Chương 3

" Thẩm Mộng Dao? "

" Viên Nhất Kỳ? "

Cả hai đều bất ngờ nhìn nhau.

Một loại cảm xúc không thể miêu tả hiện ra, cũng không biết là ai xuất hiện trước, nhưng ngay trong khoảng khắc này, cả trái đất như ngừng quay, không gian dường như cô đọng lại, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Viên Nhất Kỳ giương mắt nhìn nàng mà trong lòng không khỏi xót xa. Sau bao năm tháng không gặp, Thẩm Mộng Dao trông đã gầy đi rất nhiều. Trên tay lại còn đang chật vật khiêng rất nhiều hộp đồ, Viên Nhất Kỳ trong ánh mắt liền xuất hiện tia đau xót mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

Chị vất vả rồi....

Ước gì....năm ấy chúng ta đừng xảy ra chuyện nhỉ?

Cô đối với việc nàng rời nhóm và mở quán Cafe cũng không có gì đáng để ngạc nhiên, vì cô đã nghe Trương Hân nói qua từ lâu. Nhưng cô chưa từng tới đây vì cô không có nhiều thời gian để giải lao, cảm thấy từ khi lên nhậm chức công việc dường đã gắn liền như một phần thiết yếu của cô trong cuộc sống. Và cư nhiên, hôm nay lại gặp được Thẩm Mộng Dao ở nơi đây, thì đúng là duyên phận.

Viên Nhất Kỳ rời khỏi nhóm, không biết đã bao lâu rồi nàng mới được gặp lại cô. Bất ngờ thật, nếu các thành viên trong nhóm không nói cho nàng biết chuyện, chắc có lẽ đến tận bây giờ Viên Nhất Kỳ vẫn sẽ mãi giấu nàng chuyện em ấy đang làm Tổng Giám Đốc trong công ty của ba em ấy, còn là một công ty rất giàu và nổi tiếng nữa.

Viên Nhất Kỳ đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, từ phong cách đến ngoại hình đều thay đôi rồi. Ốm và cao hơn so với lúc trước rất nhiều, nếu đứng ra so thì là cao hơn nàng nữa cái đầu đi.

Cả hai vẫn chôn chân tại chỗ, bốn mắt vẫn nhìn nhau không rời. Thật khó hiểu, cũng không nên biết miêu tả thế nào, nhưng giờ phút này không khí trong quán có chút gượng gạo, yên ắng đến lạ...

" Khách tới mà không tiếp khách, chị không sợ khách bỏ đi hay sao... Thẩm Mộng Dao? "

Viên Nhất Kỳ lên tiếng chọc gẹo, cái tên thân thuộc nhưng phát ra trên môi lại toàn là gượng gạo. Ánh mắt cô liếc ngang liếc dọc, rồi tự mình chọn một chỗ phù hợp để ngồi.

Viên Nhất Kỳ cảm thấy nếu như mình không lên tiếng đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này, có lẽ cô và nàng sẽ đứng ở đây đến tận sáng ngày mai luôn quá.

" A "

Thẩm Mộng Dao bị nhắc tên liền giật mình, tim nàng không ngừng đập liên hồi, vẫn còn đang bị bất ngờ lớn chiếm lấy. Cả người nàng cứ như bị trói chặt lại vậy, Thẩm Mộng Dao lúng túng không biết phải nên làm gì.

" Hả?...nh..nhưng... chị...sắp đóng cửa rồi "

Viên Nhất Kỳ vội nhíu lấy hàng chân mày, khóe môi nhịn không được hơi giật giật, là đang đuổi khéo cô đó sao? Viên Nhất Kỳ chỉ nhìn nàng nhưng không nói gì, rồi lập tức bật người đi đến trước mặt Thẩm Mộng Dao, bạo dạn đưa tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng mà ghì chặt vào người của mình. Chiếc đầu nhỏ của Viên Nhất Kỳ gục lên vai của Thẩm Mộng Dao, cô tham lam hít lấy mùi hương từ trên người nàng. Cô xin thề rằng cô đã nghiện mùi hương này từ lâu rồi, nó cứ như thuốc phiện vậy khiến cô ngưởi bao nhiêu lần cũng không thấy chán.

