Rung động

    - Đừng giết chết cậu ta, cậu ta không có tội...không có tội...

    Cô khóc nức lên, tiếng khóc làm màn đêm thêm âm u và lạnh lẽo.

    - Em khóc gì chứ? Đi với anh một đêm thôi, anh không hành hạ em đâu.

    Chu Ưng khẽ nhét tay vào túi quần, mắt lóe lên tia hài lòng:

    - Lại đây với anh!

   Cô lau nhẹ dòng nước mắt, lau luôn cả dòng máu vẫn chảy ròng bên khóe môi. Hinh Nhã khẽ ôm bụng, từng bước đi chập chững như muốn ngất đi.

    Cô tiến từng bước, càng gần Chu Ưng chính là càng gần hơn với cánh cửa hủy diệt tương lai.

    Cô không quan tâm lần đầu của mình giao cho ai. Điều đó không quan
trọng. Nhưng kẻ cô giao cho lần đó  trong đêm nay là một kẻ xảo trá. Ai biết được hắn có quay video lại để uy hiếp cô hay không? Hắn sẽ dùng đoạn video đó để uy hiếp luôn cả chị Kì thì sao? Vương thị chị cố gắng xây dựng từng giây từng phút, có phải bị cô hủy hoại không? Cô không muốn điều đó, càng không muốn đi với hắn, một chút cũng không. Nhưng...

    Anh chàng đang nằm dưới đất kia đang đấu tranh với cái chết. Vì ai? Vì điều gì đây? Rõ ràng, ngay cả cái tên của anh ta cô còn không biết, thế mà anh ta sẵn sàng đỡ cho cô một phát đạn rồi. Vương Hinh Nhã! Mày nên cảm kích anh ta, hay cho rằng anh ta thích bày vẻ" anh hùng cứu mĩ nhân" đây?

    Cổ họng khóc chịu, cô ho vài cái, phụt ra bàn tay một ngụm máu. Máu...chính là máu...

    Không thể cầm cự...

    Chu Ưng cau nhẹ mày. Cô ta đâu bị bệnh ung thư gì gì đó, sao lại ho ra máu? Mà máu từ miệng cô ta đáng nhẽ chỉ trong vài phút đã tự ngưng chảy, nhưng bây giờ còn khiến cô ta ho ra ngụm máu lớn như vậy. Không nhẽ, máu cô ta có vấn đề?

    Cô đi ngang qua chỗ  Nhạn Đường đang nằm, trong lòng dâng lên một hồi tê liệt. Cô không hiểu tại sao mình lại cứu anh ta. Trên người cô có thiết bị định vị, trong một thời gian có lẽ Hinh Kì sẽ lên đây. Nhưng điều đó cần thời gian. Nếu anh ta bị xử lí, trong lúc đó cô có thể kéo dài thêm chút thời gian. Dù vậy, cô vẫn không làm được. Anh ta...đẹp trai như vậy, nếu chết đi thì bao nhiêu người sẽ hối tiếc đây?

    Cả cô, cũng sẽ thấy hối tiếc một cách đau đớn như vậy.

    - Đừng...đừng đi...

    Hinh Nhã đứng khựng lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng. Nhạn Đường kéo tay cô lại, khẽ khàng lên tiếng:

     - Không cần đi! Tôi...chưa chết...

     Anh đứng dậy, kéo theo dòng máu dài dưới nền đất, thấm đẫm trên áo sơ mi trắng.

    Cô hoảng hốt vội đỡ lấy anh.

    Nhạn Đường mỉm cười, mắt lóe lên tia hạnh phúc:

     - Ngày nào cũng có người đỡ tôi như vậy...có phải sướng hơn không?

     Anh ta còn nháy mắt với cô một cái.
   
     Cô cười khổ. Giờ nào rồi mà anh ta còn tỏa ra vẻ phong tình vô hạn như vậy?

