Chương 25: Mùa xuân của Sở Hàn?
Editor: Gấu Gầy
Sở Hàn không tầm thường, rất không tầm thường.
Tứ Ma của kinh đô tuy là kẻ điên, nhưng kẻ điên dù sao cũng là người, còn Sở Hàn... thì không chắc.
Như lần này, kế hoạch ban đầu của Tô Mạch là để Sở Hàn và Liante chia nhau đến thăm hỏi phù thủy và giáo hoàng, sau đó tìm cách hợp tác, ít nhất cũng phải lấy được quả quý của phù thủy và nước thánh của giáo hoàng.
Nhưng kết quả thì sao, Sở đại gia vừa đến khu rừng Relic đã làm thịt hai người canh gác, đây có phải thái độ của kẻ thăm hỏi không?
Lý do hắn giết người cũng rất kỳ quái, chỉ một chữ "hôi".
Không phải vì bị chặn, mà là thấy hai nữ hộ vệ vừa xấu vừa hôi nên mới chặt đầu bọn họ.
Đừng hỏi lý do, Sở đại gia luôn luôn tùy hứng!
Trên mặt đất có thêm hai xác dơi, Sở Hàn khinh bỉ không thèm nhìn thêm một cái, cầm thanh gươm Chính Nghĩa nghênh ngang tiến vào khu rừng Relic...
Đêm nay là đêm Satan trả thù, Bất Dạ thành chắc chắn không bình thường. Quỷ dị nhất chính là, đã qua 12 tiếng kể từ lúc 0 giờ, mặt trăng tím vẫn đang chiếu sáng, hừng đông dường như còn rất xa vời.
Khu rừng Relic cũng không bình thường, là địa điểm linh thiêng của phù thủy Bất Dạ thành, những người sói mất lý trí bẩm sinh đã sợ nơi này, không dám bước vào, huống chi là tiếp cận.
Người sói không dám nhưng có người dám, bọn họ không chỉ vào khu rừng Relic được bảo vệ nghiêm ngặt, thậm chí còn dễ dàng 'cứu' được 'Tế phẩm'.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao phù thủy không tức giận?
Ả ta tự mình điều khiển nhân thú để truy bắt kẻ trộm, cuối cùng năm tên trộm hai người chết, ba người bị bắt. Trong ba người đó, có hai người chính là vệ sĩ đã giao bé gái cho Tô Mạch và mọi người, bây giờ đều bị trói giữa tế đàn, chờ đợi phù thủy tự tay rút hồn.
Kết quả là lễ rút hồn còn chưa bắt đầu, qua quả cầu thủy tinh, phù thủy đã phát hiện kẻ xâm nhập mới - Sở Hàn.
Sự xuất hiện của Sở Hàn khiến cho phù thủy Anna đặc biệt chú ý. Dù chỉ qua quả cầu thủy tinh, mụ cũng cảm nhận được mối đe dọa mạnh mẽ từ Sở Hàn. Đặc biệt là thanh gươm báu vật mà Sở Hàn đang dùng như dao chặt củi, không ngừng 'mở lối băng rừng'!
Nhìn Sở Hàn cầm gươm báu không ngừng tiến sâu vào rừng, Anna không chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà còn thấy tiếc nuối và đau lòng. Đó chính là thanh gươm Chính Nghĩa!
Báu vật tuyệt thế mà kể cả Cain và Satan cũng phải thèm muốn kiêng dè, lại bị thằng ngốc kia dùng như dao chặt củi - Sở Hàn, lương tâm của ngươi không đau sao?
Lương tâm Sở Hàn dĩ nhiên là không đau... nếu như hắn có.
Không nói đến "Thanh gươm Chính Nghĩa" đang trong trạng thái bị phong ấn không thể mang ra khỏi kịch bản, chỉ riêng cái tên của nó đã khiến Sở đại gia ghét cay ghét đắng - Chính Nghĩa? Dám nói chuyện chính nghĩa với Đại gia tà ác nhất?
Sao phải quan tâm nó là thần khí gì, chỉ cần Đại gia không hài lòng, đều là dao chẻ củi!
