Chap 2 : Trốn không thoát đâu !

Truyện đam mỹ : Hắc thiếu ! Xin tha cho tôi đi !

Tác giả : Bin Nhók.

-Đừng mà... đừng làm nữa...ah..aa – Tiếng thét vang lên, cậu choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng ngồi bật dậy khỏi giường trong cơn sợ hãi.

-Đây ...đây là đâu ? – Cậu hoảng hốt

Nhìn xung quanh tất cả cảnh vật đều có cảm giác quen thuộc, cậu ráng nhớ lại chuyện hôm qua đã xảy ra

-Không phải mơ sao ? Là thật sao ! – Cậu lo lắng

Cảm giác đau phía dưới bỗng nói lên, cậu nhìn 1 mình bản thân mình đang trần như nhộng trên chiếc giường rất to và đẹp.

-"Xong rồi ! Bản thân bị ăn sạch rồi ! Hắn ... tại sao chứ, mình không quen không biết với hắn mà hắn lại làm chuyện này với mình !" – Cậu vò đầu suy nghĩ

-Nhà tắm ! Nhà tắm đâu rồi ! – Cậu bật tung chiếc mền ra leo xuống giường

- Hơ ... BỊCH....- Tiếng ngã của cậu

Thân thể cậu rụng rời, tay chân đều mất hết sức lực làm cậu ngã bẹp xuống sàn nhà.

-Chuyện gì thế này ? Toàn thân không có sức ? Đau quá ...-Nước mắt cậu chảy ra.

Cậu cố gắng đứng dậy và cuối cùng cũng thành công nhưng cũng phải dựa vào tường mà đi. Bật vòi sen lên, nước chảy róc rách xuống cơ thể trắng nõn mịn màng của cậu còn in lên vết hôn của hắn.

-Phải rửa sạch ! Dơ quá... dơ quá...-Cậu cố kì mạnh lên da, làm cho nó bắt đầu đỏ lên.

Chân cậu run run và những giọt nước mắt từ khóe mắt hòa cùng nước từ vòi hoa sen.

-Hức..hức...-Tiếng khóc nấc của cậu ngày càng nhiều.

Cậu gục xuống sàn nhà tắm mặc cho nước chảy xối xả lên đầu

= = =

-Cậu nhóc kia thế nào rồi ?- Tiếng Phong thiếu nói với quản gia

-Thưa cậu chủ, cậu ấy đã tỉnh và hình như cậu ấy đang tắm – Quản gia cúi đầu trả lời

-"Tắm sao ?"- Ý nghĩ đen tối của hắn nổi dậy

Phong thiếu đi nhanh lên phòng trong cơn thích thú.

-Két...-Tiếng cửa mở ra

Hắn đi vào nhà tắm tính thức hiện ý xấu của mình nhưng lại hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt hiện tại

Một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi gục trên sàn cùng với những vết cào đỏ chót khắp cơ thể đang bị vòi sen tưới xối xả vào.

Chạy ngay đến cậu kéo cậu ra khỏi nhà tắm ngay lập tức. Đặt cậu lên giường mà tự nhiên lòng nhói đau

-Muốn chết sao ? – Hắn quát

-.....- Cậu lặng im

-Không trả lời ? – Tiếng ngày càng to hơn

Hắn tức giận liền lấy tay bóp miệng cậu

-Được lắm ! Muốn chết ...? Không dễ vậy đâu ! – Hắn nói lớn

Nắm tay lên tóc cậu giật ngược, kề sát miệng vào tai cậu hắn nói

-Tôi chơi chưa chán ... cậu còn chưa chết được đâu ! Ngoan ngoãn thì tránh được cơn giận của tôi, nghe rõ chưa ?

Cậu nghe vậy liền mở miệng nói mấp máy

-Thả... thả tôi ra...đi !

Hắn ngồi dậy thả cậu ra

-Thả sao ? Nghe rõ tôi đã nói gì chưa ? Tôi chưa chán, đây chỉ là mới khởi đầu thôi ! – Hắn cười gian

Cậu nghe vậy thì suy sụp tinh thần, đơ người ra.

-Cho cậu 1 phút ...Mặc quần áo vào nhanh ! Theo tôi đi ăn sáng – Hắn ra lệnh

Trong cậu chợt lóe lên suy nghĩ

-"Trước hết cứ làm theo hắn, tìm cơ hội tốt để giải thoát sau!"

Cậu ngồi dậy đi đến bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn trên ghế

-"Sao lại là áo thun quần Kaki ngắn ? Mặc kệ cứ mặc đã ..."

Cậu mặc xong, hắn nhìn cậu

-"Da trắng, mịn màng như con gái, mặc như vậy mới đẹp chứ!" – Suy nghĩ đen tối nổi lên làm cậu nhỏ của hắn bắt đầu nhúc nhích.

-Tôi thay xong rồi ! – Tiếng cậu làm hắn giật mình nhìn chỗ khác kem theo mặt đã đỏ lên đôi chút.

