Chương 2: Nụ hôn nóng bỏng
"Không có hiệu quả?! Ngươi có tin hay không, nếu như ta không giúp baba ngươi trả nợ nần, thì trong một tuần sẽ phơi thây ngoài kia!"
Thanh âm lạnh trào phúng của hắn âm âm bên tai của cô.
Cô gái trước mắt toàn thân tản ra hơi thở mê người, lại làm cho hắn có điểm hoảng thần. Hắn không thích mình có phản ứng này.
"Baba ta tại sao lại thiếu nợ? Rồi phải mượn tiền ngươi? Ngươi có phải hay không dùng quỷ kế hại baba ta?"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi. Người nam nhân trước mặt người khác giả bộ nhân mô nhân dạng. Nàng cũng biết, hắn đối với mình có ý đồ rất tà ác.
"Chính ngươi hỏi hắn! Ngươi nguyện bán hay không muốn bán, tùy ngươi. Nếu như cam lòng cho baba ngươi chết thảm. Hiện tại có thể đi ra ngoài!"
Gương mặt tuấn tú căng lên thật chặt. Lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, đưa cho nàng.
"Chính ngươi cùng hắn nói chuyện".
Hạ Tâm Di tiếp nhận, áp bên tai. Nghe được tiếng đối phương đó là âm thanh của baba của cô. Sóng mũi cô lập tức cay nồng. Cô mấy ngày nay, mặc kệ là đi học hay ở nhà, cô đều lo lắng sự biến mất đọt ngột của baba. Đúng là, ông làm sao có thể, gọi điện cho cô, đem cô lừa gạt đến nơi này, vì nợ nần đem cô ra bán!
"Baba, là ta!"
Thanh âm của cô không tự giác được nghẹn ngào muốn khóc.
"Tâm Di, thực xin lỗi. Baba thực sự xin lỗi con".
Trong điện thoại, âm thanh baba già nua lại đau thương.
'Baba, ngươi đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền? Như thê1 nào lại hướng hắn vay tiền trả nợ? Nếu như ngươi cần tiền, còn rất nhiều biện pháp khác, nhưng tại sao lại bán ta?"
Mấy ngày trước đây, baba chỉ để lại tờ giấy ở nhà, nói la thiếu một món nợ rất lớn, muốn tránh đi vài ngày. Về phần baba nợ bao nhiêu tiền, tình hình cụ thể thì cô hoàn toàn không biết gì cả. Baba chỉ là một công nhân bình thường, làm sao lại thiếu món nợ lớn như vậy?
"Thực xin lỗi Tâm Di, là baba phạm vào sai lầm. Baba học người khác chơi bài bạc, càng đánh cược lại càng thua. Thiếu sòng bạc năm trăm vạn. Nếu như trong một tuần không có số tiền đó thì baba sẽ mất mạng. Lại vô tình gặp gỡ Thang tiên sinh, hắn nguyện ý giúp ta. Nhưng điều kiện của hắn là muốn con sống với hắn trong vào một năm"
"Tâm Di a, baba biết rõ là lỗi của baba. Nếu như con thực sự không muốn giúp ta , bây giờ có thể đi ra khỏi chỗ đó. Thang tiên sinh cùng ta nói qua sẽ không miễn cưỡng con. Chuyện của ba để thân ba tự lo, con không cần quan tâm. Coi như không có baba là ta đây. Chúng ta, kiếp sau gặp."
Trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở của baba. Hạ Tâm Di lại nhớ từ nhỏ đến lớn, baba đối với cô cực kỳ sủng ái. Cho dù chuyện lần này thái quá, cô cũng không nhẫn tâm mà trơ mắt nhìn baba chết.
"Baba, đừng khóc nữa, ta đáp ứng. Ba về nhà sớm một chút, không làm cho mẹ va tỷ tỷ lo lắng."
Hạ Tâm Di cúp điện thoại. Cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương lạnh lẽo.
"Như thế nào, hiện tại tin đi?"
