Chương 108: Dài lâu
Lần này Thương Cửu Mân cải trang rất dụng tâm, thực sự muốn diễn vai Nguyệt Phù Nhai này lâu dài. Tạm thời Tô Tô không muốn song tu cùng hắn, Thương Cửu Mân nghĩ đến chuyện gì đó, không nhịn được mà cong cong môi.
Trong lòng nàng có khúc mắc, có phải chứng minh nàng thật sự không thích Nguyệt Phù Nhai?
Tô Tô chờ thêm mấy ngày nữa, thấy hắn càng diễn càng thật, đến mức các đệ tử Hành Dương tông hiện tại cũng thật sự coi hắn là đệ tử tôn kính của chưởng môn. Thương Cửu Mân giống như một con sói tâm tư âm u trà trộm vào giữa đám cừu non, hết lần này tới lần khác đều kiềm chế bản tính của mình, giả bộ thuần lương chính trực. Trong đầu Tô Tô chợt nảy ra ý xấu, muốn làm khó hắn. Được, nếu ngươi đã muốn diễn, vậy thì phải cố gắng diễn cho tốt, nghìn vạn lần phải kiên nhẫn không để bị phát hiện nha.
Ban ngày, nàng nhắc tiên hầu ôm mấy bồn hương lan thảo đến; buổi tối Thương Cửu Mân trở về đã thấy trong phòng có thêm hai chậu hương lan thảo. Tô Tô đứng bên cạnh, đang tưới nước cho chúng. Hôm nay sắc mặt nàng tươi tắn hơn, so với mấy ngày trước có tinh thần không ít.
Hắn chỉ nhìn trong chốc lát, trong mắt nhiều thêm mấy phần nhu hòa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau: "Sao hôm nay nàng lại rảnh rỗi thích làm mấy việc này?"
Kể từ khi kết làm đạo lữ đến giờ, hai người hiếm khi có được khoảnh khắc thân cận như thế. Thương Cửu Mân rất chú ý phân tấc, Nguyệt Phù Nhai là người tương đối cứng nhắc bảo thủ, tuyệt đối sẽ không chủ động thái quá. Bởi vậy, dù là ôm lấy nàng, hắn cũng không dám quá gấp gáp.
Tô Tô cười thầm, biết hắn duy trì thể diện cùng lễ nghi bên ngoài thật không dễ dàng, nàng nói: "Bên trong Tiên điện hơi trống trải đơn điệu, ta nhắc mấy đệ tử mang đến mấy bồn hoa cỏ."
Bờ môi Thương Cửu Mân như có như không khẽ lướt qua sát cổ nàng, giọng nói trầm thấp: "Nếu nàng cảm thấy Tiên điện nhàm chán, ngày mai chúng ta sẽ về Trường Trạch."
"Cũng không cần thế đâu, Trường Trạch quá quạnh quẽ, Tiên điện rất tốt."
"Giờ nàng có buồn ngủ không?" Hắn cúi đầu hỏi nàng, ánh mắt rơi vào chiếc cổ trắng nõn tinh tế, giọng điệu bình tĩnh thăm dò, "Chúng ta đã thành thân mấy ngày rồi nhưng Mệnh hồn của nàng vẫn chưa được tu bổ."
Tu bổ Mệnh hồn, chính là song tu lúc nàng còn đang thanh tỉnh.
Chuyện này không thể nói rõ là ai chiếm tiện nghi của ai; với tình huống hiện tại của Tô Tô, chỉ có Thương Cửu Mân đem tu vi truyền cho nàng, còn tu vi của hắn không những không thể tăng tiến, ngược lại, còn bị tụt lùi.
Tô Tô trong ngực hắn đột nhiên xoay người lại, hắn vẫn chưa kịp thu liễm thần sắc trên mặt, cả người cứng đờ. Chỉ chốc lát sau, gương mặt hắn mang theo mấy phần ngượng ngùng nhìn nàng, ánh mắt trong vắt, giống như không có chút tà niệm nào.
Tô Tô nghĩ thầm: Ngươi đang hi vọng ta đồng ý, hay cự tuyệt đây?
Nàng nín cười, nghĩ một lát sẽ có trò hay, nàng cũng phối hợp cùng diễn, gương mặt ửng hồng nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Thương Cửu Mân lạnh đi, bàn tay đột nhiên nắm chặt.
