Chapter 27

Sau nhiều ngày cậu cả không ngủ cùng Thạc Trân nữa, đêm nào cũng lấy gối đi khỏi buồng. Nói thẳng ra là cứ đến tối anh lại vào buồng ngó cậu một cái rồi mới chịu xách gối đi.

Thạc Trân vẫn như mọi khi nằm trên giường quay mặt vào trong vách, cậu khó khăn giấu một khuôn mặt với đôi mắt sưng húp. Cả tuần nay hai người chẳng ai nói với ai một câu gì cả, có lúc chạm mặt cũng chỉ nhìn nhau vài giây rồi lại né mất.

Như thường lệ, cậu cả trở vào phòng để lấy gối. Vừa bước vào đã thấy người kia xoay lưng về phía mình, thân ảnh nhỏ đắp hờ chiếc chăn nay bụng. Cậu cả cho rằng cậu đã ngủ nên tiến lại ngồi lên giường khẽ gọi.

- Thạc Trân, em ngủ hay chưa?

Thạc Trân vốn chẳng thể chợp mắt nổi, cậu khóc nhiều đến nổi lạc luôn cả giọng nói. Thạc Trân chẳng dám lên tiếng trả lời, anh vẫn kiên nhẫn ngồi đợi câu trả lời nhưng mãi chẳng nghe thấy, cuối cùng là lấy gối rồi rời khỏi phòng. Thạc Trân sau khi nghe tiếng cửa đóng vội cũng từ từ dựng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, như thói quen ngồi co ro ôm hai đầu gối, nước mắt lại vô thức rơi từng giọt.

Trách anh làm sao được? Dù gì anh cũng đang thực hiện ước muốn của cậu thôi mà. Nhưng tại sao cậu lại đau đớn như vậy chứ? Chẳng phải Thạc Trân luôn bảo với cậu cả rằng phải sớm làm như vậy hay sao? Khó khăn lắm anh mới đồng ý.

Vậy thì cớ làm sao cậu lại buồn?

Có phải là cậu đã điên rồi không?

Ngoài trời đã bắt đầu mưa xối xả, từng giọt từng giọt nặng trĩu rơi xuống như nói lên được nỗi lòng của cậu. Hiện giờ có phải hay không cậu đã hối hận về quyết định ngu ngốc của mình? Anh đã rất nhiều lần bảo cậu không được nghĩ ngu ngốc như thế? Vậy mà cậu lại chọn cách cãi lời anh, vẫn cho rằng quyết định đó là đúng. Hiện tại sự việc đó cũng đã xảy ra rồi, hối hận còn kịp ư?

Thạc Trân đứng hẳn dậy rời khỏi giường tiến gần lại cửa sổ, từng cơn gió lạnh ngắt khiến thanh niên trai tráng cũng phải phát run, ấy vậy mà gió cứ đang từng cơn từng cơn đập vào người cậu.

Thạc Trân cậu ấy không lạnh hay sao? Lại còn đứng đó hứng chịu?

Thạc Trân ngây ngốc cười khổ, lạnh lẽo thì cũng có đó. Nhưng sao bằng sự lạnh lẽo của nỗi lòng khi không có anh đây? Lúc trước có hôm mưa còn lớn, gió còn lạnh lẽo hơn thế này nữa cơ nhưng cậu chẳng thấy lạnh vì lúc đó cậu cả vẫn đang ôm chặt cậu trong vòng tay.

Thạc Trân lại cười, một nụ cười đầy chua xót.

Đột nhiên cửa buồng ngủ lại lần nữa được mở, nhưng vì ngoài kia mưa quá lớn nên cậu chẳng nghe thấy. Người đó cầm trên tay chiếc áo khoác dày ấm tiếng gần lại thân ảnh nhỏ bé đang hứng chịu từng cơn gió lạnh từ mẹ thiên nhiên.

Bao bọc người thương trong chiếc áo to xụ xong anh cũng dang vòng tay bất ngờ ôm cậu từ phía sau, anh nhẹ nhàng trách:

- Đừng tự hành hạ mình như thế, mau đi vào. Nhỡ em bệnh anh sẽ lo lắng lắm đa.

Thạc Trân quay người lại, hiện giờ cậu đang đối mặt với người chồng yêu quý. Đôi mắt sưng húp vẫn nhìn chằm chằm anh, chiếc áo khoác dày ấm trên vai vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà dịu nhẹ.

Cậu lắp bắp gọi anh:

- Mình...

