Chương 3: Thiên Trí Hách, Cậu Có Thể À.

Một mảng sương mù trắng dày đặc mù mịt, phía trước không thấy rõ. Quanh người bị khói trắng vây quanh, hợp thành hai ba cụm, trói chặt cánh tay và mắt cá chân. Cậu dùng sức giãy giụa, một mảng bị đánh tan, nhưng khói mù kia giống như rắn nước chuyển động linh hoạt, nhanh chóng tụ họp, lại lần nữa dây dưa trên thân thể người thiếu niên. Cậu cảm thấy có một sức mạnh nào đó đang túm chặt cơ thể mình kéo xuống. Dưới bàn chân là vũng bùn sâu, một mảng đen nháy không thể nhìn thấy gì. Cậu liều mạng giãy giụa nhưng lại không có một chút sức lực nào. Sự sợ hãi cuốn chặt toàn thân cậu, đột nhiên cổ tay cậu bị một bàn tay khác nắm chặt lại dùng sức kéo ra ngoài. Cậu dùng hết toàn bộ sức lực để phá đám sương mù nhưng không vén được ánh sáng sương mù kia.

Cậu kêu lớn cứu mạng, ánh sáng chợt lóe, trong không khí, tất cả hóa thành những hạt bụi nhỏ bé.

Thiên Vũ Văn mở mắt ngồi dậy, trên trán đầy mồ hôi, cách một bộ đồ bông, sau lưng gặp gió lạnh khiến tóc gáy dựng lên. Đầu mơ màng nặng trĩu, cả người mệt mỏi không chịu nổi, không biết buổi tối lại gặp phải ác mộng gì. Cậu chỉ nhớ nó rất dữ dôi, rất đáng sợ, vô cùng chấn động lòng người. Ánh mặt trời xuyên qua chiếc màn chiếu vào mắt. Cậu nhíu mày, đưa tay với chiếc điện thoại ở đầu giường.

Hôm nay Vũ Hạo và Vũ Tầm không ở trong bếp "loảng xoảng" nữa khiến Thiên Vũ Văn hơi nghi ngờ, mở khóa màn hình xem giờ: bảy giờ mười phút.

Cậu ném điện thoại qua một bên, nghĩ thời gian còn sớm, lại nhắm hai mắt lại. Một phút sau, lăn một vòng ra ngoài rửa mặt.

Vì trường cấm cửa lúc bảy giờ rưỡi, bình thường sáu giờ rưỡi cậu đã dậy. Mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu lên mấy chiếc lá rụng trên vỉa hè, mấy chiếc xe con nhỏ chậm rãi chạy trên đường, lấp kín một dải đường. Xe buýt trên đường chuyên dụng chạy nhanh qua như đang khoe khoang vậy. Ánh ban mai chiếu ra cái bóng mơ hồ trên mặt đất, tầng mây dày mờ ảo. Thiên Vũ Văn hoang mang rối loạn chạy về phía cổng trường, hội học sinh kiểm tra phù hiệu tay áo, sao đỏ kiểm tra chuyên cần. Bảo vệ cứng rắn ngồi bên cạnh cửa sắt, còn mấy bước Thiên Vũ Văn thở hồng hộc, bước chân dần chậm lại, trong lòng lo lắng nhưng sức lực không đủ.

Lão Đặng chủ nhiệm lớp bọn họ có một quy tắc - tới trễ một lần sẽ bị phạt đứng một tiết học. Nội tâm Thiên Vũ Văn tan vỡ, mới đi học chưa được bao lâu, cậu đã bị phạt không biết bao nhiêu lần. Nếu nhiều quá, khó tránh khỏi việc lão Đặng gọi cho mẹ cậu, hậu quả này, không đơn giản chỉ là phạt đứng một tiết bốn mươi phút như vậy đâu.

"Này!!! Đợi một chút!!!!" Thiên Vũ Văn hô to về phía cổng, bạn học tụ năm tụ ba chạy nhanh vào trong, Thiên Vũ Văn bị thụt lại cuối cùng, sao đỏ chuyên cần quay đầu nhìn cậu, dừng chân tại chỗ, quay đầu nhìn bảo vệ xin tha lỗi, nói đợi thêm năm phút.

Thiên Vũ Văn đương nhiên không nghe được, ánh mắt trống rỗng của cậu định thần nhìn lại, sao đỏ chuyên cần không phải là đàn em khóa dưới Thiên Trí Hách sao, tức khắc mặt mày hớn hở, trong lòng thầm thả lỏng, có người quen chẳng lẽ lại không để cậu vào trường sao.

