Chương 22. Đùa giỡn
Đối với Viên Nhất Kỳ thì khi hạng người như Ngô Sỉ rút thanh Thiên Bảo ra khỏi vỏ thì đó chính là một sự sỉ nhục lớn dành cho Lưu Thiên Bảo. Viên Nhất Kỳ chưa bao giờ cảm thấy muốn gϊếŧ người như lúc này. Cô cầm thanh hàn kiếm, đâm vào lòng tay phải của Ngô Sỉ. Ngô Sỉ thậm chí đã bỏ đi hình tượng mà la hét. Tiếng thét của hắn như tiếng thét của một con heo khi nó bị chọc tiết. Viên Nhất Kỳ rút kiếm ra, lòng tay phải của Ngô Sỉ bị đâm xuyên. Ngô Sỉ nước mắt giàn dụa, khóc lóc van xin:
"Tha mạng... Xin hãy tha mạng... tiểu nhân đã biết lỗi... cam bái hạ phong... người mới xứng là Võ Lâm Minh Chủ... ta... ta không muốn chết..."
Viên Nhất Kỳ lờ đi câu nói của Ngô Sỉ, đang chuẩn bị một kiếm đâm xuống kết liễu hắn thì Thẩm Mộng Dao nhảy lên đài, ôm lấy thân mình của Viên Nhất Kỳ:
"Đừng!! Ngươi không thể gϊếŧ hắn!! Mạng hắn tuy không quan trọng nhưng bây giờ ngươi trước tiên phải điều trị!! Mất máu nhiều quá!!!"
Chưa kịp trả lời thì Viên Nhất Kỳ đã bị một lực đạo đem đánh ngất đi, gục trên người Thẩm Mộng Dao. Là Lưu Tấn, hắn thở phào nhìn Viên Nhất Kỳ dù bị đánh ngất vẫn không buông thanh Thiên Bảo. Lưu Thiên Bảo ngươi thật sự đã tìm được một bảo vật a, một cái hảo đồ đệ. Viên Nhất Kỳ khi tỉnh lại thì thấy một trần nhà xa lạ, nhớ được mọi chuyện, ngồi bật dậy. Do động tác quá nhanh nên vai phải Viên Nhất Kỳ đau nhói. Lại tiếp tục chảy máu. Viên Nhất Kỳ nhìn vai phải được băng bó, nghi hoặc một chút, lại có một chút sợ hãi người khác nhận ra thân phận. Lưu Tấn bước vào phòng, thấy biểu cảm của Viên Nhất Kỳ khi nhìn vai phải, hắn ném cho Viên Nhất Kỳ một ánh mắt trấn an, sau đó lại hướng Viên Nhất Kỳ cốc đầu:
"Xú tiểu tử!! Miệng vết thương lại chảy máu rồi! Con a... Chỉ có cái xác là lớn thôi!"
"Ui da!! Tấn bá bá, con nói với người, con là bệnh nhân! Là bệnh nhân a! Người không thể nhẹ nhàng một chút sao!?"
"Đau? Vậy tại sao lúc đánh nhau không thấy con kêu!? Bớt biện minh đi. Còn nữa, con nên kiềm chế a. Tên Ngô Sỉ suýt mất mạng rồi."
"Hắn dám sỉ nhục sư phụ!! Thanh kiếm của sư phụ là thứ hắn có thể chạm vào sao!? Con còn muốn gϊếŧ hắn! Nhưng thanh Thiên Bảo đâu rồi!?"
Viên Nhất Kỳ hoảng sợ tìm kiếm thanh Thiên Bảo. Lưu Tấn chỉ chỉ thanh hàn kiếm ở trên bàn. Hắn cười nói:
"Ta phải mất thực nhiều sức để gỡ thanh kiếm ra khỏi tay con a"
Viên Nhất Kỳ cười cười, Lưu Tấn lại giúp Viên Nhất Kỳ thay băng. Viên Nhất Kỳ quấn băng xong, khoác vào một bộ y phục, thử đi xuống giường, vận động một chút. Chợt nhớ ra điều gì, Viên Nhất Kỳ hỏi:
"Con ngủ bao lâu? Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Gần nửa ngày, bây giờ trời đã tối. Con nghỉ ngơi đi, ta về phòng, chớ nên vận động mạnh tránh đụng đến vết thương."
Viên Nhất Kỳ thực không kiên nhẫn trả lời:
"Vâng vâng, Tấn bá bá người mau đi nghỉ đi."
Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa đẩy Lưu Tấn đi. Lưu Tấn lại tiếp tục dặn dò sau đó mới chịu trở về. Viên Nhất Kỳ thực tò mò đi xem xét phòng của mình. Đang lúc đánh giá thì cánh cửa chợt bị mở ra. Viên Nhất Kỳ cảnh giác, núp vào bóng tối. Người tới là Thẩm Mộng Dao. Nàng vốn muốn tìm Viên Nhất Kỳ để hỏi thăm vết thương của hắn nhưng không thấy người đâu. Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao thì muốn trêu nàng một phen. Lấy một tấm khăn, dùng khinh công nhảy đến, điểm huyệt nàng, dùng vải đen bịt mắt nàng, bế nàng đặt lên giường. Thẩm Mộng Dao cả kinh, nàng thực hoảng sợ, nàng muốn kêu cứu nhưng không thể nói a. Viên Nhất Kỳ giả giọng thành giọng người trung niên:
"Tiểu cô nương, hay là đêm nay hầu hạ đại gia. Đại gia sẽ khiến ngươi thực thoải mái."