" E...em làm gì vậy? "

Thẩm Mộng Dao bị một loạt hành động của Viên Nhất Kỳ nhất thời chưa tiêu hoá kịp, ánh mắt hốt hoảng dán chặt lên con người đang dính chặt lấy bản thân. Mà da mặt nàng cũng thật mỏng, chưa gì đả đỏ ửng lên hết rồi.

" Làm gì thì chị cũng nhìn thấy rồi "

" Em "

Viên Nhất Kỳ đúng là không nói lí lẽ.

" Em ôm vậy đủ chưa? mau buông chị ra "

Nàng khó chịu lấy tay đẩy cô ra nhưng lại bất thành, càng đẩy cô càng ôm chặt hơn. Viên Nhất Kỳ từ khi nào lại biến thành dạng như vậy rồi.

" Chị không thích em ôm chị? "

" Đúng vậy "

" Thẩm Mộng Dao, chị hận em lắm sao? "

Giọng nói của Viên Nhất Kỳ dần dần trở nên nhỏ lại, trong đáy mắt xuất hiện tia buồn bã, cả người đột nhiên cứng nhắc mà tê rần, làm cho cơ thể cũng buông thòng theo các cơ. Thẩm Mộng Dao cũng cảm nhận được bàn tay đang siết chặt eo của mình đã được nới lỏng, có chút rối răm nhìn người nọ.

Nhìn Viên Nhất Kỳ như vậy Thẩm Mộng Dao thật không biết nên trả lời sao cho phải.

" Chị........"

" Reng reng "

Tiếng chuông lại một lần nữa được vang lên, nó rất nhanh liền thu hút sự chú ý của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao lợi dụng lúc Viên Nhất Kỳ không chú ý đến liền đẩy cô ra thật xa. Nàng trong lòng không ngừng cảm thán, ông trời đúng là có mắt giúp nàng.

Liền sau đó là một chàng trai cao ráo xuất hiện, vạn phần khôi ngô, tuấn tú bước vào bên trong. Anh ta mặc trên mình một bộ vest đen, nhìn sơ qua có chút giống với mấy người chức cao làm trong công ty lớn, cũng có thể đoán là con của một gia đình tầm lớn. Ai mà biết đột nhiên anh ta nở một nụ cười thật tươi hướng đến Thẩm Mộng Dao, mà không biết có một người âm thầm đứng cách đó không xa đang tỏa ra sát khí.

" Anh ta là ai vậy? "

" Là....."

" Tôi là Nhậm Hào, Tổng Giám Đốc của Nhậm thị và là bạn trai của Dao Dao "

Không để Thẩm Mộng Dao nói hết câu, anh ta đã cắt ngang lời nàng nói. Nhậm Hào còn chủ động nắm tay nàng và nói với vẻ mặt rất tự hào.

Viên Nhất Kỳ trâm ngâm suy nghĩ.

* Nhậm Hào, Nhậm thị sao? đây không phải là con trai cưng của Nhậm thị đó sao. Nghe nói tên này rất đào hoa, thay bồ thì như thay áo. Không biết bao nhiêu cô gái bị anh ta lừa gạt rồi nhỉ? *

Nghĩ tới đây mặt cô liền biến sắc, tên này không phải chỉ quen mỗi mình Thẩm Mộng Dao thôi đấy chứ, rửa tay gác kiếm sao?. Như thế nào thì cũng phải đề phòng tên này mới được, Thẩm Mộng Dao rất tin người.

" Tôi đâu hỏi anh, người tôi hỏi là chị ấy ". Viên Nhất Kỳ nhướng mày, tay chỉ về hướng nàng đứng.

" A.... Thật ngại quá "

Nhậm Hào ngượng ngùng cười dã lã, Thẩm Mộng Dao cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cười trừ cho qua. Điều mà nàng quan tâm ngay lúc này là vẻ mặt như muốn đánh người tới nơi của Viên Nhất Kỳ, nàng sợ cô sẽ đánh Nhậm Hào mất.

" Ra là Nhậm Hào, anh là Tổng Giám Đốc của Nhậm thị nhỉ? nghe danh đã lâu hôm nay mới được diễn kiến "

" Chậc, cô cũng biết đến tôi hay sao? không ngờ tôi lại nổi tiếng đến
vậy. Vậy xin hỏi quý danh cô đây là ai? "

Nghe hắn nói, Viên Nhất Kỳ nhịn không được muốn bật cười thật lớn, hơi cong khóe môi lên. Nếu hắn muốn nghe, thì cô xin trả lời.

