Chap 30: Tâm sự (2)
Sau vài ngày thì vụ Nhậm Hào cũng đã lặn xuống, nàng hiện có là ổn hơn nhưng mỗi đêm đều gặp vụ đó nên cần uống thuốc an thần, nhưng cũng chỉ dùng 1,2 liều thì nàng từ chối. Còn cô, mấy ngày nay cô thế nào ? Lo lắng là điều xuất hiện đầu tiên về cảm xúc của cô, hai bên mắt cô đều đã thâm. Vì sao hả ? Vì mỗi đêm cô đều đến phòng nàng coi chừng và phải thức luôn tới sáng vì nàng vẫn gặp cơn ác mộng đáng ghét, mọi người khi biết tin đều lo lắng hỏi thăm nàng. Có lúc tới chơi với nàng mấy ngày mới về nhà.
Hôm nay là đêm trung thu, ngày cô mong chờ trong những năm qua. Không phải vì cô thèm mấy chiếc bánh trung thu ấy mà là một đều khác. Ông Viên và bà Thẩm thì lo lắng nàng nhưng vì công việc bận cũng giao lại cho cô chăm sóc. Chưa gì mà cô đã được thử cảm giác làm mẹ, à mà con này lớn lắm rồi, nhưng không sao đây cũng là cách để cô hưởng thụ bên cạnh nàng.
Đêm nay thì được mọi người cho bánh vì cũng có lời chúc, rất ấm lòng nhưng cô cũng không hứng thú với mấy chiếc bánh đấy nên đã cho quản gia hết, riêng nàng thì để lại 1,2 vị nàng thích. Cô vào phòng nàng, bước vào. Nàng đang cầm cuốn sách, là cuốn sách nói về tâm lí của tội phạm. Cô chỉ mỉm cười nhẹ lại gần nàng, khều nhẹ.
-'Này, trung thu rồi mà sao ở trong phòng không vậy ? Không thấy buồn sao ?'.
Nàng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục với cuốn sách -'Không, tôi không có hứng với kẻ biến thái hay vào phòng tôi nhìn tôi ngủ'.
Cô cười cứng ngắt, cái gì mà kẻ biến thái ? Tôi vì ai mà phải bỏ qua sức khỏe của mình đây đồ cô crush bướng bỉnh ? Đấy là trong lòng của cô, chứ ai mà điên nói trước mặt người mình yêu cơ chứ ? Cô vẫn không phản bác mà nhẹ giọng.
-'Được rồi đừng trong phòng mãi, lên sân thượng chơi với tôi'.
Nàng vẫn không ngừng nhìn cuốn sách lạnh lùng -'Xin lỗi nhưng tôi...á em làm cái gì vậy ?'.
Nàng đang nói thì bỗng cô bế nàng đi, nàng bám chặt cổ cô khiến cô bật cười. Từ từ lên lầu đến sân thượng, đến nơi thì liền lại gương mặt nàng, đỏ ? Vì gì đây, xấu hổ hay là tức giận nhỉ ? Cô cũng không nghĩ nhiều liền từ từ thật nàng xuống, nàng cũng bước chân xuống nền gạch liền liếc cô. Cô rùng mình nhưng vẫn cười như không biết chuyện gì.
-'Chưa hỏi ý kiến tôi thì đã tự ý bế tôi đi sao ?'. Nàng dùng giọng bực mình nói.
-'Chị nói cho đoàng hoàng nha. Tôi rõ ràng đã hỏi rồi còn gì ?'. Cô lên vẻ kiêu ngạo của mình trêu ghẹo nàng.
-'Em..hổn đản'. Bị cô chọc liền nghẹn họng tức tối.
-'Ấy ấy mang tiếng cho tôi quá ~ Tôi đâu có như thế. Tôi đem chị lên đây để thư giãn đầu óc thôi mà, nhìn kìa'. Cô cười cợt xui tay một lúc rồi chỉ bên trái.
Nàng nhìn theo chỉ tay của cô liền có chút bất ngờ, bộ bàn ghế gỗ bạch đàn trắng. Trên bàn là một bộ ấm ly sứ, kèm theo là những nếm thơm được đốt sẵn. Trong rất lãng mạn, nàng còn hơi choáng với khung cảnh này thì bị cô đi lại ép ngồi xuống.
Giờ mới để ý nàng cũng thấy 1,2 chiếc bánh trung thu trên bàn và chiếc dĩa, nĩa và dao. Nàng nhìn mà thẫn thờ, chứ đáo đến mức độ này sao ? Chỉ là đêm trung thu thôi mà đâu cần phải vậy.
-'Chị ăn luôn không để tôi cắt ?'. Cô ngồi xuống ghế chóng cầm nhìn nàng hỏi.
-'Nhân..?'. Nàng hơi thắc mắc nhìn chiếc bánh trung thu nói.
Cô bật cười cầm dao và nĩa nhựa khéo léo đến lên dĩa bên nàng từ từ cắt -'Yên tâm, không có nhận thịt mà chị ghét đâu'. Rồi rót một tắc trà để bên cạnh.
