẫn nhất quyết không chịu. Cuối cùng, Ngọc Hoàng Đại Đế đã bảo con vôi tới nói chuyện với một vị tiều phu già ở mé rừng phía tây. Con voi mất bao nhiêu công sức cuối cùng đã tìm ra được vị tiều phu đó, duy chỉ có một điều là vị tiều phu này bị câm. Con voi tinh dường như không chịu bỏ cuộc, nó nói với bác tiều phu rằng Ngọc Hoàng Đại Đế nói nó đến tìm bác, nhờ bác chỉ cho nó cách làm chủ muôn loài. Bác tiều phu tuy là không nói được, nhưng có thể lấy tay ra dấu. Khi con voi tinh hỏi xong, bác tiều phu liền lấy tay phải vỗ vào ngực mình, sau đó chỉ tay lên trời cao, đồng thời chân đạp đất mấy cai. Kế tiếp, bác dơ bốn ngón tay ra, rồi bác lấy cái dìu  dơ ra trước mặt con voi tinh, sau đó bổ đôi một thanh củi.

Con voi tinh thấy vậy thì cũng không hiểu lắm, nhưng rồi nó cám ơn bác tiều phu ra về. Trên đường về, con voi tinh ngẫm nghĩ mãi về cách ra dấu của bác tiều phu. Chợt, con voi tinh như hiểu ra lời bác tiều phu muốn nói với mình, thì ra ý bác tiều phu nói rằng, để làm chúa tể muôn loài, cần phải dựa vào sức lực phi thường, đầu đội trời, chân đạp đất. Ngoài ra còn phải đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, tung hoành khắp tứ phương tám hướng. Để làm được điều đó, cần có một thứ bảo bối hay như vũ khí lợi hại y như cây rìu của bác tiều phu vậy.

          Thấu hiểu được điều bác tiều phu muốn nói, con voi tinh không đợi thêm giây phút nào cả, nó đi khắp nơi nhằm tìm cho được một loại thần binh diệu khí, nó đi tìm mãi và tìm mãi cho đến nơi cuối cùng đó là địa phủ. Gặp Địa Tạng Hoàng ở đó, con voi tinh hỏi có thể mượn được thần binh diệu khí nào không, Địa Tạng Hoàng chỉ lắc đầu xua tay nói rằng dưới âm tào địa phủ thì lấy đâu ra thần binh diệu khí mà cho voi tinh mược cơ chứ. Tưởng chừng tuyệt vọng, chợt con voi tinh nhìn thấy một cặp sò ngọc sáng lấp lánh trên bàn của Địa Tạng Hoàng mà Đông Hải Long Vương biếu tặng. Nó liền cầm lên coi, thì thật là lạ kì, khi con voi tinh vừa cầm cặp sò ngọc lên, lập tức cặp sò ngọc chuyển hóa thành hai chiếc ngà sáng loáng cứng chắc. Con voi tinh vui vẻ cầm cặp ngà đó về, mặc cho Địa Tạng Hoàng hết sức can ngăn. Kể từ đó, mà loài voi đã có những cặp ngà như bây giờ.

Quả nhiên sau khi có ngà, loại voi đã làm chủ muôn loài thú, riêng chỉ có một điều, cặp ngà voi quý giá đã bị dòm ngó bởi những tay thợ săn. Như một quả báo, loài voi cũng kể từ đó mà bị săn giết để lấy ngà. Con voi tinh như không cam lòng trước cảnh đồng loại của mình bị săn giết một cách giã man, nó đã lặn lội đi về khu rừng phía tây để tìm gặp lại vị tiều phu ngày nào. Dường như mọi việc là do ý trời, khi con voi tinh này tìm được người tiều phu năm nào, thì bác tiều phu này đã nói được. Thấy con voi tinh tìm đến mình, bác tiều phu vội nói:

-         May quá, sáng nay tôi ngủ dậy thì tự nhiên nói lại được, chắc là do ý trời. Tôi đang định đi kiếm ông đây.

Con voi tinh cũng vội nói:

-         Tôi cũng đang muốn hỏi ông đây, ông bầy cho tôi cách làm chủ muôn loài thì cần phải có thần binh diệu khí. Bây giờ tôi đã có cặp ngà này rồi, thì đồng loại tôi lại bị con người giết hại, vậy là sao cơ chứ?

Bác tiều phu nhìn con voi tinh lắc đầu buồn bã, bác vỗ vào vai nó mà nói:

-         Ông hiểu sai ý tôi rồi. Khi tôi lấy tay vỗ vào thân mình, có ý là muốn làm chủ muôn loài, tất cả đều phải dựa vào sức mình, cái cần nhất đó là sức khỏe bản thân mà thôi. Khi tôi chỉ tay lên trời, đồng thời chân đạp đất muốn nói cho ông rằng chỉ cần hàng ngày không quản mưa nắng bão bùng, mà chân vẫn vững vàng làm việc siêng năng. Cho dù có là bốn mùa khắc nghiệt, chỉ cần có ý chí với sức khỏe, thì dù tôi có dùng một cây rìu nhỏ này. Hàng ngày đốn đi một cây, đào đi một bọc đất, thì mai này cả khu rừng này cũng bị tôi chặt đi, núi nào tôi cũng sẻ được, và hồ biển nào tôi cũng lấp được mà thôi.

Nghe đến đây, con voi tinh ngã khụy xuống đầu gối, thì ra ý ông tiều phu là vậy, việc này đồng nghĩa với việc là con voi tinh đã tự mang họa đến cho đồng loại của mình. Con voi tinh vội hỏi bác tiều phu coi có cách nào giúp đỡ được nó nữa hay không, thì bác tiều phu cũng đành lắc đầu.

          Con voi tinh lại một lần nữa lặn lội xuống tận địa phủ để gặp Địa Tạng Hoàng. Giờ đây, quỳ trước mặt Địa Tạng Hoàng, con voi tinh khóc lóc mà nói trong nước mắt:

-         Tiểu nhân chót dại, đã lấy đi bảo bổi của ngài, để rồi đây mang họa vào thân. Xin Địa Tạng Hoàng rủ lòng thương mà thu hồi lại cặp sò ngọc này.

Địa Tạng Hoàng nhìn con voi tinh lắc đầu mà nói:

-         Làm sao ta có thể thu lại cặp sò ngọc đó được khi nó đã thành một phần cơ thể của người?

Con voi tinh nhìn lại lên hai chiếc ngà của mình, quả nhiên là nó đã gắn liền với cơ thể của con voi tinh. Không đợi thêm một phút giây nào cả, con voi tinh đã tự lấy tay bẻ đi cặp ngà voi mà dâng lên cho Địa Tạng Hoàng Bồ Tát. Thấy cảnh tượng con voi tinh tự tay bẻ đi ngà voi, đau đớn vô cùng, Địa Tạng Hoàng cảm thấy buồn cho nó, nhưng khi nó đặt cặp ngà voi lên bàn, Địa Tạng Hoàng chỉ ném lại về phía voi tinh mà nói:

-         Nhà người biết ăn năn hối cải thế là tốt. Nhưng cặp bảo ngọc này đã bị nhà người làm cho uế tạp, thì thử hỏi làm sao ta có thể nhận lại được nữa chứ?

Biết rằng mọi việc đã vô phương cứu chữa, con voi tinh gào khóc thảm thiết cầu mong Địa Tạng Hoàng cứu vớt loài voi. Địa Tạng Hoàng hiểu chứ, nhưng ngài cũng chả còn cách nào khác, ngài chỉ còn biết xua tay ra hiệu cho quỷ sai đưa con voi tinh ra khỏi đại điện âm phủ. Hai tên quỷ sai đến lôi voi tinh đi, nhưng voi tinh sức mạnh vô cùng, nó đẩy ngã hai tên quỷ sai, rồi chạy lại phía những dây sích có móc sắt. Con voi tinh cầm một sợi dây sích ở đầu có một cái móc nhọn, nó tự chọc xuyên lòng bàn chân mình. Địa Tạng Hoàng thấy cảnh tượng đó mà rơi nước mắt. Con voi tinh quay lại nói với Địa Tạng Hoàng:

-         Tiểu nhân biết tội của mình là không thể nào tha thứ được. Vậy xin Địa Tạng Hoàng cho phép tiểu nhân được ở dưới này, được ở bên cạnh ngài, được nghe ngài tụng kinh niệm phật nhằm ăn năn hối lõi. Thêm vào đó, bản thân tiêu nhân cũng sẽ tụng kinh hàng ngày để mong đồng loại mình chánh khỏi cảnh bị tàn sát. Nếu như ngài không đồng ý, thì tiểu nhân sẽ ngồi đây vĩnh viễn.

Cảm thấy tấm lòng chân thành của con voi tinh, Địa Tạng Hoàng đã chiều lòng nó, cho nó được ở bên mình mãi mãi dưới địa phủ và gọi nó là thú Thính Đế.

          Đó cũng là lí do tại sao mà ta thường thấy hình voi ở các chùa chiền, lúc thì voi trắng, lúc thì voi đen, đó chình là thú Thính Đế. Nói về sự khác biệt giữa đen và trắng, nghe đâu có người nói rằng Bạch Thính Đế là dùng để đón rước những người đặc biệt, họ làm nhiều việc tốt, từ nhiều kiếp, sẽ được Bạch Thính Đế lên đón về âm phủ nhận quan trức, thoát khỏi vòng luân hồi khổ đau. Còn Hắc Thính Đế là để trừng chị những kẻ gian ác, những kẻ này sẽ bị trói vào đuôi Hắc Thính Đế, lôi kéo về tận địa phủ. Sau đó còn phải chịu Hắc Thính Đế giẫm lên người, rồi thì dùng ngà đâm lủng ruột, dùng vòi xiết cổ đau đớn vô cùng. Xong câu chuyện, bố của My mặt cứ đờ đẫn ra, y như kiểu bị cuốn hút bởi câu chuyện ly kỳ này. Chợt bố My hỏi ông bạn:

-         Nhưng kiếm đâu ra được cặp ngà voi bây giờ?

Ông này nhìn bố My và nói:

-         Nhà tôi có một cặp ngà voi cỡ vừa vừa, dùng đã mấy năm mà vẫn sáng bóng, ở trên có khắc hình long, lân, quy, phụng. Nếu ông không chê, tôi để lại cho ông giá nửa nhé.

Bố My gật đầu đồng ý và cám ơn rối rít. Trên đường đi ô tô về, bố My hí hửng vì nghĩ rằng có cặp ngà voi này rồi, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà thôi. Đang ngồi hí hửng mừng thầm. Chợt chuông điện thoại của ông ta reo vang, bố My nhấc máy, thì đầu bên kia vang lên tiếng khóc lóc của cô giúp việc. Bố My quát:

-         Làm cái gì mà khóc lóc mãi thế? Nói coi có chuyện gì xảy ra?

Đầu bên kia tiếng khóc vẫn không ngớt, những đan xen vô tiếng khóc đó:

-         Ông ơi, bà và cô đi xe máy … dừng ở ngã tư đèn đỏ, bị thằng xe bus … đi đằng sau … phanh không kịp … đâm vào…

Bố My dường như suy sụp sau câu nói đó, ông quát lớn hơn:

-         Cái gì? Thế bây giờ hai người sao rồi?

Đầu dây bên kia:

-         Đang cấp cứu ông ạ, con gọi cho ông từ bệnh viện …

Bố My đánh rơi cả cái điện thoại, rồi ông ta ra lệnh cho lái xe phi thẳng đến bệnh viện.

          Vô đến nơi, Bố My thấy cô giúp việc đang ngồi ngoài phòng mổ, ông ta xộc đến hỏi:

-         Tình hình sao rồi?

Cô giúp việc hai mắt đỏ au nói nghẹn ngào:

-         Đã hơn mấy tiếng rồi vẫn chưa xong ạ?

Cả hai người đành chờ đợi trong lo lắng. Thế rồi sau ba tiếng nữa, bác sĩ bước ra, bố My vồ lấy bác sĩ hỏi tới tấp:

-         Sao rồi bác sĩ? Vợ và con tôi thế nào rồi?

Ông bác sĩ nhìn bố My mà nói:

-         Cả hai mẹ con đã qua cơn nguy kịch, chỉ có điều là vẫn bị hôn mê chưa biết đến lúc nào tỉnh lại mà thôi.