" Anh có nghe qua người nào tên Viên Thập Từ chưa nhỉ? "

Viên Nhất Kỳ đột ngột hỏi ngược lại, làm hắn chưa kịp nghĩ nhưng đã nghe thấy phải đưa mắt ngây ngốc nhìn cô.

Viên Nhất Kỳ nhìn biểu hiện cứng đờ của hắn thì rất hài lòng, trong lòng không ngừng âm thầm cười lớn, cái vẻ mặt này của hắn chính là điều cô muốn nhìn thấy khi nói ra câu nói kia.

" Không chỉ như vậy, tôi còn là tình cũ của bạn gái anh đấy, như thế nào? "

Nhậm Hào đen mặt, hắn chau mày nhìn Viên Nhất Kỳ rồi lại nhìn sang Thẩm Mộng Dao. Bàn tay cứng ngắc vo tròn thành vòng tròn nhỏ, như thể rất muốn đấm người trước mặt.

" Cô "

Nhậm Hào nhất thời vì tức giẫn mà đỏ mặt, cả lời muốn nói ra cũng bị nghẹn lại ở cuống họng.

Dành cho những ai chưa biết. Nhậm thị và Viên thị là hai công ty kinh doanh đá quý nổi tiếng khắp Trung Quốc. Nhưng mà, một nước làm sao có thể có hai vua. Cho dù, Nhậm thị đã nhiều lần dùng thủ đoạn để Viên thị bị phá sản, nhưng mỗi lần đó đều đã bị Ba Viên chống trả thành công và vượt lên trở thành công ty kinh doanh đá quý lớn nhất Trung Quốc. Có thể nói Nhậm Hào và Viên Nhất Kỳ là tình địch của nhau. Đã vậy, cô còn nói với anh ta cô là tình cũ của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy tình hình đang không ổn chút nào, nếu Viên Nhất Kỳ cứ nói những lời khiêu khích như vậy, thì người đáng lo lại chính là cô.

Viên Nhất Kỳ cũng thật là, như thế nào lúc nào cũng làm người khác sốt ruột thay.

" Nhậm Hào anh mau khiêng thùng đồ này ra ngoài giúp em, rồi em sẽ ra sau "

" Nhưng, còn cô ta?"

Nhậm Hào ngập ngừng không muốn đi, người nên đi ra chính là Viên Nhất Kỳ. Nhìn vẻ mặt phởn kia của cô chỉ càng khiến hắn tức giận càng thêm tức giận.

Nhưng rồi Nhậm Hào vẫn đành ngậm ngùi khiêng thùng đồ đi ra trước, lúc đi ngang Viên Nhất Kỳ hắn ta còn thì thầm vào tai cô mấy câu.

" Cô được lắm, cô đừng tưởng như thế là xong chuyện. Thẩm Mộng Dao sớm muộn gì cũng trở thành người của tôi "

Nói xong, hắn liền bỏ đi vội. Nhưng chưa kịp bước đã bị một lực khá mạnh siết chặt ở cổ tay mà truyền đến cơn đau nhẹ, khiến hắn bị khửng lại.

" Anh cứ thử làm gì chị ấy xem, rồi tôi sẽ làm những điều gì với anh "

Hắn ta nghe cô nói vậy có chút sợ hãi, sợ rằng Nhậm thị sẽ bị Viên thị làm cho phá sản mất. Liền giật phăng tay cô, thất thố thật nhanh đi ra ngoài, và giờ trong quán chỉ còn lại mỗi mình cô và Thẩm Mộng Dao.

" Vậy ra chị thích những người đi ô tô? "

Viên Nhất Kỳ vẫn duy trì tư thái, hướng mắt ra bên ngoài nhìn chiếc siêu xe màu đen kia, trong lời nói của cô ý tứ đều là châm chọc.

" Chị nên đề phòng anh ta đi là vừa, anh ta không hề đơn giản như chị nghĩ đâu "

Nói rồi Viên Nhất Kỳ cũng bỏ đi ra ngoài, nếu như đoán không lầm là cũng tức giận lắm rồi, một hơi quay xe phóng đi mất dạng.

Thẩm Mộng Dao nhất thời chưa tiêu hóa được lời Viên Nhất Kỳ vừa nói, nhưng cũng nhanh chóng cho qua rồi ra về cùng Nhậm Hào.

Hết truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top