CHƯƠNG 229 BUÔNG XUỐNG
Edit: Ruby
Kẻ cầm đầu Ác Đế Thành quả nhiên vẫn là tàn đảng nhóm Ác Chu năm nào, nói tới nói lui đều là nanh vuốt mà Lý Biện lưu lại.
Nét mặt Thiên Tôn và Ân Hậu lộ rõ vẻ khó chịu, như là muốn lập tức làm thịt đám người kia, liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng ghét bỏ.
Triển Chiêu lúc này có chút nhủ thầm trong lòng, bây giờ chỉ còn lại ít người như vậy, có thể làm dấy lên được sóng gió gì? Còn lấy thánh chỉ ra bắt Thiên Tôn và Ân Hậu quỳ, đùa sao?
Lâm Dạ Hỏa nhìn xuống dưới chân núi, nhân mã của Ác Đế Thành đã chạy gần sạch, chỉ còn lại một ít tàn binh, xem ra cũng chuẩn bị đào tẩu. . . Đám người này đều là những kẻ mắc bệnh ác linh xấu xa tới cực điểm, trăm phương nghìn kế mới vào được Ác Đế Thành, dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Là giả bỏ cuộc để chuẩn bị đông sơn tái khởi hay là phát hiện mình đã vô vọng, chỉ còn muốn giữ mạng?
Triển Chiêu chợt để ý thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh cau mày như có gì khó chịu thì có chút lo lắng, đừng nói là bị thương rồi đi?
Vươn tay vỗ nhẹ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn hắn —— sao vậy?
Ngũ gia nhíu mày, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, "Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không? Cứ cách cách cách cách. . . vang lên theo quy luật."
Bên trong đại mạc tiếng gió rất lớn, có tạp âm mỏng manh gì, đích thực là không dễ phát hiện.
Nhưng Ngũ gia dùng lời của Bàng Dục đến nói, là một người tao nhã, sợ bẩn, sợ loạn, sợ ồn. Buổi tối đi ngủ đặc biệt tỉnh, có tạp âm liền không ngủ được, đặc biệt là âm thanh có quy luật. Ví dụ như giọt nước mưa rơi tí tách trên mái hiên từ đâu đó, đèn lồng nào đó không thổi tắt, có con thiêu thân lách tách lách tách lao vào chụp đèn, cho dù cách một cái sân cũng có thể khiến cho Ngũ gia phát điên, hơn nửa đêm tỉnh dậy đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Được Bạch Ngọc Đường nhắc tỉnh, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa quả thật cũng nhận ra bên trong tiếng gió phần phật có một loại âm thanh cách cách cách cách vang lên theo quy luật. . . là cái gì đang phát ra âm thanh?
Bạch Long Vương liếc mặt tường đất kia, hỏi, "Phía sau tường có gì?"
Thánh Linh Vương giúp trả lời, "Dựa theo cung đện Ác Đế Thành nguyên bản chưa bị hủy mà tính. . . phía sau chính là ngai hoàng đế."
"Ngai hoàng đế?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn Thánh Linh Vương.
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, "A. . . Vậy phía sau bức tường kia không phải chính là nơi Ác Đế bình thường dùng để thượng triều sao?"
Thánh Linh Vương gật đầu, "Ác Đế vẫn luôn không lộ mặt ra, cái gọi là gặp mặt Ác Đế chính là leo mấy trăm bậc thang, nhìn một thân ảnh bị mành che phủ mờ mờ ảo ảo."
"Đích thực là có âm thanh. . ."
Lúc này Ân Hậu nhảy xuống từ trên lưng Yêu Yêu, vung tay đánh một chưởng về phía mặt tường kia.
Không rõ Ân Hậu dùng mấy thành nội lực, liền nhìn thấy mặt tường kia rung lên một chút, trên mặt tường xuất hiện vết nứt dày đặc.
Theo vết nứt lan rộng ra, trên vách đường truyền đến tiếng răng rắc vỡ vụn. . . Ân Hậu thu chưởng, nhẹ nhàng phất tay áo một cái . . . lại nhìn bức tường đối diện kia. . . nháy mắt thành tro, tán đi theo gió.