Tô Tô nhìn thần sắc của hắn, liền đoán được giờ phút này hắn đang nghĩ gì. Hắn chỉ đơn giản cho rằng nàng đồng ý song tu cùng Nguyệt Phù Nhai.
Ban đầu nàng ngây thơ cho rằng người như hắn trong đầu sẽ chỉ có những suy nghĩ dâm tà, nếu nàng gật đầu, hắn chắc chắn sẽ không tức giận, thậm chí còn mừng thầm. Thế nhưng khi nàng thật sự đồng ý, hắn lại tức giận. Thậm chí trong chốc lát, hắn suýt nữa đã quên mình đang đóng vai Nguyệt Phù Nhai, thiếu chút đã xé rách lớp ngụy trang bên ngoài, bàn tay nơi thắt lưng xiết chặt lấy eo nàng khiến nàng phát đau.
Tô Tô giả bộ như không biết, hoang mang nhìn hắn: "Phù Nhai?"
Tức giận bị hắn đè nén xuống.
"Xin lỗi." Hắn nói.
Tô Tô thề, từ trong lời nói của hắn, nàng có thể nhận ra hắn đang cắn răng nghiến lợi, cực lực kìm nén. Rõ ràng lửa giận đã thiêu đốt thần trí, vẫn còn cố làm bộ tỉnh táo lý trí. Thậm chí, dưới ánh mắt của Tô Tô, hắn còn gắng gượng bày ra bộ dạng vui vẻ dù trong mắt không hề có ý cười nào.
Tô Tô cố ý cúi đầu tháo đai lưng trên người hắn. Hắn trầm mặc, không hề nhúc nhích, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng.
"Ngươi thích Nguyệt... Ta?"
Cằm Tô Tô bị nâng lên.
"Nhìn ta."
Tô Tô thật muốn nhắc nhở hắn, ngươi đang diễn vai Nguyệt Phù Nhai đó, không phải kẻ thù giết ta đâu.
Nàng đột nhiên tò mò, không biết người này có thể chịu đựng tới khi nào.
Dưới cái nhìn bức bách của hắn, nàng khẽ cắn môi, nói: "Đương nhiên rồi. Phù Nhai, ngươi sao vậy, sao sắc mặt khó coi thế? Ta thích ngươi... Ngươi không vui sao?"
Hắn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trên môi treo một nụ cười cứng nhắc: "Ta rất vui, sao có thể không vui chứ!"
Hắn kéo nàng lại gần, áo ngoài buổi sáng hắn vừa tỉ mỉ khoác lên người Tô Tô nhanh chóng nát vụn. Tô Tô biết hắn đang giận, đoán chừng hiện giờ hắn chỉ hận không thể bóp chết nàng ngay tại chỗ. Thấy hắn tức giận, Tô Tô lại cảm thấy buồn cười. Cho đến khi hắn đè lên trên người nàng, trong lòng Tô Tô biết giới hạn của chuyện này nên dừng tại đây.
Nếu thật sự để hắn tiến thêm bước nữa, đoán chừng thời khắc này hắn dù có chết cũng muốn giày vò nàng cùng đau khổ.
Tay nàng khẽ nhúc nhích, một đệ tử từ bên ngoài vội vã chạy vào.
"Dục Linh Tiên tử, Dục Linh Tiên tử..."
Tiên hầu chạy vào trong mới nhìn rõ tư thế giữa hai người lúc này, vội vàng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.
Thương Cửu Mân lạnh lùng nói: "Lăn ra ngoài."
Tiên hầu cũng thẹn đến hoảng, vội vàng xoay người muốn rời đi.
Tô Tô nói: "Chuyện gì?"
Tại Hành Dương tông, địa vị của Tô Tô đến cùng vẫn trọng yếu hơn Phù Nhai, tiên hầu vội vàng nói: "Ban ngày ta sơ suất, lúc đầu muốn mang trừ tà thảo đến, kết quả lại cầm nhầm hương lan thảo. Tiên quân lại dị ứng với hương lan thảo..."
Dứt lời, nàng ta cúi đầu, nhanh chóng ôm lấy hai bồn hương lan thảo, cũng không dám nhìn Tô Tô cùng Thương Cửu Mân, xoay người chạy thẳng.