     Chu Ưng nghiến răng kèn kẹt, mắt đỏ ngầu:

      - Giỏi lắm tiểu tử! Mày còn dám bò dậy sao?

      Nhạn Đường phớt lờ câu hỏi của hắn, chỉ đăm đăm nhìn cô với ánh mắt thương xót. Cô...bị thương nặng vậy sao?

     - Này! Đừng tưởng đứng dậy được mà cho rằng mình là thần thánh. Bỏ tay cô ấy ra, nếu không tao bắn nát sọ mày!

     Chu Ưng gằn giọng, mùi thuốc súng lan tràn khắp không gian.

      Anh đẩy cô ra sau lưng mình, nở nụ cười "thánh thiện":

      - Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Đừng hòng chạm vào cô ấy

      Hinh Nhã mở to mắt nhìn bóng lưng của anh. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen nhánh khẽ đung đưa. Ánh trăng chiế vào anh, hình bóng của anh đổ dài trên mặt đất. Mờ ảo...không chân thật...

     Nhưng người này...

      Cô ấy là người phụ nữ của tôi!

      Trái tim cô run lên lỡ mất vài nhịp. Cô đã từng nghe qua rất nhiều rất nhiều câu nói đó, nhưng có trường hợp nào là đang đối diện với tử thần thế này không?

      - Tao bảo mày để cô ấy qua đây, nếu không tao bắn nát sọ mày!

      Chu Ưng quát lên, ngọn lửa tức giận phừng phừng trên đầu. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt hăm dọa.

     Ý hắn là, nếu không tự động qua với hắn, anh chàng thích làm anh hùng này sẽ chết ngay tức khắc.

     Cô né tránh ánh mắt đó, hơi nép vào vùng lưng vững chãi của Nhạn Đường. Nhưng cô lại bàng hoàng khi thấy cánh tay của anh. Vết thương sâu như vậy...

      ' Đoàng '

     Chu Ưng lên nòng, bắn một viên vào dưới nền đất hai người đang đứng. Mạch Nhạn Đường khẽ nuốt nước bọt, còn cô thì giật mình. Không! Chu Ưng là kẻ tùy tiện, nhất định nói là sẽ làm.

     Cô hơi tránh anh ra, hai chân run rẩy bước về phía trước. Anh ngạc nhiên vì hành động của cô, ngay lập tức níu tay cô lại, ôm cô vào lòng:

     - Em đừng sợ! Có tôi ở đây, hắn sẽ không thể làm gì em đâu!

     Mùi hương nước hoa trên cơ thể anh dìu dịu, tỏa ra bao vây lấy cánh mũi. Cô mở to mắt, dường như không tin vào mình.

    Cô muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói thế nào.

     Anh biết không? Lúc dựa vào lòng anh, tôi đột nhiên sinh ra một loại dựa dẫm, mà từ trước tới nay tôi chỉ dựa dẫm vào chị mình. Anh cho tôi cảm giác an toàn vô tận. Tôi đang tin tưởng anh, tin rằng anh sẽ cứu được tôi, nhưng tử thần vẫn đang gõ cửa, tôi không thể nào để anh ra mở cửa được. Tôi...xin lỗi...

     Cô giãy giụa, nước mắt rơi như dòng ngọc châu:

     - Anh tránh ra! Dựa vào bản lĩnh của anh mà đòi cứu tôi sao? Tránh ra! Để tôi yên!

     Cô đẩy Nhạn Đường ra, phải vô cùng bất lực mới rời khỏi được vòng tay ấm áp đó. Hinh Nhã xoay lưng bước vội về phía Chu Ưng. Nhạn Đường dĩ nhiên không chịu buông tha:

      - Chẳng nhẽ em không chịu chết chung với tôi sao?

     Cô khựng lại trong giây lát. Chết chung với anh...chết chung với anh...

     Cô không trả lời, cắn răng bước tiếp. Câu hỏi của anh ta sâu xa như thế nào, cô không cảm nhận được.

