Chương 101: May mắn như Trác Vũ
Editor: Gấu Gầy
Suy đoán của Tô Mạch hoàn toàn chính xác, đội nhỏ còn lại của Thiên Lang quả thật đã bị lão Kha chặn đường.
Danh hiệu của lão Kha trong 'Viện' là Vệ Đạo Sĩ, một kẻ luôn lấy việc hãm hại người khác làm thú vui, làm sao có thể dễ dàng bị người khác tính kế?
Cho dù người tính kế lão là Tô Mạch.
Lão Kha quả thực không biết Thiên Lang và Tử Nguyệt có thù oán, ban đầu do thông tin không đầy đủ nên đã rơi vào thế bị động. Tuy nhiên, khi nhận ra mình có thể đã bị Tô Mạch lừa, phản ứng đầu tiên của lão Kha không phải là tức giận mà là phấn khích - Bị tính kế lão còn cảm thấy vui mừng, đúng là có bệnh.
Phàm là người tự xưng mình thông minh, đều thích đấu trí với người khác, lão Kha cũng không ngoại lệ. Nhận thức được bản thân bị Tô Mạch chơi một vố, không tìm lại thể diện thì không phải là lão Kha. Vì vậy, lão đột nhiên phấn khích, bỏ qua chiến lược an toàn, hiếm khi đánh cược một phen.
Người thông minh thường đi một bước tính mười bước, chính vì suy nghĩ cố hữu này nên Tô Mạch mới cho rằng cho dù lão Kha sớm nhận ra có điều bất thường thì cũng sẽ chọn phương án an toàn hơn. Xét về thời gian và không gian, phương án ổn định nhất là hợp nhất với Chiến Hổ rồi sau đó hành động theo kế hoạch ban đầu.
Tất nhiên, với trí tuệ và sự kiêu ngạo của lão Kha, mười phần thì chín phần sẽ không lựa chọn phương án tuy an toàn nhưng lại bị động này. Vì vậy, Tô Mạch suy đoán lão Kha sẽ trung gian, tranh thủ làm con chim sẻ cuối cùng.
Như vậy, Chiến Hổ có thể tiến hoặc lui, tuy có chút rủi ro nhưng đáng để mạo hiểm. Cho dù thất bại, cũng có thể bảo toàn tối đa lực lượng của đội ngũ.
Chính vì suy đoán như vậy nên Tô Mạch mới tranh thủ từng giây từng phút để hạ gục đội nhỏ đầu tiên của Thiên Lang, mục đích là để giành lấy thời gian, không cho Chiến Hổ cơ hội làm kẻ hưởng lợi. Đáng tiếc, kế hoạch vẫn thất bại.
Ừm, cũng không thể coi là thất bại.
Lão Kha phá lệ lựa chọn phương án mạo hiểm và khó kiểm soát nhất, tuy khiến Tô Mạch bất ngờ nhưng đối với Tử Nguyệt mà nói không có gì thiệt hại. Thậm chí, sự mạo hiểm của lão Kha còn trực tiếp trao quyền chủ động cho Tô Mạch - Con ve sầu vẫn là đội nhỏ của Thiên Lang, nhưng con chim sẻ từ Chiến Hổ đã trở thành Tử Nguyệt.
Cơ hội, một cơ hội tốt để nuốt chửng cả Thiên Lang và Chiến Hổ!
Đi một bước sai, toàn bộ đều sai, nước cờ này của lão Kha tuy táo bạo và khiến người khác bất ngờ, nhưng Tô Mạch không cho rằng đó là một nước cờ hay, thậm chí còn cảm thấy lão Kha quá mức thiếu lý trí - Chiến Hổ tuy chặn đường được đội nhỏ thứ hai của Thiên Lang nhưng bọn họ thật sự có bản lĩnh khống chế được tình hình trước khi Tử Nguyệt đến sao?
Đội nhỏ thứ hai tuy không có Uông Lạc Lạc sở hữu BUG 'bất tử', nhưng sức mạnh tổng thể của ba người còn lại đều được tăng cường 50%. Hơn nữa, theo thông tin mà Ngao Tuyết truyền về, thực lực của Cung Khải Minh vô cùng mạnh mẽ, tuy chưa đạt đến cấp bậc cao thủ nhưng chỉ một mình hắn ta cũng có thể chống lại Druid. Người chơi chuyển chức bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn ta.
