Chương 73: Thỏa thuận ngầm
Editor: Gấu Gầy
"Thật sự muốn làm vậy sao?"
Long Huy lộ rõ vẻ không cam lòng trên mặt: "Đó là "vầng hào quang nhân vật chính" đấy, dựa vào đâu mà phải nhường cho Thiên Lang? Còn nữa, dựa vào đâu mà ông cho rằng Tử Nguyệt sẽ ngoan ngoãn phối hợp? Hai bên chúng ta đã kết thù oán, cho dù chúng ta đồng ý, thì những kẻ chịu thiệt như Tử Nguyệt cũng không nhịn được đâu?"
Lời nói của Long Huy đầy vẻ oán trách, ngoài việc không muốn nhường "vầng hào quang nhân vật chính" thì rõ ràng anh ta cũng bất mãn với việc lão Kha tự ý hành động, giết chết hai người của Tử Nguyệt. Đặc biệt là chính vì lão Kha làm loạn đã trực tiếp đẩy bốn người bọn họ vào hiểm cảnh, nếu không phải thông báo hệ thống đến kịp thời thì chưa chắc bốn người đã sống sót trở về!
Nếu không phải còn một cơ hội hồi sinh và cuối cùng chỉ có Đinh Vũ hy sinh thì e rằng Long Huy đã sớm nổi đóa rồi. Lúc này, mặc dù không nghi ngờ thẳng nhưng sự bất mãn và không còn tin tưởng lão Kha hoàn toàn đã nảy sinh, binh đoàn lính đánh thuê Chiến Hổ cũng không hòa thuận như vẻ bề ngoài.
"Đức A La ở trên..."
Ngồi đối diện Long Huy là một ông lão nhân từ, mặc áo choàng Pháp sư trắng như tuyết, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Không biết hệ thống nghĩ gì nữa, lão Kha rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại biến thành một ông lão tóc bạc phơ... Không đúng, phải nói là tóc bạc da dẻ hồng hào, là một "ông lão hiền lành dễ thương".
Lão Kha không hề tỏ ra buồn bực hay khó chịu trước sự bất mãn của Long Huy mà mỉm cười nói: "Đội trưởng Long, có phải cậu cảm thấy tôi quá hấp tấp không?"
"Ừm, cũng có một chút."
"Hai~... Đội trưởng Long không biết rồi, lý do tôi nhẫn tâm "tạo nghiệp" như vậy, chính là để cứu cậu đấy!"
"Hả? Có... có thật không?"
"Tuyệt đối là thật!"
Nhìn Long Huy đang ngơ ngác, lão Kha mặt không đỏ tim không đập, tiếp tục lừa gạt: "Tử Nguyệt còn thông minh hơn chúng ta tưởng tượng, cái bẫy tôi giăng ra, bọn họ vậy mà lại tìm được đường khác, dễ dàng hóa giải... Đội trưởng Long, cậu có biết tại sao Tử Nguyệt lại dám trắng trợn tìm đến tận cửa khi không có chút "thế" nào không?"
Long Huy vô thức hỏi: "Tại sao?"
Lão Kha vuốt cằm, nheo mắt đáp: "Vì tự tin! Tử Nguyệt tự tin rằng cho dù chúng ta có nắm giữ "thế" thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ!"
Long Huy còn chưa kịp lên tiếng thì kỵ sĩ Thôi Quảng Lâm vẫn luôn đi theo bên trái lão Kha đã không nhịn được đập bàn mắng: "Mẹ kiếp! Bọn họ vào sau chúng ta mười hai tiếng đồng hồ, có thể mạnh đến mức nào chứ? Cũng không phải binh đoàn lính đánh thuê cấp Đồng, dựa vào đâu mà coi thường chúng ta?"