Áo sơ mi của hắn một màu "trắng" như tẩy, trên cổ áo cà vạt đỏ được thắt chỉnh tề, áo khoác lông màu xám tro gọn gàng sạch sẽ, Thiên Vũ Văn ra ngoài gấp nên cầm nhầm quần áo, lấy áo sơ mi dính tí mỡ bên ngoài, so với Thiên Trí Hách, đúng là một đẹp đẽ sạch sẽ một lôi thôi mất mặt. Cậu không muốn lôi thôi như vậy nên vừa chạy vừa che kín vạt áo bị dính dầu.

Thiên Trí Hách giơ tay xem giờ một chút, đã qua năm phút mà Thiên Vũ Văn còn chưa đến. Hắn cũng không nói thêm gì nữa để bảo vệ đóng cổng. Sau một giây Thiên Vũ Văn mới chạy đến nhưng chỉ đụng phải cái cổng sắt lạnh như băng. Thiên Trí Hách nhấp môi, gật đầu với cậu một cái. Thiên Vũ Văn sững sốt một chút, liếc hắn một cái, không tình nguyện vào phòng bảo vệ ghi tên.

Thiên Trí Hách tự mình có thể đoán được cậu đang tức giận chuyện gì, đành phải thở dài, xoay người cúi đầu đi lên phòng làm việc của hội học sinh nghĩ cách dỗ cậu. Thiên Vũ Văn từ phòng bảo vệ đi ra, thấy Thiên Trí Hách còn đi "nghênh ngang" đến cả cái quay đầu cũng không có thì trong lòng nổi lên một trận tức giận.

"Thiên Trí Hách, cậu có thể à." Cậu thấp giọng mắng một câu, người kia cũng đã cua qua dãy nhà dạy học, nhanh chóng biến mất trong mắt cậu.

Thiên Vũ Văn nghiến răng nghiến lợi đi đến lớp học. Lão Đặng đã đứng trên bục giảng bắt đầu tiết học đầu tiên, gương mặt lão Đặng đanh lại kiểu như hận rèn sắt không thành thép, vẻ mặt Thiên Vũ Văn cũng trầm xuống, ngay cả Mã Tư Viễn cũng ném đến ánh mắt không quan tâm, cậu để cặp xuống chạy ra cửa đứng chịu phạt.

Khó khăn lắm mới chịu đựng hết tiết học, chân Thiên Vũ Văn cũng tê rần lên, đầu mê man, mí mắt đánh nhau liên hoàn, kéo thân thể mệt mỏi trở về chỗ ngồi, nghỉ giữa giờ, cậu buồn bực từ cửa đi vào. Mã Tư Viễn rút cái ghế đối diện, lay vai cậu: "Vũ Văn, cậu sao vậy? Tối hôm qua ngủ không được hả? Sao lại tới trễ?"

"Tớ gặp ác mộng, ngủ không ngon, cậu để tớ... để tớ ngủ một lát đi mà..." Mấy chữ cuối nói nhỏ dần, Mã Tư Viễn không quấy rầy nữa, trở về chỗ ngồi của mình. Bạn học bàn trên kêu cậu hai tiếng, nói có người tìm. Cậu làm bộ như đang ngủ không nghe thấy, cũng không muốn dậy, nên giữ nguyên tư thế nằm, cho đến khi chuông vào học vang lên mới chịu ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo bạn bàn trên, hào hứng nói: "Tớ vừa mới ngủ thật này!"

Bạn học bàn trên mặt lờ mờ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, xoay đầu đẩy lại mắt kính, hồn lặng lẽ trở về. Thiên Vũ Văn cảm thấy không có một chút sức lực nào, thấy mọi người đều cầm sách vật lý vội vã ra ngoài nên vội vàng tóm lấy Mã Tư Viên đang đi ngang qua, "Chuyện này là sao?"

"Mã Tư Viễn nhìn cậu kì lạ, "Vũ Văn, cậu mất trí nhớ hả? Hôm qua thầy Lưu thông báo hôm nay đến phòng thực hành học rồi mà."

"Đúng ha!" Thiên Vũ Văn một tay cầm sách vật lý cùng Mã Tư Viễn chạy vội đến phòng thực hành.