Nghe đến đây, Bố My dường như ngất lịm đi, khi mà cái ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu ông ta là hai mẹ con My đã bị các vong ở nhà câu hồn xuống địa phủ.  

Phần 6: Quay Đầu Là Bờ.

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 9 tháng 6 2012 lúc 18:29

          Cô giúp việc được cắt cử đi trông coi hai mẹ con My, riêng chỉ có mình bố My là phải ở nhà vì công việc còn bề bộn. Tuy vợ và con mình đang lâm vào tình thế nguy kịch, nhưng bố My vẫn chưa hết hi vọng, ông ta vẫn cầm cặp ngà voi về bầy lên cái bàn nước ở phòng khách. Quả nhiên từ ngày có cặp ngà voi về, căn nhà này chở nên yên bình hẳn, không còn những tiếng bước chân, những cái bóng lấp ló, và hơn thế nữa là không còn những tiếng gọi tên phảng phất trong cái màn đêm đen nữa. Cặp ngà voi này ban ngày thì bóng loáng rất đẹp hiện lên những đường khắc long, lân, quy, phụng. Vào buổi đêm, cặp ngà voi tỏa ra một thứ ánh sáng dịu mát, thêm vào đó những đường nét chạm khắc chuyển thành mầu đỏ rực như lửa làm cho hình ảnh bốn con thoại thú trở nên rất sống động.

          Đợt này thành phố đang được quy hoạch lại với nhiều dự án xây nhà cao tầng và mở rộng thêm đường. Giấy tờ còn ngổn ngang, đêm nay bố My phải ngồi coi lại cái đống dự án lên tới cả nghìn trang. Cái đêm này ông làm việc rất an tâm, an tâm là vì ông không còn nỗi lo sợ sẽ có người gọi tên, hay như lo sợ sẽ có người đẩy ông ngã xuống cầu thang. Đang chăm chú nghiên cứu dự án, chợt bố My nghe tiếng roi quất ở đâu vang vọng. Ông rùng mình buông rơi tập dự án, bố My lại ngồi im lặng lắng nghe. Tiếng roi quất lại vang lên, lần này còn kèm theo tiếng khóc lóc, van xin, thậm chí là cả gào thét của nhiều người. Bố My lặng lẽ, rời bàn làm việc, ông ta tiến lại phía cầu thang và từ từ đi xuống dưới nhà. Gần xuống đến nơi, bố My dừng chân, ông ta ngó xuống thì vô cùng kinh hãi, khi mà dưới phòng khách là cảnh tượng hai người mặc áo trắng đang cầm roi dâu da quất lia lịa vào những vong hồn khác đang bỏ chạy toán loạn. Bố My nhìn về phía bàn nước thì thấy một người mặc áo quan trắng đang ngồi, trên tay cầm một cây bút lông và một quyển sách dày cộp, người này ngồi đó chỉ tay ra hiệu cho hai người cầm roi còn lại. Cảnh tượng đó diễn ra được tầm hơn hai phút thì những vong hồn và ba người kia tan biến. Bố My vẫn chưa hết ngỡ ngàng, ông từ từ đi xuống bất đèn lên và nhìn quanh, không có một ai, cảnh vật lại lặng yên như cũ. Bố My tắt đèn đi lên, trong lòng mừng thầm, ông ta mừng vì ông ta nghĩ rằng cảnh tượng vừa rồi cho thấy các vong ám nhà ông đã bị âm binh dưới âm phủ đuổi đi.

          Tuần này bố My xin phép nghỉ để vào viện ở bên cạnh trông nom cho hai mẹ con. Cái đêm đó, bố My đang ngồi đọc sách, chợt ông ta cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Rồi chợt cái máy đo nhịp tim của mẹ My kêu lên một tiếng bíp dài đằng đẵng, bố My vứt quyển sách chồm lên coi thì thấy mẹ My đã tắt thở từ lúc nào rồi. Còn chưa hết bàng hoàng, tiếng máy đo nhịp tim của My lại kêu lên tiếng bíp dài đăng đẳng. Hai tiếng kêu inh tai lan chuyền đi vào không gian im ắng. Cái tiếng kêu đó như làm cho bố My điên đảo, ông ta lao ra khỏi phòng bệnh miệng la lớn:

          - Bác sĩ ơi, cứu với! Bác sĩ!!!

Chợt bố My như không nói lên lời, bốn bề chung quanh yến ắng đến mức đáng sợ, không một bóng người đi lại, chỉ còn những ánh đèn neon hắt thẳng vào cái màn đêm đen dày đặc. Còn đang chưa hết ngỡ ngàng, chợt một sợi dây thừng choàng vào cổ bố My, ông chưa kịp la lên thì sợi dây siết lấy cổ và lôi ông về phía đằng sau. Bố My cố lấy tay gỡ sợi dây ra nhưng không được, ông ngửng lên nhìn thì chỉ thấy hai người, một người đang cầm dây kéo ông đi, còn một người hình như đang đi đằng trước chỉ đường. Do dây siết quá chặt, nên ông tạm thời ngất lịm đi, lúc tỉnh dậy ông thấy mình đã bị trói chắt vào thân cây bàng ở viện. Trước mặt bố My bây giờ là hơn mười người đang đứng, hai người cầm hai cái cây tre dài, và ngay trước mặt ông ta là người liệt sĩ mặc áo xanh hôm nào. Liệt sĩ Tiến quát lên giận giữ:

          - Ai chỉ cho ông cái cách dùng ngà voi hả? Nói mau?

Bố My nói giọng cương quyết:

          - Không đời nào.

Vong liệt sĩ giận giữ, anh ta ra lệnh cho hai vong cầm gậy quật ông ta. Hai vong này cầm gậy vụt vù vù vào người bố My, ông ta la lên trong đau đớn. Đánh được một lúc, liệt sĩ Tiến ra hiệu cho hai vong bên cạnh dừng lại, anh ta hỏi lại lần nữa:

-         Bây giờ thì ông đã chịu nói chưa? Ai bầy cho ông cái cách dùng ngà voi?

Bố My bị đánh cho đến mức nước mắt nước mũi tuôn trào, ông nói giọng đầy đau đớn:

-         Tôi nhất quyết không nói, các người muốn giết thì cứ giết tôi đi.

Liệt sĩ Tiến thấy ông này có vẻ cứng đầu, lần này, anh ta ra lệnh cho hai vong kia cứ dùng gậy tre mà đánh thẳng vào hai ống đồng. Hai vong kia lại dơ cao gậy mà nện thật mạnh vào hai ống đồng của bố My. Lần này bị đánh vào ống đồng đau quá mức chịu nổi, cuối cùng bố My phải van xin hai cái vong này mà dừng tay lại, ông ta nói giọng hổn hển:

-         Một người bạn của tôi ở Buôn Mệ Thuật nhượng lại cho tôi cặp ngà voi đó.

Nghe đến đây, liệt sĩ Tiến đổi hẳn sắc mặt, rồi anh ta hỏi:

-         Thế chắc hẳn ông đã nghe câu chuyện về cặp ngà voi rồi chứ gì?

Bố My chỉ còn biết khẽ gật đầu. Liệt sĩ Tiến quay đầu nhìn hết thẩy mấy cái vong xung quanh đó, thế rồi anh ta lớn tiếng quát:

-         Ông có biết là chỉ vì ông mà tụi tui bị quỷ sai với phán quan đại nhân đuổi đánh túi bụi không.

Lúc này bố My mới nhớ lại cái hình ảnh mà ông ta bắt gặp đêm nào. Chợt, bố My òa khóc, ông nói giọng oan ức:

-         Dù sao cũng là tại các người ra cả mà thôi, ai bảo các người quậy phá nhà tôi mà làm chi? Tôi cực chẳng đã mới phải dùng cái hạ sách mang ngà voi về nhà mà trấn thôi.

Liệt sĩ Tiến nghe xong câu đó mà quát còn tợn hơn:

-         Cái gì? Tại ai? Tại ai mà tụi tôi ra đến nông nỗi này? Tại ai cơ chứ?

Nói rồi liệt sĩ Tiến tiến lên dựt lấy cây gậy của một vong khác, anh ta dơ lên thật cao như chuẩn bị nện mạnh vào người Bố My. Nhưng chợt anh ta dừng tay, rồi cuối cùng cũng hạ cây gậy xuống mà nói bằng một giọng rờn rợn:

-         Cái số của ông cũng còn máy lắm, thật không ngờ ý trời lại để cho cái loại người ác độc như ông có được cặp ngà voi đó. Bây giờ chúng tôi có một điều kiện, nếu ông đồng ý thì chúng tôi sẽ thả hồn của vợ con ông về lại với thể xác, ông tính sao đây?

Bố My nheo mắt và nói:

-         Các người muốn gì?

Liệt sĩ Tiến ra lệnh cho hai vong kia cởi trói cho bố My, dây vừa tháo, ông ta ngồi gục ngay xuống đất mà lấy tay xoa vào hai ống đồng cho đỡ đau. Liệt sĩ Tiến lúc này mới nói tiếp:

-         Sắp tới, sẽ có một thằng trộm trèo vào nhà ông. Thằng này tên là Phát, nó ở cái ngõ gần đó. Thằng này tuy nói là làm nghề ăn cắp, nhưng nó vụ nào thành công cũng đốt cho chúng tôi khá nhiều vàng mã. Thế cho nên, khi nào mà nó lẻn vô nhà ông, thì ông hay cứ để yên cho nó vào trộm đồ nghe chưa?

Bố My nghe xong thì giận giữ lắm, ông quát:

-         Cái gì? Làm sao mà có chuyện đó được! Các người muốn đốt tiền thì bao nhiêu tôi chả đốt được, cớ gì phải để cho thằng kia vô nhà tôi ăn cắp rồi nó đốt tiền vàng cho các ông cơ chứ.

Liệt sĩ Tiến nhìn bố My cười khểnh mà nói:

-         Ông tưởng rằng có mỗi thú Thính Đế là thần thú dưới địa Phủ thôi sao?

Bô My lúc này mới ngơ ngác hỏi lại:

-         Ý anh là sao?

Liệt sĩ Tiến nói tiếp:

-         Thằng Phát nhà nó có một con Linh Cẩu, cũng là thần thú dưới địa ngục. Đáng lý ra chúng tôi đã bị Linh Cẩu ăn hồn, nhưng chúng tôi đã ra điều kiện là nếu không ăn hồn thì sẽ giúp thằng Phát hoàn thành vụ này, Nhưng cũng đen thay cho nó là ông đã mang về một cặp ngà voi rồi.

Bố My vẫn tỏ ra không hiểu lắm, liệt sĩ TIến thấy vậy bèn quát:

-         Không cần ông phải hiểu, cứ nhớ cho rằng khi thằng Phát đến, thì hãy mở đường cho nó đi, nếu không thì đừng hi vọng gặp lại vợ con ông nữa.

Nói dứt câu, liệt sĩ Tiến cầm cây gậy tre vụt mạnh vào cổ bố My. Ông ta la lên một cái, bố My lại tỉnh lại trong căn phòng bệnh nơi hai mẹ con My đang nằm. Bố My mồ hôi vã ra đầm đìa, thì ra chỉ là một cơn mưa. Còn đang chưa hết bàng hoàng, chợt ông có cảm giác đau hết mình mầy, đặc biệt là hai ống đồng. Bố My vén hai cái ống quần lên, ông kinh hãi khi nhìn thấy trên hai cái ống đồng là vô vàn vết bầm đỏ như bị ai dùng gậy đánh vào. Rồi ông ta vạch áo lên coi khắp người thì quả thật là vẫn còn những vết bầm đỏ như bị ai đánh. Lúc này đây bố My mới thực sự sợ hãi, ông bắt đầu lo ngại rằng mình sẽ phài để cho cái thằng ăn trộm tên Phát kia vào nhà cuỗm đồ mà thôi.