Vì vậy, dù Chiến Hổ có mạo hiểm phá vỡ thế cục và chiếm được tiên cơ thì việc bọn họ muốn hạ gục đội nhỏ thứ hai của Thiên Lang trong thời gian ngắn vẫn rất khó khăn.
Hơn nữa, ngay cả khi Chiến Hổ có khống chế được tình hình trước khi Tử Nguyệt đến thì sao chứ?
'Vầng hào quang nhân vật chính' đã chuyển giao, thực lực của tất cả người chơi Tử Nguyệt đều được tăng cường 50%, cho dù có xé rách mặt hoàn toàn thì Tô Mạch cũng không sợ. Quan trọng hơn là... Khóe miệng Tô Mạch nhếch lên nụ cười lạnh.
– Lão Kha à lão Kha, ông ngày ngày săn ngỗng, cuối cùng lại bị ngỗng mổ cho mù mắt.
Lão Kha có tính toán kỹ lưỡng đến đâu cũng không ngờ rằng, thân phận hiện giờ của Tô Mạch không phải là Tinh tinh Sa Ngã bình thường mà là Hoàng tộc cao cấp mang họ 'Ám Nguyệt'!
Kiểm soát được tình hình bằng thủ đoạn mạnh mẽ thì sao? Chỉ cần Tô Mạch đến hiện trường, dựa vào thân phận của y, nhất định có thể khiến đội Tinh linh nhỏ đi theo lão Kha quy thuận!
Đến lúc đó, cho dù là Thiên Lang hay Chiến Hổ, tất cả đều không thể thoát khỏi sự bao vây tiêu diệt của các chiến binh Huyết tinh linh ưu tú và Tử Nguyệt sở hữu 'Vầng hào quang nhân vật chính'!
Suy nghĩ xoay chuyển, Tô Mạch nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện. Y thậm chí còn không để Ngao Tuyết hủy bỏ 'Vầng hào quang nhân vật chính', cứ như vậy để lộ tọa độ, đường hoàng tiến về phía chiến trường khác...
Lão Kha có thật như Tô Mạch dự đoán, hành động thiếu suy nghĩ, đưa ra lựa chọn sai lầm?
Nói về lão Kha, lão đã lợi dụng đường hầm ngầm và các chiến binh Tinh linh chặn đường đội nhỏ thứ hai của Thiên Lang. Lúc này, Long Huy dẫn đầu các thành viên Chiến Hổ cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chiến trường.
Từ sau khi trải qua biến cố gia đình, Trác Vũ luôn cho rằng mình là người được nữ thần may mắn chiếu cố. Vì vậy, hắn ta luôn dùng tâm thế biết ơn để đối mặt với thế giới không hoàn hảo này.
Trong ấn tượng mơ hồ của Tô Mạch, Trác Vũ dường như là người lạc quan bẩm sinh... Không sai, Quỷ thuật sư Trác Vũ của đoàn lính đánh thuê Chiến Hổ chính là bạn học cũ của Tô Mạch, tên "nhà giàu mới nổi" mà mọi người nhắc đến trong buổi họp lớp lần trước.
Trác Vũ quả thực là một tên "nhà giàu mới nổi", chỉ có điều hắn ta giàu lên không phải vì trúng số mà là vô tình bước vào 'Thiên Đường Mộng Ảo'.
Nguỵ Tư Hàn từng nói, bằng trực giác của một cảnh sát, hắn cho rằng Trác Vũ đã từng giết người.
Trác Vũ quả thực đã từng giết người, trong kịch bản hướng dẫn đầu tiên của 'Thiên Đường Mộng Ảo', hắn đã giết người.
Sự xuất hiện của 'Thiên Đường Mộng Ảo' đã hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của Trác Vũ. Dù là người lạc quan bẩm sinh, hắn cũng trải qua một khoảng thời gian dài trầm cảm. Xét cho cùng, không phải ai cũng giống như Tô Mạch, áp lực tâm lý khi giết người không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Trong khoảng thời gian như địa ngục đó, không ít lần Trác Vũ nghĩ đến cái chết, song cuối cùng sự không cam lòng và khát vọng sống đã ngăn cản hắn. Sau đó hắn thay đổi, không còn lạc quan nữa mà càng ngày càng trở nên u ám.
