Chương 320 : Tôi là người mù , tha cho tôi đi (22)

Tóm lại tất cả đều là giáo viên, cũng sẽ không có ai làm loạn gì cả, uống rượu xong thì có vài người đứng dậy trở về phòng.

Thẩm Ngư không uống rượu nên rất tỉnh táo, cô muốn đi ra ngoài hóng gió.

Cô đi chưa được hai bước, nghe Giang Thanh đi theo hỏi :"Cô đi đâu vậy?"

"Muốn ra ngoài hóng gió ." Nơi nay tuy có điều hòa , vẫn có chút buồn.

"Cùng đi đi "Giang Thanh đi theo phía sau cô.

Đi ra bên ngoài quán cơm, gió đêm tự nhiên thổi qua, Thẩm Ngư ngồi trên chiếc ghế chỗ cửa vào , khó có được cảm giác thoải mái, thanh tịnh.

Giang Thanh đưa cho cô một chai nước có ga,"Nước có ga."

Thẩm Ngư vặn mở chai uống một ngụm, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay anh , rồi lại gần , nghe hơi thở trên người anh, "Anh..........."

Giang Thanh như bị điện giật đứng bật dậy lui về sau vài bước lắp bắp nói:"sao.......làm sao vậy?"

"........."Thẩm Ngư không nghĩ anh lại phản ứng kịch liệt như vậy, nhìn dáng vẻ cũng không phải người kia,thất vọng uống một ngụm nước nữa,
"Không có gì ,chỉ là muốn biết loại nước của anh có vị gì thôi."


Cái tên biến thái kia chắc hẳn là sẽ không đi theo cô đến đây, cô hoài nghi Giang Thanh, nhưng đã ở chung lâu rồi lại loại trừ hiềm nghi , mới vừa rồi chắn rượu với gắp đồ ăn cho cô, lại làm cô có điểm hoài nghi, chính là......người kia sẽ không trốn tránh cô.

Hai bên tai Giang Thanh đỏ ửng ngồi trở lại bên cạnh cô , vặn mở nắp chai ,uống một ngụm nước có ga , cảm giác lạnh lẽo cùng nóng bỏng từ yết hầu chảy xuống, vẫn không ngăn được nhiệt độ khô nóng trong người.

"Tôi nằm một chút , khi nào anh đi nhớ gọi tôi." Thẩm Ngư mệt mỏi , dựa vào ghế dài , nhắm mắt lại, ngửa đầu lên đối mặt với bầu trời đêm.

Tối nay ngôi sao rất ít , bầu trời mây đen che khuất .

Khả năng thời tiết ngày mai sẽ không tốt lắm .

Thẩm Ngư nhắm mắt lại nhìn không thấy.

Ánh mắt Giang Thanh từ bầu trời đêm rời xuống mặt cô, đôi mắt sâu không thấy đáy, bóng đêm chiếu lên mặt bị tóc đen che dấu đi ,khóe miệng câu lên, ngón tay run rẩy, anh không khống chế được cảm xúc trong lòng, như bị thôi miên cảm giác giống ác ma ở địa ngục , làm anh muốn phóng thích ra chỗ sâu trong lòng sự cố chấp muốn yêu say đắm.

Giang Thanh lúc bảy cũng đã trở thành một tên ác ma , anh đã giết chết ba mẹ ruột, bọn họ sợ hãi anh, từ nhỏ luôn đánh đập anh, giống như giáo huấn động vật không nghe lời vậy.

Thời điểm giết chết bọn họ, Giang Thanh cảm thấy rất đáng tiếc , anh muốn dùng những cách tàn nhẫn nhất để giết bọn họ, do lúc đó anh quá nhỏ, quá đáng tiếc.

Chậm rãi lớn lên, anh trầm mê với tâm lý phạm tội, anh bắt đầu bắt giữ con mồi, nhan sắc những người khuyết tật kia quá đẹp, tại sao trên thế giới này lại có vẻ đẹp như vậy.

Thẳng đến khi đi ngang qua phòng dương cầm kia, Giang Thanh nhìn thấy đôi mắt kia còn đẹp hơn so với những người khuyết tật khác.

Anh bắt đầu điều tra cô gái này, theo dõi cô, anh tưởng tượng lúc móc đôi mắt cô, hắn sẽ nhân từ mà giết cô, để cô không bị đau đớn mà tỉnh lại.

Ngày đó gặp biến số, anh không nghĩ tới cô sẽ theo dõi mình , còn không làm cho anh phát hiện được.


Những người ở trong ngõ nhỏ đó vốn sẽ bị giết chết, anh thích nhất là loại này nhìn bọn họ tuyệt vọng không thể tin được mình sẽ chết như vậy, nhìn như vậy rất đẹp.

Nếu lúc đó cô không xuất hiện.

Tâm lý Giang Thanh đã vặn vẹo, lại không nghĩ rằng bản thân sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần buông tha cô như vậy, còn tự nhiên không muốn cô phát hiện tên biến thái quấn lấy cô kia là chính mình.





Một đường đi thẳng qua ngõ nhỏ tối đen, tiểu Lục cầm đèn pin trong tay, nhìn quanh bốn phía, nói :"Tần ca, đi vào thang này lên lâu là đến."

Trên miệng Đường Tần ngậm thuốc lá hai tay đút túi , dưới chân còn mang đôi dép lào , trong ánh mắt như có tinh quang sáng lên ,"Đi nhanh lên."