          Nhưng rồi mọi việc đã khác, khi mà chỉ mấy ngày hôm sau mẹ con My đã tỉnh lại. Bố My vui sướng ôm chầm lấy hai mẹ con và dường như ông ta cũng đã quên dần đi cái việc mà Phát sẽ đến nhà ăn cắp. Nói là quên cũng không đúng, vì thực ra bố My đang có cái lối suy nghĩ rằng bây giờ đã có ngà voi bảo hộ, thì còn sợ gì tà ma yêu đạo. Thế nên ngay ngày hôm sau, bố My đã thuê mấy tay cảnh vệ gác nhà cộng thêm mấy cái máy quay. Bố My hi vọng rằng, nếu như thằng Phát thất bại vụ này, thì cái con mà những vong kia gọi là Linh Cẩu sẽ ăn vong của chúng nó. Mấy hôm sau đó, bố My đang ngồi làm việc ở nhà thì chuông điện thoại reo lên. Bố My nhìn số thì thấy đó là một người bạn ở bên Buôn Mê Thuật, ông ta nhấc máy giọng phấn khởi:

-         Chào đồng chí, đồng chí có khỏe không?

Đầu dây bên kia:

-         Đồng với chí cái gì, cậu nghe tin gì chưa? Thằng Đạt làm bên kiểm lâm chết rồi đó … cả nhà nó chết rồi thì đúng hơn ...

Bố My tái sắc mặt, Đạt làm bên kiểm lâm chính là người đã bán lại cặp ngà voi cho ông ta. Còn chưa kịp trả lời lại thì đầu dây bên kia đã nói tiếp:

-         Không hiểu vì lý do gì, mà cả một nhà bốn mạng đều treo cổ tự tử cậu ạ … Mà thêm vào đó, cơ quan điều tra còn phát hiện ra trên tay Đạt còn cầm một mảnh giấy do Đạt viết nữa…

Bố My lúc này mới thực sự sợ hãi, ông ta vội hỏi ngay:

-         Thế cái tờ giấy đó viết cái gì?

Đầu dây bên kia:

-         Chỉ có đúng một dòng “hậu quả của việc không giữ lời”…

Nghe xong câu đó, mà bố My chết điếng người. Bây giờ thì ông đã nhớ lại mọi việc cái đêm ở bệnh viện. Chính bố My là người đã khai ra với các vong rằng Đạt đã bày cho ông ta cái kế dùng nga voi, có lẽ những vong đó đã đến hãm hại cả nhà nhà Đạt, đồng thời cũng là để cảnh báo ông ta về việc thằng Phát.

          Buổi chiều hôm đó, bố My đang đi sang đường để mua một gói thuốc lá. Đường đông, xe cộ nườm nượp, ông ta đang đi thật chậm qua, chợt từ phía sau ông ta vang lên một tiếng gọi thất thanh:

-         Tú!

Như một phản xạ tự nhiên, bố My quăy phắt đầu lại nhìn. Rồi cái gì đến cũng phải đến, một chiếc tắc xi lao nhanh qua, đã quệt vào người bố My khiến ông ngã va vào một chiếc xe máy khác. Sau khi xuất viện, bố My chỉ bị xây xước nhẹ, nhưng đó cũng là một lời cảnh báo khác với ông ta. Và rồi cái đêm định mệnh cũng đã đến, thằng Phát cuối cùng cũng đã nhắm nhà của gia đình My. Đếm đó, mặc cho có bảo vệ, máy quay, thậm chí là cả chó dữ nhà, nhưng hắn đã chui vào được phòng khách một cách trót lọt, và bắt đầu cuỗm đồ. Sau khi vơ vét được một lô thứ, Phát để mắt tới cặp ngà voi trên bàn, nó thật là đẹp làm sao. Phát nghĩ chắc chắn cặp ngà voi này phải đắt tiền lắm, và coi bộ cặp ngà voi này cũng không to lắm. Phát tiến lại, hắn đưa tay lên cầm cặp ngà voi định bỏ vô túi đồ ăn cắp. Lúc Phát vừa chạm tay vô, hắn lập tức bị bỏng ở mấy đầu ngón tay, quá đau đớn, Phát dụt tay lại mà hét lên. Bố My bấy giờ đang nằm trên gác, nghe thấy tiếng hét đó liền biết ngay là Phát đã tới. Ông nhẹ nhàng rời khỏi giường, rồi từ từ đi xuống dưới cầu thang và bật đèn lên.

Chính tại căn phòng khách này đây, Bố My đã đứng đối mặt với Phát. Phát lúc đầu định chạy tháo thân, nhưng hắn không thể vì bên ngoài còn có người bảo vệ, hơn thế nữa, hắn còn đang ngỡ ngàng vì không hiểu tại sao đã có Linh Cẩu rồi mà vẫn bị phát hiện ra. Bố My nói:

-         Phát đấy hả, ngồi xuống đi.

Thật không ngờ, người đàn ông này lại biết tên mình, Phát nghĩ chắc chắn có điều gì uẩn khúc ở đây, thế là hắn ngồi xuống ghế, quên cả cái gói đồ mà mình mới lấy được đang để giữa nhà. Bố Mỹ vòng vào trong bếp lấy cái hộp sơ cứu đưa cho Phát bảo hắn băng mấy đầu ngón tay lại, sau đó ông làm ấm trà bê ra bàn. Ngồi xuống, bố My làm ngụm trà rồi nói:

-         Cậu chắc đang tự hỏi tại sao tôi lại biết tên cậu đúng không nào? Không chỉ có vậy, tôi còn biết là cậu sẽ đến đây trôm đồ nữa cơ.

Bố My càng nói càng khiến cho thằng Phát thấy nghi ngờ, rồi cuối cùng ông ta đã kể cho Phát nghe từ lúc mới dọn vào nhà, cho đến cái đêm ngủ ở viện mà có vong báo mộng cho biết là Phát sẽ đến trôm đồ. Nghe xong, Phát cứ ngồi đờ đẫn ra mà không biết nói gì hơn. Trong đầu Phát bây giờ có nhiều ý nghĩ lắm, nhưng cái ý nghĩ mạnh hơn cà là hắn tin rằng đây chính là điềm báo cho thấy hắn nên dừng cái việc mà mình đang làm lại. Kể xong, bố My hỏi:

-         Thế Linh Cẩu mà cậu đang nuôi là như thế nào?

 Phát thấy cũng chả còn gì để giấu giếm, nên hắn đã kể cho bố My nghe rõ về nguồn gốc và cách luyện Linh Cẩu. Xong xuôi đâu đó, bố My mới hỏi tiếp:

-         Thế mỗi lần thành công một vụ trộm cắp, cậu hay đốt vàng mã xuống âm phủ lắm à?

Phát nói:

-         Cháu phải đốt chứ, vì Linh Cẩu chuyên đi ăn hồn phách, nên cần phải đốt thật nhiều vàng mã xuống dưới đó, coi như là tiền đền bù. Mỗi lần cháu phải đốt khoảng gần năm triệu tiền vàng mã.

Nghe xong câu này, bố My nhìn Phát mà nói:

-         Thế đã bao giờ cậu có ý nghĩ từ bỏ cái công việc này và giết chết con Linh Cẩu kia chưa?

Phát nghe xong câu hỏi đó thì hắn hết nhìn bố My rồi lại quay ra nhìn cặp ngà voi, cuối cùng hắn nói:

-         Có lẽ sau vụ ở nhà bác là cháu sẽ bỏ việc luôn, vì hôm nay định mệnh đã cho cháu hiểu được rằng, Linh Cẩu chưa phải là vô địch, vẫn còn có những thứ khác có thể kháng cự được nó như cặp ngà voi đây.

Bố My nghe xong câu trả lời thì hài lòng lắm, rồi ông nói:

-         Nếu cậu có ý định ra về, thì cứ đi cửa trước nhé, không ai dữ cậu lại đâu.

Nói xong câu đó, Phát như hiểu ý, hắn đứng lên từ biệt bố My đi thẳng ra cửa trước, gần đến cửa thì bố My gọi lại nói:

-         Cái gói đồ kia chú cứ cầm về đi.

Phát nghe câu đó mà thẫn thờ hết cả người, rồi cậu cầm lấy cái bọc đồ. Trước khi ra về, bố My bảo Phát đợi. Ông ta chạy lên buồng một lúc, sau đó đi xuống đưa cho Phát một gói giấy và nói:

-         Trong này là hai mươi triệu, có gì chú mua đồ hóa vàng mã hộ tôi mà đốt cho các vong ở dưới. Số còn lại, tùy chú sử dụng.

Phát không biết nói gì hơn, chỉ biết gật đầu và nhận gói tiền mà đi ra. Bố My đứng ở cửa nói vọng ra:

-         Chú nhớ cho một điều, không bao giờ là quá muộn cả nhé.

Sau cái tối hôm đó, mọi việc đã trở lại bình thường, còn bố My, ông ta đã xin thôi cái chức trưởng phòng nhà đất mà chuyển qua làm một bộ phận khác. Hàng tháng, ông ta thường cùng cả nhà lên chùa cúng kiến, thêm vào đó còn thỉnh thoảng ăn chay để mong rằng có thể xóa đi được lỗi lầm của mình ngày nào.

4: Sắc Đẹp Của Quỷ (còn tiếp)

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 15 tháng 6 2012 lúc 11:02

          "Trên đầu chữ sắc một con dao nhọn" câu này quả là không sai một chút nào. Nếu nói đàn ông có sức mạnh là một ưu điểm mà thánh thần ban cho, thì đàn bà tuy yếu nhưng bù lại nhan sắc của họ cũng chính là một lợi thế. Nhan sắc ở đây có một sức mạnh phi thường, nhiều khi nó còn vượt quá cả cái sức mạnh của đàn ông con trai chúng ta, y như trong câu nói "sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành". Không chỉ có thế, sắc đẹp đôi khi lại được định nghĩa dựa theo quan điểm, cách nhìn của mỗi con người. Nói gì thì nói, đa số là phụ nữ quan tâm và chú trọng rất nhiều vào sắc đẹp của họ, vì đàn bà tin rằng, sắc đẹp đồng nghĩa với tất cả, có sắc đẹp là có tất cả. Chắc chắn không cần phải nêu ví dụ thì bạn đọc cũng thấu hiểu được lời mà tôi muốn nói ở trên. Trong câu truyện dưới đây, đại ý sẽ nói về một bạn gái có nhan sắc tuyệt trần, duy chỉ có điều bạn gái này đã bị cái sắc đẹp của chính mình làm cho mờ mắt.

          Thế gian này, cái gì giúp cho người phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu nhất? Chỉ với môt câu hỏi đơn giản như vậy, mà ta có được vô vàn câu trả lời. Tuy nhiên, thứ có thể làm cho phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu dài nhất sẽ được tìm thấy ở cuối câu truyện này. Nhân đây, tôi viết câu truyện này cũng tạm coi như là một lời cảnh báo tới tất cả những người con gái nào mà đang cố tìm cách nĩu giữ sắc đẹp của họ, mà đôi khi, họ thậm chí còn đánh mất đi cái giá trị hay như tính cách bản thân của mình. Không có cái gì là tồn tại mãi mãi cả, rồi thời gian sẽ xóa đi tất cả mà thôi

          Đây là lần thứ ba, Linh đặt chân đến cái quán há cảo nằm sâu trong cái ngõ vắng hắt hiu này. Một người bạn thân trong nghề đã giới thiệu cho Linh dến đây. Linh vốn ngay từ trẻ đã có một sắc đẹp quyến rũ, nên cô thường được các chàng trai khác cung phụng theo đúng nghĩa. Từ đó trở đi, Linh dần dần đánh mất đi cái bản thân mà xa đọa vào giầu sang phú quý. Hiện giờ Linh đang cặp với một lão già sáu mươi tuổi, nhiều tiền mà cũng lắm quyền lực. Thế nhưng trên đời này không có cái gì là vĩnh hằng cả, điều đó là khó chánh khỏi với nhan sắc của Linh. Cô ta đã hơn hai mươi nhăm tuổi rồi. Đáng lý ra là cái quá trình lão hóa sẽ không diễn ra nhanh như thế đâu, nhưng do phải chiều ý các đại gia từ già đến trẻ, Linh đã để mặc họ vần vấy cơ thể mình, lâu ngày đã dẫn tới cái tình trạng cơ thể xuống sắc như thế này. Bà bán há cảo, Lương, bê một bát há cảo ra đặt trước mặt Linh, trong bát chỉ có vỏn vẹn sáu miếng. Bà Lương kéo cái ghế ra ngồi trước mặt Linh và nói:

          - Cô ăn ngay đi cho nó nóng.

