C31 - C35
31. Cùng xe
"Ân. Bức ảnh kia tôi dựa vào bên tường, nhưng mà cái khuôn đã vỡ nát." Trần Khải Văn ừ nhẹ một tiếng coi như đáp ứng. Kỳ thật, dù Quan Long không đưa ra yêu cầu, một phân tiền cũng không cấp, việc này Trần Khải Văn cũng đều sẽ làm, hắn vốn đã quyết định sẽ đối xử với Quan Long thật tốt. Bất quá khi nhìn đến thái độ của Quan Long nhắc đến ảnh chụp, trong lòng Trần Khải Văn có chút khó chịu. Chỉ có thể cuối mặt giả bộ húp cháo để che đi biểu tình trên mặt.
"Trong phòng tôi còn vài tấm, lát nữa lấy ra cùng đem bỏ đi. Còn nữa ... cháo còn không, tôi muốn ăn thêm một chén! ?" Quan Long nghĩ thầm nếu Ngô Lâm đã muốn kết hôn, hai người sau này không thể tái hợp, còn giữ lại ảnh chụp mà làm gì, nếu nhìn...chỉ có thể càng thêm đau khổ, không bằng vứt bỏ quên đi.
Quan Long cũng không phải loại người ủy mị, trước kia cũng thực yêu thương Ngô Lâm, nhưng chuyện bây giờ xảy ra như vậy, cũng không thể vì chia tay Ngô Lâm mà đòi sống đòi chết, lúc mới đầu thật rất thống khổ, nhưng cũng không thể không gượng dậy nổi, tổn thương có thể phai mờ, còn cuộc sống thì vẫn tiếp tục. Dù sao Quan Long cũng đã ở thương trường lăn lộn nhiều năm, sẽ không giống thiếu niên 17 – 18 tuổi rơi vào tình yêu dễ dàng kích động. Quan Long một bên uống cháo một bên suy nghĩ, bất tri bất giác chén cháo trong tay đã thấy đáy, tuy trong bụng đã có vài phần no, nhưng mà cháo Trần Khải Văn nấu quả thực rất ngon, làm y muốn ăn thêm một chén.
"Còn, để tôi giúp anh múc." Trần Khải Văn bởi vì Quan Long muốn vứt bỏ ảnh chụp mà hơi kinh ngạc. Cầm lấy chén của y đứng lên đi múc cháo, sau khi trở lại bàn ăn hai người đều im lặng, Trần Khải Văn vẫn luôn cuối đầu thắc mắc chuyện Quan Long vứt bỏ ảnh chụp, còn Quan Long thì im lặng uống cháo, trên mặt không có biểu hiện gì đặt biệt.
Đợi hai người ăn xong bữa sáng, Trần Khải Văn bưng chén đến phòng bếp tẩy rửa. Có lẽ cảm thấy đã cùng Trần Khải Văn bàn xong điều kiện, Quan Long không hề có ý giúp đỡ hắn, đứng dậy khỏi ghế đi làm chuyện của mình .
"Để tôi chở cậu một đoạn, đến gần công ty cậu xuống xe đi thêm một chút là tới." Lúc hai người đón thang máy xuống nhà chuẩn bị đến công ty, Quan Long nhìn thấy Trần Khải Văn không có lái xe, nghĩ lại dù sao hiện tại hắn vẫn còn là nhân viên của công ty, hơn nữa bọn họ lúc này còn có mối quan hệ bao dưỡng ái muội, chính mình sẽ không bất cận nhân tình mà để hắn đón xe buýt. Chở hắn một đoạn cũng không sao, chỉ cần ở gần công ty để hắn xuống xe, đừng để nhân viên khác trong thấy tránh phiên phức không đáng có.
"Cám ơn Quan tổng." Trần Khải Văn mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ lái.
Dọc theo đường đi, Quan Long chuyên tâm lái xe, còn Trần Khải Văn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh thành thị vụt qua.
