Chương 39

Tên công tử đó nghe thấy Lão Cửu nói như vậy, cũng tự biết không thể tiếp tục kiên trì thêm cái gì.

Chúng ta đang muốn cáo từ, ai ngờ tên nam tử đó lại đột nhiên hô một tiếng: "Cô nương!"

Cả hai chúng ta đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt của nàng là nghi hoặc, còn ta lại là hận không thể đem miệng của tên đó xé nát. Làm gì mà cứ bám dai quá vậy, tên đó có còn muốn giữ lại cái khuôn mặt của hắn không hả?!

"Không biết ngày mai cô nương có thời gian hay không? Tại hạ thấy bầu trời hôm nay có rất nhiều sao, chắc hẳn ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, nếu ngày mai cô nương có thời gian, có thể cùng tại hạ cùng nhau du hồ được không?"

Ngươi muội a!

Thấy qua tán gái bằng cách mượn bật lửa, mượn điện thoại, nhưng ta chưa bao giờ thấy khen trời nhiều sao a!

"Được, khi nào?"

...

Đúng rồi, ta không có nghe sai, đây là câu trả lời của Lão Cửu.

Sau đó, hai người nói cái gì ta cũng đều không nghe được, trong đầu ta lúc này đều cái câu 'Được, khi nào?' Của Lão Cửu. Nàng đây là muốn đi cùng hắn sao? Vứt bỏ ta, vứt bỏ Cải Trắng, chỉ vì một câu 'nhiều sao' của tên nam nhân đó liền vứt bỏ hai cái ước hội của hai chúng ta sao?

Đột nhiên cảm thấy có chút đau.

Trái tim có chút đau, ngực có chút khó chịu, nhưng mà ta không có bị bệnh a.

Hoặc cũng có lẽ là ta bị bệnh rồi, chẳng qua là căn bệnh này không liên quan đến thân thể thôi.

Một đường trở về, ta cùng với Lão Cửu chưa từng nói một câu, ta không để ý nàng, nàng cũng không phản ứng ta. Chúng ta cứ im lặng một trước một sau đi trở về. Cuối cùng trở lại khách điếm, trở lại phòng. Cải Trắng đã sớm cuộn tròn nằm ngủ say trên giường của chúng ta, mà khi ta thấy Cải Trắng trong lòng lại càng khó chịu, giờ phút này ta thật muốn đi đến ôm Cải Trắng ủy khuất nói một câu 'ma ma không cần ngươi, cũng không cần ba ba của ngươi nữa'.

Ta thở dài, thật không biết mình đang nghĩ cái gì.

Có lẽ là cảm thấy không khí quái dị khó chịu, Lão Cửu rốt cuộc nhịn không được mở miệng trước, nàng cao thấp liếc mắt đánh giá ta một cái liền hỏi: "Trong tay ngươi cầm cái gì? Nãy giờ ngươi vẫn cầm mãi, muốn cầm đến thiên hoang địa lão sao?"

Ta cúi đầu, lúc này mới phát hiện hồ lô đường ta mua cho Lão Cửu lúc nãy vẫn còn cầm trong tay, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện nên ta đã sớm đem thứ này quên mất.

Đang muốn vứt đi, lại nghe Lão Cửu nói: "Là muốn cho ta ăn sao?"

"Không phải." Ta nghĩ cũng không cần nghĩ liền mở miệng, lập tức có chút chua nói tiếp: "Đường đường là Cửu công chúa thì làm sao sẽ ăn thứ này chứ, vẫn nên chừa bụng, ngày mai hảo hảo cùng vị công tử đẹp trai kia ăn sơn trân hải vị mới chính xác!"

Ai ngờ Lão Cửu lại không giận, khóe miệng khẽ giương, nói: "Bản cung cũng không định ăn thứ này, Tiểu Kỳ nói có lý, bản cung phải chừa bụng để mai ăn thì tốt hơn."