"Khà khà!"
Nhìn thấy quái vật thân sói mặt người bất ngờ lao ra phía trước, Sở Hàn nhếch môi cười: "Xấu quá, cho nên... Đi chết đi cho bổn đại gia!"
Quái vật thân sói mặt người không phải là người sói, mà là loài quái vật hợp nhất giữa con người và sói hoang, thông thường được gọi là nhân thú.
Nhân thú chính là quân bài chủ lực dưới tay phù thủy Anna, chúng giữ lại một phần tư duy của con người, nhưng mất đi cảm xúc mà con người nên có. Chúng chỉ tuân theo và phục tùng phù thủy vô điều kiện.
Các loại nhân thú đa dạng phong phú, có đủ loại sói, hổ, báo..., sức mạnh cũng không giống nhau. Quái vật thân sói mặt người trong đám nhân thú không phải là mạnh nhất, nhưng thắng ở tốc độ cực kỳ nhanh, sử dụng làm tiên phong là hợp lý nhất.
Quái vật thân sói mặt người ánh mắt lạnh băng khóa chặt Sở Hàn, miệng phát ra tiếng hú chói tai, nhanh chóng lao tới!
Con quái vật này được phù thủy sai đến làm tiên phong, hiển nhiên có điểm đặc biệt của nó. Khác với người sói không có trí tuệ, trí tuệ của nó rất cao, thậm chí không kém người thường.
Lúc này, lao xuống giữa chừng, quái vật thân sói mặt người bất ngờ nghiêng người nhảy cao, sau đó đạp vào thân cây, trực tiếp ẩn mình trong cành lá um tùm.
Đánh lén?
Có một con quái vật sẵn sàng lao xuống lấy mạng mình đang trốn trên đỉnh đầu, chỉ áp lực tâm lý cũng đủ khiến người bình thường hoảng loạn.
Nhưng Sở Hàn là ai chứ?
Từ trước đến nay chỉ có người ta sợ hãi hắn, hắn làm sao có thể bị một 'con bọ chét nhỏ' hù doạ được?
Sở Hàn thậm chí khinh thường không thèm ngẩng đầu nhìn một cái, vung lên thanh thanh gươm Chính Nghĩa, chém về phía thân cây to lớn!
Một tiếng ầm vang, cây lớn liền đổ gãy.
Cùng lúc đó, một bóng đen từ trong cành lá rậm rạp lao ra, dùng tốc độ nhanh chớp nhoáng lao về phía Sở Hàn!
Gần lắm rồi, chỉ còn lại một mét cuối cùng!
Sở Hàn vẫn chưa quay đầu lại;
Trên khuôn mặt quái vật thân sói mặt người lộ ra nụ cười tàn nhẫn - nó đã không thể chờ đợi thêm được nữa để cảm thụ khoái cảm móng vuốt sắc bén xé rách thịt thà!
Nhưng mà...
Thậm chí cũng không thấy rõ Sở Hàn quay người lúc nào, cổ họng đã bị một bàn tay mạnh mẽ khóa chặt!
Tất cả quái vật nửa người nửa thú đều là những sinh vật máu lạnh, chúng không biết sợ hãi, càng không sợ chết.
Chỉ là... đôi mắt kia sao lại như thế?
Tà ác, tham lam, vẩn đục.
Quái vật thân sói mặt người không biết sợ hãi, nhưng vẫn giữ lại tư duy của con người. Trong đôi mắt đỏ rực kia, nó liên tục rơi xuống, rơi xuống nữa... cuối cùng rơi vào địa ngục vô gián.
Thanh gươm Chính Nghĩa từng chút một đâm vào lồng ngực của nó, vết thương tiếp xúc với lưỡi kiếm liên tục phát ra tiếng 'sì sì'.
Quái vật nửa người nửa thú có sức sống mãnh liệt, không nói đến việc bị kiếm đâm vào lồng ngực, một số kẻ mạnh mẽ ngay cả khi đầu bị chặt đi vẫn chiến tiếp bình thường - điều kiện tiên quyết là, chỉ bị thương về thể xác.