Lão Kha ra hiệu cho Thôi Quảng Lâm im lặng, tiếp tục lừa gạt: "Bên kia có năm người, nhưng thực lực của bốn người các cậu cũng không kém gì bọn họ, tại sao chỉ trong nháy mắt đã bị bắt?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, ngoại trừ Đinh Vũ thì ba người còn lại đều lộ vẻ xấu hổ. May mà lão Kha không có ý chế giễu, chưa đợi Long Huy trả lời, đã tự nói: "Vì ngay từ đầu bọn họ đã không có ý định đàm phán! Nước cờ này của tôi tuy mạo hiểm, nhưng lại là "giương đông kích tây"!"
Thế là dưới sự tẩy não bằng đủ loại âm mưu, dương mưu, minh thương, ám tiễn của lão Kha, ngoại trừ Đinh Vũ thì những người còn lại đều bị lừa gạt.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất khiến Long Huy không còn nghi ngờ nữa là vì anh ta không tin rằng lão Kha sẽ hại bọn họ. Rốt cuộc đây cũng là kịch bản giết chóc, bọn họ chính là châu chấu được cột trên cùng một sợi dây thừng.
Nhìn thấy Long Huy không còn nghi ngờ gì nữa, lão Kha mới chậm rãi trả lời câu hỏi trước đó của anh ta: "Còn về việc tại sao phải từ bỏ "vầng hào quang nhân vật chính"? Chậc chậc, tất nhiên là để ru ngủ đối thủ. Tử Nguyệt tuy rằng có âm mưu, nhưng có một câu bọn họ nói rất đúng, so với Tử Nguyệt thì Thiên Lang còn tham lam hơn!"
Thiên Lang là binh đoàn lính đánh thuê cấp Đồng, thực lực mạnh hơn Chiến Hổ rất nhiều. Hơn nữa, Chiến Hổ không biết ân oán giữa Thiên Lang và Tử Nguyệt, chi bằng sớm lên kế hoạch, ngay từ đầu đã ru ngủ Thiên Lang.
"Nhưng mà, cho dù chúng ta đồng ý, thì dựa vào đâu mà ông cho rằng Tử Nguyệt cũng sẽ phối hợp? Nói thật, chi bằng nhường "vầng hào quang nhân vật chính" cho Tử Nguyệt, như vậy ít nhất bọn họ sẽ không tranh giành với chúng ta..."
Tranh giành cái gì thì An Nham không nói, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Lão Kha không trả lời mà nhìn Long Huy với vẻ mặt khó hiểu.
Long Huy đỏ mặt, bất đắc dĩ giải thích: "Lúc đó tình thế cấp bách, nếu tôi không nói thì tên đó nhất định sẽ giết Giai Hưng!"
Diêm Giai Hưng bị nêu tên vội vàng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy! May mà có đội trưởng, nếu không điểm tích lũy của chúng ta đã âm 300 rồi!"
Diêm Giai Hưng không chỉ nói về bản thân mà còn khéo léo gán việc được cứu với sự sống còn của cả đội. Tâm tư nhỏ bé này có thể nói cũng không được khéo léo cho lắm. Đáng tiếc, lão Kha lại không quan tâm đến những điều này mà chỉ cười nói: "Đội trưởng Long làm rất đúng, mạng người là quan trọng nhất."
Bốn chữ "mạng người là quan trọng nhất" nghe có vẻ hay, nhưng Long Huy lại cảm thấy rất chói tai. Thậm chí trong lòng còn nảy sinh một tia áy náy, như thể mình đã làm sai điều gì.
"A Di... Đức A La ở trên, oan oan tương báo khi nào mới dứt, tôi tin rằng người chỉ huy của Tử Nguyệt cũng hiểu rõ điều này."
Nhìn Long Huy lúng túng, lão Kha mỉm cười nói: "Đội trưởng Long là người lương thiện, lại biết lo cho đại cục, bề trên nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta."
Sắc mặt Long Huy hơi dịu đi, lúc này Đinh Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên chất vấn: "Lão Kha, cho dù Tử Nguyệt đồng ý phối hợp thì dựa vào đâu mà ông cho rằng Thiên Lang sẽ ngu ngốc mắc bẫy?"