"Cái này ngươi cầm dùng đi." Xe chạy đến lân cận công ty thì Quan Long dừng lại, thấy Trần Khải Văn đang muốn mở cửa bước xuống, y liền lấy tờ chi phiếu ra đặt vào tay hắn. Cho dù đã nói rõ hai người sau khi kết thúc sẽ bàn lại giá, nhưng dù sao trong quá trình cũng cần tiền tiêu vặn, Quan Long cũng không phải không hiểu quy củ, việc buônbán còn cần tiền đặc cọc trước, huống chi Trần Khải Văn vừa giúp mình giải quyết dục vọng vừa chăm sóc nhà cửa giúp mình, trước cấp chút ngon ngọt, làm hắn hảo hảo hầu hạ mình.
Trần Khải Văn nhìn tờ chi phiếu trên tay sửng sốt một chút. Hắn sở dĩ đối với chuyện bao dưỡng của Quan Long luôn ấp úng mơ hồ, là vì không muốn cùng y dính líu đến tiền bạc, tựa như chỉ cần nhận tiền của y, Trần Khải Văn liền cảm thấy mình cùng MB giống nhau. Nhưng hiện tại Quan Long đang gấp đến công ty, Trần Khải Văn nếu không nhận sẽ có chút kỳ lạ, chuyện bị y hiểu lầm là MB cũng không thể dùng một hai lời để nói rõ. Trần Khải Văn đành phải đem chi phiếu cất vào cặp táp, mở cửa bước xuống xe.
32. Áy náy
Sau khi Trần Khải Văn cùng Quan Long chia tay, như thường lệ đi bộ vào tòa nhà Quan thị, bấm nút thang máy, theo thang máy đến phòng tài chính, cùng những đồng nghiệp đi ngang qua nói "Chào buổi sáng", rồi đến chỗ ngồi của mình bắt đầu một ngày công tác. Bởi vì Trần Khải Văn đã đưa ra đơn từ chức, nên phía trên có rất nhiều công việc cần chuyển giao, thời gian này ngược lại so với bình thường càng thêm bận rộn.
Trước lúc tan tầm, Trần Khải Văn ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Quan Long, mà nội dung cuộc gọi càng làm cho hắn giật mình, Quan Long thế nhưng hỏi hắn bữa tối sẽ ăn cái gì, Trần Khải Văn nhất thời không kịp phản ứng ngây ngốc hồi lâu, thẳng đến khi bên kia truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Quan Long, hắn mới ấp úng trả lời rằng mình phải về nhà thu dọn đồ đạt một chút, Quan Long hừ lạnh một câu nói 'tôi đói bụng, lại đây nhanh lên rồi cúp máy'.
Trần Khải Văn buông điện thoại, đầu óc lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Hắn gần đây thường xuyên rơi vạo trạng thái lơ lững trên mây, cũng không còn cách khác, chuyện của hắn và Quan Long không thể nói với người khác, chỉ có thể tự mình đoán mò.
Xem ra món cháo hồi sáng làm Quan Long cảm thấy trù nghệ của mình không tồi nên mới bảo mình nấu cơm chiều, hơn nữa đã đồng ý để y bao dưỡng, tối qua còn ngủ ở phòng khách nhà y, kế tiếp có lẽ còn phải trụ ở nhà Quan Long. Trần Khải Văn nghĩ phải tìm cách giải thích chuyện mình không thể ở nhà, cũng không thể mãi dựa vào cái cớ tăng ca.
Nghĩ tới mẹ, trong lòng Trần Khải Văn lại tràn ngập ái náy, cha mất sớm, mẹ một mình nuôi hắn thật không dễ dàng. Trần Khải Văn vẫn luôn là đứa con ngoan, tan tầm đúng giờ về nhà, tiền lương mỗi tháng đều giao cho mẹ giữ, lần ở quán bar gặp được Quan Long cũng là đầu tiên hắn đi chơi. Mẹ cũng đã ngầm nhắc nhỡ hắn mau có bạn gái rồi cưới vợ sinh con, để bà còn ẳm cháu. Vậy mà hiện tại mình lại...
Vì người đàn ông thầm yêu mười năm mà nói dối mẫu thân, nhưng dù là vậy, Trần Khải Văn cũng biết mình căn bản không bỏ xuống được tình yêu với Quan Long.
Khi Trần Khải Văn về đến nhà, mẹ hắn cũng đã về.