Thuận tay tiếp nhận điện thoại từ tay cô. Còn chưa lấy được, chỉ thấy tay cô trong nháy mắt rút trở về. Nắm chặt điện thoại. Cúi đầu, cắt môi dưới. Lông mày nhăn lại, tựa hồ vẫn còn phiền não cái gì.
"Thế nào ? Nghĩ đổi ý?"
Mắt hắn trở nên lạnh lẻo, bực mình bức ra tà khí. Nữ nhân thực phiền toái! Thay đổi thất thường.
"Cho ta mượn di động của ngươi gọi điện một lát!"
Cô muốn tìm Lâm Văn Chí, hắn rất thích cô lại cưng chiều cô hết mực. Nhà hắn mở một cái siêu thị. Mặc dù, hướng hắn mượn tiền rất mất mặt. Cũng không biết, hắn có số tiền lớn như vậy hay không. Nhưng đây là tia hi vọng cuối cùng. Cô muốn thử xem.
Không đợi nam nhân trước mắt trả lời, cô đã nhanh chóng bấm số.
"Uy, Văn Chí ca ca. Ta là Tâm Di."
Thanh âm của nàng lộ ra sự khẩn trương. Hướng người ta mượn tiền lại nói người ta còn là người yêu cô, cô là lần đầu tiên. Hơn nữa số tiền còn lớn như vậy. Cho dù mượn được không biết khi nào có năng lực trả hết.
Đúng là, cô cũng chỉ muốn thử xem. Bất kể như thế nào, cô cùng Lâm Văn Chí đều thích nhau, Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, cô về sau cũng muốn gả cho hắn. Dù thế nào, cũng so đem thân thể bán cho người trước mắt tốt hơn nhiều.
Cô cũng không chú ý tới, người nam nhân ở trước mặt nghe cô gọi 'Văn Chí ca ca" cặp mắt lãnh tràn đầy sát khí. Sải bước đến gần cô. Nguy hiểm phủ xuống.
Hắn từ trong tay cô cướp đi điện thoại, bỏ vào túi áo.
Cánh tay dài chụp tới, bàn tay đặt trên sợi tóc mềm mại sau gáy cô. Tay kia chế trụ eo nhỏc của cô. Mãnh liệt cúi đầu, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bá đạo chặn lại môi đỏ mọng của cô. Nháy mắt vây lấy cô cuồng nhiệt như gió bão hôn nóng bỏng.
"Ngô ngô"
Cô dùng sức đẩy hắn ra. Muốn tránh thoát bàn tay đang đặt ở sau gáy và ngay hông của cô. Đúng là, giãy dụa cũng vô dụng. Cô chỉ có thề trợn tròn hai tròng mắt, nỗ lực kháng cự cảm giác xa lạ tê dại đang càng ngày càng lan ra ở cơ thể.
Chưa từng có người nào hôn như vậy với cô. Ngay cả Văn Chí ca ca cũng nhiều lắm là hôn qua qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn nói, cô còn quá nhỏ. Không muốn tổn thương lấy cô. Hắn tiếp tục đợi cô lớn lên.
Đúng là, người nam nhân trước mắt lại hôn cô kịch liệt như vậy. Sử dụng lưỡi, cuồng nhiệt gặm cắn nuốt hương vị ngọt ngào trong miệng của cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn đày khoang miệng nhỏ của cô.
Tim cô vọt lên một sự sỉ nhục thật lớn. Cô thực xin lỗi Văn Chí ca ca...
Hắn triền miên dây dưa lưỡi của cô, trong miệng cô ngọt ngào làm cho người ta rung động. Thân thể bừng lên ngọn lửa. Thân thể nơi nào đó đang kêu gào.
Thân thể trắng noãn không ngừng run rẩy được hắn ôm lấy. Không kịp đợi, ném xuống ghế sofa. Hắn như dã thú hung mãnh đặt lên thân thể cô.
"Ưm! Ưm!' Đồng phục học sinh bị hắn một tay xé nát. Cảnh xuân hiện ra, đường cong hoàn mỹ trắng như tuyết thu hết vào cặp mắt như chim ưng của hắn. Con mắt hắn càng phát tia lữa dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top