Ở bên kia, Ngao Tuyết cũng đang hỏi câu hỏi tương tự.
Tô Mạch nhướng mày, chậm rãi cười nói: "Vô tình trồng liễu, liễu xanh um. Chúng ta và Chiến Hổ đã tranh giành "vầng hào quang nhân vật chính" đến mức "đầu rơi máu chảy, lưỡng bại câu thương" rồi!"
Người thông minh nghe một hiểu mười, chỉ thấy mắt Mã Đào sáng lên, lập tức cười nói: "Haha, thì ra là vậy!"
Cả Tử Nguyệt và Chiến Hổ đều mất đi hai thành viên, điểm tích lũy của cả hai bên đều âm, chẳng phải là vì tranh giành "vầng hào quang nhân vật chính" mà lưỡng bại câu thương sao?
Hơn nữa, như vậy còn tạo cho Thiên Lang một ảo giác: "Vầng hào quang nhân vật chính" mới là "thế" lớn nhất trong kịch bản này, hơn nữa Tử Nguyệt và Chiến Hổ đã kết thù oán vì tranh giành nó!
Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông. Có thể trở thành binh đoàn lính đánh thuê cấp "Đồng" trong thời gian ngắn như vậy, Thiên Lang không phải là kẻ ngốc. Lừa Thiên Lang mắc bẫy mà không bị bọn họ nghi ngờ là một thử thách nguy hiểm đối với cả Tử Nguyệt và Chiến Hổ. Chỉ khi "người chỉ huy" của cả hai bên đủ thông minh, đoán được ý đồ chiến lược và kế hoạch bố trí của đối phương mà không cần giao tiếp, lại còn "ăn ý" phối hợp với nhau, thì mới có thể diễn tốt vở kịch này.
"Phức tạp quá..."
Thạch Gia đã hoàn toàn mơ hồ vừa xoa đầu vừa không nhịn được thốt lên: "Cái quái gì vậy, ông đây còn chẳng hiểu nổi thì lũ ngu xuẩn Chiến Hổ kia chắc chắn cũng không hiểu đâu!"
"Ha ha."
Ánh mắt Tô Mạch lóe lên: "Không sao, chỉ cần một người hiểu là đủ rồi."
Không nghi ngờ gì nữa, Tô Mạch rất tin tưởng vào "người chỉ huy" của Chiến Hổ.
Tên đó cũng giống như Tô Mạch, dám lấy mạng sống của đồng đội ra làm thí nghiệm, điều này chứng tỏ hắn ta đủ lý trí, bình tĩnh và có tầm nhìn xa. Mà lý do Tô Mạch tin rằng đối phương cũng có suy nghĩ giống như y là vì: Lúc ở trong rừng, hai người đã từng diễn một màn thỏa thuận ngầm.
Đúng vậy, ngay từ khi Tử Nguyệt và Chiến Hổ đối đầu trong rừng, hai bên đã gặp nhau.
Chỉ là, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối!
Tô Mạch rất nhạy cảm với ánh mắt của người lạ. Khi giết Đinh Vũ, y đã cảm nhận được hai ánh mắt đang ẩn nấp trong bóng tối. Đặc biệt là một trong số đó rõ ràng mang đầy ác ý, nhưng lại rất kín đáo, đến mức Tô Mạch suýt chút nữa đã bỏ qua.
Tô Mạch đoán được thân phận của đối phương, sau đó hai người, một trong sáng, một trong tối, đã diễn một màn thỏa thuận ngầm: Tô Mạch thả Diêm Giai Hưng, lão Kha thì mặc kệ bọn họ rời đi an toàn.
Cũng chính vì thỏa thuận ngầm trong vài giây ngắn ngủi đó, Tô Mạch và lão Kha đã xác nhận được suy nghĩ và kế hoạch thực sự của đối phương.
Tô Mạch thả Diêm Giai Hưng, ý nghĩa ẩn giấu là: Cơ chế hồi sinh đã được xác nhận, hai bên chúng ta có thể "ôn hòa" giải tán, không cần phải kết thù oán vì chuyện này.