Thẩm Mộng Dao hoảng sợ, bất giác hốc mắt đã đỏ. Nàng không muốn! Ai đó cứu!!! Viên Nhất Kỳ!! Cứu ta!! Cứu ta!! Viên Nhất Kỳ chỉ muốn đùa, nhưng bất giác lại làm thật. Cô nổi lên một ý đồ đen tối. Viên Nhất Kỳ bắt đầu giải khai vạt áo Thẩm Mộng Dao. Thẩm Mộng Dao bị hoảng sợ, nước mắt tuôn rơi. Viên Nhất Kỳ thấy nước mắt của Thẩm Mộng Dao, như tỉnh khỏi cơn mê, giải huyệt đạo cho Thẩm Mộng Dao, tháo khắn bịt mắt. Viên Nhất Kỳ kéo Thẩm Mộng Dao ôm vào lòng, vuốt ve lưng để trấn an nàng, sử dụng giọng thực dịu dàng:
"Ngoan... Đừng khóc... Là ta đùa quá trớn... Là lỗi của ta... Ngươi đừng khóc..."
Thẩm Mộng Dao đang hoảng sợ, nghe thấy giọng của Viên Nhất Kỳ thì cảm thấy như nàng là người bị ủy khuất nhất thế gian, càng khóc càng thương tâm. Viên Nhất Kỳ nghe nàng khóc càng lớn, lại tiếp tục trấn an:
"Ách... Như thế nào lại khóc dữ dội hơn thế này!? Ngoan nào... Đừng khóc..."
Thẩm Mộng Dao càng khóc lợi hại hơn, đấm thùm thụp vào người Viên Nhất Kỳ:
"Ngươi... hức... hức... ngươi lại khi dễ ta... hức ... Ngươi là tên xấu xa... Ta ghét ngươi... hức... "
Viên Nhất Kỳ cười cười, bắt đầu kế hoạch dụ dỗ mỹ nhân ngừng khóc:
"Hảo hảo... Ta là tên đáng ghét... Là ta khi dễ ngươi... Là ta sai..."
Thẩm Mộng Dao vẫn tiếp tục khóc, Viên Nhất Kỳ nghĩ nghĩ gì đó, lại tiếp tục dụ dỗ:
"Mộng Dao... Ngươi đừng khóc... Ngoan... Khóc sẽ không đẹp đâu..."
Quả nhiên có tác dụng! Thẩm Mộng Dao lập tức ngừng khóc. Nàng rời khỏi vòng tay Viên Nhất Kỳ, nhìn cô hỏi:
"Ngươi vừa nói gì?"
Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao. Đôi mắt do vừa khóc xong nên vẫn vương chút nước mắt, cái mũi hồng hồng, cánh môi nhỏ nhắn. Thực đáng yêu!! Siêu cấp đáng yêu!! Viên Nhất Kỳ cười cười, lấy tay chùi đi nước mắt dính trên mặt Thẩm Mộng Dao, sủng nịch nói:
"Ngươi khóc sẽ không đẹp"
Thẩm Mộng Dao lại lắc đầu, đôi mắt to tròn, mở to hướng Viên Nhất Kỳ, vẻ mặt vô cùng mong đợi:
"Không phải cái đó. Ý ta là ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Ách... Là Mộng Dao..."
"Vậy sao lúc ở khách điếm ngươi lại gọi ta là Thẩm cô nương?"
Viên Nhất Kỳ thực hoang mang. Chẳng lẽ nói. Ta thích ngươi!! Là do ta gai mắt ngươi và tên Nhậm ngụy quân tử nên mới gọi như thế!? Đùa sao!? Đánh chết cũng không thể nói, Viên Nhất Kỳ bắt đầu giả ngu:
"Ngươi đang nói gì thế... ? Ta chẳng nhớ gì cả."
Thẩm Mộng Dao mắt long lanh chờ đợi Viên Nhất Kỳ. Nàng làm luôn vẻ mặt thề chết không bỏ qua. Viên Nhất Kỳ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng vẫn không mở miệng. Thẩm Mộng Dao thất vọng cúi đầu, lí nhí một câu:
"Ta không thích ngươi gọi như thế"
Viên Nhất Kỳ nghe được, nở nụ cười lưu manh, nâng cằm Thẩm Mộng Dao:
"Như thế nào? Ngươi không muốn ta gọi Thẩm cô nương. Vậy thì Mộng Dao? hay là..."
Viên Nhất Kỳ lại hướng đến tai Thẩm Mộng Dao thổi khí:
"Dao nhi... ?"
Thẩm Mộng Dao nghe Viên Nhất Kỳ nói thì ngượng cả mặt. Đã vậy còn bị Viên Nhất Kỳ thổi khí vào tai, tai nàng thực nhạy cảm nha. Thẩm Mộng Dao lại run rẩy, cả thân người như mất hết sức lực, mềm nhũn. Viên Nhất Kỳ cười thực lưu manh, còn rất vô sỉ. Cô hướng nàng hỏi:
"Dao nhi đáng yêu của ta... Vậy nàng sẽ gọi ta là gì... ?"
Thẩm Mộng Dao vẫn ngại ngùng. Không biết là vì Viên Nhất Kỳ gọi nàng là Dao nhi hay là do Viên Nhất Kỳ khẳng định nàng là của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top