"Mẹ à, gần đây công ty giảm biên chế, nên phái con đi một chi nhánh ở phía Nam. Chi nhánh này ở rất xa, không thể về nhà hàng ngày được. Con có cùng một vài đồng nghiệp thuê nhà ở gần đó, thứ sáu cuối tuần mới có thể trở về." Trần Khải Văn bởi vì đang nói dối nên đầu cuối thấp, thanh âm cũng rất nhỏ. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra lý do này, bình thường hắn sẽ ngụ tại nhà Quan Long, đến thứ sáu sẽ về bên mẫu thân.
"Không sao, công việc quan trọng hơn, đúng lúc mẹ cũng muốn được thanh tịnh một chút. Ở bên ngoài phải hảo hảo chăm sóc chính mình, tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Đúng rồi, ở chi nhánh nếu thấy có cô gái nào tốt thì nhớ phải theo đuổi, quan trọng nhất là khi về có thể mang theo bạn gái." Mẫu thân vẫn chưa phát hiện hắn khác thường, dặn dò vài câu rồi lại nhắc đến chuyện tìm bạn gái.
"Con... Con biết rồi. Mẹ, đêm nay phải dọn qua rồi, con về phòng thu dọn đồ đạt." Trần Khải Văn lắp bắp đáp ứng .
"Được rồi, con đi đi." Mẫu thân khoát tay, ý bảo mình không còn việc gì .
Trần Khải Văn về phòng lấy vật dụng cá nhân và một ít quần áo thay đổi, sau đó cùng mẹ nói lời tạm biệt rồi ra khỏi nhà. Hắn vẫn nhớ chuyện Quan Long dặn mình nấu cơm chiều, hoàn hảo gần đó lại có chợ, liền vội vàng chạy đi mua một ít thịt rau rồi mới đón xe qua nhà Quan Long.
33. Nghiện
Sao giờ này còn chưa tới! ?
Quan Long buồn bực ngước mắt nhìn lên đồng hồ, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ vào tay vịnh sofa. Sớm biết vậy sẽ không gọi tên MB đó làm cơm chiều, nói về nhà thu dọn một chút, vậy mà chờ mãi cũng không thấy đến, làm hại bản thân đói bụng, còn không bằng đi ra ngoài ăn.
Nhưng mà món cháo gạo nếp hồi sáng kia lại làm cho mình đối với sơn hào hải vị đều không dậy nổi hứng thú.
Buổi sáng sau khi cùng Trần Khải Văn chia tay, Quan Long lái xe đến công ty, đón thang máy chuyên dụng lên tầng thượng, đi đến văn phòng bắt đầu một ngày làm việc. Tuy rằng chia tay cùng Ngô Lâm làm ảnh hưởng đến tâm tình của y rất nhiều, nhưng thân là tổng giám đốc Quan thị, mỗi một quyết định đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của công ty, Quan Long đành phải cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác.
Thời gian ăn trưa, Quan Long hẹn đối tác đến một nhà hàng cao cấp dùng cơm.
Tuy rằng Ngô Lâm muốn Quan Long tự mình nấu cơm cho hắn ăn, nhưng lại luôn chê tài nấu nướng của y, hơn nữa công việc của Quan Long đặt biệt bận rộn, không thể ngày nào cũng nấu. Hai người nhiều lúc đều là ăn ở bên ngoài. Ngô Lâm rất kén chọn, mấy món thường đều không vừa miệng hắn, bất quá hương vị của nhà hàng này lại hợp khẩu vị hắn. Dĩ nhiên là do đầu bếp tay nghề cao, sắc hương vị đầy đủ hết, nếm qua nhất định sẽ nhớ mãi, ngay cả Quan Long cũng vậy, thường xuyên mang Ngô Lâm đến nơi này ăn cơm.
Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, đối mặt với mỹ vị thường ngày, Quan Long lại cảm thấy nhạt nhẽo không muốn ăn. Trong đầu chỉ nhớ đến món cháo gạo nếp lúc sáng, vị mềm dẻo, nồng đậm hương thơm, Quan Long càng nghĩ càng đói, nhưng lại không khơi nổi nữa điểm hứng thú với bàn mỹ thực trước mặt, đành buồn chán ăn được vài miếng thì buông đũa xuống.
Cơm trưa chưa ăn hảo, cái bụng trống rỗng lại nhớ tới món cháo của Trần Khải Văn, đừng nói cái gì cũng không muốn ăn, đến công việc cũng không có tâm trạng làm tiếp. Thật vất vả Quan Long mới chờ tới giờ tan tầm, cuối cùng nhịn không được liền gọi cho hắn nói vụ cơm chiều.