Lão Kha mặc kệ Tử Nguyệt rời đi, ý nghĩa ẩn giấu là: Kế hoạch dương mưu với Tử Nguyệt đã thất bại, đương nhiên không cần phải lãng phí sức lực nữa, dù sao con cá lớn vẫn còn ở phía sau.
Lão Kha nhận được tín hiệu của Tô Mạch, Tô Mạch cũng nhận được tín hiệu của lão Kha, chính vì thỏa thuận ngầm này, nên hai người mới có đủ tự tin vào trí tuệ và năng lực của đối phương.
"Điều này có phải hơi..."
Hơi khó tin rồi đấy?
Ngao Tuyết nghĩ mãi không ra được tính từ thích hợp, đành bỏ qua, chuyển sang nói: "Được rồi, cho dù "người chỉ huy" của Chiến Hổ có "yêu nghiệt" giống như cậu, không chỉ đoán được kế hoạch của cậu, mà còn chủ động phối hợp... Lừa được Thiên Lang thì đương nhiên là tốt, nhưng trong này có rất nhiều yếu tố không chắc chắn. Vì những điều không chắc chắn này, nên việc từ bỏ "vầng hào quang nhân vật chính" đã là cái giá quá lớn rồi, tại sao còn phải từ bỏ "thế" đằng sau nhân vật chính Behlen?"
"Đúng vậy, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ không có chút "thế" nào sao?" Mã Đào nhíu mày: "Chúng ta nên cạnh tranh công bằng, ai có bản lĩnh người đó giành lấy!"
Rõ ràng đã moi được manh mối từ miệng Long Huy, vậy mà lại dễ dàng từ bỏ, thậm chí còn dâng "thế" cho người khác, Tử Nguyệt sao có thể cam tâm?
"Không phải từ bỏ, mà là chuẩn bị hai tay."
Nhìn thấy mọi người miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của mình, Tô Mạch không vòng vo nữa, cuối cùng cũng nói ra kế hoạch thực sự của mình: "Thế của Behlen nhất định phải tranh giành, nhưng trong kịch bản còn có một "thế" không kém gì Behlen, thậm chí còn hơn cả anh ta, chúng ta càng phải tranh giành!"
""Thế" còn mạnh hơn cả nhân vật chính?"
Mọi người lại sững sờ, Xa Tuấn Dân do dự nói: "Ba công hội lớn sao?"
Ba công hội lớn cũng là một "thế" rất mạnh, nhưng "thế" này rõ ràng không phải là thứ mà người chơi có thể dễ dàng lợi dụng. Bởi vì thân phận của người chơi là đoàn thám hiểm, có rào cản tự nhiên với thế lực chính thức của ba công hội lớn.
"Ba công hội lớn đúng là "đại thế", nhưng "thế" này căn bản không thể khống chế, người chơi càng không thể nào có được!" Ngao Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Hơn nữa, cho dù muốn lợi dụng "thế" của ba công hội lớn, thì cũng phải thông qua Behlen."
Rốt cuộc, Behlen có thân phận Hoàng tử, mặc dù là con riêng, nhưng dù sao cũng là "Hoàng tử chính thức", ba công hội lớn ít nhiều cũng phải nể mặt.
Tô Mạch lắc đầu, sau đó thản nhiên nói ra một câu động trời.
""Thế" mà tôi nói không phải là ba công hội lớn, mà ngược lại, là kẻ thù của bọn họ - Đồi Tarheel!"
Sáu người Ngao Tuyết trừng lớn mắt, đồng thanh nói: "Đồi Tarheel?"
"Đúng vậy."
Ánh mắt Tô Mạch lóe lên vẻ phấn khích khó hiểu: "Ai quy định chúng ta nhất định phải là phe chính nghĩa? Ai quy định ba công hội lớn nhất định là chính nghĩa? Đồi Tarheel đúng là sinh vật hắc ám, nhưng sinh vật hắc ám nhất định là tà ác sao? Cho dù tà ác thì đã sao, chúng ta không phải là anh hùng "trừ gian diệt ác", hoàn toàn có thể gia nhập và giúp Đồi Tarheel vượt qua khó khăn!"