"Ngươi..." Ta tức giận, theo phản xạ liền nâng tay chỉ vào nàng.

Chẳng qua là ta đã quên, lúc này trong tay ta đang cầm hồ lô đường, nhờ ta vung mạnh một cái mà hồ lô đường cứ một viên... Rồi hai viên... Rồi toàn bộ đều bay đến trên người Lão Cửu! Lão Cửu căn bản không ngờ đến sẽ xảy ra việc này cho nên khi toàn bộ hồ lô đường bay đến nàng cũng không kịp tránh thoát.

Đáng tiếc, một thân xiêm y của nàng lúc này dính không ít nước đường màu vàng.

Lão Cửu cúi đầu nhìn xiêm y, đến khi ngẩn mặt lên thần sắc đã không còn bình tĩnh như vừa rồi. "Ngươi muốn chết à."

Khẩu khí như phi đao vèo vèo hướng ta phóng tới.

Nếu bình thường, e là ta đã cười đùa tí tởn cầu xin tha thứ. Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay ta thật sự nghẹn đến không chịu nổi, chỉ thở thôi cũng cảm thấy không dễ chịu. Một câu nói kia của Lão Cửu đúng lúc trở thành mồi dẫn nổ làm cho toàn thân ta bốc hỏa, liền rống một tiếng đáp trả lại: "Muốn chết đấy, thì sao nào?"

"Muốn chết liền thành toàn cho ngươi."

Ta cực kỳ khinh thường xuy một tiếng, "Thế nào? Định giết ta rồi sẽ cùng tên công tử đẹp trai kia tư thủ cả đời a?"

Lão Cửu không trả lời, chỉ nghiêng đầu đi không nhìn ta.

Trong lòng ta càng buồn bực, hai mắt giống như phun ra hỏa. Vốn dĩ, nàng nếu còn cùng ta ầm ĩ trong lòng ta có lẽ sẽ còn có chút dễ chịu, lúc này nàng ngậm miệng không nói, đây không phải chính là cam chịu sao?

Không biết tại sao toàn thân ta đột nhiên nảy sinh một cỗ hận ý, cảm giác tựa như bị phản bội, cái loại cảm giác này ta không thể hình dung được nhưng nó vẫn đang lan tràn, đủ để cả người ta mất đi lý trí. Ta hai bước phóng đến trước mặt nàng, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa đáng yêu lại đáng giận của nàng, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ buồn cười. "Đệ đệ? Cũng mệt ngươi gọi ra được, ngươi làm sao có thể gọi ra được vậy? Đầu ngươi bị đập vào cửa rồi a!"

Ta tức giận bật cười, nói tiếp: "Còn du hồ? Ngươi là chưa thấy qua hồ sao? Ngươi nếu chưa thấy, ta mang ngươi đi! Cùng tên nam tử kia đi ngươi cũng không sợ chết đuối sao!"

Ta thật sự là tức giận đến điên rồi nên mới không ý thức được những câu ta nói ra đều là những câu nguyền rủa.

Người cho dù tốt tính đến đâu chỉ sợ cũng sẽ bị chọc giận huống chi là Lão Cửu, rốt cuộc ánh mắt của nàng đối diện với ánh mắt của ta, vẻ mặt đầy lãnh ý: "Nếu ngươi thật sự muốn chết, bây giờ bản cung sẽ thành toàn cho ngươi."

Thế nhưng ta lúc ấy không ý thức được, ta chỉ quan tâm đến chuyện mình khó chịu thương tâm.

Đúng rồi, ta phải nên khó chịu, khó chịu chuyện Lão Cửu vì sao phải trêu chọc ta? Nếu nàng không chọc đến ta thì lúc này đừng nói là một tên nam nhân, cho dù là mười tám tên ta cũng lười quản.

Vừa nghĩ xong, trong đầu ta bỗng dưng xẹt lên một đạo tia chớp, ngay sau đó liền lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt đứng không vững.