Sự thay đổi của hắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả bản thân hắn ta cũng biết rõ, Trác Vũ như vậy làm sao dám tham gia họp lớp?
Vì vậy, hắn rời đi, rời khỏi Thành Đô, rời khỏi Tứ Xuyên, một mình đến Sơn Tây, gia nhập đoàn lính đánh thuê Chiến Hổ.
Trác Vũ ngày càng suy sụp, sống một cách tạm bợ, hắn không tự sát nhưng lại luôn âm thầm chờ đợi cái chết. Tuy nhiên, nữ thần may mắn vẫn luôn chiếu cố hắn, hắn không những không chết mà còn trở thành người chơi chuyển chức.
Phó bản trước đấy vẫn còn in đậm trong tâm trí Trác Vũ, đó là lần hắn gần kề cái chết nhất.
Thế nhưng hắn vẫn không chết, hắn được người ta cứu.
Người cứu hắn là một ông bác hiền lành, nhưng trực giác của Quỷ Thuật Sư mách bảo hắn, bên trong con người hiền lành này lại ẩn chứa một trái tim 'ác quỷ'.
Sự thật chứng minh trực giác của hắn ta hoàn toàn chính xác, lão Mục Sư tên Kha kia còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Không ai thích ác quỷ, Trác Vũ cũng vậy. Sau khi nhận ra lão Kha có vấn đề, hắn theo bản năng lựa chọn tránh xa. Tuy nhiên, đôi mắt cười híp mí của lão Kha dường như có thể nhìn thấu lòng người, mỗi lần đối mặt, Trác Vũ luôn có cảm giác bị nhìn thấu.
Tránh hại tìm lợi là lẽ thường tình của con người. Khi Trác Vũ nhận ra lão Kha đang có ý định lôi kéo mình, hắn kinh hãi phát hiện ra, những người khác trong đội dường như đang cố ý hay vô ý bài xích hắn!
Hắn không biết lão Kha đã làm cách nào để âm thầm loại bỏ mình khỏi đội ngũ. Khi Trác Vũ tỉnh ngộ thì hắn đã bán linh hồn cho lão Kha rồi.
Đúng vậy, để sống sót, hắn đã bán linh hồn cho lão Kha, lão Kha quả thực là ác quỷ.
Sau khi bước vào kịch bản, Trác Vũ trở thành thuộc hạ trung thành nhất của lão Kha. Hắn giống như một con rối không có tư tưởng, răm rắp tuân theo mệnh lệnh của lão Kha, cho dù phải chết một lần cũng không tiếc.
Và bây giờ, lão Kha muốn hắn chết lần thứ hai.
Lần này, không có hồi sinh, chết là chết thật.
Vậy thì vẫn phải nghe theo mệnh lệnh sao?
Phải, hắn không còn lựa chọn nào khác...
Không phải hắn không nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của Long Huy, cũng không phải hắn không phát hiện ra Long Huy đang liên kết với những người khác trong đội âm thầm thoát khỏi sự khống chế của lão Kha. Nhưng Trác Vũ chỉ đứng nhìn, không vạch trần cũng không báo cáo cho lão Kha.
Hắn cứ như vậy nhìn Long Huy tự cho là mình đúng, giống như một tên hề nhảy nhót tự mãn.
Hừ, ăn chút thiệt thòi đã muốn thoát khỏi lão Kha, thật sự cho rằng lão Kha đến Chiến Hổ để làm từ thiện sao?
Cho đến khi nụ cười chế giễu hiện rõ trên mặt, Trác Vũ mới ngây người nhận ra lập trường của bản thân đã vô thức thay đổi rồi...
Ngước mắt nhìn, cát vàng bay mù mịt, trong tầm mắt không có một bóng người, nhưng trong tiếng gió rít bên tai lại truyền đến tiếng vũ khí va chạm và tiếng gào thét giận dữ.
Trác Vũ biết rõ bọn họ đã đến đích, nhưng Long Huy lại ra lệnh dừng bước.