Sự kinh hoàng của thanh gươm Chính Nghĩa cuối cùng cũng được thể hiện ra.
Vết thương của quái vật thân sói mặt người liên tục bốc lên khói đen, quái vật được cho là không có cảm xúc, lại điên cuồng kêu gào giãy dụa!
Đi kèm với đó, là sự hoảng sợ hiển nhiên - linh hồn của nó đang bị thiêu đốt!
Đúng vậy, thứ thanh gươm Chính Nghĩa chém không chỉ là thể xác, mà còn là linh hồn.
Quái vật thân người đầu sói đang giãy dụa điên cuồng, kêu gào không thanh, đó là chấn động từ tận đáy linh hồn. Thế nhưng, số phận lại bị một bàn tay trắng noãn bóp chặt cổ họng, mọi nỗ lực vùng vẫy đều trở nên vô ích.
Bộ dạng dữ tợn vặn vẹo của quái vật khắc sâu vào đôi mắt đỏ máu của Sở Hàn. Sở Hàn không những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng phấn khích. Trên khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười điên cuồng, càng lúc càng rộng, càng lúc càng biến thái...
"Cái đồ xấu xí, dáng vẻ sắp chết của ngươi thật đẹp!"
Sở Hàn rất hài lòng, không phải với quái vật thân người đầu sói, mà là mụ Phù thủy đứng sau nó.
Nhân thú chỉ phục tùng mệnh lệnh của phù thủy, sự xuất hiện của quái vật thân người đầu sói đã chứng minh một điều: Mụ phù thủy không chỉ phát hiện ra hắn, mà còn chuẩn bị đích thân đối phó với hắn.
Mà điều này, chính là điều Sở Hàn mong đợi!
Sở Hàn đoán không sai, vào lúc này, mụ Phù thủy đang ngồi trước quả cầu pha lê, chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra.
Khi quái vật hình người đầu sói ngã xuống, mụ phù thủy Anna cũng cảm thấy một chút sợ hãi - sợ hãi trước thanh gươm Chính Nghĩa.
Phù thủy có thể không chết, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở thể xác chứ không phải linh hồn. Sự đau đớn và chấn động từ linh hồn của quái vật hình người đầu sói trước khi chết, thông qua cảm ứng, tất cả đều phản hồi lên người mụ.
Đối mặt với thanh gươm Chính Nghĩa có thể thiêu đốt linh hồn, làm sao mụ không sợ chứ?
Tuy nhiên, ngoài sợ hãi, Anna còn cảm thấy hứng thú!
Sau nhiều năm tìm kiếm, thanh gươm Chính Nghĩa cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ cần có được nó trong tay, không còn ai có thể đe dọa mụ nữa!
Nhưng đó không phải là điều khiến Anna phấn khích nhất, điều khiến mụ phấn khích hơn là...
"Chàng trai thật anh tuấn, đôi mắt thật đẹp!"
Qua quả cầu thủy tinh, Anna nhìn thấy mọi hành động biểu cảm của Sở Hàn một cách rõ ràng, bao gồm cả đôi mắt đỏ ngầu khiến mụ say mê chìm đắm.
Trong đôi mắt đó viết đầy sự giết chóc và điên cuồng. Thế nhưng, đằng sau sự giết chóc và điên cuồng ấy, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo tột cùng và vẻ lười biếng nhàn nhạt.
Thêm vào đó là khuôn mặt điển trai, dáng người gợi cảm... Sở đại gia, người được mệnh danh là 'Hung khí nhân gian', trong nháy mắt đã chinh phục được trái tim bất động hàng trăm năm của mụ phù thủy quyền lực!
Dán mắt vào quả cầu thủy tinh, Anna rùng mình vì quá kích động, "Chàng trai hung mãnh, em nhất định... nhất định phải có được chàng!"
Nghĩ là làm, mụ phù thủy lòng xuân phơi phới vội vàng triệu tập thêm nhiều quái vật nửa người nửa thú, đưa ra một mệnh lệnh cực kỳ khó nuốt - bắt sống Sở Hàn mà không được làm tổn thương hắn dù chỉ một chút.
