Chap 1: Thiếu niên ma vương

"Tam tiểu thư, người cứ chạy trước đừng quay đầu lại.”

Lúc Lê Tô Tô có ý thức, bỗng nhiên bị người khác đẩy.

Nàng bị trượt chân, từ trên sườn núi lăn xuống.

Tháng mười hai, trên mặt đất đầy tuyết đọng, lạnh đến thấu xương, trên người cũng đau.

Đến lúc sắp đụng vào sườn núi, trên cổ tay của Lê Tô Tô, bỗng chốc xuất hiện một chiếc vòng tay ngọc trắng.

Vòng tay này lưu chuyển năm màu, nàng khó khăn lắm mới ổn định được thân mình.

Lê Tô Tô đầu váng mắt hoa, sau một lúc lâu mới hồi thần.

Lọt vào trong mắt là một mảnh trắng xoá, nàng từ trên mặt đất ngồi dậy, phát hiện mình thật là chật vật.

Áo khoác trên người bị bẩn, búi tóc thì rơi xuống dưới, trên chân giày thêu cũng bị rơi một chiếc.

Tô Tô chống lên thân cây, từ trên mặt đất ngồi dậy.

Trên tay nàng là vòng ngọc, truyền đến một giọng nói nhỏ, nó nghiêm trang : “ Chủ nhân, đây là nhân gian 500 năm về trước.”

Bầu trời vẫn còn tuyết rơi.

Tô Tô vươn tay, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay nàng, chốc lát bị nhiệt độ cơ thể hoà tan, trong không khí tràn ngập linh khí.

Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, lộ ra vài điểm kinh ngạc.

Người cầm đầu thở mạnh, đánh một chưởng trên đầu thủ hạ.

“ Đại ca” Thủ hạ ăn đánh , không dám phản kháng, bất an nói : Tình báo của chúng ta lầm, cô gái kia không phải cái gì mà phú thương nữ nhi mà là khuê nữ của Diệp đại tướng quân.”

Tên sơn tặc đầu sỏ vê mặt dữ tợn run run, rất khó coi.

Lẽ nào sơn tặc không sợ binh mã của triều đình?

gầy, mắt đen nhánh, nhìn có vài phần lạnh nhạt.

Làn da hắn rất trắng, môi đỏ tóc đen, xinh đẹp đến kinh người, nhưng bởi vì đôi mắt bình tĩnh đạm mạc nên không có vẻ nữ nhi.

Lúc Tô Tô đụng vào hắn, hắn vẫn không nhúc nhích. Nhưng đến khi chạm vào ánh mắt của hắn, hắn hơi kinh hoàng mà mở mắt.

Thiếu niên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói : “ Thật xin lỗi, Tam tiểu thư, ta tới chậm.”

Tô Tô không rõ nguyên nhân, đành phải lắc đầu.

Nói mấy câu công phu, bọn sơn tặc kẻ chết người bị thương, kẻ còn sống thì chạy đi.

Binh lính phía sau thiếu niên ôm quyền : “ Tam tiểu thư, Thuộc hạ đến muộn.”

Tô Tô nhớ tới người đẩy mình, tiểu nha đầu để mình chạy trước, ngước mắt nói : “ Ngân Kiều còn ở trong tay bọn họ, mời ngươi hỗ trợ tìm Ngân Kiều.”

Thiếu niên mắt đen nhìn nàng : “ Được, ta giúp người đi tìm.”

Bọn lính phân tán đi tìm Kiều Kiều.

Thiếu niên rũ mắt, dò hỏi : “ Người bị thương?”

Thiếu niên ôm nàng khẩn trương một chút, nhẹ giọng nói : “ Tam tiểu thư, nàng lạnh không?”

Hắn mắt đen tóc đen, nhìn qua gầy yếu mà vô hại.
Thấy Tô Tô đánh giá hắn, hắn an tĩnh rũ mắt, có vẻ cung kính hèn nhát bỉ ổi.

Thân thể Tô Tô cứng đờ.

Nàng nhấp môi, che dấu cảm xúc.

Tô Tô không hề nghĩ tới, trước mắt là thiếu niên gầy yếu thế nhưng lại là đối tượng của nàng.

Tương lai phía trước, đụng một chút giết người, bóp nát hồn phách Ma Vương.

Nàng dựa trước ngực hắn, cảm giác được thân hình cao dài gầy trơ xương, xương cốt cộm người.

Nháy mắt trong đầu nàng xẹt qua trăm loại phương thức giết người.

Trên người Ngân Kiều có mấy chục vết thương, quần áo hỗn độn, bụng đầy máu, máu thịt trên mặt mơ hồ.

Trong không khí toả ra mùi máu.

Binh lính hỏi : “ Điện hạ xử lý như thế nào?”

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói : “ Chết rồi à, vậy thì thiêu đi.”