Nhưng hiện tại mình sắp chết đói rồi, vậy mà còn chưa thấy Trần Khải Văn trở về! Quan Long cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Khải Văn.
"Quan tổng." Quan Long vừa rút điện thoại ra thì ngoài cửa truyền đến thanh âm của Trần Khải Văn.
"Sao giờ mới đến! ? Chờ cậu làm xong cơm chiều chắc tôi chết đói!" Quan Long mở cửa cho Trần Khải Văn, nhìn thấy hắn tay xách nách mang nhưng không có ý giúp đỡ, chỉ né qua một bên cho hắn đi vào.
"Thực xin lỗi, trên đường có tai nạn giao thông nên chậm trễ một chút. Tôi lập tức đi nấu cơm." Trần Khải Văn cuống quít hướng Quan Long giải thích. Đồ dùng cá nhân và quần áo cũng không kịp đem vào phòng, chỉ để tạm ở góc tường trong phòng khách, liền vội vàng cầm lấy thịt rau chạy vào bếp.
Sau khi Quan Long nhìn bóng dáng Trần Khải Văn biến mất trong bếp, lại đến ghế sofa ngồi xuống, lấy điều khiển mở TV ra xem, nhàm chán chuyển kênh.
Phòng bếp rất nhanh vang lên âm thanh "Đương đương", tuy rằng không lớn lắm, nhưng hòa vào âm thanh của TV làm cho có chút hỗn độn, hại Quan Long lại không có tâm tình xem tv, vừa lúc bụng cũng đói đến sắp chết, y liền đứng lên đi vào phòng bếp xem Trần Khải Văn nấu món gì.
"Quan tổng, chờ một chút nữa." Đại khái nghe được tiếng bước chân của Quan Long, Trần Khải Văn quay đầu hướng Quan Long cười cười, rồi lặp tức quay đầu lại tiếp tục nấu.
34. Bữa tối
Quan Long nghiêng mình dựa vào cửa phòng bếp ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Trần Khải Văn. Rửa đồ ăn, thái rau, nhóm bếp, đổ dầu... Động tác thành thạo lưu loát, dáng vẻ hoàn toàn không giống hồi mình nấu cơm cho Ngô Lâm, một bên xem công thức một bên nấu ăn, lúc nào cũng luốn cuống đến sứt đầu mẻ trán, sau khi xong còn bị Ngô Lâm che lên chê xuống nào là cái này mặn cái kia nhạt.
Ngô Lâm bảo Quan Long nấu cơm cho mình, mới đầu y cũng rất hào hứng, đây không phải biểu đạt tình yêu mà Ngô Lâm nói sao, nhưng mỗi lần y tân tân khổ khổ nấu xong thì hắn không phải chê dở cũng là cắn bụng mà ăn, dần dà, Quan Long không còn hứng thú, chẳng qua khi đó sủng Ngô Lâm, nên y mới cam tâm mà làm.
Nhưng có sủng đến mấy thì cũng không thoát khỏi kết cục chia tay, trong lòng Quan Long ngập tràn chua sót. Quên đi, việc đã thế này, ưu sầu ảo não cũng không được gì, cứ thử từ từ quên đi xem.
Lúc này Trần Khải Văn đã xào xong đồ ăn, hương vị nồng đậm tản ra, nếu không phải cố kỵ thân là tổng giám đốc Quan thị, ở trước mặt Trần Khải Văn dù sao cũng phải có uy nghi của một cấp trên, chỉ sợ Quan Long đã sớm thò tay bốc lấy thức ăn trên bàn kia.
Quan Long nghĩ thầm, hiện tại ở cùng Trần Khải Văn so với cùng Ngô Lâm trước kia hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng dùng từ "Hạnh phúc" để hình dung thì có gì đó không đúng lắm, dù sao y và Ngô Lâm trước kia là người yêu, còn Trần Khải Văn trong lúc này có là cái gì! ? Nhiều nhất cũng chỉ là mối quan hệ bao dưỡng của cố chủ và MB, với MB mà nói cái gì hạnh phúc, có mà "Tính phúc" thì đúng hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui thì nên nói cuộc sống hiện tại so với trước kia thoải mái hơn mới thích hợp, không chỉ đơn giản là Trần Khải Văn nấu ăn ngon làm thỏa mãn cái bụng của y, mà về phương diện tình ái, thân thể của hắn so với Ngô Lâm cũng thỏa mãn y hơn.