Nàng có hơi mềm lòng, ân cần hết sức. Nhẹ nàng găm chiếc bánh đưa lên miệng, là nhân khoai môn, nhân rất dẻo và thơm mùi đặc trưng của khoai môn, trứng muối cũng không quá khô, ăn rất ưa miệng. Nàng ăn hết một miếng lỡ đưa mắt nhìn trúng cô, chóng cằm nhìn nàng ăn ? Ngượng ngùng vì không quên ai đó cứ đắm đuối nhìn mình khẽ ho.
-'Thấy thế nào ? Vừa miệng chị không ?'. Cô lấy một miếng giấy ướt đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy nhưng chỉ để lên bàn nhìn cô -'Em không ăn sao ?'.
-'Tôi lên đẩy đâu phải để ăn mấy chiếc bánh trung thu này, mà là ngắm trăng'. Cô bật cười ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm nói.
Nàng cũng nhìn lên theo cô, nay rất nhiều sao, mây cũng khá ít, mặt trăng nay rất tròn và sáng khiến nàng như đang bay bỗng trên đấy. Sao những năm trước nàng không ngắm trăng vào đêm trung thu nhỉ ? Trong nó rất đẹp vậy mà, năm sau phải ngắm mới được, cảnh đẹp mà lại bỏ lỡ.
-'Đẹp chứ ?'. Cô không nhìn nàng mà ngắm trăng hỏi.
Nàng gật đầu cảm thán -'Đẹp thật, không ngờ nhà em lại có view đẹp như thế. Năm sau chắc tôi sẽ lên đây ngắm lần nữa'.
Cô khẽ cười -'Không lẽ năm trước chị không ngắm đêm trung thu sao ?'.
Nàng lắc đầu -'Hầu như năm nào tôi không đón đêm trung thu. Vì...tôi phải đón trung thu một mình'. Bật cười chính bản thân nàng, cúi đầu xuống.
Cô nhìn nàng, biểu hiện sắp khóc rồi. Đứng dậy, cầm chiếc để kế bên, ngồi bên cạnh kéo nàng vào lòng mình. Ôm chặt.
-'Được rồi, cứ khóc đi đừng kiềm chế. Tôi cũng giống chị, nên biết cảm giác nó như thế nào'. Cô đưa cánh tay vòng qua vai nàng an ủi.
-'Ha..em nghĩ tôi yếu đuối đến thế sao ?'. Nàng gỡ cánh tay của ai đó để lên ai mình lau đi những nước mắt đã rơi cười khinh.
Cô nhún vai -'Trong mắt tôi chị luôn cần được sự yêu thương và bảo vệ'. Rồi xoa đầu nàng.
-'Thẩm Mộng Dao...tôi muốn nghiêm túc với chị'.
Cô nghiêm trình lại đối mặt với nàng giọng nghiêm túc nói, nàng khẽ bật cười. Chả khác gì tên hài tử ngốc, nhìn trẻ con nhưng lại vờ như trưởng thành, hai thứ không dính vào đâu. Nàng cũng bình thản.
-'Có chuyện ?'. Nàng đã mày vẻ kiêu ngạo trên trường nổi hứng.
-'Chị biết mà vẫn không cho tôi một kết quả sao ?'. Giọng cô có hơi buồn cúi đầu.
-'Biết ? Tôi biết chuyện gì ?'. Nàng hơi khó hiểu nhíu mày.
-'Chuyện tôi thích chị, đừng lơ như không có thật..'.
Nàng bất động nhỉ cô vẫn cúi đầu, thở dài -'Là chuyện này sao ? Thật ra tôi mong em đừng...'. Đang nói giữa trừng thì bị cô chặn miệng.
-'Chị đừng khuyên tôi đừng thích hay yêu chị...tôi...tôi chỉ muốn biết chị có đông ý hay từ chối tình cảm của tôi dành cho chị...'. Cô ngước đầu vẻ mặt nghiêm trọng có phần hơi cáu gắt nói.
-'Em..'.
-'Đừng...tôi thực sự rất thích..à không mà là yêu chị. Chỉ cần chấp nhận hay từ chối nó thôi'.
Cô dung bàn tay che miệng nàng lại thật lòng nói, nàng giữ nhẹ tay cô ra trầm tư. Làm sao đây ? Nàng nên làm gì ngay bây giờ ? Thật sự rất khó xử, ngay cả lòng nàng còn chưa xác định coi cô là gì thì làm sao mà trả lời cô được đây.
-'Đừng suy nghĩ nhiều, tôi xe cho chị thời gian. Khi nào quyết định được thì phải cho tôi câu trả lời. Nhé ?'. Cô chỉ cười nhẹ thở dài.
-'Đêm Ny coi như chưa có chuyện hồi nãy, giờ tận hưởng ngắm trăng cùng tôi'. Rồi cô lại tiếp tục ngắm trăng.
Nàng nhìn cô, vẻ mặt...hơi u sầu. Giờ tâm trạng đã bị dám đoạn thì làm sao nàng có thể ngắm trăng nổi chứ ? Nhưng vẫn ngồi đấy nhìn lên bầu trời. Sau này sẽ như thế nào nhỉ..?.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top