Rồi bà Lương làm ngụm trè, còn Linh thì ngồi nhìn chằm chằm vô cái bát. Linh nhớ lại cái ngày đầu tiên cô tìm đến tiệm há cảo của bà Lương, bấm chuông một hồi lâu, một người phụ nữ trẻ tuổi chạy ra mở cửa. Linh vội hỏi:

          - Cho tôi hỏi đây có phải là tiệm há cảo của bà Lương không?

Người phụ nữ trẻ kia vội đáp:

          - Đúng rồi, tôi là Lương đây. Cô là Linh hả?

Linh trố hết cả mắt ra, người phụ nữ này chỉ hơn mình có mấy tuổi mà sao người ta lại gọi bằng bà được cơ chứ. Dắt Linh vô nhà, bà Lương kéo ghế cho Linh ngồi rồi bà ta bắt đầu màn giới thiệu về món há cảo của mình. Nói một hồi, Linh hỏi bà ta giá cả ra sao, bà Lương hô rằng mười triệu một bát sáu miếng há cảo. Nghe bà Lương hét cái giá đó, Linh đứng bật dậy bỏ về. Thực ra tiền bạc thì không có nghĩa lý gì với cô ta cả, nhưng mà một bát sáu miếng há cảo mà giá tới mười triệu thì thật là quá đáng quá. Bước ra đến cửa, chợt bà Lương ngồi ở bàn nói:

          - Tôi tin rằng tiền bạc với cô không phải là vấn đề, hơn thế nữa cô cũng muốn mình được trẻ đẹp mãi mãi phải không nào?

Chính câu nói đó đã kéo Linh quay trở lại cái ghế của mình. Linh quay lại cái ghế, cô ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt bà Lương. Thấy Linh đã quay trở lại ghế ngồi, bà Lương cười và bắt đầu nói:

          - Trong suốt quá trình hình thành lịch sử của nhân loại. Con người ta đã bỏ không biết bao nhiêu là công sức, tiền của, thậm chí là cả mạng sống ra để tìm kiếm một thứ đó là thuốc trường sinh bất tử. Đó là với đàn ông, còn đàn bà chúng ta thì sao? Có rất nhiều người phụ nữ đã bỏ công tìm kiếm một thứ thảo dược mà có thể giữ lại sắc đẹp của họ đến muôn đời.

Nói đến đậy chợt bà Lương cười lớn, xong bà ta lại nói:

          - Nhan sắc trời cho, đó có thể là một món quà mà tạo hóa ban cho chúng ta, không ít người nhờ vào đó mà tiến thân. Tuy nhiên, với một số người, thì đó cũng là một lời nguyền, không ít người phụ nữ chỉ vì có nhan sắc mà làm bao nhiêu việc tàn ác.

Nhớ đến đây, Linh cầm cái thìa lên. Cô múc một miếng há cảo lên, cái vỏ há cảo nhìn bóng nhẫy hơi bốc nghi ngút. Không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng nó có phép mầu thực sự. Linh đưa miếng há cảo lên mồm, cô vừa mới cắn thì một mùi vị tanh tưởi lại chảy ra. Như thường lệ, Linh lại nhè cái miếng đó ra thìa, tuy không phải là lần đầu ăn, nhưng mà Linh vẫn chưa thể quen được cái mùi vị này. Nhìn miếng há cảo bị cắn vỡ làm đôi Linh lại nhớ đến hôm bà Lương chứng minh cho cô rằng há cảo của bà ta có tác dụng thật.

           Quay lại cái hôm đầu tiên đó, sau khi nói một thôi một hồi về nhan sắc, bà ta quay qua nhìn Linh cười và hỏi:

          - Cô đoán coi tôi tầm bao nhiêu tuổi rồi?

Linh nhìn kĩ bà Lương từ đầu xuống chân, vóc dáng bà này còn khá là quuến rũ, da trắng mịn, mặt không có một nếp nhăn,tóc đen mượt, ngực căng tròn, mông nở đầy đặn, eo thon. Cuối cùng Linh đáp:

          - Nhìn cô cháu đoán chắc tầm đầu ba mươi là cùng.

Bà Lương nhìn Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bà ta cười lớn nói:

          - Nhìn ta trẻ dữ vậy sao?

Rồi bà ta cúi xuống lấy trong ngăn bàn ra một bức ảnh đen trắng, đưa cho Linh bà ta nói:

          - Tôi bây giờ phải gấp đôi số đó rồi.

Linh ngồi nghe thì không tin là bà Lường đã hơn ba mươi tuổi, nhưng khi cô cầm bức ảnh lên coi, Linh rụng rời chân tay, cô đánh rơi bức ảnh xuống bàn. Linh hết nhìn người con gái trong bức ảnh rồi lại nhìn bà Lương. Trong bức ảnh là một nữ giải phóng quân xinh đẹp trẻ chung với một dòng chữ "nữ giải phóng quân ngày mùng hai tháng năm năm một ngàn chín trăm sáu mươi". Bây giờ là năm hai ngìn không trăm mười một, tính ra là bức ảnh này được chụp cách đây bốn mươi hai năm rồi, chưa kể người con gái trong ảnh cũng phải tầm mười tám đôi mươi. Vậy tức là nếu người trong bức ảnh này là bà Lương thì bây giờ bà ta đã xấp xỉ sáu mươi tuổi rồi. Linh nhìn chằm chằm vào bà Lương như không tin rằng bà Lương đã hơn sáu mươi tuổi, bà Lương thấy thế thì cười rũ rượi, vừa cất tấm ảnh đi bà Lương vừa nói tiếp:

          - Thực ra mà nói, tôi chính là quảng cáo sống cho món há cảo của mình. Bây giờ cô đã hiểu tại sao há cảo của tôi lại có cái giá đó rồi chứ?

Nói rồi bà ta làm ngụm trà và nói thêm:

          - Có được sắc đẹp muôn đời mà chỉ phải trả cái giả có mười triệu một bát há cảo thì quả thật là quá bèo.

Linh hỏi:

          - Nhưng bà làm há cảo bằng cái gì?

Bà Lương cười rồi nói:

          - Làm bằng cái gì không quan trọng, chỉ cần có kết quả tốt là được rồi.

Ngay lúc này đây, Linh nhìn chăm chú vô miếng há cảo trên thìa, cô ta vẫn chưa thể tưởng tượng ra được thứ gì trong đó. Phải cố gắng lắm, Linh mới ăn hết được cái bát há cảo sáu miếng đó. Linh lấy khăn giấy lau đi nhữngg giọt mồ hôi lấm tấm trên, chán và trên cổ, thật đúng là cực hình khi mà cô phải ngồi ăn hết cả cái bát đó. Linh lôi ra một cục tiên đưa cho bà Lương cô nói:

          - Ngày mai tôi lại đến.

          Chung quy nói cho cùng, dù cái món há cảo này có kinh khủng đến đâu, Linh vẫn phải cố ăn cho hết, vì nó là niềm hi vọng duy nhất của Linh để giữ được người tình già giầu có của mình. Linh biệt được rằng lão già này đã bắt đầu chán mình khi mà bạn cô bắt gặp hắn ta cùng một con nhỏ khác ôm nhau đi vào một khách sạn sang trọng. Về đến nhà, linh ngồi ngay xuống bàn phấn để coi lại dung nhan của mình, da mặt cô đã bớt đi phần nào nếp nhăn, vết chân chim, và có vẻ mịn màng ra nhiều nhưng như thế vẫn chưa đủ. Chưa đủ ở đây có nghĩa là chưa đủ sức quyến rũ để níu chân thằng già lại. Và rồi cứ như thế, Linh đều đặn đến quán bà Lương để ăn cái món há cảo đặc biệt đó. Kệt quả đã thay đổi rõ rệt, tuy nhiên Linh đã tình cờ đọc trộm được tin nhắn của lão gìa với con nhỏ nhân tình. Qua tin nhắn có thể thấy được rằng con nhỏ này có thai đã được ba tháng rồi. Linh giận giữ nhưng biết làm thế nào được, bây giờ mà làm to chuyện lên thì người bị bỏ rơi sẽ chính là Linh mà thôi. Cảm thấy tiến độ thay đổi là quá chậm, ngay ngày hôm sau, Linh đã tìm đến quán há cảo của bà Lượng để nói chuyện. Vừa ngồi xuống ghế, Linh đã vào vấn đề ngay:

          - Tôi cần một thứ gì đó có tác dụng nhanh hơn, bà có thứ đó không?

Bà Lương nhìn Linh rất lâu, rồi bà ta nói:

          - Cô đã có những thay đổi rõ rệt, vậy cớ sao còn muốn tăng tốc làm cái gì?

Câu nói này như hỏi xoáy vào trong tim Linh, còn chưa kịp trả lời thì bà Lương đã nói tiếp:

          - Phải chăng vì thằng bồ cô nó thấy cô không còn được như ngày xưa nữa nên đang linh tinh với con khác trẻ hơn phải không nào?

Lại thêm một câu nói nữa đá xoáy vô tim Linh, cô ngồi im không nói gì. Bà Lương như hiểu ra được, bà ta nói giọng an ủi:

          - Tôi hỏi thật, sao cô không kiếm mẹ nó thằng khác đi?

Linh chỉ quay mặt ra cửa sổ, cô không khóc nhưng giọng nghẹn ngào:

          - Cháu sợ những thằng khác sẽ không được như thằng này bà ạ.

Bà Lương nghe câu này xong thì như hiểu ra mọi chuyện, bà không nói gì trong vòng mấy giây. Rồi bà đứng lên, đi lòng vòng quanh Linh một lúc lâu, chợt bà đặt hai tay lên vai Linh, kề miệng vào gần tai cô ta mà nói:

          - Nếu như tôi nói rằng, tôi có thể làm cho tác dụng của há cảo nhanh lên, nhưng cái giá phải trả là hơi đắt thì cô có cam lòng không?

Linh quay qua nhìn vào mặt bà Lương với vẻ đầy nghi hoặc, cuối cùng cô ta nói giọng run run:

          - Ý bà là sao?

Bà Lương lúc này mới vòng ra trước mặt Linh, nhìn cô với ánh mắt gian trá, bà ta nở một nụ cười nham hiểm rồi nói:

          - Tôi tin rằng với cô, tiền bạc là vô nghĩa. Thế nhưng mà, cô đã thử ma túy bao giờ chưa?

Linh nghe bà Lương hỏi câu này xong thì ngạc nhiên lắm, cô chỉ lắc đầu. Thế rồi bà Lương lại nói tiếp:

          - Những kẻ đã dính vào ma tuy, chúng nó vật vã, giày vò, bứt rứt mỗi khi lên cơn đói thuốc. Những người này sẽ làm đủ mọi cách để thỏa mãn được cái cơn nghiện đó, hay nói cách khác, họ tìm đủ mọi cách để thỏa mãn cái kháo khát của con quỷ trong người họ. Điều đó là đúng đối với món há cảo của tôi. Một khi mà cô muốn thúc đẩy công dụng của há cảo, thì cố sẽ nghiện nó suốt đời, sẽ sống không thể thiếu nó, và cơn nghiện đó có khi còn dã man gấp trăm lần cơn nghiện ma tuy. Nó có thể còn làm cô thay đổi hoàn toàn về mặt tính cách. Cô có chấp nhận điều đó không?

Linh nghe xong câu hỏi đó mà ngỡ ngàng, cô không hiểu nổi trong há cảo có cái gì mà có thể làm cho cô nghiện được cơ chứ. Suy nghĩ một hồi, Linh đưa ra quyết định rằng nếu có nghiện một món ăn nào đó thì cũng là một điều tốt mà thôi. Linh ngẩng lên nhìn bà Lương nói giọng quyết tâm:

          - Tôi chấp nhận.

Bà Lương vui vẻ nói:

          - Tốt lắm, để tôi vô bếp làm hà cáo nhé.

Nói rồi bà Lương vô bếp bắt đầu lục đục đồ nấu há cảo, tay băm băm chặt chặt, bà Lương nói vọng ra:

          - Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ tăng thêm nguyên liệu bí quyết, đảm bảo cô sẽ không phải hối tiếc với cái giá mà cô phải bỏ ra đâu.