Nghe nàng ta nói xong, Tô Tô quay đầu, lo lắng hỏi: "A, là ta quên mất ngươi bị dị ứng với hương lan thảo, chỉ cần đứng gần sẽ phát sốt rồi nổi mẩn đỏ. Ngươi có khó chịu không?"
Người trên thân thoáng chốc cứng đờ.
Tô Tô đưa tay đặt lên trán hắn, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi không..."
Hắn đột nhiên nắm chặt tay nàng, bình tĩnh cười cười: "Là lúc nãy ta không chú ý tới, đúng là có chút không thoải mái."
Hắn bất động thanh sắc, chỉ trong chớp mắt lại cầm lấy tay Tô Tô đặt lên trán mình. Tô Tô vừa khẽ chạm vào, cảm thấy trên trán hắn vừa nãy còn bình thường, giờ đã nóng hổi. Nàng tháo dây thắt ống tay áo hắn, vén tay áo lên, quả nhiên thấy trên cánh tay cường tráng của thiếu niên xuất hiện những chấm đỏ lấm tấm.
Nàng thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng, trên mặt vẫn là vẻ lo nghĩ quan tâm: "Phù Nhai, ngươi chờ một chút, để ta lấy thuốc cho ngươi."
Nàng đẩy hắn ra, lấy ra một chiếc bình nhỏ màu lam trong hộp trang điểm bên cạnh. Khóe môi Tô Tô khẽ cong lên, nàng nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn, tràn đầy phấn khởi nói: "Ăn cái này sẽ không khó chịu nữa."
Thương Cửu Mân nhìn chằm chằm chiếc bình trong tay nàng, hai mắt không hề chớp lấy một cái, chỉ cười nói: "Được."
Tô Tô đổ hai viên thuốc ra, nói hươu nói vượn một cách rất đàng hoàng chững chạc: "Loại thuốc này chữa dị ứng nhanh, nhưng sẽ gây cười. Sau khi ngươi uống thuốc xong, khả năng sẽ không nhịn cười được. Nhưng mà không sao, cười một chút cũng tốt mà."
Sắc mặt hắn có chút cứng ngắc, Tô Tô khẽ xoa mặt hắn. Đang trong thân phận Nguyệt Phù Nhai, hắn không dám phản kháng, chỉ đành để nàng tùy ý trêu đùa.
Sau một lúc lâu, thấy sắc mặt Thương Cửu Mân không hề thay đổi, nàng hiếu kỳ nói: "Sao ngươi không cười thế? Thuốc này rất có hiệu quả mà."
Gân xanh trên trán hắn nhảy lên, cắn răng nói: "Ta nhịn."
Nàng còn muốn nói thêm gì đó, hắn không thể nhịn được nữa, lấy tay đè nàng lại: "Ngoan, đừng nghịch nữa."
Cảm nhận được Thương Cửu Mân phải nhẫn nhịn để nàng trêu chọc đến sắp hỏng cả người, nàng thành thật nằm xuống, thầm nghĩ hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục vậy.
Một người vĩnh viễn không thể trở thành một người khác. Muốn làm bản sao của một người, nhất định sẽ phải chịu đựng rất nhiều ủy khuất và vất vả.
Bất tri bất giác ngủ thiếp đi, qua hồi lâu, khi Tô Tô có ý thức lần nữa, Hành Dương đã là ban đêm, bên trong tiên điện, minh châu tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Nàng cảm thấy rất dễ chịu, toàn thân như được ngâm trong làn nước ấm áp thoải mái. Tô Tô mở to mắt mới phát hiện là Thương Cửu Mân đang truyền tu vi cho nàng. Ngón tay tái nhợt của hắn điểm nhẹ giữa trán nàng, ánh sáng màu lam lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người. Mỗi đêm Tô Tô đều ngủ rất ngon, hôm nay nàng mới biết được, đây chính là lý do. Chẳng trách, cho dù hai người không song tu, Tô Tô cũng không hề cảm thấy khó chịu khi Mệnh hồn bị thiếu khuyết, thì ra là Thương Cửu Mân mỗi ngày đều độ tu vi cho nàng. Thế nhưng vì Mệnh hồn của nàng không được hoàn chỉnh, những tu vi này cũng sẽ nhanh chóng bị tản đi.