Quan Long nhớ đến ngày hôm qua lúc hai người ân ái, nhớ đến hậu huyệt chặt chẽ cùng khoang miệng ấm áp của hắn, hiện tại nhìn lại...hắn bận rộn đưa lưng về phía mình, đường cong thân thể như ẩn như hiện. Quan Long cảm giác một cổ nhiệt lưu theo bụng dưới dâng lên, khố gian thậm chí có phản ứng. Chết tiệt! Mới có nhìn một chút đã nhịn không được rồi, tên MB này vậy mà lại ảnh hưởng lớn đến mình như vậy! Quan Long âm thầm mắng chửi bản thân một tiếng, nhíu mày xoay người rời khỏi nhà bếp.
Một lát sau, Trần Khải Văn đem đồ ăn nấu xong mang lên bàn. Có lẽ nhìn thấy Quan Long đang đói, nên hắn cũng không nấu cầu kỳ, hai món một canh, một là ớt chuông xào và khoai tây, độ dài cùng kích thước của ớt chuông và khoai tây hoàn toàn giống nhau, đủ thấy công phu thái rau của Trần Khải Văn rất cao, màu xanh biết của ớt chuông cộng với màu vàng của khoai tây xem lấn mấy cọng ớt đỏ, làm cho món ăn thoạt nhìn rất ngon mắt. Quan Long gắp một ít để vào trong miệng, thanh thúy ngon miệng, hơi cay cay. Một món khác là thịt kho cà tím, cà được nấu đến vàng nâu cộng với một ít ớt xanh làm đẹp, mùi vị càng đậm đà vì được bỏ thêm ít đường, đưa vào miệng béo mà không ngán, đậm nhạt vừa phải, ngoài giòn trong mềm, hương vị ngon đến mức làm Quan Long gắp một lúc mấy miếng. Phối hợp với cơm là một món súp nhẹ, Quan Long đặt biệt cảm thấy mỹ mãn với bữa cơm này.
Hai người cơm nước xong, Trần Khải Văn đứng lên thu thập chén đũa, Quan Long đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, cầm lấy điều khiển mở TV.
Chờ thu thập xong xuôi, Trần Khải Văn trở lại phòng khách, thấy Quan Long đang tập trung coi TV, hắn do dự không biết nên ngồi gần hay cách xa y một chút, sợ làm Quan Long mất hứng, vẫn là lựa chọn cách xa một khoảng, ngồi xuống ghế sofa bên kia.
"Đến ngồi cạnh tôi." Quan Long quay đầu liếc nhìn Trần Khải Văn một cái, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển lại màng hình TV.
"A." Trần Khải Văn khẽ lên tiếng, đứng lên đi đến ngồi cạnh Quan Long.
Trần Khải Văn vừa mới ngồi xuống, Quan Long liền đưa tay nửa ôm bả vai hắn, ngón tay ở phía sau lưng xoa tới xoa lui thưởng thức.
35. Lấy lòng
Lưng Trần Khải Văn cứng đờ, đối với việc Quan Long ôm bả vai mình không biết nên làm sao, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cứng ngắt chăm chú nhìn vào tiết mục trên TV. Trong TV trùng hợp lại đang nói về kinh tế tài chính, Trần Khải Văn chính là nhân viên tài chính, nên chỉ một lúc sau liền thật sự tập trung.
"Không nghĩ tới cậu lại có hứng thú với chương trình này, tôi còn nghĩ cậu bình thường chỉ xem GV để học hỏi làm sao lấy lòng đàn ông chứ." Tiếng cười trêu tức của Quan Long đột ngột vang lên bên tai Trần Khải Văn. (Thèng quỷ!)
Đang chuyên chú xem TV, Trần Khải Văn giật mình sửng sốt quay đầu nhìn Quan Long, mắt y hơi nhướng, lộ ra biểu tình châm chọc, Trần Khải Văn không biết ứng phó thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.
"Mất hứng ! ?" Quan Long đưa một ngón tay nâng cằm Trần Khải Văn lên, bức hắn cùng với chính mình đối diện.