Linh ngồi ngoài này nghe tiếng mài dao, rồi thì tiếng thái rau, tiếng nặn bột, tiếng nước sôi ùng ục, xen lẫn vào đó là tiếng bà Lương quảng cáo về món há cảo của mình. Chỉnh bới những âm thanh đó, những lời nói đó, mà tự nhiên Linh có cái cảm giác, hay như một động lực thúc đẩy lôi kéo Linh thẳng tiến vào bếp. Linh đứng ở cửa bếp nhìn vô hình ảnh bà Lương đang thoăn thoắt tay làm. Linh nhìn một lượt những đồ đạc trên bàn nấu, nào là rau, trứng, gừng, bột mỳ, thịt lợn băm, và một bát ô tô chứa những cục máu đỏ. Chợt Linh như nhận ra điều gì đó, cô nhìn thẳng vô cái bát không chớp mắt. Rồi tự nhiên Linh thấy cồn cào ruột gan vô cùng, Linh lao vội ra khỏi căn nhà đó với một tay bịt miệng, bỏ lại sau lưng là bà Lương đang đứng nhìn theo và cười khểnh.

          Vừa mới chạy ra được đến đầu ngõ, Linh đã nôn thốc nôn tháo. Cô đâu có thể ngờ được rằng, thứ mà cô bấy lâu nay ăn lại là những bào thai đỏ ỏn. Nghĩ lại cái bát để bào thai đó, mà Linh bắt đầu rùng mình nổi da gà. Cô không thể nào nhờ được rằng, từ trước đên nay cô đã ăn thịt người, dù cho các bào thai đó chưa thành hình người. Chợt cô như hiểu ra rằng cái nguyên liệu bí truyền để giúp cho trẻ đẹp mãi mãi chính là thịt người, hay có thể coi là bào thai bị nạo phá. Chợt, Linh có cái cảm giác sợ hãi chính bản thân mình, có lẽ cô đã thành một con quỷ mất rồi. Linh cố đứng lên, cô ngước nhìn lại về phía căn nhà của bà Lượng, đèn vẫn sáng. Linh quay đầu và bước đi từng bước chậm rãi. Nhưng những bước đi đó của cô dường như trở nên rất nặng nề, dường như có một ma lực nào đó đã dữ cô lại. Linh như đứng khựng lại sau mấy bước, thế là hết, cô đã không còn cách nào khác để nứu giữ lại được sắc đẹp của mình, cô đã thử đủ cách, đủ thứ, nhưng tất cả xem ra đều không có kết quả, ngay đến cái cách cuối cùng này khi được rồi thì lại quá tàn ác. Chợt toàn thân Linh lạnh toát, một con người khác trong Linh đã xuất hiện. Trong đầu Linh bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ, tại sao cô lại phải sợ hãi cơ chứ, những cái bào thai đó, dù sao cũng chỉ là những cái xác vô hồn, dù sao cũng chết rồi. Thêm vào đó, xét ở tình cảnh bản thân bây giờ, nếu như cô ta mà còn không chịu cái cách này nữa thì đó sẽ là cái dấu chấm hết cho cuộc đời của cô. Bỗng Linh quay ngược lại, cô thẳng tiến bước lại nhà bà Lương, vào đến nơi, Linh đã nhìn thấy bà Lương ngồi sẵn ở bàn với một bát há cảo nóng hổi. Bà Lương ngẩng lên nhìn Linh mà nói:

          - Cô đã quay trở lại rồi sao?

Linh ngồi xuống ghế lặng thinh, không biết nói câu gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bát há cảo vẫn đang bốc hơi nghi ngút. Bà Lương đẩy bát há cảo đó tiến về phía Linh, rồi bà ta đi vòng ra đằng sau Linh, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô và nói:

-         Chả phải tôi đã nói với cô rồi sao, một khi cô đã thấy công hiệu của há cảo, cô sẽ nghiện nó cho đến khi chết.

Linh vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vô cái bát há cảo đó, chợt như một linh tính, Linh hỏi lý nhí:

-         Tai sao?

Ba Lương đáp:

-         Tại sao cái gì?

Linh hỏi lại:

-         Tai sao phải cho bào thai vô?

Nghe xong câu đó, bà Lương vòng lại ra trước mặt Linh, ngồi xuống, cười mà nói:

-         Tôi hỏi cô, con người thời đại bây giờ, cái gì cũng ăn, từ con giun con dế cho đến những loài cầm thú như mãnh hổ. Vậy theo cô, ăn cái gì là bổ nhất? Thịt người đúng không nào? Nhưng oái ăm ở chỗ, thịt người lớn nó lại bí vấy tạp rồi, càng già càng vấy tạp và mất đi cái chất bổ dưỡng. Chỉ còn mốt cách là ăn thịt người càng sớm càng tốt, và để đạt công dụng tốt nhất là ăn thịt thai nhi, ngay khi chúng nó còn trong bụng mẹ. Đó, mới là cái chất dinh dưỡng tốt nhất. Chắc cô chưa biết câu chuyện, bên phương tây, đã từng có bà bá tước giết không biết bao nhiêu cô gái trẻ, lấy máu họ tắm để có một làn da mịn màng hay sao?

Nghe đoạn tắm máu người sống, mà Linh nổi da gà, đổ mồ hôi hột. Bà Lương nói đến đây chỉ mỉm cười, rồi lấy cái thìa để bên cho vào bát há cảo của Linh mà nói:

-         Thôi cô ăn đi cho nóng.

Linh nhìn bà Lương hỏi ngược lại:

-         Thế kết cục của bà ta ra sao?

Bà Lương nhìn Linh cười mà nói:

-         Bà ta đã có làn da mịn màng, trẻ đẹp vĩnh viễn … Nhưng mà có điều … bà ta cũng không còn là người nữa …

Linh nhìn bà Lương nheo mắt như ý hỏi bà ta không là người thì là cái gì. Bà Lương đưa Linh một cái nhìn ghê rợn rồi bà ta nói:

-         Bà ta bây giờ là một con quỷ.  

4b: Sắc Đẹp Của Quỷ (còn tiếp)

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 22 tháng 6 2012 lúc 10:30

Nghe xong cái câu trả lời đó, Linh đã có phần sợ hãi và muốn bỏ chạy một lần nữa. Nhưng đã có một thế lực nào đó đã dữ chân cô lại. Linh cầm cái thìa ở trong bát, múc một miếng há cảo lên. Linh nhìn chằm chằm vô cái miếng há cảo đó, cô biết bên trong cái vỏ bột bóng nhẫy và mềm này, là các thai nhi đã bị băm nhỏ trộn chung với thịt lơn, rau và các hương liệu khác. Mồ hôi hột bắt đầu toát ra trên chán của Linh, cô đưa miếng đầu tiên lên miệng, cô nhai từ từ. Lúc đầu mặt Linh con nhăn nhó lại, khi mà cái vị tanh tanh lại bắt đầu tiết ra. Lần này cô không nhè ra thìa như mọi khi nữa, mà cứ như thế, Linh đưa há cảo lên mồm, nhai thật kỹ, thưởng thức cái hương vị tanh tanh của bào thai rồi nuốt chửng.

          Thời gian thấm thoát trôi qua, và rồi Linh đã dần dần quen với mùi vị bào thai trong há cảo. Cô bây giờ còn trở nên thích thú và thèm há cảo bào thai hơn bao giờ hết, thay vì một tuần Linh chỉ đến chỗ bà Lương có một hoặc hai lần thì bây giờ một tuần cô phải qua đó ít nhất là ba bốn lần. Rồi đến một hôm, khi bà Lương bê bát há cảo ra cho Linh ăn, ngồi xuống ghế, nhìn Linh ăn ngòn lành, bà ta mới bắt đầu nói:

-         Tôi có một tin không vui, muốn báo chô cô đây.

Linh vừa nhai nhóp nhép, vừa nhìn bà Lương và hỏi:

-         Có chuyện gì thế bà?

Bà Lương thở dài và nói:

-         Bào thai bây giờ vô trong viện mua lại khó lắm, hầu như người ta đều giữ lại đem trôn. Thêm vào đó, mấy chỗ tôi hay tới thường có một đôi vợ chồng đến đó trước, xin các bào thai về để trôn trên đồi. Đâm ra khi tôi đến, thì đã không còn một cái bào thai nào.

Linh nghe đến đây thì nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi cô ta hỏi bà Lương:

-         Tôi ăn há cảo của bà cũng đã lâu rồi, vậy bao giờ thì tôi mới có thể ngừng được?

Bà Lương nhìn Linh cười, rồi bà ta nói:

-         Thật ra thì những cái bào thai dưới hai tháng tuổi này chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi. Công dụng của chúng không được cao, nên cô cần thường xuyên đến quán tôi ăn. Tuy nhiên, nếu kiếm được cho cô cái thai nhi nào tầm từ năm đến bẩy tháng tuổi, lúc đó các bộ phận trên cơ thể của thai nhi đã gần như phát triển tối đa, xương mềm, thịt ngọt, cộng thêm nước chất còn trong thai nhi thì ...

Nói đến đây, bà Lương chép miệng mà nói:

-         ... Ôi... những cái thai nhi đó mới thật thơm ngon mà làm sao.

Nghe bà Lương nói đến đó, Linh tự nhiên nước bọt tuôn chảy trong miệng, cô nuốt nước bọt ừng ực. Thấy cái cảnh tượng đó, mà bà Lương không nhịn được cười.

          Cứ như vậy, hàng tuần đến quán bà Lương ăn há cảo bào thai, sắc đẹp của Linh đã có thay đổi rõ rệt. Thằng người yêu già nua của cô đã thực sự bị cô làm cho mê hoặc trở lại. Hắn đã bỏ hẳn con bồ trẻ tuổi kia, để mà hàng ngày quần Linh trên giường. Linh cũng nhờ đó mà cô đã có phần nào an tâm. Tuy nhiên đó chỉ là một mặt của vấn đề, nói là Linh đã an tâm về phần lão già, nhưng cô lại gặp phải những điều hết sức kì quái. Nhớ có đợt, Linh được lão già đưa ra tận Vũng Tầu chơi, cô khoái chí lắm, hai người quần nhau cả ngày lẫn đêm, lắm lúc Linh không hiểu nổi tại sao lão ta lại dai sức đến như thế. Có lần Linh đang tắm trong bồn tắm, lão già vừa mới ra khỏi, thì Linh mới có một chút thời gian nghỉ ngơi. Linh ngâm thần hình trắng nõn nà của mình trong buồng tắm một lúc. Đang thư giãn, chợt cô cảm thấy bụng đau quằn quại, y như có cái gì đó trong bụng mình vậy. Nghĩ là do ngộ độc thức ăn, Linh vội đứng lên tráng lại người rồi ra giường nằm nghỉ. Đang đứng tráng người, chợt cô có cảm giác như có một bàn tay tóm lấy chân cô, Linh hốt hoảng co chân nhìn xuống thì không thấy gì. Thêm vào đó, trong lúc tráng người, Linh cứ có cái cảm giác như đang có hàng vạn con mắt nhìn mình chằm chằm vào cô, khiến cho lòng cô rạo rực, mất đi cái vẻ tự nhiên như mọi khi. Linh lấy khăn lau qua người, rồi cô mặc cái áo vô, tiến thẳng ra giường nằm. Đặt lưng xuống giường, Linh nằm đó mà không tài nào chợp mắt được, chợt cơn đau bụng lại xuất hiện. Lần này là quằn quại hơn, không nhưng thế, lúc cô sờ vào bụng, cô cảm nhận được như có một đứa trẻ nào đó đang đạp vậy. Quá sợ hãi, Linh ngồi bật dậy, cô bắt đầu sợ, tim đập nhanh, và mồ hôi tuôn ra cho dù là mới tắm xong. Còn đang sợ hãi, chợt cô nghe có tiếng cười rúc rich, rồi như một phản xạ, cô quay qua phái cửa buồng tắm. Linh hét lên kinh hãi, khi mà ở cửa buồng tắm, là mấy đứa con nít đang đứng đó, nhìn cô cười. Ngay tối hôm đó, Linh ép lão tình nhân già phải rời khỏi cái khách sạn đó mà về. Về đến thành phố, Linh lập tức đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, và kết quả cho thấy cô hoàn toàn khỏe mạnh, chưa kể đến việc cô thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau bụng và bây giờ cô còn bị đau cổ không ngừng nữa. Cảm thấy những việc này có liên quan đến món há cảo của bà Lương, Linh chợt nghĩ liệu đây có phải là quả báo?