Sở Hàn làm sao biết được rằng sự biến thái của mình không những không khiến người ta sợ hãi, mà còn chinh phục được trái tim già nua của một mụ yêu quái ngàn năm?
Khi thấy ngày càng nhiều quái vật nhân thú xuất hiện, Sở Hàn cười rất hài lòng - kế hoạch diễn ra suôn sẻ ngoài dự kiến.
Kế hoạch của Tô Mạch rất rõ ràng, để Sở Hàn tiếp cận Phù thủy và tìm mọi cách để hợp tác.
Thế nhưng, những cuộc đàm phán lòng vòng căn bản không phù hợp với thiết lập thô bạo của Sở Hàn. Vì vậy, hắn chọn một cách đơn giản hơn và phù hợp hơn với tính cách của mình - trực tiếp xông đến cửa, đánh cho đối phương sợ hãi!
Không thể không nói, Sở đại gia thật sự có một mạch não suy nghĩ không giống ai, nhưng phương pháp này quả thực đơn giản mà hiệu quả.
Chỉ là... hình như có hơi lệch lạc?
Khi đám nhân thú bao vây Sở Hàn nhưng không tấn công, Sở đại gia bỗng dưng cảm thấy mơ hồ.
Kết quả của sự mơ hồ chính là - giết sạch!
Nhưng mà...
Hai giờ sau, dưới sự dẫn đường kết hợp với chạy trốn của đám quái vật, trước mặt Sở Hàn xuất hiện một toà nhà nhỏ xinh tao nhã và khác biệt.
Xung quanh sân nhà bao bọc bởi làn sương màu hồng nhạt, trong sương chứa đựng mùi vị ngọt ngào.
Híp mắt lại, hắn nhìn thấy một người phụ nữ gợi cảm mặc trang phục hở hang, bước đi còn lẳng lơ hơn cả Liante, từ từ tiến về phía mình.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến, sự hung bạo trong đôi mắt đỏ ngầu của Sở Hàn bỗng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và si mê...
Ngay khi Sở Hàn sa vào mê hồn trận do mụ phù thủy Anna bày ra, vũ công Liante cũng đã bước vào Thánh điện Valo.
Khác với Sở Hàn thô bạo, Liante không những không xung đột với giáo hoàng mà còn được giáo hoàng đón tiếp như một vị khách quý.
"Liante tiên sinh, những lời cậu nói có phải là thật không?"
Nhìn người đàn ông cao gần hai mét mặc đồ nữ hở hang, râu ria xồm xoàm trước mặt, giáo hoàng Charles tỏ ra khó chịu.
Giáo hoàng khó chịu, Liante làm sao vui vẻ cho được?
Tô Mạch nói không sai, tất cả giáo hoàng đều là những ông già xấu xí.
Satan ơi Satan, gu thẩm mỹ của ngài sao mà tệ thế?
Trong lòng ai oán, nhưng trên mặt Liante lại hiện lên một nụ cười lịch thiệp - tất nhiên, kết hợp với phong cách của mình, là quý ông hay biến thái còn phải bàn lại.
"Giáo hoàng thân mến, làm sao tôi dám lừa dối ngài chứ?" Liante vẻ mặt chân thành, "Tôi không chỉ biết tung tích của con trai Lamech, mà còn biết con gái của ông ấy đang ở đâu, cùng với... Ngọn giáo Thiện Lành!"
Nghe đến bốn chữ 'Ngọn giáo Thiện Lành', ánh mắt đục ngầu của Charles bỗng chốc sáng ngời: "Cậu đã thấy Ngọn giáo Thiện Lành sao? Nó... nó ở đâu?"
"Giáo hoàng, ngài đừng nóng vội!" Liante cười như không cười nói, "So với Ngọn giáo Thiện Lành, 'lễ vật' của Satan hẳn là quan trọng hơn chứ?"
"Ừm... đúng vậy, cậu nói đúng."
Trên khuôn mặt già nua của Charles lộ ra một tia xấu hổ: "Chỉ là, lễ vật đã bị bọn lính đánh thuê bẩn thỉu cướp đi, và thời điểm tốt nhất cho nghi lễ cũng đã trôi qua. Đứa bé trai tất nhiên phải tìm lại, nhưng bây giờ không vội."