Long Huy, An Nham, Nghiêm Giai Hưng và Đinh Lan bốn người nhìn nhau, Thôi Quảng Lâm đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Trác Vũ cười lạnh trong lòng, hắn ta đương nhiên biết bốn người đang toan tính điều gì, nhưng hắn ta lười vạch trần.
"Đội trưởng, anh còn chờ gì nữa? Lão Kha đã giao chiến với Thiên Lang rồi, nếu không hỗ trợ sẽ không kịp đâu!" Thôi Quảng Lâm sốt ruột nói.
Trong mắt Long Huy lóe lên tia tàn nhẫn khó phát hiện, nhưng miệng lại cười nói: "Quảng Lâm à, tôi không phải đang trì hoãn, tôi làm vậy đều là vì mọi người!"
Thôi Quảng Lâm kinh ngạc, phó đội trưởng An Nham vội vàng giải thích: "Ý của đội trưởng là, bây giờ chúng ta xông lên rất có thể sẽ có người chết."
Chết có nghĩa là lãng phí cơ hội hồi sinh, cũng có nghĩa là mất điểm tích lũy. Ý đồ của Long Huy rất rõ ràng, hắn ta muốn lão Kha và các chiến binh Tinh linh làm bia đỡ đạn.
Trong lòng người chơi, các chiến binh Tinh Linh chỉ là 'NPC' nhỏ bé, sao có thể sánh bằng mạng sống của bản thân?
Thôi Quảng Lâm lo lắng cho lão Kha là thật, nhưng đề nghị của Long Huy cũng khiến hắn ta vô cùng dao động. Dao động thì dao động, nhưng hắn ta vẫn do dự nói: "Nhưng như vậy, chẳng phải lão Kha sẽ..."
"Lão Kha là ai chứ, sao mà dễ chết được?" Giọng điệu của Nghiêm Giai Hưng lộ rõ sự ghen ghét, nhưng lời nói ra cũng không phải là không có lý.
Không đợi Thôi Quảng Lâm phản bác, Nghiêm Giai Hưng lại liếc mắt nhìn Trác Vũ, cười lạnh nói: "Tất nhiên, nếu có người không tin tưởng vào thực lực của lão Kha thì chúng tôi cũng không cản."
Lời nói mỉa mai trẻ con như vậy đương nhiên không thể kích động Trác Vũ, nhưng hắn vẫn nói: "Mấy người chắc chắn không đi hỗ trợ sao?"
Nói xong, khóe miệng Trác Vũ nhếch lên nụ cười kỳ quái.
Trong lòng Long Huy đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh, thay vào đó là sự tức giận và xấu hổ: "Sao hả, cậu đang nghi ngờ quyết định của tôi? Trác Vũ, đừng quên ai mới là đội trưởng!"
Trác Vũ vẫn không tức giận, chỉ nhìn về phía xa, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Ha ha, chuẩn bị chiến đấu đi..."
Long Huy sững sờ, theo bản năng quay đầu lại, kinh hãi phát hiện đội nhỏ thứ hai của Thiên Lang do Cung Khải Minh dẫn đầu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt và đang lao nhanh về phía bọn họ!
Tính kế lão Kha?
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Long Huy, Trác Vũ lại cười nhạo: "Anh còn non lắm."
Bản đồ là do lão Kha cung cấp, lão đương nhiên biết rõ Chiến Hổ sẽ xuất hiện từ hướng nào. Lão không cần phải ngốc nghếch chờ Long Huy và đồng đội đến hỗ trợ, chỉ cần "mưu mô" một chút, đội nhỏ thứ hai của Thiên Lang muốn cứu người sẽ tự động rơi vào bẫy.
Nhìn Thiên Lang hùng hổ xông lên, sắc mặt Long Huy liên tục thay đổi, trong lòng lại rơi vào sự giằng co. Mải chú ý đến Thiên Lang, anh ta không phát hiện ra động tác nhỏ của Trác Vũ phía sau.
Lặng lẽ giơ pháp trượng lên, mục tiêu của Trác Vũ không phải là Thiên Lang mà là Long Huy không có chút phòng bị phía trước...
—----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top