          Mấy hôm sau, Linh lò rò đến tận nhà bà Lương, vào đến nhà bà Lương, Linh như cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cái cơn đau bụng, và đau cổ như tan biến hết. Nghi ngờ bà Lương bỏ bùa mình, Linh nói vào chuyện chính luôn:

-         Hôm nay tôi đến đây không phải để ăn há cảo, mà là muốn hỏi bà một chuyện?  

Bà Lương nhìn Linh thăm dò, rồi bà ta hỏi:

-         Có chuyện gì nào?

Linh bắt đầu kể cho bà ta nghe về những vụ việc kì quái, và cô chốt lại một câu cuối cùng:

-         Có phải bà bỏ bùa tôi không?

Bà Lương nghe xong câu đó thì cười nghiêng cười ngả, thế rồi chợt bà nhìn Linh chằm chằm mà đáp:

-         Tôi bỏ bùa cô để được cái gì hả cô Linh?

Linh nghĩ cũng có lý, nhưng rồi cô cương quyết hỏi tiếp:

-         Thế tại sao tôi lại gặp những chuyện oái ăm kia?

Bà Lương mỉm cười nhìn Linh với ánh mắt man rợ, bà ta bắt đầu nói:

-         Thế này nhé cô Linh ạ, cô đừng quên rằng cô đã và đang ăn cái gì. Đáng lý ra, nếu cứ bình thường thì sẽ không có chuyện gì cả, nhưng nay cô đòi tăng nguyên liệu, muốn mọi thứ nhanh hơn. Thêm vào đó, có lẽ cô hợp số, hợp tuổi, nên vong hồn mấy đứa nhóc đó mới theo cô mà thôi.

Linh nghe xong câu đó thì rùng mình, cô nói như quát:

-         Thế tại sao bà không cho tôi biết ngay từ lúc đầu?

Bà Lương nhìn cô đáp:

-         Tôi đâu có thể ngờ được rằng, một người như cô đây lại có thể hợp số, hợp tuổi cơ chứ.

Nghe xong câu đó, Linh ngồi đờ mặt ra, cô như thực sự nản chí khi nghĩ rằng mình sẽ bị vong con nít bám theo suốt đời. Nhìn thấy bộ dạng đó của Linh, bà Lương lại đi vòng ra đằng sau Linh, đặt hai tay lên vai cô mà nói:

-         Cô yên tâm đi, tôi có cách giúp cô thoát khỏi mấy cái vong con nít đó.

Linh mừng như mở cờ trong bụng, cô ngẩng lên nhìn bà Lương mặt hớn hở hỏi:

-         Bằng cách nào?

Bà Lương chạy nhanh về phía trước mặt Linh, nở một nụ cười hiểm ác, Bà nói:

-         Phải làm cho chúng nó sợ mình.

Linh nghe xong câu này thì không hiểu cho lắm, thế rồi bà Lương với tay, lấy trên cái kệ tủ ra một hộp sắt cũ kĩ được khóa cẩn thận. Bà Lương mở cái hộp sắt ra, đặt lên bàn một quyển sách hán cũ kĩ. Linh nhìn cuốn sách như không hiểu, thế rồi bà Lương Giải thích:

-         Họa Bì Kinh, một trong những cuốn kinh sách cổ nhất dạy cách sử dụng tà thuật từ kinh phật.

Linh hết nhìn cuốn sách, rồi lại nhìn bà Lương, thấy vậy, bà Lương bèn nói thêm:

-         Họa Bì Kinh đại ý là chỉ người ta cách dùng tà thuật để áp dụng lên cơ thể họ như vẽ xăm, điểm huyệt, thậm chĩ là làm gì để có thể hóa thành người khác. Và trong trường hợp này, có thể nói rằng, nó chỉ cách làm sao có thể che đi được sự già nua của chúng ta.

Linh hỏi ngay:

-         Che đi sự già nua tức là sao?

Bà Lương giải thích:

-         Che đi sự già nua có nghĩa là khi áp dụng phép này vào, người phàm nhìn vô mình sẽ thấy mình mãi mãi trẻ đẹp như thường, nhưng trên thực tế thì mình vẫn già đi từng ngày một.

Linh nghe xong thì như bàng hoàng, rồi chợt cô hỏi:

-         Thế làm cách nào mà người ta có thể nhìn rõ chân tướng của mình?

Bà Lương cười đáp:

-         Muốn nhìn rõ chân tương của một người khi đã áp dụng phép này không phải là dễ đâu. Cô có đọc Tây Du Ký không? Trọng truyện có nhắc đến một con yêu đã học được phép biến hóa vạn vật mà ngay đến cả kim tinh hỏa nhãn của Tôn Ngộ Không cộng với kính chiếu yêu của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không soi ra được. Con yêu tinh đó cũng luyện phép từ trong cuốn Họa Bì Kinh này mà ra đó.

Linh thầm nghĩ trong bụng, nếu quả thật Họa Bì Kinh này lợi hại như bà Lương thì thật là đáng sợ. Rồi Linh hỏi thêm:

-         Làm sao bà có được cái cuốn Họa Bì Kinh này?

Bà Lương lúc này đang cất lại cuốn Họa Bì Kinh vào trong hộp sắt, bà ta nói:

-         Sư phụ tôi đã kể cho tôi nghe về cuốn Họa Bì Kinh và tác dụng của nó, ông ta tên là Mười Họa đang sống trong Nam. Cũng thật tình cờ, tôi đã tìm được cuốn Họa Bì Kinh tại một ngôi chùa cổ từ hồi còn làm giải phóng quân.

Nói đến đây, bà Lương lại lôi ra một cuốn vở khác với chi chit chữ. Bà ta lật ra đến gần mấy trang giữa, nhìn vô đó và bắt đầu nói:

-         Tôi mất hơn mười năm trời để ngồi dịch cả cái cuốn Họa Bì Kinh đó, thêm năm năm nữa để thực sự hiểu và nhớ hết cả chỗ này. Không ngờ rồi cũng có ngày, sẽ có một khách hàng sử dụng đến cái cách này.

Nói rồi, bà ta đưa quyển sách về phía Linh, vừa chỉ vô những dòng chữ ngoằn nghèo, vừa nói:

-         Trong sách đã ghi rõ, chỉ cần kiếm được một thai nhi tầm từ năm tháng đến bẩy tháng tuổi. Rửa sơ qua bằng nước ấm, sau đó đem hầm lên với một số hương liệu nhất định. Sau đó cô phải ngồi ăn hết cả cái thai nhi đó và húp cạn nước, chỉ có như vậy cô mới thực sự khiến cho các linh hồn nhỏ bé kia phải sợ hãi mà biến đi.

Linh vừa nghe vừa nhìn vô những dòng chữ tiếng việt ngoằn ngoèo, cô thầm nghĩ không biết kiếm đâu ra được cái thai nhi lớn chừng đó mà người ta chịu bán cho mình bây giờ. Chợt như nghĩ ra cái gì đó, Linh ngẩng đầu lên hỏi bà Lương:

-         Sao bà không ra viện mà mua lại mấy cái thai tầm tuổi đó mà bị phá đi ý, tôi nghĩ là tuy hiếm nhưng kiểu gì chả có.

Bà Lương nhìn cô nói:

-         Có thì tất nhiên là có, tuy chỉ có điều là cái thai nhi đó không còn nguyên vẹn mà thôi. Trong sách đã ghi rất rõ, để xua đuổi và làm các vong nhỏ khác sợ hãi, cô cần một cái thai nhi nguyên vẹn, ăn thịt từ đầu đến cuối, không bỏ một đoạn nào. Chỉ có như vậy, chúng nó mới biết, cô không còn là người phàm nữa mà thôi.

Linh nghe xong cái câu cuối này thì hỏi ngược lại bà Lương:

-         Ý bà là sao?

Bà Lương nói:

-         Những người nào mà đã sử dụng đến cái cách này thì đều được coi là quỷ, không còn là người nữa rồi.

Nghe đến đây, Linh có hơi băn khoăn vì chưa hiểu lắm về việc sau này khi đã không còn là người thì cô sẽ ra sao. Nhưng chợt cô nhớ tới con tình nhân trẻ của lão già, hình như con nhỏ này vẫn đang giữ đứa trẻ trong bụng và không chừng thì nó đã được tầm năm sáu tháng hay gì rồi. Nghĩ đến đây, cô bảo bà Lương:

-         Tôi có cách kiếm được thai nhi, bà hãy cứ lo việc chuẩn bị nguyên liệu để nấu đi.

Bà Lương nghe xong thì cười phá lên, bà ta nhìn Linh mà nói:

-         Cô cứ mang được cái bào thai đó đến đây đi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng. 

4c: Sắc Đẹp Của Quỷ (Còn Tiếp)

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 28 tháng 6 2012 lúc 22:25

Chiều hôm đó, điện thoại của Tâm, con bồ nhỏ bé của lão già reo lên. Tâm nhấc máy:

-         Alô?

Linh nói:

-         Có phải là Tâm đó không?

Tâm đáp:

-         Vâng, nhưng ai đó ạ?

Linh nói giọng đầy bí hiểm:

-         Tôi là ai rồi cô sẽ biết, nhưng tôi hỏi đứa bé trong bụng cô được mấy tháng rồi?

Tâm đầu dây bên này nói:

-         Cô hỏi để làm gì?

Linh:

-         Tôi hỏi để coi có nên mua lại không? nếu đứa nhóc đó đúng là từ năm đến bấy tháng thì tôi có thể giả cô năm mươi triệu, bằng tiền mặt, chưa kể cả tiền chi phí cho việc đi mổ lấy đứa bé ra, cô thấy sao?

Tâm dường như sốc sau khi nghe thấy câu đó, rồi cô hỏi:

-         Nhưng cô sẽ làm gì với cái thai nhi này?

Linh đáp:

-         Tôi làm gì không quan trọng, cái chính là cô có muốn bán lại đứa nhóc đó hay không?

Tâm nghĩ ngợi một lúc, có lẽ bây giờ nếu cô không bán đứa trẻ này cho người lạ mặt này thì kiểu gì cô cũng sẽ đi nạo phá nó thôi. Tâm đã thừa biết từ lâu rằng lão già kia sẽ không chịu nôn ra một đồng nào cho cô cả, nên có lẽ đây sẽ là cái phương án mà Tâm phải chọn lấy mà thôi. Rồi Tâm hỏi:

-         Thế tôi gặp cô ở đâu?

Linh nói:

-         Chiều mai, lúc ba giờ, tại quán cà phê đầu Lý Thường kiệt, tôi sẽ là người con gái mặc váy đen.

Nói xong câu đó, Linh dập máy đánh cụp bỏ lại Tâm đứng đó thẫn thờ.

          Đúng ba giờ chiều ngày hôm sau, Tâm bước vô quán cà phê như đã hẹn. Cô nhìn quanh, và cuối cùng đôi mắt cô đã dừng lại ở một cô gái mặc một chiếc đầm đen, tóc mượt đen dài, làn da trắng đến mức đáng sợ, Tâm phải công nhận là nhìn từ đằng sau thì cô gái này quả thực là quá đẹp, ngay cả khi cô cũng là đàn bà. Tâm đi vòng qua trước mặt, vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay, đây chính là bồ của lão già kia, nhưng Tâm không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cái lần mà cô phát hiện ra Linh là bồ của lão già thì cô ta nhìn tàn tã lắm, chứ không đẹp đến cái mức hớp hồn như thế này. Còn chưa kịp nói câu gì, thì Linh đã nói:

-         Tâm đó hả, ngồi xuống đi.

Tâm ngồi xuống đối diện nhưng mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt quyến rũ của Linh. Sau khi đã gọi đồ uống xong, Linh móc trong cái túi ra một cục giấy đặt trước mặt Tâm và nói:

-         Đây là năm mươi triệu chẵn.

Sau đó cô lấy một tờ giấy cam kết từ bệnh viện ra cùng với một cây bút và nói:

-         Còn đây là bản cam kết của bệnh viện về việc mổ bỏ đứa trẻ kia. Bây giờ chỉ cần cô kí vào là xong.

Tâm cầm tờ giấy lên coi qua, rồi cô đặt xuống, hỏi lại Linh một lần nữa:

-         Tôi hỏi thật, cô tính làm gì với đứa trẻ này?