-Khụ..khụ...Theo tôi !

Cậu miễn cưỡng đi theo hắn, nhà hắn cũng thật to đi mỏi chân cuối cùng cũng đến nhà ăn.

-"Phải công nhận cái gì trong nhà của hắn cũng đẹp, mà hình như rất có giá trị nữa ! "-Cậu nhìn xung quanh với con mắt ngỡ ngàng.

Hắn và cậu ngồi xuống bàn ăn, cố tình xếp chiếc ghế của cậu gần hắn nhất, cậu biết nhưng đành miễng cưỡng ngồi chung.

-Bốp..bốp...- Tiếng vỗ tay của hắn

Từng chiếc dĩa chứa đầy món ăn vô cùng thơm và đpẹ mắt được dọn lên, khiến cậu phải trố mắt khinh ngạc.

-"Ăn sáng thôi mà ... có cần làm màu và nhiều thế không ?"

-Ăn đi !

Cậu không nghĩ gì nữa, bụng đang đói cồn cào như con thú bỏ đói lâu ngày.

-Vậy tôi xin phép ! – Cậu gắp từng món bỏ vào dĩa

-Ngoàm... (nhai nhai) – Toàn nhữn món trước giờ cậu thưa từng ăn qua, miếng nào vào miệng đều như lên thiên đường vậy, ngon miễn tả, cậu ngấu nghiến ngon lành.

-Nhóc tên gì ?

Miện cậu vẫn còn thức ăn nhưng vẫn trả lời

-Uynh ...ăn ...y ..

-Gì cơ ?- Hắn khó hiểu

Cậu nuốt hết thức ăn xuống trả lời lại

-Huỳnh Văn Hy ...

-Vậy sao ! Tôi tên Mạc Thiên Phong

Cậu chả thèm để ý tiếp tục ăn ngon lành khiến gân máu xanh của hắn nổi lên vì tức.

Ăn no căng bụng trước vẻ mặt ngạc nhiên của hắn. Thân hình nhỏ bé như vậy mà lại ăn nhiều kinh đến vậy.

Cậu ợ 1 tiếng khiến hắn bật cười che miệng

-Phụt...kaka

Mặt cậu đỏ lên vì ngượng

-Tại tôi đói...nên...

-Thôi được rồi ! Ăn xong rồi nghỉ ngơi chút tôi dẫn cậu đi mua mấy món cần thiết theo sở thích của cậu !

-Ơ... thế là...thế là tôi phải ở lại đây sao ?-Cậu ngạc nhiên

-Chẳng phải tôi đã nói sao ? Tôi chơi chưa chán ! – Nụ cười ranh ma nham hiểm của hắn lộ ra

Cậu bắt đầu lo lắng vì biết sau này cuộc đời mình rơi vào tay tên này thì chỉ có tàn chứ không thể nào hơn được nữa. Nhưng ý nghĩ bỏ trốn vẫn không dừng lại

-Được rồi ! Tôi nghe anh ! – Cậu giả vờ đồng ý

Hắn nhìn cậu trả lời như vậy liền chắp tay vào để trước miệng, nở nụ cười gian

-"Để xem con thỏ nhỏ này sẽ làm gì ?"

Cậu quay về phòng của mình nằm ịch lên giường nhìn lên trần nhà

-Phải làm sao để thoát đây ?- Cậu băn khoăn

-Ah..điện thoại ...điện thoại đâu ?

Loay hoay tìm chiếc điện thoại của mình thì cậu phát hiện ra rằng nó hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

-Toi rồi ...hắn sợ mình liên lạc ra ngoài nên lấy mất rồi ! – Cậu thẫn thờ

Cánh cửa đột nhiên mở khiến cậu giật mình

-Xe chủ đang chờ cậu ngoài xe ạ, mời cậu theo tôi ! – Quản gia

-Vâng tôi ra ngay ! – Cậu thở phào nhẹ, cứ tưởng là hắn vào

Theo lưng quản gia cậu bước đến gần hơn đến chiếc xe của hắn, chiếc xe Lamborghini màu đỏ đang mở cánh cửa giơ lên trên như chiếc cánh vậy...

-"Chiếc này khác chiếc hôm qua ? Đúng là giàu có khác mà"-Cậu thõng vai nhún nhẹ kèm tiếng thở dài

Bước vào chiếc xe thấy hắn mặc chiếc áo Com lê còn cậu lại mặc áo thun quần đùi kaki thì có chút kì

-Tôi mặc thế này ! -Cậu ấp úng nói

-Không sao! Như vậy hợp với cậu, đẹp lắm ! – Hắn nhìn qua cậu nói

Cậu ngại ngùng đỏ mặt không nói gì nữa, lần đầu được người cùng giới khen mình khiến cậu có chút vui thoáng qua.

Hắn bắt đầu lái xe đi, lần đầu ngồi trong chiếc xe siêu sang khiến cậu thích thú vô cùng mà không kiềm được cảm giác tò mò, cậu sờ hết chỗ này đến chỗ khác, nhìn cậu như vậy làm hắn phụt cười.

Cậu quay qua nhìn thấy hắn đang cười mình, nụ cười đẹp cộng them khuôn mặt vô cùng đẹp trai mà từ nãy giờ cậu không để ý.

-Nhìn gì ? Tôi đẹp trai quá phải không ? – Hắn quay sang

Cậu giật mình, mặt đỏ bừng quay ra phía khác

-Không ...không có gì !

Anh cười nhẹ

Dừng lại trước cửa hàng quần áo nam vô cùng lớn và lộng lẫy, anh xuống xe rồi qua phía bên kia mở cửa cho cậu nắm tay dắt ra...

Bước ra khỏi xe trước bao ánh mắt mọi người, ai cũng trầm trồ khen.

-Tròi má ! Trai đệp kà bậy !...Mau chụp lại nhanh lên... post Facebook cho nóng. – Bọn con gái phía xa

Cũng là con gái nhưng bọn bên kia có chút khác

-Định mệnh ! Á Á....Á.... có mùi dầu ăn bây ơi ! (Biết ai chưa nà? 😊) – Cả đám nháo nhào lên gào thét

Nghe thấy vậy cậu có chút ngại liền rụt tay lại khiến anh cười gian liền ghé sát lại gần mặt cậu

CHỤT...

-Môi chạm môi rồi ! Áh á...-Đám con gái bên kia tim như vỡ vụn, đám còn lại xịt máu mũi xỉu hết khi chứng kiến cảnh vừa rồi giống như trúng số vậy.

Cậu bị hôn bất ngờ liền đẩy hắn ra

-Anh ... anh, ta đang ngoài đường ta không biết ngại sao ? -Mặt cậu đỏ lên lấy tay dụi miệng.

-Ngại sao ? Không có ! Sao phải ngại ? – Anh thản nhiên trả lời

-Đúng là không biết liêm sỉ ! – Cậu chửi

-Liêm sỉ ? Bổn thiếu không biết nó là gì ! – Anh gian manh trả lời

Cậu cứng miệng không nói được câu gì nữa.

Theo hắn vào Shop mà mặt cậu bí xị, hắn nhìn thấy liền quay sang nói:

-Muốn hôn thêm lần nữa không ?

Cậu giật mình hoảng hốt

-Không... không ....- Cậu cố gượng cười

Anh thỏa mãn cười

-Lựa đồ đi tôi chờ ở đây ! – Hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đó

-Được rồi ! – Cậu đi đến quầy tiếp viên.

-Xin chào quý khách, Em là Thư, em có thể giúp gì cho anh ?-Tiếp viên

-Cho tôi hỏi ở đây còn lối nào khác ra ngoài không ? – Cậu hỏi nhỏ

Tiếp viên hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời cậu

-Anh đi đến cuối cửa hàng rồi rẽ trái và đi thêm chút nữa có lối thoát hiểm ạ !

-Cảm ơn ạ ! – Cậu cảm kích cô tiếp viên

Cậu đi xung quanh cửa hàng làm bộ chọn quần áo mà cũng công nhận toàn hàng hiệu trong đây, tiếp tục như vậy rồi từ từ cậu đi xa dần tầm mắt của hắn.

-Đây rồi ! Cửa thoát hiểm !

Cậu chạy 1 mạch qua cửa

Bỗng bất ngờ ...

-Ah...Bộp...

Thắt lưng cậu bị 1 gã áo đen ôm lại, còn 1 tên kia cầm điện thoại lên

-Alo ! Thưa cậu chủ, đã thỏ thành công rồi ạ !

-"Tôi qua ngay" – Tiếng của hắn

-Thả tôi ra ! thả ra – Cậu la hét, vùng vẫy mong thoát ra nhưng sức lực tên đó qua lớn cậu bị thất thủ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, càng gần

-Ô cha... thỏ con kìa... tính đi đâu thế ? – Hắn cười nham hiểm

Cậu hốt hoảng

-Anh...anh biết...rồi sao ? – Cậu nói tiếp

-Thả tôi ra đi ...tôi muốn về ! – Cậu cầu xin cùng nước mắt

Anh bắt đầu tức giận liền bước tới túm mái tóc đen của cậu nắm giật ngược ra sau

-Thả ? Thỏ con hư như thế ! Phải huấn luyện thêm rồi ! – Giọng lạnh lùng

Cảm giác rợn người lạnh sống lưng chợt tấn công cậu.

-Đem quẳng vào xe tôi ! – Anh ra lệnh

-Vâng ! Thưa cậu

-> Chuyện gì sẽ xảy ra với thỏ con bé nhỏ của chúng ta ? Mong các bạn đón đọc Chap kế nhé ahihi 😊 

END CHAP 2.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top