Hắn nhận ra nàng đã tỉnh lại, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối, rối như tơ vò, đột nhiên lại có mấy phần khó chịu. Linh đài tươi sáng giống như bị cái gì trói lại, một lần nữa nàng lại chạm đến mùi vị đó. Là cảm giác kì lạ, có chút ê ẩm đau xót, là tư vị khiến mũi nàng cay cay, hốc mắt ửng đỏ.
Tô Tô nắm lấy cổ áo hắn, hắn cúi đầu, hạ mắt nhìn nàng. Một Thương Cửu Mân sinh ra đã tĩnh lặng nhạt nhẽo, thậm chí là thờ ơ vô tình, lại bị hắn chậm rãi biến đổi thành Nguyệt Phù Nhai nhu thuận ôn hòa trong mắt nàng.
Tô Tô không nói gì, đột nhiên vươn người dậy, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
Thần sắc Thương Cửu Mân đình trệ, ánh mắt khó tin nhìn nàng. Thật lâu sau đó, giống như đã kịp phản ứng cái gì, hắn nhấn đầu nàng vào trong ngực, cố nén giọng điệu âm dương quái khí cùng vị chua trong lòng: "Đi ngủ thôi, Lê Tô Tô."
Tay nàng nhẹ nhàng níu chặt áo quần hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lần đầu tiên trong đời sinh ra tư vị quyến luyến.
Người ta muốn hôn không phải Nguyệt Phù Nhai.
Là ngươi, Thương Cửu Mân.
*
Mỗi ngày nhìn Thương Cửu Mân đóng vai Nguyệt Phù Nhai sinh hoạt quá phong phú, đến mức Tô Tô suýt nữa quên mất còn chuyện Đông Dực chủ vẫn chưa được giải quyết.
Trải qua mấy lần thương nghị, Cù Huyền Tử cùng mấy vị trưởng lão quyết định để Hành Dương trở mặt triệt để với Đông Thuật; tâm pháp, kiếm thuật, tiên pháp không muốn tiếp tục truyền cho bất kỳ đệ tử nào của Đông Thuật, thậm chí cũng không muốn đệ tử Đông Thuật tham gia vào Đại hội Bách niên. Nếu đệ tử Đông Thuật xuất hiện trên địa bàn Hành Dương tông, kết cục cuối cùng sẽ là hồn phi phách tán.
Trong vài vạn năm gần đây, lần đầu tiên có sự đối chọi quyết liệt, gay gắt như vậy giữa các tiên môn. Ảnh hưởng này nói nhỏ cũng không nhỏ, chí ít thì những tiên tông có quan hệ tốt với Hành Dương cũng biểu lộ thái độ của mình, bày tỏ sẽ không qua lại với Đông Thuật nữa.
Tâm pháp bị tổn thất, lại không thể tham gia thi đấu, thậm chí nếu có bí cảnh xuất hiện ở Hành Dương cũng không thể cho đệ tử tiến vào lịch luyện, đối với Đông Thuật mà nói, lần này quả là tổn thất rất lớn.
Tô Tô quan sát phản ứng của Thương Cửu Mân, đôi mắt hắn vẫn trong sáng không hề gợn sóng, thần sắc không mặn không nhạt, không hề để tâm nhiều, giống như chuyện của Đông Thuật không có quan hệ gì với hắn.
Kỳ thực Tô Tô cũng không kỳ vọng Đông Dực chủ sẽ xin lỗi mình, dù sao lão tiền bối cũng đã mấy ngàn năm tuổi, những Tiên tôn thế này thường rất hiếu chiến, lại kiêu ngạo, Đông Dực chủ thà rằng trở mặt với Hành Dương cũng sẽ không cúi đầu trước một đứa trẻ.
Thế nhưng một lần, bởi vì Mệnh hồn thiếu khuyết nên nàng bị ngất đi; lúc tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở trong một cái đình, đối diện là một vị trung niên mặc tóc trắng mặc thanh y đang đánh cờ.
Nàng giật mình, cảnh giác nhìn hắn: "Đông Dực chủ? Ông muốn làm gì?"
Nàng biết, người này lúc trước muốn giết nàng.