Linh nở một nụ cười nham hiểm:

-         Tôi đã nói với cô rồi, tôi làm gì không quan trọng, cô có muốn năm mươi triệu hay không? Hay là để tôi tìm người khác vậy?

Tâm không hiểu nổi là tại sao ngồi trước Linh, Tâm lại có cảm giác hồi hộp mà sợ sệt vô cùng. Tâm có cảm giác, như ngồi trước mặt mình đây là một thế lực đen tối đến từ một thế giới khác, hay nói ngắn gọn là một con quỷ. Tâm cứ ngồi đó mà chìm đắm trong cái suy nghĩ luẩn quẩn, cái sự sợ hãi của mình. Thấy Tâm cứ ngồi đó đần mặt ra mà nhìn mình, Linh lườm Tâm hỏi:

-         Cô nghĩ sao? Có đồng ý hay là không?

Tâm bắt gặp cái lươm của Linh, cô chợt có cái cảm giác lạnh gáy vô cùng, da gà nổi lên khắp mình. Cuối cùng cô cầm cái bút lên và kéo tờ giấy về phía mình, cô nói giọng lí nhí:

-         Tôi đồng ý.

Tâm ký vào tờ giấy, xong đưa lại cho Linh. Linh cầm tờ giấy nhìn rồi cô ta cười một nụ cười bí hiểm. Linh cất tờ giấy đi, cô đứng lên giả tiền nước, đẩy gói tiền về phía Tâm. Linh quay lưng bước đi rồi cô quay lại nói:

-         Cô nhớ đến đúng giờ đó nghen.

Linh bước nhanh ra cửa, bỏ mặc Tâm ngồi đó thẫn thờ nhìn theo.

          Tâm được đặt lên giường mổ, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, các bác sĩ yêu cầu Linh ra ngoài. Linh nói:

-         Tôi muốn ở đây chứng kiến toàn bộ sự việc.

Ông bác sĩ mổ chưa kịp nói thêm thì Linh đã nhét vô tui ông ta tờ năm trăm nghìn. Thế là tay bác sĩ sai y tá lấy cho linh cái áo, mũ và một cái khẩu trang. Lúc cô y tá chuẩn bị gây mê cho Tâm, Linh chặn tay cô ta lại và nói:

-         Cô nhớ là gây hôn mê vừa đủ, để không làm ảnh hưởng gì đến thai nhi đó.

Cô y tá nhìn Linh với ánh mắt khó hiểu, thế rồi ca phẫu thuật bắt đầu. Vừa mổ tay bác sĩ vừa hỏi:

-         Thế cô cần cái thai nhi này để làm gì?

Linh đáp:

-         Đó là chuyện của tôi, ông lo mà mổ cho cẩn thận đi.

Ông bác sĩ nghe xong cũng chả còn biết nói gì thêm, chỉ cặm cụi mổ. Linh đứng đó chứng kiến từ đầu đến cuối, đó là một thằng nhóc. Lúc ông bác sĩ bê ra, đưa cho cô y tá đặt tạm vào một cái chậu. Linh đứng đó loay hoay móc trong túi ra một cái túi ni lông đen to và nói:

-         Phiền cô cắt nhau thai rồi quăng cái thai nhi đó vô đây.

Lúc này thì cả bác sĩ và y tá quay qua nhìn Linh với ánh mắt sững sờ. Nhưng bị Linh thúc giục, thế là họ đành phải làm theo. Sau khi cho thai nhi vô túi ni lông đen, Linh vô tư cầm cái túi đó bước ra khỏi phòng mổ, bỏ mặc Tâm nằm đó cùng với bác sĩ và y tá. Ra khỏi viện, Linh kêu một chiếc taxi, cô bấm máy gọi cho bà Lương:

-         Bà có nhà không đó? tôi đã có hàng rồi đây.

Đầu dây bên kia:

-         Tốt quá, cô mang qua đi, tôi chuẩn bị các thứ hương liệu luôn.

Chiếc taxi phi thẳng đến nhà bà Lương, Linh ngồi trên xe hồi hộp và nghĩ rằng, sau buổi tối nay, tất cả mọi việc sẽ chấm hết.

          - Thật là đẹp quá!

Bà Lương thốt lên khi nhìn thấy cái bào thai được đặt ngay ngắn trong cái bát sứ. Linh đứng bên cạnh, đặt tay lên vai bà Lương mà nói:

          - Tôi đã nói với bà rồi mà, tôi sẽ kiếm được.

Bà Lương và Linh cứ đứng đó mà ngắm nhìn cái thai nhi đỏ ỏn trong bát. Thế rồi Linh quay ra nói với bà Lương:

          - Bà còn đợi gì nữa mà chưa bắt tay vào nấu đi?

Bà Lương quay qua nhìn Linh phá lên cười mà nói:

          - Cơm không ăn, gạo còn đó. Cô việc gì phải vội chứ.

Nói rồi bà Lương bê cái bát đó đặt cạnh cái nồi nước đang sôi ùng ục, bà ta quay qua nói với Linh:

          - Thôi cô vô phòng khách ngồi chơi, để tôi nấu cho.

Linh nhìn bà Lương đáp:

          - Cứ để tôi đứng đây coi cũng được.

Bà Lương nhìn Linh mỉm cười, rồi bà ta bắt đầu thoăn thoắt làm. Linh đứng đó nhìn bà Lương chạy loanh quanh khắp bếp làm mà tức cười lắm. Sau nửa tiếng, bà Lương bê một bát canh hầm thơm ngát đặt lên cái bàn khách. Linh ngồi xuống, cô ta hếch mũi lên ngửi cái mùi thơm ngao ngát rồi nhìn vào cáo thai nhi đang nằm vỏn vẹn trong bát canh đó. Bà Lương đưa cho Linh cái thìa và một đôi đũa, Linh chỉ cầm lấy cái thìa, cô ta gạt đôi đũa ra nhìn bà Lương và nói:

          - Tôi sẽ gặm bằng tay cho nó thoai mái.

Nói xong, Linh dùng thìa múc một ít nước dùng ra đưa lên miệng. Linh tỏ vẻ thư thái, cô đón nhận lấy dòng nước dùng nóng hổi, đậm đà hương vị bào thai cùng các hương liệu khác tuôn trào trong miệng. Thật là ngon quá, Linh nuốt từ từ rồi liếm môi như ra hiệu cho bà Lương biết rằng bà ta đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ của mình. Thế rồi Linh đặt cái thìa xuống, cô lấy tay nhấc cái đầu đứa bé ra, vì quá nóng nên cô đánh rơi cái thai nhi xuống bát nước mấy lần. Linh bẻ rời cái đầu bé nhỏ đó ra, cô nhai nguyên hộp xọ, do thai nhi mới có hơn năm tháng tuổi, nên xương còn mềm. Linh nhai rau ráu trong mồm, não và nước dịch ở trong tuôn ra, khiến cho linh dường như chìm đắm trong cái hương vị mà đối với cô là ngọt ngào và đậm đà vô cùng. Ăn xong cái đầu, Linh cầm cả cái thân lên, cô bắt đầu gặm từ những ngón tay be nhỏ ở bàn tay bên trái. Cứ như thế, Linh ăn đến vai thì lại đổi đầu qua cái tay bên kia, rồi thì hai cái chân, và cuối cùng là thân. Ăn xong, Linh cầm cái bát lên húp sạch nước dùng ở trong bát, cô đặt cái bát xuống bàn liếm môi nhìn bà lương mà nói:

-         Ngon quá, ước gì ngày nào cũng có trẻ con để ăn thịt nhỉ.

Bà Lương nghe câu đó mà phì cười, rồi bà ta nhìn Linh nói:

-         Cô cứ coi chừng, ăn nhiều quá là bị tẩu hỏa nhập ma đó.

Thế rồi Linh lấy trong cặp ra một cái khăn, cô lau mặt rồi hỏi bà Lương:

-         Thế bao giờ thì công dụng bắt đầu phát tác?

Bà Lương đáp:

-         Cô về nghỉ ngơi đi, chỉ sau một đêm là cô sẽ cảm nhận được.

Linh nhìn cái đồng hồ trên tay thì cũng đã gần tám giờ tối rồi, cô đứng lên ra về. Bà Lương tiễn Linh ra đến cửa, chợt Linh quay lại nói đùa với bà Lương:

-         Bà cứ cẩn thận đó nghen, mai mà không có công hiệu là tui sai người đến tìm bà hỏi tội đó.

Bà Lương nhìn Linh cười nói:

-         Cố cứ yên tâm, tôi ở đây cả đời, có đi đâu đâu mà cô phải sợ.

Thế rồi Linh ra về, trong lòng cô giờ đây phấn khởi lắm. Cô ta phấn khởi là vì cô ta tin rằng sắc đẹp của cô giờ đây có thể nói là số một rồi, 

4d: Sắc Đẹp Của Quỷ (phần cuối).

bởi Bên Kia Của Sự Sống (Ghi Chú) viết vào ngày 3 tháng 7 2012 lúc 12:34

Đúng như lời bà Lương đã nói, sau khi ăn được một cái bào thai từ năm đến bẩy tháng tuổi, Linh sẽ không còn bị oan hồn theo đuổi trọc ghẹo nữa. Thêm vào đó, cô quả thật đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân. Bây giờ đây, lão già đã thực sự bị Linh mê hoặc, hắn sẵn sàng làm mọi thứ cho Linh. Cô muốn mua cái gì, ăn gì, hay như làm gì thằng già đều nghe theo. Không chỉ dừng lại ở đó, mỗi lần Linh đi theo thằng già đến những chỗ sang trọng, hay như những tụ điểm ăn chơi chác táng, Linh nhân ra một điều rằng mỗi khi cô xuất hiện, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Linh đã trở thành một ngôi sao sáng, tất cả những thằng đàn ông, từ già đến trẻ, tất cả đều nhìn cô với một ánh mắt thèm khát, tựa như một bầy sói đói đang nhìn một chú nai con vậy.

Nếu dùng câu “thời thế sinh anh hùng” ở đây cũng không hẳn là đúng, nhưng nó cũng phần nào miêu tả rõ được nội tâm trong Linh. Tuy là làm bồ của lão già thì Linh muốn cái gì cũng được, tuy nhiên, cô cũng đã khá là mỏi mệt với những cái nhìn khinh bỉ, những lời bàn tán sau lưng khi mà người già lại đi cặp với một người trẻ. Linh thiết nghĩ, bây giờ cô đã có được một cái sắc đẹp “quỷ cho”, thì tội gì lại phải cứ bám lấy thằng già này cơ chứ? Còn chưa kể đến “ngoài biển thiếu gì cá”, cho nên, Linh đang âm mưu kiếm được một tên tình nhân trẻ hơn lão già này, nhưng đồng thời phải là người có quyền lực, có quyển lực để mà giúp Linh thoát khỏi thằng già hiện nay.

… Trong khoảng thời gian đó tại nhà bà Lương …

-         Cô Lương có nhà không ý nhỉ?

Bà Lương đứng lên tất tả chạy từ trong bếp ra, bà ta mở cái cửa sắt ra, chợt bà Lương hốt hoảng thốt lên:

-         Trời ơi! Thầy Mười … mời thầy vào đây.

Bà Lương mở rộng cánh cổng mời người đàn ông tầm năm mươi tuổi vào, cái người mà bà ta gọi là “thầy”. Bà Lương mời người thầy ngồi xuống cái bàn nước, rồi bà ta chạy vô bếp làm ấm trà nóng và mang ra mời ông thầy. Ông này làm ngụm trà, bà Lương ngồi xuống đối diện ông ta và bắt đầu hỏi:

-         Thầy có việc gì mà lại ra ngoài này thế ạ?

Ông kia đặt cốc nước trà xuống mà nói:

-         Có công việc ý mà, có thằng nhờ xăm nên tôi mới ra.

Bà Lương nghe thấy vậy bền mỉm cười và hỏi:

-         Coi bộ cái đất Hà Nội này lại sắp bị náo loạn rồi, thế thằng đó nó tính thành quỷ hả thầy?

Ông thầy nhìn bà Lương cười mà nói:

-         Không chỉ có mình nó, mà còn mấy thằng đàn em của nó nữa.

Bà Lương nghe xong câu đó mà hết sức ngỡ ngàng, còn đang định hỏi ông ta thêm mấy câu thì ông này đã cắt ngang:

-         Thế công việc của cô dạo này thế nào? Cái món há cảo bào thai của cô vẫn bán chạy chứ?