Liante nhướng mày, Tô Mạch quả nhiên đoán không sai!
Sau khi cùng Tô Mạch rời khỏi quán bar, gã luôn có một nghi vấn: Lamech rõ ràng là hậu duệ của Cain, tại sao lại được chọn làm tế phẩm?
Giáo hoàng có lẽ không sao, nhưng phù thủy lại là người phát ngôn được Cain chọn, làm sao mụ ta dám động vào hậu duệ của Cain?
Liên tưởng đến việc cặp song sinh được cứu thoát ngay trước khi lễ tế diễn ra, Tô Mạch nảy sinh một giả thuyết táo bạo: có thể lễ vật không phải do giáo hoàng và phù thủy chọn, và cả hai người họ đều không muốn hiến tế!
Chỉ là vài kiếm sĩ mà thôi, dù thực lực có mạnh đến đâu, muốn cứu cặp song sinh ra khỏi Thánh điện Valo và Khu rừng Relic được bảo vệ nghiêm ngặt, e rằng cũng không thể nào dễ dàng như vậy?
Điều này đã rất đáng ngờ, cộng thêm thái độ mập mờ của giáo hoàng, Liante có thể khẳng định chắc chắn rằng, ông ta thực sự không muốn hiến tế.
Về việc ai là người chọn tế phẩm, ở Bất Dạ thành, người có địa vị cao nhất không ai khác ngoài giáo hoàng và phù thủy, ai có thể vượt qua họ?
Câu trả lời gần như đã rõ ràng – cặp song sinh đó rất có khả năng là do Satan và Cain tự mình lựa chọn!
Vấn đề đặt ra, tại sao không chọn người khác mà lại cố tình chọn họ?
Tô Mạch suy nghĩ đi suy nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ ra một câu trả lời: Adam và Eva.
Lamech quả thật là hậu duệ của Cain, nhưng cha mẹ ruột của Cain không phải ai khác, chính là Adam và Eva, những người do Chúa tạo ra!
Adam và Eva là cặp người đầu tiên được Chúa tạo ra, họ nhận được phước lành của Ngài, và phước lành này lan tỏa đến đời con cháu họ.
Trong Kinh Thánh có rất nhiều câu chuyện về Adam, Eva và hậu duệ của họ, cả tốt lẫn xấu. Ngay cả những điều xấu, hầu hết đều được Chúa tha thứ. Ví dụ như Cain, người đã giết chết em trai mình, không những được Chúa tha thứ, mà còn được Ngài đánh dấu "Không bao giờ bị giết".
Lamech là hậu duệ của Cain, và là người cực kỳ xấu xa, nhưng vẫn sống đến hơn 180 tuổi. Con trai của ông, Noah, lại được Chúa Trời chọn làm cứu tinh của thế kỷ mới, không chỉ xây dựng được Tàu Noah, mà còn thiết lập một kỷ nguyên mới sau đại họa.
Nghĩ thông suốt điều này, việc Cain và Satan chọn cặp song sinh có thể giải thích được.
Phúc âm của Chúa Trời
Cặp song sinh mang trên mình phúc âm của Chúa Trời.
Có được phúc âm của Chúa Trời, cặp song sinh có thể tránh khỏi thanh gươm Chính Nghĩa và ngọn giáo Thiện Lành, Satan và Cain mới có thể thực hiện mục đích thực sự của bọn họ – xuống trần gian!
Chân thân có thể gặp khó khăn, nhưng có thể để phân thân nhập vào cơ thể của cặp song sinh, từ đó mà hiện thân xuống Bất Dạ thành. Còn về phần hậu duệ gì đó, ngay cả cả anh em ruột của mình Cain cũng giết, làm sao lại quan tâm đến hậu duệ không biết đã qua bao nhiêu đời?
Vì sao Satan và Cain muốn tranh giành quyền khống chế Bất Dạ thành thì không biết, nhưng hai bề tôi mà bọn họ chọn, rõ ràng đã sớm có ý đồ khác.