Lời nói "lệch đường ray" của Tô Mạch khiến mọi người kinh ngạc, nhất thời không ai hoàn hồn lại được.
"Chờ, chờ đã!"
Ngao Tuyết kinh hô: "Điều này không phù hợp với quy tắc!"
Quy tắc là gì?
Theo thông báo hệ thống, Chiến Hổ, Tử Nguyệt và Thiên Lang sắp đến đều là những đoàn thám hiểm tham gia vào cuộc thảo phạt Đồi Tarheel lần này. Mặc dù do "chế độ giết chóc", ba bên phải đứng ở thế đối đầu, nhưng nhiệm vụ chính gần như là giống nhau, và rất có thể có liên quan đến nhân vật chính Behlen cùng với việc thảo phạt Đồi Tarheel.
Dưới tiền đề "đại thế", đề nghị của Tô Mạch rõ ràng là ngược lại với quy tắc, vừa kỳ quái lại vừa không tưởng.
Mã Đào cũng kinh ngạc không kém, vừa suy nghĩ vừa nói: "Giúp đỡ phe khác cũng không phải là không thể, nhưng ba công hội lớn có nhân vật chính, Đồi Tarheel nhất định sẽ thất bại! Hơn nữa, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của hai công hội lớn còn lại sao? Không ổn, không ổn..."
Tất cả mọi người đều là người chơi lâu năm của "Thiên Đường Mộng Ảo", mặc dù không đến mức tam quan hỏng hết, tàn nhẫn vô lương tâm, nhưng cũng không đến mức giữ vững lý tưởng ngây thơ "chính nghĩa nhất định chiến thắng". Hơn nữa, rốt cuộc phe nào mới là "chính nghĩa", cũng không phải là chuyện có thể nói rõ ràng trong một hai câu.
Nói thì nói vậy, nhưng kịch bản có chế độ vận hành riêng, "thám hiểm thế giới mở" rõ ràng là lấy việc "chinh phục Đồi Tarheel" làm chủ, đây là "thế" và phe phái tự nhiên mà hệ thống ban cho người chơi. Nếu ngay cả điều này cũng từ bỏ, nhất quyết phải "nghịch thiên" đứng về phía đối nghịch với đại thế, rõ ràng là không phù hợp với quy luật sinh tồn "tránh hại tìm lợi" để sống sót của người chơi.
"Nhân vật chính nhất định sẽ chiến thắng, hoặc là nhất định phải chiến thắng sao?"
Ánh mắt Tô Mạch lóe lên: "Hơn nữa, quy tắc nào quy định chúng ta nhất định phải đứng về phía nhân vật chính?"
Tô Mạch đúng là điên cuồng, nhưng điên cuồng không có nghĩa là ngu ngốc. Hiện giờ y vẫn chưa đủ mạnh để chống lại hệ thống, đi ngược với hệ thống chẳng khác nào tự sát.
Thật ra, ngay từ lúc nhận được thông báo hệ thống khi mới vào kịch bản, Tô Mạch đã nghĩ đến khả năng phản bội nhân vật chính, gia nhập "phe phản diện". Do lúc đó thông tin quá ít, nên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu chứ không hề nói ra.
Còn bây giờ, Tô Mạch dám nói ra là vì y đã xác nhận rằng, cho dù có phản bội nhân vật chính, gia nhập "phe phản diện" thì cũng sẽ không bị hệ thống trừng phạt, và vẫn nằm trong phạm vi cho phép của quy tắc!
Nói là làm, ngay từ khi xác nhận, Tô Mạch đã bắt đầu thực hiện.
Mà người rời khỏi đội ngũ, lẻn vào Đồi Tarheel không ai khác, chính là nhân cách khác của Tô Mạch - Sở Hàn!
—------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top