Khoảng cách an toàn


Link
https://zhishixiaobailian552.lofter.com/post/1fc8a516_1cb52fc26

________________

" Tiến cận vừa phải, tiến lùi có độ " 



Thẩm Mộng Dao, chị nói xem, khoảng cách như thế nào mới là giới hạn của chúng ta?





Trước hôm đoàn kiến một buổi tối, ta lại mất ngủ.





Tiểu Ban ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi mơ thấy cá khô của nó, suy nghĩ của tôi bị tin nhắn một giờ trước làm đảo lộn.



" Đoàn kiến ngày mai em có tới không? "



Tôi dùng sức dụi dụi mắt, xác định đây là wechat đã sớm chìm xuống đáy lại lần nữa sáng lên, tôi thừa nhận, tôi không dễ dàng buông bỏ như vậy.



" Đi. "



Mà lúc sau tin nhắn với chị ấy lại bị tin nhắn nhóm 99+ đẩy xuống, đối thoại như vậy mới là khoảng cách thích hợp với chúng tôi.



Tôi sờ sờ đầu tiểu Ban, đem điện thoại đặt ở một bên, bật báo thức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẫn là sẽ không có ai gọi tôi rời giường.



Đêm đó, tôi thế lại ngủ an ổn, đại khái là do mơ thấy nàng, chúng tôi trò chuyện giống như khoảng thời gian bên nhau, nàng mỉm cười với tôi, ôn nhu dắt tôi, giống như một bé mèo hay thích người làm nũng, " Tiểu Hắc, chị rất thích em a. "



" Chữ thích này tuy rằng rất đẹp, nhưng lại không thể lâu dài. "



" Viên Nhất Kỳ, mau lên xe, đồ đạc mang theo đủ chưa? " Trương Hân đứng ở cửa xe, đưa cho tôi bữa sáng chị ấy tự làm, tôi thấy Dương tỷ trong tay cũng có một phần giống như vậy, chỉ là bên trong nước sốt nhiều hơn so với tôi một chút thôi.



" Ừm, xuất phát đi. " Tôi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đem đồ vật đặt ở ghế kế bên, cũng che dấu được sự ngượng ngùng



Thẩm Mộng Dao ngồi ở bên cạnh Phí Thấm Nguyên, hai người cùng nhau chia sẻ về chuyện sinh hoạt xung quanh mình, trên mặt nàng hiện lên nụ cười mà tôi đã gặp trong mơ, bất quá, chỉ là không hề dành cho tôi.



Tới nơi đoàn kiến, tôi mới phát hiện này thì ra là một " âm mưu ", người làm công vẫn là phải liều mạng kiếm tiền.



" Mọi người nghe tôi nói, chúng ta lát nữa muốn quay cảnh cả nhóm dọa Dao Dao, mọi người dựa theo hạng xếp hàng, Dao Dao cô đi vào ngồi xuống. " Stf lão sư chỉ đạo chúng tôi làm việc.


Chết tiệt, tôi như thế nào lại bị xếp đến tận cùng bên trong?



Lòng bàn tay của tôi ra không ít mồ hôi lạnh, vẫn là nên mặc dày hơn một chút, tôi tự nói như vậy với bản thân.



" Viên Nhất Kỳ, đem đầu nhìn qua nàng một chút a! " Stf lão sư rất không hài lòng nhìn cảnh quay vừa rồi, xem nhẹ cái giới hạn nên có của chúng tôi.



"Không sao không sao, lại lần nữa, Kỳ Kỳ lát nữa nhìn vào camera trong phòng đi. " Quách Sảng đứng ra đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng, tôi thực sự cảm tạ cậu ấy.



Chỉ là, không có gì ngoài ý muốn, tôi không có nhìn camera trong phòng, cũng không có nhìn thứ khác, chỉ là nhìn Thẩm Mộng Dao, đối với nàng vẫy vẫy tay, nàng có tóc mái, thật sự rất đẹp.



" Thẩm Mộng Dao, cái pv này không có cắt ra thật sự là chiếu như vậy, hai người có thể chịu ảnh hưởng a? " Phí Thấm Nguyên ngồi ở bên cạnh nàng, thành thạo mở một lon nước, " Nè cho chị."



" Cảm ơn, bất quá cũng không có gì phải trốn tránh, chị cũng đã trưởng thành, em ấy cũng vậy. "



Thẩm Mộng Dao cười cười, ôn như vỗ vỗ đầu nhỏ Phí Thấm Nguyên, ánh mắt nhìn về hướng khác, " Nhưng mà em đó, đừng làm cho nàng chờ lâu quá. "



Phí Thấm Nguyên đương nhiên biết nàng nói chính là ai, nhưng chân của chính mình như là đeo chì vậy, nặng nề không thể bước đi.



" Mọi người ai có thuốc sốt không? Viên Nhất Kỳ hình như phát sốt rồi. " Cao Tuyết Dật vội vã đi ra cầu cứu với mọi người, đáng tiếc ngoài việc lo lắng mọi người chỉ có thể lắc đầu, ánh mắt lại không hẹn mà nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, " Đội trưởng, chị hình như có mang theo túi thuốc phải không? "



Thẩm Mộng Dao lúc này mới nhớ tới, trước kia cùng cô ở bên nhau luyện thành thói quen, lúc ấy tiểu hài tử luôn thật ấu trĩ, gầy yếu nhưng luôn thích đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, cho nên Thẩm Mộng Dao trên người đều mang theo túi thuốc.