Xác nhận điều này, Liante càng thêm tự tin với cuộc đàm phán tiếp theo.
"Ngài Giáo Hoàng, bạn của tôi tuy đã bắt được cậu bé, nhưng thật không may, cậu bé đã bị người sói tấn công và bị thương nặng. Mặc dù bạn của tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị, nhưng có thể hồi phục hay không, cũng chỉ có thể tùy vào số mệnh."
"Ôi, đây thực sự là tin tức đáng buồn!"
Giáo Hoàng vội vàng nói: "Mỗi người có một số phận, giàu sang do trời định. Nếu số phận của cậu bé đã định phải trải qua kiếp nạn này, bạn của cậu cố gắng cứu chữa là tốt rồi, dù thất bại cũng không ai trách cứ!"
Trong lòng cười khẩy, Liante cố ý nói: "Cảm ơn Giáo Hoàng đã khoan hồng rộng lượng. Tất nhiên, mạng sống của cậu bé có thể giữ được hay không, tôi và ngài đều không quyết định được... Kết quả cuối cùng, chỉ nằm trong tay bạn tôi."
"Đúng vậy!" Giáo Hoàng vội đồng tình, "Bạn của cậu thực sự là một dũng sĩ nhân từ! Cậu ấy tên là gì? Ta muốn tự mình cầu nguyện cho cậu ấy!"
"Không cần phải cầu nguyện đâu, bạn của tôi là một bác sĩ xấu tính... hơn nữa, cậu ấy rất quan tâm đến nước thánh của ngài Giáo Hoàng đấy!"
"Haha, dễ mà dễ mà..."
Rõ ràng, chỉ cần cậu bé chết đi, Charles không quan tâm đến một chai nước thánh.
Chỉ nhận được một chai nước thánh, liệu Liante có kém cỏi quá không?
Con ngươi đảo qua đảo lại, Liante nắm bắt cơ hội, ngay lập tức đưa ra một mức giá cực kỳ hấp dẫn: "Ngài Giáo hoàng, thực ra, tôi không chỉ biết tin tức về Ngọn Giáo Thiện Lành, mà còn biết nó cụ thể đang được giấu ở đâu!"
"Cái gì?!"
Giáo hoàng Charles kích động đứng thẳng lên, "Nó ở đâu? Mau nói cho ta biết!"
Liante cười một cách thần bí, "Nó đang ở... trong tay tôi!"
Sắc mặt Charles thay đổi liên tục, Liante biết ông ta đang cân nhắc đến khả năng giết người cướp của.
Nhưng mà, gã vũ công không hề lo lắng.
Quả nhiên, Charles không hề ra tay, ngược lại, ông ta lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: "Nói đi, cậu muốn nhận được cái gì?"
"Tôi không muốn cái gì cả."
Liante lộ ra thần sắc si mê: "Tôi vô cùng ngưỡng mộ ngài Satan, chỉ mong Giáo hoàng cho phép tôi gặp mặt ngài Satan. Chỉ cần gặp được ngài Satan, Ngọn Giáo Thiện Lành tôi sẽ dâng hai tay!"
【Nhắc nhở người chơi Liante, yêu cầu của ngài đối với Giáo hoàng sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định của thời không này, xin hãy dừng lại ngay lập tức!】
Liante dường như không nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống, vẫn tiếp tục mỉm cười nhìn Charles...
Đồng thời, Tô Mạch cũng nhận được cảnh cáo từ hệ thống.
【Cảnh cáo người chơi Tô Mạch, hành động của ngài đã vượt ra ngoài phạm vi nhiệm vụ và gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời không này! Xin hãy dừng lại ngay lập tức, nếu không bạn sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc!】
【Cảnh cáo người chơi Tô Mạch, hành động của ngài đã vượt ra ngoài phạm vi nhiệm vụ và gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời không này! Xin hãy dừng lại ngay lập tức, nếu không ngài sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc!】
...
Khác với lời nhắc nhở mà Liante nhận được, Tô Mạch trực tiếp nhận được cảnh cáo từ hệ thống, hơn nữa còn lặp lại ba lần!