Ta không dám tin, cả người bị dọa đến hai mắt mở lớn có thể so với chuông đồng. Ta... Ta làm sao sẽ có ý niệm vừa rồi trong đầu chứ? Cái ý niệm đó... Ta đây là...

Ta thủy chung không dám tin, thế nhưng ta muốn lừa ai? Ta không phải kẻ ngốc, cả một chuỗi phản ứng khác thường như thế, ta cũng nên ý thức được thái độ của ta đối với Lão Cửu là cái gì. Ta là thích nàng, nếu không vì cái gì ta lại có phản ứng khác thường như thế? Có lẽ, bình thường ta đối với nàng chính là kẻ ngốc không biết rõ tình hình, may nhờ hôm nay đụng phải một tình địch, nếu không với tính cách trì độn của ta e rằng đến ba bốn năm sau ta cũng sẽ không ý thức được.

Chẳng qua là ta nên thấy may mắn hay là chán nản đây?

Thật vất vả ta mới hiểu ra được tình cảm của mình thế mà Lão Cửu lại muốn cùng nam nhân khác ước hội, tình cảm vừa mới sinh căn của ta thế nhưng chưa đợi đến nẩy mầm thì đã bị nhổ mất rồi sao.

"Tại sao không nói nữa." Lão Cửu đứng lên, từng bước đến gần ta.

Nàng tiến lên một bước, ta lùi lại một bước, không phải là vì sợ nàng nhưng cũng là sợ nàng, thật sự là rối tung hết rồi. Lúc này ta chỉ cảm thấy đầu loạn thành một đống, tất cả đều là hình ảnh Lão Cửu tức giận ta mà rời đi, ngã vào trong lòng người khác, mà Cửu phò mã như ta đây cũng chỉ đành phải ôm Cải Trắng rời khỏi Phò Mã phủ, nhìn nàng cùng nam nhân khác thần tiên quyến lữ, sống đến bạc đầu.

Trong lòng rất chua sót a.

Nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy không cam lòng, lúc này ta vẫn còn là Cửu phò mã mà, bất luận nói như thế nào nàng cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình ở trước mặt ta là không đúng. Nếu nàng muốn sống cùng với người khác thì cứ tìm Hoàng Thượng viết hưu thư cũng tốt, hoặc là lén lút sau lưng không để ta phát hiện cũng được, thế nhưng cố tình lại là ở trước ta, còn làm quang minh chính đại như thế.

Ta thật nuốt không trôi cơn giận này, rõ ràng là ta bị đội nón xanh!

"Còn nói cái gì nữa?" Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng. "Ngươi đã làm ra việc như vậy, còn trông chờ ta sẽ nói cái gì?"

Lão Cửu có lẽ là không nghĩ đến ta sẽ dùng loại ngữ khí này cùng nàng nói chuyện, cho nên nàng lập tức ngẩn ra, rồi sao đó lại cười lạnh một tiếng, kỳ quái nói: "Làm ra việc như vậy? Bản cung đã làm chuyện gì?"

Ta hừ hừ cười lạnh hai tiếng, cùng nàng giữ một khoảng cách: "Nếu ngươi không muốn sống cùng với ta thì đợi đến sau khi hồi cung cứ bẩm báo với phụ hoàng ngươi là được. Đến lúc đó hai chúng ta tách ra, ngươi muốn làm cái gì, muốn chạy đi đâu, muốn sống với ai thì cứ việc, thế nhưng lúc này ta vẫn còn là Cửu phò mã, ngươi lại ở trước mặt ta vô tư cùng nam tử khác chơi trò ái muội, ngươi cảm thấy được sao?"

Lão Cửu đột nhiên nhướng mày, bộ dáng 'ta không có nghe sai chứ', 'ngươi nói cái gì?'. Nàng cười, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng ta nói tiếp: "Cửu phò mã? Ngươi hiện tại nói ngươi là Cửu phò mã, thế nhưng ngươi đã làm chuyện Cửu phò mã nên làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hắcmiêu