Đông Dực chủ nói: "Tiểu nha đầu, đừng sợ, ta chỉ muốn nói với ngươi vài câu thôi. Nào, ngồi xuống đây chơi với ta một ván."
Tô Tô liếc nhìn hắn, biết tu vi mình không thể địch lại, cũng không từ chối, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu hạ cờ.
Quả nhiên, không đầy một lát sau, sắc mặt Đông Dực chủ đen như đáy nồi, tức giận nhìn nàng.
Đối với người yêu cờ, có thể khoan nhượng người khác thắng mình, nhưng không thể đi những nước cờ dở như người đối diện được.
Hắn vung tay lên, bàn cờ biến mất. Đông Dực chủ thở dài nhìn nàng, nửa ngày sau lại cười cười.
"Hừm, đúng là rất thú vị." Còn rất thông minh, chẳng trách nghịch tử kia thích nàng như vậy.
"Rốt cục ông muốn nói gì?"
"Không biết lớn nhỏ." Đông Dực chủ ngồi thẳng lên, qua hồi lâu, hắn lấy một hộp ngọc ra từ trong tay áo, "Mở ra nhìn xem."
Bên trong là một khối ngọc Tử Tinh Như Ý.
Tô Tô ngẩng đầu: "Đây là?"
Nếu như nàng đoán không nhầm, đây chính là Tiên Khí của chủ nhân đời trước ở Đông Thuật, có thể thu nạp linh khí đất trời, thậm chí, truyền thuyết còn kể lại: có nó trong tay, từ một phàm nhân không chút tư chất nào có thể ngưng kết được kim đan chỉ sau vài năm ngắn ngủi.
"Là quà xin lỗi cho ngươi." Đông Dực chủ tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì, "Đừng vọng tưởng, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, Tử Tinh Như Ý dù lợi hại, nhưng chỉ có Hóa Thần kỳ mới có thể dùng."
"Sao ông lại cho ta cái này?" Đông Dực chủ không giống kẻ sẽ cúi đầu trước người khác, huống chi là xuất ra Tiên Khí cấp bậc này. Đây không chỉ đơn giản là lời xin lỗi.
Qua hồi lâu, Đông Dực chủ nói: "Coi như ta nhờ ngươi, đối tốt với hắn một chút."
Hắn đứng dậy, giọng điệu bỗng dưng hơi buồn: "Ngươi là một nha đầu thông minh, hắn dốc hết tất cả, cũng không thể bên ngươi được bao lâu nữa. Coi như thương hại hắn, đừng để một đời này của hắn quá đau khổ."
Đông Dực chủ rời đi được một lúc lâu, Tô Tô vẫn ngồi ngẩn người trong đình, mắt nhìn chằm chằm Tử Tinh Như Ý.
Có ý gì?
Đông Dực chủ cũng biết chuyện Thương Cửu Mân hóa thành Nguyệt Phù Nhai sao?
Không bao lâu, Thương Cửu Mân vội vàng chạy đến. Hắn dò xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, Tô Tô hiếm khi nghe được sự nôn nóng trong giọng hắn: "Không sao chứ? Hắn có làm gì nàng không?"
Tô Tô lắc đầu.
"Ông ấy đưa ta cái này." Nàng nâng món đồ trong tay cho hắn nhìn.
Vẻ mặt Thương Cửu Mân thoáng cứng lại: "Hắn đưa nàng cái này làm gì?"
Tô Tô trầm mặc một chút, sau đó cười nói: "Nói là chúc phúc cho chúng ta, chúc cho chúng ta trường sinh bất lão, bên nhau đến đầu bạc răng long. Ta nghĩ bảo bối tốt như vậy, không lấy thì phí, đành chấp nhận lời chúc phúc của ông ấy thôi."
Hắn nắm nàng, bình tĩnh cười nói: "Được."
Thương Cửu Mân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Trên đời này nào làm gì có trường sinh bất lão, bên nhau đến đầu bạc răng long.
Hắn trào phúng nghĩ, chỉ cần ta còn sống, nàng đừng mơ có thể thoát khỏi ta, dù có thành một đám tro tàn, một khối thịt hư mục ta cũng sẽ không buông tay nàng.
Gặp được ta, nàng quả thực...
Rất đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top