Mặc dù đã nhận được cảnh cáo, nhưng Tô Mạch không những không hoảng hốt, ngược lại còn lộ ra một tia điên cuồng tự đắc.
"Tô Mạch đại nhân, tôi tôi tôi... ôi trời ơi! Tôi bị hệ thống cảnh cáo rồi! Đại nhân, cuối cùng ngài muốn làm gì vậy? Mau dừng tay lại đi, xin ngài đấy!"
Ngay khi nhận được cảnh cáo từ hệ thống, Đan Kiến lập tức ngã gục xuống đất.
Còn Tập Vân San đang thoi thóp thì hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
"Điên rồi, các người điên hết rồi..."
Đúng vậy, Tô Mạch là người điên, Liante là người điên, Sở Hàn càng là kẻ điên trong số những người điên.
Ánh mắt lạnh như băng liếc sang Đan Kiến và Tập Vân San, Tô Mạch gằn từng chữ nói "Giúp tôi hoàn thành việc cuối cùng, tôi sẽ cho phép các người rời khỏi kịch bản sớm hơn."
"Cái gì, nhiệm vụ gì?"
Nhìn thấy ánh sáng trắng liên tục xuất hiện trên bầu trời, Tô Mạch dám chắc, đám quý tộc hoảng loạn cuối cùng đã không chịu nổi mà cầu cứu.
Khoé môi ngậm nụ cười lạnh, Tô Mạch gằn từng chữ nói: "Lan truyền tin tức về 'Tàu của Noah', sau đó dẫn theo một vài tên quý tộc đến quán bar Phong Cách. Ngoài ra..."
Tô Mạch lấy chiếc vòng tay màu đen trên tay mình xuống, đặt vào tay Đan Kiến: "Đem nó giấu trong quán bar!"
Đôi tay nhận lấy vòng tay không ngừng run rẩy - cũng là người đến từ viện, Đan Kiến làm sao không biết nó là cái gì?
"Ngài, ngài thậm chí có thể tháo nó ra!"
Tô Mạch không trả lời, ngược lại mang 'giày chạy của Đàm Nhạc' vào, chạy về phía sâu của thành Nam...
Nhìn bóng lưng Tô Mạch biến mất, mặt mày Tập Vân San lộ rõ nỗi sợ hãi.
Hận ư?
Dĩ nhiên là hận, cô ta hận không thể ăn thịt người uống máu người kia.
Nhưng báo thù?
Thành thật mà nói, Tập Vân San không dám, cô ta thậm chí còn không dám nảy sinh ý định trả thù.
Tâm tình phức tạp, cô ta thở dài một hơi, sau đó phát hiện Đan Kiến đang dùng hai tay cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ngay cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
"Đan đại ca, đó là cái gì?"
"Đừng, đừng hỏi, cô không cần biết..."
Cẩn thận cất giữ vòng tay vào không gian, Đan Kiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ai oán nói: "Tôi biết lắm mà, gặp phải bốn người họ chắc chắn không có chuyện gì tốt!"
Lần trước bị lão Kha hành cho lên bờ xuống ruộng, lần này lại leo lên thuyền của Tô Mạch và Liante. Đan Kiến cảm giác muốn mặc kệ tất cả, thậm chí còn nghĩ nếu lần sau không gặp được Mặt Quỷ, cuộc đời hắn sẽ không trọn vẹn...
Khoan nói đến việc Đan Kiến và Tập Vân San làm thế nào để lan truyền tin tức 'Tàu của Noah', Tô Mạch mang 'giày chạy Đàm Nhạc' lúc này đang cấp tốc chạy băng băng vào khu vực thành Nam.
Y đang tìm một người, một người tưởng như không quan trọng nhưng lại không thể bỏ qua - Lamech.
Cùng lúc đó, trong khu rừng Relic, một cảnh tượng 'máu nóng sôi trào' đang diễn ra.
"Dừng lại, mau dừng lại!"
Anna tuyệt đối không thể ngờ rằng kết quả lại như vậy, khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng không thể tin.
Còn trong đáy mắt Sở Hàn, chỉ còn lại sự cuồng si...
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top