Cùng với bức tường biến mất, "đồ vật" phía sau tường cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Những hắc y nhân kia hóa ra không phải đứng ở trên tường mà là đứng trên cái thứ đó.
Phía sau tường xuất hiện một cơ quan thật lớn.
Trên cơ quan có đủ loại bánh răng lớn lớn nhỏ nhỏ, cấu tạo tương tự như guồng nước, đang chuyển động theo quy luật, vừa rồi tạp âm cách cách mà mọi người mơ hồ nghe thấy là phát ra từ nơi này.
Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, "Đó là cái gì vậy?"
Ngũ gia cẩn thận quan sát cơ quan kia, hắn vốn tinh thông những thứ này từ bé, cơ quan này đừng nhìn rất lớn nhưng thật ra cấu tạo lại không phức tạp. Mấy cái bánh răng kia xoay đủ vòng rồi, liền từng chút từng chút xoay ngược trở lại, không khác gì đồng hồ cát. . . Ngoại trừ dùng để tính thời gian, hẳn là không làm được gì khác. . . Tính thời gian?
Bạch Ngọc Đường lại đếm thử số lượng của những bánh răng kia, cùng với một số dấu mốc ký hiệu trên cơ quan, dường như là ứng với ngày tháng năm và canh giờ. . . Cơ quan này chính là dùng để tính thời gian! Hơn nữa còn là một thứ tính ngược thời gian, đại khái là mỗi tháng xoay đủ một lần, có thể chính xác đến năm nào tháng nào canh giờ nào!
Đang nghĩ đến đây, chỉ thấy hắc y nhân lớn tuổi nhất kia bỗng giơ tay lên. . . quyển thánh chỉ bị ném xuống.
Thánh chỉ rơi xuống trên mặt đất, quyển trục liền lăn sang hai bên mà mở ra. . . nội dung trên thánh chỉ rành mạch xuất hiện trước mắt mọi người.
Ân Hậu đứng ở phía trước, cúi đầu nhìn lướt qua, nét mặt liền thay đổi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đang cúi đầu nhìn. . . trên quyển thánh chỉ này, mở đầu là một tấm bản vẽ, chính là tòa cơ quan trước mắt, bên cạnh có bản cấu tạo của Đài Vạn Chú, bản vẽ kiến tạo Ác Đế Thành, phương pháp bố trí cơ quan ngoài Ác Đế Thành, cần bao nhiêu cao thủ nội lực. . . vân vân.
Lâm Dạ Hỏa bị thu hút sự chú ý, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, sau khi xem xong thì kinh ngạc không thôi —— hóa ra hơn nửa năm nay bọn họ quay xung quanh Ác Đế Thành đánh nhiều trận như vậy, từ Hỏa Trọng Thiên thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Tây Vực, đến Nguyệt Lạc Tinh Trầm xuất hiện, động đất, Trầm Tinh Điện chìm xuống, lại đến Trận Tứ Tà, Chú giáp hoạt thi, vân vân. . . Hết thảy mọi thứ đều phơi bày trên quyển thánh chỉ này.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tức là nói, thật ra Ác Đế căn bản không tồn tại mà chỉ là mấy tên 'trung thần' các nngươi đang dựa theo quyển di chỉ này làm việc?"
"Ngô hoàng trước khi về cõi tiên để lại sáu phần di chỉ, mỗi một phần khi nào cần chấp hành đều có chỉ thị, ngô hoàng anh danh cái thế thần cơ diệu toán. . . Nhiều thế hệ chúng ta chờ đợi tại mảnh hoang mạc này, mai danh ẩn tích chính là dể chờ ngày này. . . "
Vị này còn muốn hót tiếp, mọi người đối diện , nhất là Ân Hậu và Thiên Tôn đều tỏ vẻ sắp nôn ra rồi.
Thiển Tôn bĩu môi, "Cứ nói tên hoàng đế rùa nhà ngươi chết còn muốn tác quái không phải được rồi sao, nhiều lời vô nghĩa!"