     Nhạn Đường siết tay thành quyền, nhìn cô đã bước đến bên hắn ta. Chu Ưng vuốt ve nhẹ khuôn mặt cô rồi cười tự đắc:

      - Tao đã bảo rồi! Mày nên buông cô ấy ra vẫn là tốt nhất.

      Nụ cười của hắn bỗng chuyển nguy hiểm. Bọn đàn em nãy giờ im lặng đột ngột xông tới giữ chặt lấy anh. Anh đang bị thương nên không làm gì được, đành nuốt ngược những lời muốn nói vào lòng.

     Hinh Nhã! Chẳng nhẽ câu hỏi của tôi em lại không thể hiểu? Hay sâu tận trong thân tâm em đã hiểu nhưng cố tình không hiểu?

     Cô tái mặt, khẽ túm lấy cổ áo hắn:

     - Chu Ưng! Chẳng phải anh đã hứa chỉ cần tôi đi với anh, anh sẽ thả cậu ta ra sao?

      Nhạn Đường bất ngờ nhìn cô gái bẻ nhỏ đang giận dữ kia. Thì ra hắn đã uy hiếp cô...thì ra...

    Chu Ưng tức giận, dùng một bàn tay siết chặt cổ cô, gằng từng chữ:

      - Anh hứa với em là không giết cậu ta, nhưng chưa từng hứa với em là không được làm tổn thương hắn đúng không nào? Tiểu tử đó còn đứng dậy cản trở bước đi của em được, hôm nay anh nhất định bắn gãy chân hắn!

     Cô khó thở , tức tối gỡ lấy bàn tay to lớn của hắn trên cổ mình ra nhưng không sao làm được. Một tay hắn nhắm súng về phía Nhạn Đường, một tay dùng lực nhấc cô lên khỏi mặt đất. Hai chân quơ loạn xạ trong không trung, cổ lại bị siết mạnh, cô ấm ức hít thở. Hình ảnh về chàng trai trẻ tuổi kia dần dần mờ đi...mờ đi...

     Anh có thể nói cho em biết, anh tên là gì không?

    ' Đoàng '

     Phát súng vang lên, lạnh lẽo đến tận tâm can con người. Máu chảy ra thấm đẫm một mảng áo, đồng thời cũng gục xuống ngay tại chỗ.

     - Không! Hinh Nhã! Em không được chết! Hinh Nhã...aaa....

     Nhạn Đường đau đớn hét lên. Lúc Chu Ưng chuẩn bị bóp cò súng, cô đột nhiên dùng hai tay mình kéo tay hắn, làm hắn lệch hướng và bắn  thẳng vào bụng cô.

     Chu Ưng run rẩy, nhìn cơ thể đầy máu gục xuống dưới chân mình. Không...hắn...giết người rồi...Cô ta...chết rồi....

      Nhạn Đường đá mạnh vào hai tên đàn em đang giữ chặt mình rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô. Hắn gọi tên cô mãi, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

     - Em nói gì đi Hinh Nhã! Em không có quyền đỡ cho tôi viên đạn đó! Hinh Nhã! Vương Hinh Nhã! Em là Vương Nhị tiểu thư của Vương thị, em phải sống, em phải sống!

      Anh hét lên, đau khổ đến xé tan màn đêm. Bọn Chu Ưng sợ hãi chạy mất hút.

     Vì cử động mạnh nên vết thương trên tay anh lại chảy máu. Nãy giờ anh mất quá nhiều máu rồi. Ý thức dần trở nên mơ hồ, hình ảnh cô gái đang nhắm nghiền mắt cũng dần trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ xung quanh cũng trở nên mơ hồ.

      - Em...phải sống!

      Nhạn Đường gục xuống, đầu chạm nhẹ vào gương mặt cô, còn bàn tay to lớn vẫn đang siết chặt bàn tay nhỏ bé.

     Đúng lúc đó, trời đất tối sầm lại. Và...một cơn mưa...

   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top