"Không..." Thanh âm Trần Khải Văn biến mất khi Quan Long bất ngờ tấn công miệng hắn.
Ngón tay Quan Long cố định cằm Trần Khải Văn, đầu lưỡi mạnh mẽ đỉnh tiến vào miệng hắn, bá đạo xâm lược mọi nơi trong miệng hắn. Trần Khải Văn không thể động đậy, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn của Quan Long, đầu lưỡi bị quấn lấy dùng sức mà mút, cảm giác đau đớn nhẹ nhẹ từ lưỡi lan ra toàn khoang miệng.
"Cho tôi xem MB lấy lòng đàn ông như thế nào đi." Một hồi lâu sau Quan Long mới thỏa mãn mà buông đôi môi Trần Khải Văn ra, thay vào đó là dùng ngón tay vuốt lên cánh môi mềm mại đã ướt sũng. Quan Long liếm liếm môi, cơ thể ngã vào lưng ghế phía sau, thuận tay cầm lấy điều khiển tắt TV.
Yêu cầu của Quan Long làm cho Trần Khải Văn không biết phải làm sao, hắn sao có thể làm được đều đó. Nhưng tình huống hiện tại, Trần Khải Văn không thể giải thích cho Quan Long chuyện mình không phải MB, cũng không thể nói mình đã thầm yêu y mười năm, huống chi bây giờ còn bị đang bị Quan Long bao dưỡng. Trần Khải Văn cũng chỉ đành cố gắng diễn tốt vai một MB.
Làm sao lấy lòng đàn ông! ? Chắc là chính mình chủ động đi! Trần Khải Văn thử vươn đầu lưỡi liếm ngón tay đang chơi đùa trên môi mình của Quan Long, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của y.
Bị đầu lưỡi mềm mại liếm làm ngón tay trở nên ngứa ngái, Quan Long câu môi cười, ngón tay bên trong miệng Trần Khải Văn bắt đầu di động chơi đùa, Trần Khải Văn cũng rất phối hợp không ngừng liếm mút ngón tay y.
"Chỉ có thế này! ?" Quan Long nhướng mày rút ra ngón tay từ miệng Trần Khải Văn, ngón tay bởi vì dính nước miếng mà trở nên thấp lộc trong suốt, y còn cố ý ở trước mặt Trần Khải Văn mà đưa ngón tay quơ qua quơ lại.
Trần Khải Văn đỏ mặt, do dự một chút rồi nghiêng người ghé môi hôn lên miệng Quan Long. Hắn không có kinh nghiệm hôn môi, cũng chỉ cùng với Quan Long hôn qua vài lần, càng không có kỹ sảo gì, đại khái bắt chước bộ dáng hôn mình của Quan Long lúc trước, dùng đầu lưỡi đỉnh khai răng nanh, đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng y, lướt qua cuốn lấy lưỡi y mà dây dưa.
Nụ hôn dịu dàng cẩn thận, thậm chí không gây nhiều cảm giác kích dục nơi Quan Long, nhưng đôi môi mềm nhuyễn cùng đầu lưỡi thấp hoạt của Trần Khải Văn làm y kiềm lòng không được. Một tay ghì chặt thắt lưng của hắn, đem thân thể hắn nhập càng chặt hơn vào trong ngực mình.
Động tác của Quan Long làm thân thể hai người lại càng xít xao, cảm giác gắn bó như môi với răng làm lòng Trần Khải Văn một trận rung động, lại toàn tâm toàn ý hôn Quan Long, thậm chí còn ẩn ẩn một chút cảm giác lấy lòng.
Hai người triền miên hôn một hồi lâu, thẳng đến khi Trần Khải Văn cảm thấy khó thở mới lưu luyến rời khỏi môi Quan Long, đầu ghé vào bên gáy của y mà thở gấp.
"Tuy rằng kỹ thuật hôn của cậu quá tệ, nhưng đôi môi rất mềm, đầu lưỡi cũng trơn mượt nên có thể tạm thông qua." Trong miệng mất đi cảm xúc ôn nhuyễn làm Quan Long tiếc nuối liếm liếm môi, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nói ra bản thân bị một MB hôn cảm giác tốt đến cỡ nào, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ bình luận một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top