Một bên chân mày Ân Hậu cũng nhướng lên, "Thì ra là thế, bệnh tử linh năm đó chính là các ngươi làm ra đi. . . chút nhân mã của Ác Đế Thành đều là nhân tài từ nhiều thế hệ trước sau khi trúng độc tạo ra được, đủ xấu xa cũng đủ nghe lời, tiện cho các ngươi khống chế."
Bọn Triển Chiêu suy ngẫm một chút, hiểu ra —— A! Thì ra là thế! Năm đó Lý Biện không còn giang sơn, tính hết cơ quan biết mình sắp chết nên để lại một chiêu cuối cùng này. . . Chuẩn bị hôm nay ngăn cản Yêu Vương đi ra, tìm cách xoay chuyển càn khôn?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu có chút lo lắng nhìn Ân Hậu ở phía trước, Bạch Ngọc Đường cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Tôn ở phía sau.
Hai vị lão gia tử lúc này hiển nhiên cũng đang rất nghi hoặc.
Ân Hậu nhíu mày, "Gây sức ép hơn một trăm năm vì cái gì? Lẽ nào Lý Biện còn có thể khởi tử hồi sinh à?"
Thiên Tôn híp mắt, "Khởi tử hồi sinh rất tốt, gia lại chém hắn một lần."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, đồng thời, Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh cũng liếc nhìn họ. . . lúc này cả ba vị đều có chút nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Ân Hậu và Thiên Tôn đều biết chuyện của Cửu Long hút thủy và Vạn Chú Cung, lúc này đã nói rõ ra như vậy rồi mà sao hai người họ vẫn không liên tưởng được đến chuyện của Yêu Vương chứ?
. . .
"Không chiến mà thắng?"
Bên phía Hắc Phong Thành, Công Tôn nghĩ không ra Triệu Phổ nói cái gọi là cảnh giới cao nhất trong chiến tranh, cùng với Ác Đế Thành lần này có quan hệ gì với nhau.
Cửu Vương gia rất bình thản mà nói, "Nếu Ác Đế không tồn tại mà chỉ là một cơ quan, ngươi cho rằng thứ then chốt nhất là gì?"
Công Tôn nghĩ nghĩ, trả lời, "Thời gian!"
Cửu Vương gia vỗ nhẹ tay, "Không tồi! Cơ quan. . . đặc biệt là thứ cơ quan lưu lại đã rất nhiều năm này, quan trọng nhất chính là đúng giờ! Khi nào cơ quan có tác dụng, đây không phải là thứ có thể khống chế dễ dàng như vậy! Cũng giống như chôn trăm quả oanh thiên lôi dưới cát, vậy cũng phải tính đúng xem khi nào nó nổ. Nếu người muốn mai phục không đến mà đã nổ trước thì chẳng dùng được cái rắm gì cả!"
Công Tôn gật đầu, là đạo lý như vậy!
"Cho nên quan trọng nhất chính là thời gian!" Ngón tay Triệu Phổ nhẹ nhàng chọc chọc trước ngực Công Tôn. "Chỉ là. . . khi đánh trận, thứ có thể mê hoặc kẻ địch nhất, vừa vặn chính là một thứ quan trọng nhất nào đó! Thật ra thời cơ chiến đấu thật sự lại giấu ở phía sau thứ đồ quan trọng này, bị xem nhẹ, nhưng đó lại chính là cơ hội thắng!"
Công Tôn nhẹ nhàng vuốt cằm, cân nhắc những lời của Triệu Phổ.
"Ngươi nghĩ xem, khi đánh trận, nhân tố không thay đổi quan trọng hơn hay là nhân tố có thể thay đổi quan trọng hơn?"
Công Tôn ngẫm nghĩ, đáp, "Hẳn là thứ có thể thay đổi thì sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc nhiều hơn một chút đi."
Triệu Phổ gật đầu, "Không phải vậy sao! Vậy ảnh hưởng đến chiến cuộc, cái gì là không thay đổi?"