Lúc này thầy Lưu có cuộc họp, nên nhờ thầy trực phòng thực hành trông lớp 8/2 làm thí nghiệm, nhận định thầy giáo kia cũng là một dòng sông, trong chốc lát đã chạy đi không thấy bóng dáng đến giờ vẫn chưa trở lại. Thiên Vũ Văn lấy khăn gác trên bảng lau lau hai cái, đang ngáp một cái nhàm chán thì thấy năm ba bạn nam trong lớp nhích từng chút một ra ngoài, Thiên Vũ Văn ngẩng đầu, hỏi: "Sao?"

"Dù sao lão Lưu cũng không có ở đây, chúng ta đi chơi bóng rổ được không? Quay lại trước giờ tan lớp năm phút là được rồi."

Thiên Vũ Văn không chậm trễ một giây nào, nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

Trên sân trường có hai lớp đang học thể dục, một lớp vẫn còn đang khởi động, một lớp khác đã bắt đầu luyện tập. Trên sân có mười mấy người đang đá bóng, ngược lại dưới sân bóng rổ trống rỗng. Mấy người nhanh chóng chiếm một sân, dẫn bóng tới gần sau đó ném vào rổ.

Tất cả bạn học trong lớp kĩ thuật chơi bóng tương đối khá, kĩ thuật của Thiên Vũ Văn không tốt như bọn họ, thầy ném lại không có quy tắc, đang lúc bạn học có lòng tốt cười nhạo hai tiếng, Thiên Vũ Văn kìm nén, nhảy vọt một cái. Ba phân không trúng đầu, một phần bóng có thể dội vào trong. Cậu đưa đầu ngón tay đẩy bóng vào rỗ, hai chân Thiên Vũ Văn vừa hạ xuống tiếng hoan hô cũng vang lên rầm rộ, thuận đường chạy tới bên sân. Một trái bóng lăn tới bên chân, Thiên Vũ Văn nhìn về phía mấy người sân bóng, mấy đứa con trai hô to về phía bên này: "Này ~ đá bóng sang đây!!!"

Thiên Vũ Văn lui về phía sau hai bước để lấy lực, đột nhiên ánh mắt liếc đến người mặc đồ đá bóng phía trước, người đó giơ tay ra hiệu - có thể không phải là Thiên Trí Hách!

Lại nghĩ đến chuyện hồi sáng, Thiên Vũ Văn bỗng nổi giận, trên chân chợt phát lực, đá một cái thật mạnh, trái bóng bay ra ngoài, chạy một vòng quanh sân bóng, cuối cùng dừng lại ở đầu bên kia sân thể dục.

Thiên Vũ Văn dùng sức quá mạnh, vừa nhấc chân trái lên, mắt cá chân đau nhói. Một trận đau kéo tới làm đầu óc cậu đều đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu nhanh chóng ngồi xuống ôm chân lại. Bạn học chạy tới, hoảng hốt hỏi: "Vũ Văn, cậu sao vậy?'

"Ấy -------- trẹo chân!" Thiên Vũ Văn cau mày nhịn đau nói, "Mau, đỡ tớ đi phòng y tế một chút."

"Ừ, ừ!" Mấy người bạn học ba chân bốn cẳng mỗi người kéo một tay, chân Thiên Vũ Văn không thể nhấc nổi, cả nửa ngày cũng không đứng lên được. "Cậu đỡ tớ bên này nè, trời ơi!" Thiên Vũ Văn trách đôi câu, bạn học gật đầu vội vã đỡ lên, vừa kéo cánh tay lên, Thiên Trí Hách lách qua đám người, bắt lấy tay cậu khoác lên vai mình, một tay khác ôm eo cậu, nhanh chóng bế cậu lên.

"Cái chân này đừng... đừng dùng sức, tôi đỡ cậu đi phòng y tế."

"Ai muốn cậu đỡ, tôi có bạn học..." Đầu Thiên Vũ Văn dựa sát mặt của Thiên Trí Hách, hắn cúi thấp đầu chếch mắt nhìn cậu, liếc một cái.

"Lúc này cậu nói vậy có ý gì không?" Thiên Trí Hách lo lắng nhìn cậu hét lên một câu.

Bốn phía đang huyên náo bỗng nhiên im bặt, Thiên Vũ Văn trừng to mắt nhìn hắn, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Thiên Trí Hách cúi đầu không nhìn ai, rũ mắt nhìn đường, nhẹ nhàng nói: "Đi phòng y tế."

Thiên Vũ Văn bị la không dám lên tiếng, rụt cổ lại, trong tim cảm thấy có chút ngứa, chỉ dám nghiến răng nghiến lợi nói xấu trong lòng:

"Cậu còn la tôi? Thiên Trí Hách, cậu có thể à."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top