"Được, Tần ca"

Đi vào cầu thang lên lầu , tới tầng bốn, đi đến trước cửa phòng ,tiểu Lục nói:
"Tới rồi , Tần ca."


Tiểu Lục dùng chìa khóa vạn năng mở cửa ra , cảnh sát lun có chìa khóa vạn năng để mở cửa nên cũng không làm khóa họ, vào phòng mở đèn lên .

Trong phòng bài trí rất đơn giản, một phòng ngủ, một toilet, một phòng bếp, một sảnh rất nhỏ.

Trên bàn bài đầy sách toán học, lại kiểm tra một chụt đều rất sạch sẽ.

Tiểu Lục lật xem các góc, thất vọng nói :"cái gì cũng không có"

Đường Tần cười lạnh , đá đá sô pha ,nói :"có phải không tra ra được gì vụ án ba mẹ anh ta chết năm đó ."

"Đi thôi, đi tới chỗ khác."

"Đi nơi nào vậy Tần ca?"

"Đi tới nhà cha mẹ anh ta."

Quê Giang Thanh trên một trấn nhỏ cách nội thành rất xa, tiểu Lục đi ba bốn giờ mới tới.

Tra được chỗ khu dân cư ở phía bắc , đều là nhà hai lầu một trệt , nhà tầng lầu rất cao lớn.

Bởi vì vụ án mạng năm đó mà các nhà bên cạnh đều dọn đi nơi khác.

Xung quanh im ắng, mở khóa giống lần trước đi vào , vừa vào đã ngửi được mùi thuốc sát trùng đã rất lâu, tiểu Lục phất phất tay , cầm đèn pin đảo quanh các nơi trong phòng ,"Mùi hương này ........."

Phòng đã mất điện, bật đèn cũng vô dụng, Đường Tần cầm lấy đèn pin tiểu Lục đưa, chiếu vào chỗ năm đó vợ chồng nằm chết ở phòng khách, những vạch trắng vẽ lại còn chưa biến mất, trên sô pha cùng với vách tường vết máu đã chuyển thành màu đen, cũng chưa biến mất.


"Đôi vợ chồng có thể nhận nuôi Giang Thanh là do nhìn thấy hắn ở một mình trong phòng như vậy , sau khi nhận nuôi mới phát hiện căn hộ này là nơi ba mẹ anh ta chết , liền hối hận." Tiểu Lục nói những gì điều tra được.

Đường Tần đi qua các phòng , lúc đi qua phòng ngủ .

"Sau lại bởi vì đã nhận nuôi nên có hối hận cũng không kịp, nên cứ nuôi dưỡng tiếp, tên Giang Thanh này cũng rất thức thời, biết bọn họ sẽ không nuôi mình học cao trung , nên đã tự ra ngoài đi làm kiếm tiền. "

Đường Tần nhấc chân đạp lên tấm ván gỗ , ngồi xổm xuống lấy đèn pin chiếu đến, cẩn thận kiểm tra tro bụi trên sàn nhà

"Làm sao vậy ?" Tiểu Lục cũng lại ngồi xổm xuống.

"Chỗ này đặt biệt sạch sẽ."
Đường Tần liếc nhìn hắn.

Tiểu Lục mở to hai mắt, há miệng, ".......không thể nào?"

Đường Tần bắt lấy tay đưa đèn pin cho hắn chiếu sáng , rồi dùng tay gõ gõ lên sàn nhà , quả nhiên nghe được âm thanh không đúng , nơi này không phải là tường đặc.

Lấy tay lay khe hở xốc lên , liền nhìn thấy một cái đường hầm dài .

Tiểu Lục không thể tin được nói:" anh ta còn đào một cái tầng hầm ngầm ở đây ? Đúng là thiên tài a."

"Đi vào xem ."Đường Tần tiếp nhận đèn pin đi vào .

Đi trên đường đã ngửi đường mùi thuốc nồng đậm.

Cảm giác âm lãnh xuyên qua các nơi trong thân thể .

Đi đến tầng hầm ngầm , chiếu đèn pin kiểm tra các nơi, cái gì cũng không có, chỉ có một vài tấm ảnh.

Tiểu Lục nhìn ảnh chụp trên tường , toét miệng ,"Tôi còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy thi thể......."

Sắc mặt Đường Tần âm trầm, ánh mắt mị hoặc, nhìn chằm chằm mấy bức ảnh trên tường, con ngươi co chặt.

Hắn nắm đèn pin đảo qua các bức ảnh , ngừng lại ở một bức ảnh.

Đó là một bóng người, nằm trên giường, giống như đang ngủ.

Nhưng cái bóng dáng kia hắn làm sao không biết đó là ai!

"Tần ca .........anh làm sao vậy?" Tiểu Lục nuốt nuốt miếng, đây là lần đầu tiên thấy Tần ca biểu tình khẩn trương âm trầm như vậy.

Đường Tần cầm đèn pin đi về phía trên lầu , vừa đi vừa nói ,"Tôi lái xe đi trước, cậu mau đến nhà ba mẹ nuôi của Giang Thanh, có khả năng bọn họ đã chết."

Tiểu Lục khiếp sợ, "cái gì?!".





~~~~~~~~~~~~~~
Edittor :Hoàng kim <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top