Cậu cả luồng ra sau đóng ngay cửa sổ lại, căn phòng liền trở nên ấm áp hơn. Đóng xong cửa cậu cả mới lẳng lặng quay người lại, nhìn thấy thân ảnh vẫn đứng ngây ngốc ra nhìn mình lập tức bao nhiêu nhớ nhung ập đến hối thúc anh hãy ôm cậu thật chặt.

Như không đợi người kia kịp phản ứng, vòng tay to lớn lần nữa ôm gọn Thạc Trân trong lòng.

Anh khẽ thở dài...

- Đau đớn lắm đúng không?

- Buồn bã lắm đúng không? Kim Thạc Trân?

- Vậy cớ làm sao em lại ngu ngốc ép buộc anh, bắt anh phải có con cùng người khác? Rồi lại tự mình đau lòng khi anh đi khuất?

Khi cậu sắp sửa bạo biện cho chính mình thì anh lại lần nữa ôm lấy câu:

- Em ác lung lắm đa, em tưởng chỉ mỗi em buồn đau thôi sao? Còn anh thì không biết hở?

Đương nhiên là cậu chẳng nói thêm được câu gì rồi, vòng tay cũng chẳng chịu đáp trả cái ôm từ anh mặc dù là rất muốn? Tại sao cậu lại không thể trả lời một câu hỏi đơn giản đến như thế?

"Em thương anh lắm, nhưng xin lỗi em không thể đứng nhìn anh tuyệt hậu. Tha lỗi cho em..."

Thấy cậu không đáp, anh xót ruột siết chặt vòng tay hơn nữa. Liệu cậu có biết vì cậu anh đã thay đổi tới nhường nào hay không?

- Từ một thằng phá nhà phá của, luôn đắm chìm vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Nhưng sau khi cưới em rồi anh có để em thấy những hình ảnh quá khứ của anh lập lại hay không? Anh yêu thương em ra sao lẽ nào em còn không rõ?

Một giọt nước lăn ra khỏi khóe mắt, tiếp nó nối theo thêm nhiều giọt phía sau.

Thạc Trân hiểu chớ, cậu đâu có ngu tới như vậy? Chỉ là cảm thấy thứ tình cảm ấy cậu không đáng được nhận thôi mà. Vậy mà suy nghĩ đó của cậu lại khiến anh phiền muộn như vậy, có phải Thạc Trân cậu rất ích kỉ hay không?

- Xin anh đừng hỏi em những câu như thế, bởi vì có hỏi ngàn vạn lần em cũng chẳng biết trả lời ra sao, em không sao mà. Anh mau về phòng đi kẻo... kẻo chị ấy... đợi...

- Kim Thạc Trân? Từ khi nào lại nổi tính không nghe lời anh? Được, để anh nói cho em biết. Anh, Kim Nam Tuấn chưa từng mần ra hành động nào có lỗi với em, anh giả vờ mang gối đi sang phòng khác cho đến khi em ngủ say mới lén trở về. Anh sợ em thấy anh lại xua đuổi nên mới mần như thế, anh xin lỗi vì đã nhờ Ngọc Hoa đóng kịch gạt em, giữa anh và Ngọc Hoa vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện chi cả.

- Anh nói... ụa...

Từ đâu cơn buồn nôn lại bất chợt kéo tới, cái bụng lại đau nhói khiến cậu nhăn mày ngồi thụp xuống đất. Một lần nữa cậu khiến anh sốt ruột chụp lấy bàn tay gầy gò, đỡ cậu ngồi lên giường.

- Ụa... ụa...

Cơn buồn nôn cứ kéo đến liên tục khiến hô hấp của cậu lại trở nên khó khăn. Cậu cả thêm phần lo lắng, vội vuốt lưng cho vợ nhỏ.

- Em không sao chớ? Cớ sao lại nôn như thế này?

Như nghĩ được điều gì đó, cậu cả lại lần nữa lên tiếng.

- Không lẽ là do cái đêm anh say rượu?

- Không... không thể nào... cơ địa em vốn không được tốt.

Thạc Trân vẫn không thể tin được điều chồng cậu vừa dự đoán, liệu đây có phải là ông trời đang lại lần nữa trêu cậu hay không?

Còn về phần Ngọc Hoa sau khi anh với cậu làm hoà thì vỡ kịch anh nhờ cô đóng giả cũng hạ màng. Trong lòng Ngọc Hoa vẫn luôn thích Kim Nam Tuấn, như từ cái đêm đó cô đã hiểu ra Nam Tuấn thương Thạc Trân như thế nào rồi, nên khi thấy hai người họ hoà thuận lại thì tự cô cũng dọn dẹp rồi rời khỏi căn nhà.

Trước khi đi còn không quên khuyên anh hãy chăm Thạc Trân cho thật tốt.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top