Bà Luương trả lời:

-         Cũng được thầy ạ. À, con có cái này cho thầy coi.

Nói rồi, bà Lương lại lấy cái hộp sắt ở trên kệ tủ ra, bà từ từ nhấc quyển sách và chìa nó ra về phía ông Mười. Ông Mười như người mất hồn, ông cầm vội lấy quyển sách lên coi, Họa Bì Kinh. Như không tin vào mắt mình, ông Mười hết nhìn quyển sách rồi lại nhìn bà Lương, ông ta hỏi giọng nghi hoặc:

-         Có đúng đây là “Họa Bì Kinh” mà tôi đang tìm kiếm hay không?

Bà Lương nhìn ông Mười mỉm cười, thế rồi ông Mười lật qua mấy trang, ông ta hỏi:

-         Làm sao mà cô có được nó?

Bà Lương trả lời rằng cái năm đó đội giải phóng quân của bà có nghỉ tại một ngôi chùa cổ. Bà ta đi thăm quan thì nhìn thấy ở một bức tường cũ có một cái khe, khi gỡ mấy viên gạch ra thì tìm được quyển kinh này. Ông Mười vừa nghe, vừa lật nhanh để đọc sơ qua. Bà Lương cũng không lấy gì làm lạ, vì tiếng hán cổ của ông Mười phải được gọi là loại giỏi, ông ta có thể đọc tiếng hán như đọc chữ quốc ngữ vậy. Ông Mười cừ ngồi đó miệt mài đọc, quên cả việc uống trà. Chợt đọc được đến nửa quyển, ông mười quăng quyển sách xuống đất cười sặc sụa. Bà Lương như không hiểu điều gì, vội cúi xuống nâng niu quyển kinh quý lên, nhìn ông Mười với ánh mắt giận dữ và hỏi:

-         Sao thầy lại làm thể? Thầy cười cái gì vậy?

Ông Mười nhìn thẳng vào mắt bà Lương mà nói:

-         Cô đang trêu tôi hay là cô ngu thực sự thế?

Bà lương nghe xong câu đó thì giận tím mặt lại, còn chưa kịp nói gì thì ông Mười giằng quyển kinh sách khỏi tay bà Lương và nói:

-         Đây là quyển kinh sách giả mà?

Nghe đến đây, bà Lương hết hồn, vội giật lại quyển kinh sách từ tay ông Mười, lật qua từng trang như để coi kĩ lại. Bà Lương quay ra nhìn ông Mười với vẻ mặt không tin và hỏi:

-         Làm sao lại có chuyện đó được? sao thầy lại nói đây là quyển kinh giả được chứ?

Ông Mười nhìn bà Lương nói:

-         Nếu cô đọc kĩ có thể thấy, tất cả các cách làm trong cuốn Họa Bì Kinh này đều dẫn tới một cái mục đích cuối cùng, đó là làm cho con người ta trở nên điên dại, và thành quỷ. Mục đích chính của kinh sách là gì? Là làm cho con người thừa hưởng được sức mạnh của Hắc Đế, chứ không phải biến người ta thành quỷ dữ. Chả lẽ những gì tôi đã dạy cô bây lâu nay, cô đều quên hết rồi sao?

Bà Lương lúc này mới như người mê man, bây giờ mới chợt tỉnh lại. Bà ta bây giờ mới hiểu được, thì ra ngay từ cái lúc áp dụng việc ăn thịt thai nhi từ năm đến bẩy tháng tuổi là bà Lương đã thấy khó hiểu rồi? Lý do là vì sao ư? Theo như trong giới tà ma yêu đạo, thai nhi từ năm tháng tuổi trở lên rất tốt cho việc luyện thiên linh cái, ma só, chứ còn cái việc ăn thịt thai nhi thì quả thật là hết sức lạ lẫm. Nhưng rồi bà Lương vẫn cứ làm theo vì bà tin rằng Họa Bì Kinh đã nói là chỉ có đúng mà thôi. Điều mà bà Lương không thể ngờ được rằng, việc tìm thấy Họa Bì Kinh và cái sự ham muốn thừa hưởng được sức mạnh của nó đã làm cho bà Lương bị mù đường lạc lối mà tin nhầm vào cái quyển kinh giả này. Bà Lương đánh rơi quyển kinh, ngồi đó đờ mặt ra mà nghĩ ngợi về cái sự sai lầm tai hại của mình. Ông Mười nhìn bà ta và hỏi:

-         Thế cô đã áp dụng tà thuật của sách này cho bất kì một ai chưa?

Bà Lương nhìn ông Mươi và nói:

-         Mới có một khách ăn một cái thai nhi tầm năm tháng tuổi mấy hôm trước…

Ông Mười phá lên cười:

-         Coi như là kẻ đó gặp hạn rồi, thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. cô đóng cửa đi theo tôi mấy ngày, có khách hàng đòi xăm hàng loạt, một mình tôi xăm không xuể, cô giúp tôi.

Nói đến đây, ông Mười đứng lên. Bà Lương nghe vậy cùng vào nhà chuẩn bị ít đồ rồi khóa cửa để đi theo thầy mình giúp ông ta việc xăm trổ.   

… Quay trở lại với Linh, không lâu sau…

          Sao mà khó chịu thế này, Linh nằm trên giường vật vã. Đã mấy ngày hôm nay rồi, cô ăn không có còn ngon miệng như ngày xưa nữa. Linh bây giờ cứ có cái cảm giác nôn nao, bồn chồn rất khó chịu, y như việc cô bị nghiện hút vậy. Linh cứ quằn quại mãi không ngủ vô được. Cuối cùng cô phải ngồi dậy, lấy ra hai viên thuốc ngủ để mong có thể qua được đêm nay. Sáng ngày hôm sau, cô phải dậy sớm để đi mua đầm cùng với lão già cho cái buổi tiệc dạ hội tối nay. Đi chọn quần áo với lão già được một lúc, thử ra thử vào mười mấy cái, chợt Linh có cảm giác mệt mỏi vô cùng. Cô xin phép lão tình nhân già chạy sang quán cà phê đối diện đó để nghỉ ngơi một chút. Ngồi xuống quán cà phê, Linh gần như là kiệt quệ hết sức lực. Cả người cô run lẩy bẩy. Chợt Linh có cảm giác nóng ran khắp người, rồi thì chợt cô ngứa kinh khủng. Linh bắt đầu gãi, cô gãi khắp người. Đang gãi, chợt Linh cảm thấy đau nhói, cô đưa tay lên nhìn. Trời ơi, mười đầu móng tay cô bây giờ bỗng chở nên sắc bén vô cùng, trên đầu mười ngón tay là vô vàn mảnh gia trắng và một ít máu đó. Linh giờ đây mồ hôi vã ra tắm, cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ hãi khi mà nhìn lên mười đầu ngón tay của mình. Còn chưa biết phải làm sao, chợt một cô nhóc đi đến trước mặt linh, cô nhóc này mặc một cái đầm hồng thật đáng yêu, cô nhóc đó hỏi Linh:

-         Cô ơi, cô có làm sao không ạ?

Linh nhìn thấy cô bé này thì như người mất hồn, cô ta đưa hai tay ra bám lấy vai cô bé mỉm cười. Cô bế thấy Linh cười, nhỏ cũng cười theo. Chợt mặt Linh biến sắc, hai mắt cô ta long lên song sọc. Mặt của cô bé kia cũng biến sắc, chợt cô ta hét lớn lên trong đau đớn. Linh vôi buông tay khiến cô bé ngã xuống đất, lúc này đây bố mẹ của cô bé chạy tới, đỡ cô bé dậy, mẹ cô bé nhìn về phía Linh mà quát:

-         Cô làm cái gì con tôi thế.

Linh dường như không còn để ý đến việc gì khác, cô đưa mười đầu ngón tay lên nhìn lại, thì ra từ lúc nãy, Linh đã cấu cô bé đó đến chảy máu, giờ đây mười đầu ngón tay cô đã thấm đầy máu của cô bé đó. Như một phản xạ, Linh đứng bật dậy, chạy vội ra khỏi quán cà phê, bổ mặc cô bé đang khóc ầm lên, và bố mẹ cô bé đang chửi vọng theo. Rẽ vào một cái ngõ nhỏ vắng người, Linh đứng dựa vào tường như để cho tim mình đập chậm lại. Cái cơn ngứa lại nổi lên khắp người, chợt Linh lại đưa mười đầu ngón tay lên trước mặt mình. Như mà xui quỷ khiến, cô liếm sạch máu của cô bé kia trên mười đầu ngón tay. Vừa liếm xong, cũng là lúc mà cái cơn ngứa đó tan biến hẳn. Giờ đây Linh đã nhận ra một điều, chỉ cần uống được máu người là cô sẽ hết ngứa, nhưng cái cảm giác nôn nao mệt mỏi vẫn không hết, và cô quyết tâm tìm cho được bà Lương mà hỏi cho ra lẽ.

          Đứng trước cửa nhà bà Lương, Linh đập cửa ầm ầm và gọi to:

-         Bà Lương! Bà Lương Đâu rồi?

Không một ai trả lời cả, Linh cứ đứng đó mà đập cửa hơn năm phút. Một ông già ở cách nhà bà Lương mấy căn thò mặt ra mà nói:

-         Bà Lương bà ý đi rồi, còn có ở nhà nữa đâu mà cô gọi.

Linh nghe xong câu đó thì vô cùng sửng sốt, vội quay ra hỏi:

-         Vậy ông cho cháu hỏi, bà ý đi đâu rồi ạ?

Ông già nói:

-         Làm sao mà tôi biết được, chỉ thấy bà ta đi với một người đàn ông lớn tuổi từ mấy hôm trước rồi.

Nói đến đây, chưa đợi Linh hỏi thêm, ông già đã kéo cái cửa sắt đóng cái rầm. Linh đứng đó với vẻ mặt thất thểu, cô bây giờ chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, đó là bà Lương đã lừa cô và bỏ bùa cô.

          Tuy nói là bây giờ Linh đã không còn gặp bà Lương được nữa nhưng có lẽ cô ta cũng đã tự tìm ra được một cách để thỏa mãn cái con quỷ trong mình. Thay vì phải giả mười triệu cho một bát há cảo của bà Lương. Linh chỉ phải bỏ có mấy triệu cho mấy cô y tá làm trong khoa sản, để họ gom nhặt tất cả những cái thai nhi bị bỏ đi mang về cho Linh. Cái ngày đầu tiên, Linh mở bọc chứa những thai nhi còn đỏ ỏn và lẫn với nhớt. Cô lấy tay cầm một cái thai nhi lên, Linh nhìn vô đó không chớp mắt, rồi cô nhanh tay bỏ cái thi đó vào mồm. Ôi, cái vị tanh tưởi mới ngon làm sao, thịt thì giai giai, cộng với nước nhờn còn nguyên. Giờ thì Linh đã ngộ ra một điều, thai nhi nếu ăn tươi ngay thì còn ngon hơn cả lúc đã nấu rồi, quả thực là ngon hơn cái món súp của bà Lương rất là nhiều.

… mấy năm sau…

          Một chiếc xe biển đỏ phi nhanh trong màn đêm mưa rơi rả rich. Trên xe là một chàng thanh niên trẻ, bên cạnh anh ta là một cô gái tuyệt sắc. Cô gái này cứ ngồi như vậy lặng lẽ nhìn ra cửa kính nơi những hạt mưa đang bay. Chàng trai đặt tay mình lên đùi cô gái và nói:

-         Em đã nghĩ kĩ chưa? Anh thực sự muốn đứa con này.

Cô gái nâng tay chàng trai lên, hôn vào đôi bàn tay rắn chắc đó và nói:

-         Anh à, chúng mình còn trẻ, mới có ngoài hai mươi, có con sớm mà làm gì? Em muốn dành thời gian chăm sóc anh cho tốt đã, đợi khi chúng mình sẵn sàng hơn thì lúc nào có con chả được.

Chàng trai nghe câu đó thì mủi lòng lắm, bền đưa tay lên xoa cái má mịn màng của cô gái. Còn cô gái lại quay đầu nhìn ra cửa kính, cô thẻ lưỡi liếm môi liên tục khi nghĩ về cái thai nhi sắp bị mang đi phá. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: