C191 - C194(END)
191. Sinh khí
"Quan... Quan Long." Trần Khải Văn vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Quan Long sẽ đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, sợ tới mức mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp hô một tiếng.
"Bác sĩ, tôi là người nhà của Trần Khải Văn, làm phiền ông cho tôi biết tình trạng hiện tại của hắn được không! ?" Quan Long đi đến giường bệnh nhưng không phản ứng Trần Khải Văn, mà quay đầu hướng bác sĩ còn chưa rời đi hỏi.
"Phẫu thuật thực thuận lợi, nhưng có một số việc cần chú ý." Bác sĩ nhiệt tâm giảng giải lại vấn đề sau phẫu thuật cho Quan Long nghe một lần nữa.
Quan Long chăm chú nghe cẩn thận, còn hỏi bác sĩ thật tỉ mỉ, đến mỗi một chuyện nhỏ cũng muốn biết nhất thanh nhị sở, xác định xong, Quan Long hướng bác sĩ cảm ơn, sau đó tiễn ông khỏi phòng.
"Quan Long..." Trần Khải Văn thật cẩn thận nhìn Quan Long đang đi lại phía giường.
"Không có nghe bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi sao! ? Không cần nói, lập tức nhắm mắt lại!" Quan Long nghiêm mặt răn dạy một câu.
Trần Khải Văn nghe Quan Long nói, cảm thấy chính mình đuối lý, nên Quan Long nói cái gì thì làm theo cái đó, lập tức nhắm mắt lại không dám tái lộn xộn một chút. Có lẽ sau phẫu thuật thân thể suy yếu, chẳng được bao lâu Trần Khải Văn liền thật sự ngủ mất.
Quan Long cúi người giúp Trần Khải Văn ém góc chăn, im lặng ngồi xuống cạnh giường bênh, cầm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của hắn.
Quan Long thực cũng không biết chính mình tức giận nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn. Trong điện thoại nghe được Trần mẫu nói Trần Khải Văn đến bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, sau khi khiếp sợ, y suy nghĩ lại liền hiểu được tại sao hắn phải làm như vậy. Câu "Em không cần con cái, em chỉ cần anh, em chỉ cần Quan Long..." vẫn luôn quanh quẩn trong não Quan Long, làm sao cũng không quên được, nhưng là...
Quan Long nhìn chằm chằm sắc mặt có chút tái nhợt của Trần Khải Văn mà bất mãn nhíu mày.
Thắt ống dẫn tinh chuyện quan trọng như thế mà hắn cũng không cùng mình bàn bạc, còn giả bệnh lừa gạt mình. Tuy nói thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao lo liệu! ? Hai người chẳng phải cả đời đều sống trong thống khổ! Hắn đến tột cùng có nghĩ qua cảm thụ của mình không! ? Quan Long càng nghĩ càng sinh khí, thậm chí muốn lập tức lay tỉnh Trần Khải Văn chất vấn một phen.
Nhưng đúng là vẫn không nỡ. Quan Long đưa tay đem mấy sợi tóc rớt trên trán Trần Khải Văn vén qua một bên, để hắn có thể ngủ càng thêm thoải mái.
Kỳ thật nếu có nói cho mình nghe chuyện thắt ống dẫn tinh trước, chính mình khẳng định cũng sẽ không đồng ý, có lẽ còn khuyên ngược lại hắn chuyện sinh đứa nhỏ. Khải Văn cũng là biết mình không đồng ý mới cố ý giấu diếm... Quan Long thở dài bất đắc dĩ, cũng không phải không biết suy nghĩ của hắn, nhưng mà vẫn giận hắn không biết quý trọng thân thể của mình.
Tuy rằng không phải bác sĩ, nhưng Quan Long cũng biết một số kiến thức về thắt ống dẫn tinh. Phẫu thuật đúng là đơn giản, chính là muốn phục hồi cũng rất khó, hơn nữa sẽ đối thân thể tạo ra thương tổn cực kỳ nghiêm trọng. Trần Khải Văn thực sự không chừa cho bản thân con đường nào, một lòng một dạ muốn cùng Quan Long hai người trải qua cả đời.
"Khải Văn..." Cuối cùng, tức giận cùng bất đắc dĩ đều hóa thành cảm động cùng yêu say đắm, Quan Long đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay Trần Khải Văn, nước mắt sớm ướt lòng bàn tay của hắn.
Lúc Trần Khải Văn tỉnh lại đã là mấy giờ sau, mới vừa mở mắt liền cùng Quan Long mắt đối mắt.
"Quan Long..." Trần Khải Văn bất an gọi tên, lấy tay chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy.
"Đừng lộn xộn!" Quan Long lập tức đứng lên, lại đem Trần Khải Văn ấn xuống giường bệnh.
Quan Long không cho động, Trần Khải Văn liền một chút cũng không dám động, ngoan ngoãn nằm xuống giường, cẩn thận xem xét Quan Long.
"Thân thể có chỗ nào không khỏe không! ?" Quan Long mặt không đổi sắc giơ tay lên sờ sờ trán Trần Khải Văn.
"Không sao không sao, có thể về nhà ." Trần Khải Văn nhanh chóng lắc đầu.
"Ân." Quan Long gật đầu, giúp Trần Khải Văn xốc chăn lên, cuối người cầm lên đôi giày đặt cạnh giường.
"Em tự mang được rồi." Trần Khải Văn vừa thấy Quan Long muốn giúp mình mang giày, lại vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
"Không phải đã nói không được lộn xộn !" Quan Long quay đầu răn dạy một tiếng, Trần Khải Văn lập tức liền thành thật.
Quan Long cúi đầu giúp Trần Khải Văn mang giày xong, đem mọi thứ thu dọn chuẩn bị về nhà.
"Ôm cổ anh, anh bế em ra ngoài." Quan Long dặn dò một tiếng, một tay ôm lấy nửa người trên của Trần Khải Văn, một tay luồng qua đùi hắn, đem Trần Khải Văn bế khỏi giường bệnh.
"Em..." Trần Khải Văn vừa định cự tuyệt, nhìn thấy Quan Long trừng mắt liền nhanh ngậm miệng, ôm cổ Quan Long, để y bế mình ra khỏi bệnh viện.
Dọc theo đường đi, hai mắt Quan Long nhìn thẳng phía trước, môi miếm chặt không nói một tiếng. Trần Khải Văn lâu lâu lại nghiêng đầu cẩn thận nhìn lén Quan Long, nhìn thấy sắc mặt cứng ngắt của y, liền biết y hiện tại còn tức giận, vốn là tâm tình đã không yên trở nên càng ngày càng khẩn trương, không biết nên hướng Quan Long giải thích như thế nào chuyện mình phẫu thuật.
Về đến nhà, Quan Long lại bế Trần Khải Văn ra khỏi xe, một đường ôm hắn trực tiếp đến phòng ngủ. Quan Long trải hảo đệm chăn, giúp Trần Khải Văn cởi giày, ấn hắn nằm xuống giường đắp hảo chăn, rồi mới xoay người định rời khỏi phòng ngủ.
192. Thực xin lỗi
"Quan Long!" Trần Khải Văn lặp tức từ trong chăn vươn tay giữ Quan Long lại.
Quan Long dừng lại cước bộ, xoay người cúi đầu nhìn Trần Khải Văn không nói lời nào.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi..." Trần Khải Văn không ngừng liên tục nói xin lỗi, ánh mắt dần dần phiếm hồng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt chảy ra thành giọt.
Quan Long xoay người ngồi xổm cạnh giường, nghiêng người hôn lấy gương mặt đầy nước mắt của Trần Khải Văn,
"Thực... Thực xin lỗi..." Nước mắt Trần Khải Văn càng rơi càng nhiều, cả người khóc đến thiếu khí, tiếng xin lỗi cuối cùng biến mất giữ gắn bó của hai người.
"Biết mình sai rồi! ? Nếu sau này còn những chuyện như vậy phát sinh, anh liền hôn đến em hít thở không thông mà chết. Dù sao em cũng không cần thân thể chính mình, tùy tùy tiện tiện liền đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh..." Trần Khải Văn vốn là hấp khí không thông, Quan Long lại còn cố ý hôn môi hắn, thẳng đến gương mặt Trần Khải Văn bị nghẹn đến đó bừng, Quan Long cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Em em... thực xin lỗi..." Trần Khải Văn mới vừa ngừng khóc nước mắt lại chảy ra.
"Khải Văn, hôm nay lúc đến công ty anh vẫn luôn lo lắng cho em, căn bản là vô tâm làm việc, vội vàng chạy về nhà lại phát hiện em không có, gọi điện thoại lại không ai đón nghe, gọi qua cho mẹ thì biết được em đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc đó là phải ngăn em làm chuyện điên rồ, nhưng khi đuổi tới bệnh viện thì em đã làm phẫu thuật xong rồi. Lúc nhìn thấy em không có việc gì, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, còn giận đến mức muốn lặp tức bóp chết em..." Quan Long dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ hai má Trần Khải Văn, giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt, khẩu khí nói chuyện tuy rằng nghe thực tức giận, nhưng lại hỗn loạn nồng đậm đau lòng.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Trần Khải Văn một bên xin lỗi một bên lại giơ tay lên chùi mắt.
"Khải Văn, anh biết tâm ý của em. Không muốn có con thì không có con, chỉ hai chúng ta hảo hảo sống qua ngày. Bất quá Khải Văn em cũng phải hứa với anh, thân thể nhất định phải khỏe mạnh sống bên cạnh anh cả đời, cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay." Quan Long kéo tay Trần Khải Văn xuống, nhìn vào mắt hắn trịnh trọng nói.
"Ừm!" Trần Khải Văn hai mắt ngấn nước dùng sức gật đầu.
"Ngoan, không được khóc, mắt đều khóc đến xưng lên. Lúc này không được đến công ty làm việc, trước tiên hãy ở nhà dưỡng hảo thân thể, anh cũng sẽ không đi, ở nhà cùng em." Quan Long cúi đầu hôn hôn ánh mắt sưng đỏ của Trần Khải Văn, nghiêm túc dặn dò một tiếng.
"Em... em không sao! Lúc này đang là thời điểm công ty bận rộn, anh không thể không đến công ty!" Trần Khải Văn vừa nghe Quan Long cũng không đi làm, liền mở miệng ngăn cản.
"Công ty làm sao quan trọng bằng bà xã! Em mới vừa làm phẫu thuật xong, bên cạnh không thể không có ai chăm sóc! Để Quan thị đóng của cũng tốt lắm, coi như là bồi thường lần này em đi phẫu thuật." Quan Long tức giận trừng mắt nhìn Trần Khải Văn liếc một cái. Quan Long cố ý nói như thế là để Trần Khải Văn cảm thấy áy náy, lần sau không dám tự ý làm chuyện điên rồ nữa.
"Thực xin lỗi... em... em..." Trần Khải Văn lập tức liền luống cuống, lại bắt đầu lắp bắp xin lỗi.
"Đừng lo lắng, chuyện của công ty anh biết rõ. Hay em không tinh năng lực của ông xã mình! ? Nhanh chóng dưỡng hảo thân thể mới là chuyện trọng yếu. Đều tại em đi phẫu thuật, hại ông xã phải cấm dục nửa tháng!" Nhưng vừa thấy Trần Khải Văn sốt ruột, Quan Long lại bắt đầu đau lòng, nhanh mở miệng nói đùa vài câu.
"Thực xin lỗi..." Trần Khải Văn đỏ mặt, nói một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Nhớ kỹ sau này phải hảo hảo bồi thường anh! Sự tình đều nói rõ ràng, em không được suy nghĩ linh tinh, càng không được làm chuyện điên rồ. Hiện tại lặp tức nhắm mắt nghỉ ngơi cho anh!" Khẩu khí nói chuyện của Quan Long thật hung hăng, nhưng hành động lại thực ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên trán Trần Khải Văn, lại cẩn thận giúp hắn ém góc chăn, rồi mới nằm xuống giường cùng Trần Khải Văn nghỉ ngơi.
"Ân." Trần Khải Văn dùng sức gật gật đầu, an tâm nhắm hai mắt lại.
Trần Khải Văn ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, Quan Long chăm sóc, lo lắng cho hắn tựa như hoàng đế. Trần Khải Văn không chỉ có thân thể dưỡng rất tốt, người cũng không còn gầy nữa, mỗi ngày bị Quan Long ép ăn bao nhiêu là thịt. Cũng may Trần Khải Văn cơ thể đặc biệt, mặt không phù thắt lưng không thô, chính là cái mông mượt mà đẫy đà một chút. Trần Khải Văn vì thế còn buồn rầu hồi lâu, cảm thấy mông quá lớn rất kỳ quái, bất quá Quan Long lại cực kỳ vừa lòng.
193. Tách ra
Sau khi thân thể Trần Khải Văn khang phục, Quan Long lại dẫn hắn đến bệnh viện làm kiểm tra, xác định không có vấn đề gì, y liền lặp tức túm Trần Khải Văn rời khỏi bệnh viện, lên xe phi như bay về nhà.
Hai người vừa mới bước vào nhà, Quan Long liền nhất chân đá cửa, nhào lên cắn lấy đôi môi của Trần Khải Văn rồi bắt đầu giở trò cởi quần áo, khi hai người ôm nhau nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng khách, Trần Khải Văn đã là bị y cởi sạch sẽ, quần áo rơi lung tung trên mặt đất. Quan Long thuần thục cởi y phục của mình, đem Trần Khải Văn đẩy ngã xuống ghế sofa, sau đó lặp tức như hổ đói vồ mồi chụp lên.
Tuy nói thắt ống dẫn tinh đối với cuộc sống của hai người sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng tóm lại vẫn có một chút lo lắng. Kiểm nghiệm thực tiến chính là bằng chứng tốt nhất, Quan Long sờ không quá vài cái, dương vật Trần Khải Văn liền cương, cứng rắn thẳng tắp không khác chút nào so với trước kia. Sau đó Quan Long giúp hắn khẩu giao, Trần Khải Văn liền nhịn không được ở trong miệng Quan Long bắn ra, có thể là gần đây Trần Khải Văn được dưỡng quá tốt, cũng có thể do hơn nửa tháng không có làm tình, cho nên Quan Long cảm thấy tinh dịch ấm nóng chiếu vào miệng mình so với trước kia tanh nồng hơn nhiều. Cho dù không thể nói Trần Khải Văn so với trước kia càng thêm sinh long hoạt hổ, nhưng ít ra cũng chứng minh phẫu thuật thắt ống dẫn tinh thực sự không hề ảnh hưởng.
Hai người an tâm, lại càng không kiêng nể gì. Sau khi hậu huyệt khuếch trương đầy đủ, Quan Long để Trần Khải Văn quỳ ghé vào ghế sofa, dương vật thô lớn thẳng tiếp đi vào từ phía sau. Quan Long một bên vuốt ve hai cánh mông vì có thêm chút thịt mà càng trở nên càng mềm mại của Trần Khải Văn, một bên hung hăng trừu sáp thao lộng hậu huyệt.
Bình thường mỗi ngày trong lúc làm, động tác Quan Long còn có thể cẩn thận ôn nhu một chút, nhưng hiện tại nghẹn hơn nửa tháng, thật sự rất muốn phát tiết dục vọng. Quan Long một lần rồi lại một lần mãnh liệt va chạm, đem hai cánh mông Trần Khải Văn chàng đến đỏ bừng, thân thể cũng nhấm thẳng phía trước mà lay động, thậm chí sofa vì không chịu nổi động tác kịch liệt của hai người mà còn muốn ngã đổ.
Từ sofa làm đến trên bàn rồi tiếp đến phòng ngủ, Trần Khải Văn lúc thì quỳ, lúc thì đứng, một lúc lại nằm, làm đến cuối cùng, đầu hắn bắt đầu mơ màng không rõ mình đã bắn bao nhiêu lần, bên trong hậu huyệt thì ẩm ướt dính nháp toàn là tinh dịch của Quan Long.
Quan Long nhìn người dưới thân cơ hồ đã mở mắt không ra, tuy rằng dương vật vẫn chưa muốn rời khỏi nơi ẩm nóng kia, nhưng lại đau lòng hắn mệt mỏi, dù sao hai người còn có thời gian cả đời, cũng không cần thiết nóng lòng nhất thời.
Quan Long ôm Trần Khải Văn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường ôm lấy nhau ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Tiếp theo hai người bắt đầu đi làm bình thường, ở công ty vẫn là là một tổng giám đốc cùng một quản lý tài chính. Trần Khải Văn hơn nửa tháng không đi làm, lúc xin nghỉ lấy lý do trong nhà có việc, lý do này vốn không có gì kì lạ, nhưng là trong khoảng thời gian hắn nghỉ phép, Quan Long cũng không đến công ty. Vậy mà đến khi Trần Khải Văn đi làm lại, Quan Long cũng liền mỗi ngày đến đây. Này không thể không khiến cho nhân viên Quan thị đoán già đoán non, nhưng Trần Khải Văn giữ bí mật cũng rất giỏi, buổi trưa như trước bí mật chạy đến phòng Quan Long cùng ăn cơm trưa, còn lại trừ bỏ lúc làm việc, cơ hồ đều không cùng xuất hiện, cho nên, tin đồn hai người có quan hệ cũng không thể nào chứng thực.
Dù sao cũng hơn nửa tháng không đi làm, một lần nữa bắt đầu lại công việc, Trần Khải Văn vội, Quan Long càng vội. Hai người lại đang sống chung, ban ngày thật sự là bận không nói nổi, tối đến về đến nhà cũng còn bàn chuyện công ty.
Một đoạn thời gian sau, Trần Khải Văn đã đem công việc tồn đọng xử lý xong, nhưng Quan Long vẫn còn bận tối tâm mặt mũi. Trần Khải Văn cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy y là tổng giám đốc, phụ trách toàn bộ công ty, nhất định so với mình càng bận hơn. Sau khi công việc của Trần Khải Văn ít đi, hắn đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Quan Long, mỗi ngày ba bữa đều biến đổi đa dạng các món mỹ thực, buổi tối ở trên giường cũng tận tâm giúp cho Quan Long thỏa mãn.
Trần Khải Văn đối với mình tốt như thế, Quan Long đương nhiên cũng đặt hắn ở trong tim mà thương yêu, cuộc sống hai người lướt qua càng ngọt ngào, tốt đến như thể hòa nhập làm một. Nhưng trong công ty đột nhiên có một hạn mục hợp tác yêu cầu Quan Long phải xuất ngoại một chuyến, hai người không thể không tạm thời chia tách vài ngày.
194. Dắt tay (END)
"Áo lông em đặt ở bên trái hành lý, dự báo thời tiết nói bên đó mấy bữa này nhiệt độ giảm, nhớ rõ phải mặt thêm áo, còn có..." Trần Khải Văn cuối người giúp Quan Long sửa sang lại quần áo, miệng còn một bên liên miên dặn dò .
"Bà xã đi cùng anh nha! ?" Quan Long đi đến phía sau Trần Khải Văn, đưa hắn chặn ngang ôm lấy, rồi mới dùng song chưởng hoàn trụ thắt lưng Trần Khải Văn, thân thể kề sát vào lưng hắn. Quan Long quay đầu đem miệng ghé vào bên tai Trần Khải Văn, đem vành tai mềm mại ngậm lấy nhẹ nhành mút.
"Anh đi bàn chuyện làm ăn, lại không cần em hỗ trợ, em đi để làm chi! Đừng làm rộn, để em kiểm tra hành lý xem còn quên cái gì không." Trần Khải Văn cười né tránh miệng Quan Long, cánh tay đẩy đẩy phía sau, ý bảo Quan Long buông mình ra.
"Không cần kiểm tra, nên mang đều đã mang. Bà xã đừng lãng phí thời gian, chúng ta vài ngày sẽ không gặp nhau..." Dựa theo mức độ ngày thường của hai người, Trần Khải Văn nếu không đi, Quan Long nhất định sẽ trăm phương nghìn kế dụ hắn đáp ứng mới được. Nhưng giờ phút này Quan Long lại không tiếp tục dây dưa nữa, trong mắt thoáng hiện ra một tia cười chứa đầy hàm ý, tay liền vội vàng sờ loạn vào trong quần ngủ của Trần Khải Văn, trực tiếp bao trùm bộ vị mẫn càm giữa hai chân hắn.
"Đừng..." Trần Khải Văn còn muốn giãy ra đi kiểm tra hành lý, nhưng khố gian bị y xoa nắn vài cái, dương vật liền cương, hai chân mềm nhũn vừa lúc bị Quan Long phía sau kéo vào trong lòng...
Ngày thường hai người đều dính cùng một chỗ, Quan Long đi lần này Trần Khải Văn đặt biệt mong nhớ, có thể nói là trải nghiệm tư vị một mình mất ngủ. Nhưng gọi điện thoại lại sợ ảnh hưởng đến công việc của Quan Long, cho nên hắn mỗi ngày đều mỏi mắt chờ mong y gọi điện về, nhưng Quan Long ở bên kia tựa hồ đặc biệt bận rộn, mỗi lần cũng không nói quá mấy câu, bất quá mỗi ngày đều có thể nghe giọng nói của y, Trần Khải Văn đã cảm thấy thực thỏa mãn .
Qua ba bốn ngày, Quan Long gọi điện thoại về nói công tác tài chính bên kia gặp chút vấn đề muốn Trần Khải Văn qua cùng nhau bàn luận. Trần Khải Văn vốn đã nhớ Quan Long muốn chết, trong lòng đã có chút hối hận lúc đầu không đáp ứng đi cùng y. Hiện tại là vì công việc, Trần Khải Văn lập tức bay qua bên đó tìm Quan Long .
Sau khi Trần Khải Văn xuống máy bay, cô thư ký đi cùng với Quan Long ra đón hắn, nói lát nữa sẽ đi gặp khách hàng quan trọng, đối phương là người hay để ý, cho nên yêu cầu Trần Khải Văn trước tiên phải thay đổi quần áo.
Trần Khải Văn thấy mình một bộ dáng phong trần mệt mỏi, nghĩ thầm mình là hình tượng đại diện Quan thị đi tiếp khách, đương nhiên nên chỉnh tề trang trọng một chút, đối với lời nói của thư ký không hề nghi ngờ, liền ngoan ngoãn đi thay quần áo .
Thư ký đem Trần Khải Văn đưa vào một phòng tạo mẫu, có lẽ thư ký trước đó đã an bày thật kỹ, Trần Khải Văn mới vừa vào cửa đã bị một đám người bao quanh, từ đầu đến chân đều chỉnh sửa một lần. Đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong, Trần Khải Văn đứng ở trước gương đều có chút nhận không ra bản thân, tuy rằng vừa rồi bị người vẽ loạn lên mặt, nhưng nhìn không ra nửa điểm dấu vết trang điểm, cả người anh tuấn đẹp trai hơn rất nhiều. Một thân tây trang kia giống như là chuyên môn vì Trần Khải Văn mà làm ra, đem dáng người cao gầy phụ trợ thêm cao ngất. Trần Khải Văn nhìn chính mình trong gương mà cười cười, dáng vẻ long trọng như thế thực không giống đi gặp khách hàng, mà giống như là đi kết hôn vậy.
Trần Khải Văn cùng thư ký ngồi trên xe. Bay đường dài có chút mệt mỏi, huống chi có thư ký của Quan Long ở bên cạnh, lúc tới nơi chắc chắn sẽ đánh thức mình dậy, Trần Khải Văn liền tính toán nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, cũng dưỡng đủ tinh thần đi gặp khách hàng.
"Trần quản lí, Trần quản lí..." Trần Khải Văn bị thư ký nhẹ nhành lay tỉnh.
"Đã đến a!" Trần Khải Văn dụi mắt, theo quán tính nhìn ra ngoài cửa xe.
"Nhà... nhà thờ! ?" Đối diện xe là một nhà thờ màu trắng trang nghiêm làm cho Trần Khải Văn giật mình mở to mắt, đi gặp khách hàng không phải đến khách sạn sao! ?
"Trần quản lí mau xuống xe đi, Quan tổng ở bên trong chờ anh." Thư ký đẩy Trần Khải Văn ý bảo hắn nhanh xuống xe.
Trần Khải Văn mới vừa tỉnh ngủ đầu còn có chút mơ màng, bị thư ký thúc giục cũng liền lập tức mở cửa xuống xe.
"Uy..." Trần Khải Văn xuống xe nhìn nhà thờ sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại muốn hỏi thư ký, xe lại "Vèo" một cái rời đi rồi.
Trần Khải Văn đành phải hướng nhà thờ đi đến.
Cửa nhà thờ khép kính, Trần Khải Văn đẩy cửa ra, người trong nhà thờ nghe được thanh âm sôi nổi xoay người lại.
Trần Khải Văn nhìn thấy mẫu thân của mình, cha mẹ của Quan Long, còn có một nhà ba người xa lạ, mà nhìn mặt của người đàn ông ngồi giữa, chắc chính là người anh luôn sống ở nước ngoài của Quan Long.
Cuối cùng tầm mắt Trần Khải Văn dừng lại ở thân ảnh Quan Long đang đứng giữa nhà thờ, trách không được y gần đây bận như vậy, nguyên lai... nguyên lai... nước mắt nháy mắt làm mơ hồ tầm mắt Trần Khải Văn.
Quan Long cười hướng Trần Khải Văn vươn tay.
Trần Khải Văn đi về phía Quan Long, hồi ức của hai người tựa như đoạn phim quay chậm từng chút hiện lên trong đầu, mười năm yêu thầm, một đêm tình sau khi say rượu, bị hiểu lầm thành MB bao dưỡng, rồi lại bị Quan Long đuổi ra khỏi nhà, chân tướng rõ ràng hai người hợp hảo, quan hệ được cha mẹ tán thành cùng chúc phúc, quyết đoán làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh chỉ cầu cả đời được ở bên nhau ... Con đường đi tìm hạnh phúc của Trần Khải Văn thực dài, nhưng đến điểm cuối, bất quá cũng là điểm khởi đầu, con đường tương lai của hai người còn cần cả đời để nắm tay nhau cùng vượt qua.
Trần Khải Văn đi đến bên cạnh Quan Long, hai người mười ngón gắt gao giao triền cùng một chỗ.
– Hoàn–
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top