Ngữ khí giống như phiêu phiêu, tuyết năm nay rơi thật dày.

Xe ngựa lắc lư, Lê Tô Tô mơ một giấc mộng.

Nàng mơ thấy mình khi còn nhỏ.

Nàng sinh vào 500 năm sau, là đệ nhất tiên môn chưởng chi nữ.

Vốn là thân phận quý giá, nhưng mà Lê Tô Tô tương đối xui xẻo.

Việc này nói ra rất dài, thời đại của nàng, tà ma giữa đường.

Đơn giản mà nói, yêu ma thành chúa tể, người tu chân cùng phàm nhân, ngược lại không thể quang minh tồn tại.

Ai cũng không biết tà vậy kia, rốt cuộc ra đời khi nào. Nhưng từ khi hắn ra đời cho đến nay, thủ đoạn tàn nhẫn, đánh cho tiên môn liên tiếp thất bại.

Mới đầy còn có thông tin tà tông môn có ý đồ bao vây diệt trừ hắn, sau này lại co người tu chân tàn nhẫn chôn ở “ Vạn tiên trủng”, hồn phi phách tán.

Vô số Tiên Tôn ngã xuống, còn lại tông môn thì sợ hãi, chỉ có thể trốn đi kéo dài hơi tàn.

Từ đây, nhắc tới hắn, chỉ cảm thấy sợ hãi.

Không gian u ám, ma khí che lại linh khí, vô pháp tu hành. Nhân gian ôn dịch tàn sát bừa bãi, thi hoành khắp nơi.

Lê Tô Tô ở thế giới như vậy mà  lớn lên.

Hiện tại thân thể phàm nhân này rất mệt, Lê Tô Tô thế nhưng mơ thấy nàng khi còn nhỏ.

Kỳ thật nàng hồi lâu chưa từng nhớ tới cái này ác mộng.

Lúc đó nàng vừa mới hóa hình, vẫn là cái tiểu nữ hài, giữa trán một chút lửa đỏ chu sa.

Chưởng môn cha nói: “Tô Tô không thể ra tông môn, nếu không bị yêu ma bắt lấy, liền sẽ đem con ném cho Ma Vương.”

thành nguyên hình, dùng cánh che lại gương mặt, khóc.

Đó là nàng lần đầu tiên nhìn thấy Ma Vương, là kẻ giết sư thúc sư bá của nàng.

Hắn rất cao, ngồi ở vương tọa thượng, quanh thân quanh quẩn sương đen.

Áo choàng màu đen bao vây lấy thân thể, chỉ lộ ra một đôi mắt không hề cảm tình.

Ma Vương màu da trắng bệch, hắn chống cằm, bễ nghễ nhìn nàng.

Ma cung ngọn đèn dầu thiêu đến “Đùng” rung động.

Tiểu nữ oa bị lừa tới ma quật, lại hối hận lại thương tâm, khụt khịt đến nấc.

“Ta tới nhập vào Ma Tôn, đây là ta đưa cho Ma Tôn lễ vật.” Sư huynh chỉ vào Tô Tô, lấy lòng mà cười.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn trừng lớn đôi mắt, trong cổ họng phát ra “Hiển hách” thanh âm, máu ừ hắn khóe miệng uốn lượn lưu lại.

Sư huynh cứ như vậy

Dễ dàng chết, Tô Tô lặng lẽ dời cánh, trừng lớn đôi mắt.

Tô Tô thử cười, nháy mắt mang đến hương vị vui sướng.

Kỳ thật, trọng điểm của Tô Tô, cũng không phải xem nguyên chủ trông như thế nào.

Nàng đánh giá gương mặt này hồi lâu.

Lâu đến Xuân Đào nơm nớp lo sợ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, người đang xem cái gì.”

Sẽ không lại oán trách chính mình sinh ra không bằng đại cô nương có phong tình đi?

Tô Tô nghĩ thầm: Sư bá từng dạy nàng xem tướng mạo, khẩu vị nhâm quý phương bắc trung, môi nếu đan chu thế muốn trường. Răng trắng tế nhiều tề càng mật, tự nhiên đất bằng làm công vương.

Hiện tại nàng xem này tướng mạo, nhất định sống không quá hai mươi, là mệnh chết yểu.

Tô Tô thực nghi hoặc, tuy nói tuổi thọ của phàm nhân chỉ giây lát, nhưng thân thể này tuổi còn nhỏ, thế nhưng chú định sẽ chết sớm?

Mặc dù thân thể người đổi thành Tô Tô, cũng không hề có dấu hiệu thay đổi.
Tương lai của nàng sẽ chết như thế nào?
Không biết vì cái gì, Tô Tô lập tức liên tưởng khởi Ma Vương đang quỳ bên ngoài.

Chính đạo thiếu nữ Lê Tô Tô, bỗng nhiên nâng tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #codai#nguoc