" Chị đi xem em ấy, mọi người ăn trước đi. "



Thẩm Mộng Dao lấy một lý nước ấm, trong tay cầm theo thuốc, nhẹ giọng gõ gõ cửa, " Em khỏe không? Chị đến đưa thuốc cho em. "



" Cửa không khóa, vào đi. " Tôi yếu ớt mở mắt, nhìn thấy là Thẩm Mộng Dao, đột nhiên có chút không biết làm sao.



" Chị vừa vặn mang theo thuốc, đây là nước ấm, em uống xong sớm nghỉ ngơi một chút. " Đơn giản nói mấy câu lại làm tôi cảm thấy ấm áp, tôi đưa tay nhận lấy ý tốt của nàng, gật gật đầu, "Cảm ơn. "



Cửa nhẹ nhàng đóng lại, tôi cố ngồi dậy nửa thân, đem thuốc uống vào, đầu mơ mơ hồ hồ, tôi lại nhớ đến câu nói không có khả năng vượt qua khoảng cách an toàn.





---------------------



Vương Dịch đến xem tôi, tôi không nghĩ tới.



Thiếu niên ăn mặc gọn gàng sơ mi trắng cùng má lúm đồng tiền cười nhạt rất sạch sẽ, gương mặt trắng nõn nhìn dịu dàng hơn lúc trang điểm.



Vương Dịch chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, không thể nghĩ được gì để nói, em ấy giờ phút này thật sự có chút " đệ đệ " rồi, cũng phải, dù gì tôi cũng coi như tỷ tỷ em ấy.



" Tại sao lại không đi xuống cùng mọi người chơi? " Tôi dẫn đầu đánh vỡ không khí xấu hổ này, tay kéo một cái ghế dựa ý bảo em ấy ngồi xuống.



" A, không có chuyện gì, nghe nói chị phát sốt, em nghĩ mang lên cho chị một ít đồ ăn, buổi sáng ngày mai còn phải quay nhiều thứ, bụng rỗng sẽ rất khó chịu. " Vương Dịch chân thành nhìn tôi, trong ánh mắt còn cất giấu một cảm xúc khác.



" Cãi nhau với Châu Thi Vũ sao? "



Vương Dịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu, " Đúng vậy, em cũng không phải cố ý không trả lời wechat của chị ấy, vì sao lại tức giận như vậy a! Chị ấy giống như thật sự không để ý tới em. "



Chuyện tình yêu của thiếu niên pha lẫn một ít bi thương, tiểu hài tử nào có ý gì xấu đâu? Em ấy chỉ là thích tỷ tỷ thôi.



" Gọi điện cho chị ấy đi, đem mọi việc đều nói ra, nếu làm sai phải thật thành tâm mà xin lỗi đi. "



Vương Dịch cái hiểu cái không gật gật đầu, nói ngủ ngon với tôi liền về phòng.



" Nếu làm sai phải thành tâm mà xin lỗi. " Việc đơn giản như vậy thôi nhưng hai năm trước tôi lại không nghĩ đến.



Dưới lầu truyền đến từng đợt cười vui vẻ, rất sôi nổi, nhưng tiếng cười của Thẩm Mộng Dao luôn đặc biệt làm cho tôi dễ dàng nhận ra được, " Thật hy vọng chị có thể vẫn luôn vui vẻ như vậy. "





---------------------



Buổi sáng ngày hôm sau, chúng tôi sẽ quay cảnh mọi người ngồi cùng nhau, dựa theo xếp hạng mà nói, Thẩm Mộng Dao hẳn là ngồi đối diện tôi.



Nàng mặc màu xanh mà tôi thích nhất, ôn như kéo ghế dựa ngồi xuống, không nhìn ra được cảm xúc của nàng, chúng tôi đều phối hợp kịch bản, vui vẻ cười to, nhưng tôi theo bản năng nhìn về phía nàng, Thẩm Mộng Dao nhạy bén xoay qua nửa thân người, không có nhìn tôi.



" Được, này vô cùng tốt! Mọi người vất vả rồi! " Stf lão sư vừa lòng nhìn cảnh vừa quay được, ánh mắt ky dừng lại nhìn tôi và nàng một lát liền đi.



Như vậy nụ cười công việc của tôi nên kết thúc thôi.



Tôi cúi đầu ăn được hai đũa cơm, đột nhiên trong chén nhiều thêm một miếng thịt, tôi ngẩng đầu đối diện ánh mắt Thẩm Mộng Dao, nàng nhìn tôi, chỉ dùng âm thanh vừa đủ hai chúng tôi có thể nghe nói " Ăn nhiều một chút đi. "



Ôn nhu như mọi khi, bình đạm như mọi khi.



Tôi cố nén thân thể không khỏe, một ngụm nuốt miếng thịt mềm này, có lẽ đôi khi điều mà bạn không thích phải thay đổi bằng thích đi.





-------------------------



Cuối cùng là cảnh quay lời chúc phúc đối với H đội, mọi người cầm thiệp chúc mừng viết xuống những dòng chữ khác nhau.



" Nếu nói ước mơ là việc leo núi bất tận, vậy hy vọng mọi người đều có thể biến thành dũng sĩ leo lên đỉnh núi, dũng cảm, tiến lên, nỗ lực, ước mơ! "



" Đoàn kết, hữu ái, hài hòa. "



Không sai, em cần phải dũng cảm, chị cần phải yêu.



Em sẽ ở đoạn hành trình này giảm bớt sự hối tiếc, từ từ tỏa sáng, rồi sẽ có một ngày, em và chị có thể dưới ánh mặt trời sóng vai mà đi, cùng nhau vượt qua cái gọi là khoảng cách an toàn này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top