Công Tôn chớp mắt mấy cái nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ mỉm cười, "Thời gian địa điểm sẽ không thay đổi! Ngươi muốn tấn công tòa thành này! Thủ chính là tòa quan ải kia, thành trì quan ải tất nhiên không thể dịch chuyển được! Tiếp qua một canh giờ trời sẽ sáng, tiếp qua hai canh giờ trời sẽ tối. . . mặt trời mọc mặt trời lặn, là không cách nào thay đổi."
Triệu Phổ nói xong, lại ấn ấn cái mũi Công Tôn, "Ngươi cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, ngươi nói thử xem, Ác Đế Thành này, cái gì không thay đổi được?"
Đuôi chân mày Công Tôn khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là đã nhìn ra được điểm then chốt, liền đáp, "Địa điểm tại Ác Đế Thành sẽ không thay đổi, thời gian Cửu Long hút thủy xuất hiện cũng sẽ không đổi!"
"Vậy cái gì sẽ thay đổi?" Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn gãi đầu, hỏi lại, "Người sẽ đổi?"
Cửu Vương gia gật đầu, "Ngoại trừ người sẽ đổi, còn có một thứ sẽ thay đổi, đây thường là điểm mấu chốt khiến cho chiến cuộc thay đổi toàn bộ, cũng là thứ mà bình thường dễ bị xem nhẹ nhất."
Công Tôn nhíu mày hỏi, "Cái gì vậy?"
Cửu Vương gia gợi ý, "Trận Xích Bích có thể thắng, quan trọng nhất chính là gì?"
Công Tôn nhướng mày, "Gió đông. . . tức là thời tiết?"
"Thiên, địa, nhân ba dạng này là thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi trên chiến trường, nhưng thực tế ba chữ thiên, địa, nhân, nói đúng ra là bốn thứ mới đúng. Thiên địa ngoại trừ thiên thời và địa lý ra, còn bao hàm một thứ tùy thời có thể thay đổi, một sự tồn tại cực kỳ quan trọng —— ở giữa thiên địa!" Triệu Phổ vừa nói, ngón tay vẽ một vòng tròn trước mắt, "Thiên địa không thể đổi, nhưng ở giữa thiên địa lại có thể biến đổi."
Công Tôn nhìn Triệu Phổ chằm chằm, chẳng biết tại sao lại nhìn đến xuất thần, theo ý của Triệu Phổ mà tự hỏi, "Giữa thiên địa. . ."
"Thiên, địa, nhân, người ở giữa thiên và địa, thiên địa thật ra không quan trọng, quan trọng là. . . thứ ở giữa thiên địa! Trời cao đất rộng, có thể thay đổi rất nhiều! Có khi kéo một cái động toàn thân! Ngươi quá chú ý đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa, sẽ rất dễ dàng xem nhẹ thứ biến hóa giấu giữa thiên, địa, nhân này!"
Công Tôn đứng yên tại chỗ suy ngẫm một lúc, vỗ tay một cái, "Cửu Long hút thủy xuất hiện, ngoại trừ thời gian và địa điểm . . . còn có nhân tố khác ảnh hưởng."
Triệu Phổ thấy Công Tôn chỉ cần một chút liền thông, rất hài lòng gật đầu, "Cửu Long hút thủy có nguồn gốc phức tạp, có nghĩ tới không, vì sao lại được gọi là Cửu Long hút thủy? Căn cứ theo truyền thuyết, để nó hình thành cần phải có mấy cái long hút thủy đồng thời xuất hiện, sự hình thành long hút thủy lại có liên quan đến sự biến đổi nóng lạnh giữa thiên địa, nói cách khác, yêu cầu tương đối cực đoan, thời tiết biến hóa!"
Công Tôn gật đầu không ngừng, "Không tồi, năm đó Yêu Vương nhảy xuống Đoạn Chỉ Phong tương đối cao, thời tiết trong núi hay thay đổi, tương truyền phía dưới lại có thiên diễm thiêu đốt, hẳn là cực nóng, mà phía trên núi lại lạnh vô cùng, gió núi lại lớn! Có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Cửu Long hút thủy 'triệu hồi' ra được!"
"Chuyện lúc trước chúng ta không đề cập tới, dù sao lúc ấy Ngân Yêu Vương đã thành công, như vậy bây giờ là chuyện của đời sau." Cửu Vương gia nói tiếp, "Ác Đế Thành vì cái gì kiên trì tới hôm nay, kiên trì đến canh giờ này vẫn không buông tha? Ta có thiên quân vạn mã, cao thủ có Ân Hậu Thiên Tôn, Ác Đế Thành hắn dựa vào cái gì mà cảm thấy chỉ cần kéo dài tới một khắc Cửu Long hút thủy xuất hiện thì có thể khiến Ngân Yêu Vương không ra được?"
Đã nói rõ đến mức này, Công Tôn chẳng cần suy nghĩ, há miệng đáp, "Ác Đế Thành nhắm vào không phải ba dạng thiên, địa, nhân mà là dạng thứ tư! Bọn họ muốn phá hỏng khí hậu đại mạc vào một khắc trước khi Cửu Long hút thủy xuất hiện, để ngăn cản. . ."
Công Tôn đang nói nốt câu kết, Triệu Phổ cũng đang hài lòng gật đầu, nhưng đang nói, Công Tôn bỗng nhiên ngưng bặt, Triệu Phổ cũng sửng sốt.
Bởi vì vào lúc này, có một mảnh bông tuyết màu ngân bạch bay xuống trước mắt hai người họ.
Công Tôn cùng Triệu Phổ đều chậm rãi ngẩng đầu, thấy được một màn kỳ cảnh mà cả đời chưa từng thấy bao giờ. . . Trên không trung đại mạc mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, nhưng giữa không trung, lại là từng mảng từng mảng bông tuyết rơi xuống dày đặc.
Công Tôn có chút không dám tin, hô to, "Sao có khả năng. . ."
"Canh giờ thì sao?" Triệu Phổ lại hỏi.
Công Tôn nhẩm tính, "Sắp đến!"
Lúc này, bên trong Hắc Phong Thành cũng bắt đầu xôn xao, các tướng sĩ đều ngửa mặt nhìn một màn kỳ cảnh này. . . Tuyết ngừng mới có thể xuất hiện thái dương, mặt trời bị che khuất mới có tuyết rơi. . . tại sao chúng lại xuất hiện cùng một lúc được?
"Gió!" Công Tôn đột nhiên vươn tay, chỉ về phía bầu trời.
Triệu Phổ cũng ngước mặt lên thì thấy nơi Công Tôn chỉ là vị trí cắm quân kỳ trên đỉnh thành lâu Hắc Phong Thành.
Chỉ thấy lúc này, quân kỳ đang bay phần phật trong gió tuyết cuồng loạn.. . .
Nhưng mà khi Triệu Phổ vươn tay, xung quanh lại không cảm nhận được một chút gió nào. . .
Công Tôn sáng tỏ, "Hai luồng khí nóng lạnh giao nhau sẽ tạo thành gió to. . . tuyết này không phải rơi từ đây mà là bị cuốn đến từ nơi khác. . ."
. . .
Cùng lúc đó, đám người Triển Chiêu đứng trên Đài Vạn Chú đang bị mưa tuyết và cuồng phong bao trùm.
Yêu Yêu không vỗ được cánh, vội vàng đáp xuống trên Đài Vạn Chú, Đài Vạn Chú rách nát kia, lung lay dữ dội trong cuồng phong như sắp sụp đổ.
Giữa không trung gió nổi mây tuôn, sấm sét trút xuống không ngừng, ánh mặt trời lại giống như kim châm dày đặc, chiếu xuống từ khe hở trong gió tuyết.
Bạch Long Vương vội ôm lấy Tiểu Tứ Tử bên cạnh để tránh cho bé bị thổi bay. Nhưng vừa ôm lên, chợt nghe thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên hô một tiếng, "Đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top