Chương 319 : Tôi là người mù , tha cho tôi đi (21)
Không biết qua bao lâu cô mới ngủ được.
Lúc thức dậy bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, mà mình thì lại đang bị người ta ôm chặt, cảm giác trên tay cọ tới dưới đũng quần hắn, cô nâng tay dời đi chỗ khác.
Thẩm Ngư mở to hai mắt, hai má đỏ bừng, cắn cắn môi, giong nói run run,"anh ....anh làm gì vậy?"
Người nọ một tay vỗ lên sườn mặt cô, đối mặt với con ngươi thuần tịnh sáng ngời kia , chỉ cảm thấy cơ thể càng khó chịu, nắm cổ tay cô cọ cọ, hô hấp khàn khàn gợi cảm , "cô bé mù"
Đáy lòng Thẩm Ngư buồn cười, cái tên biến thái này miệng thì không nói gì nhưng dục vọng cơ thể sợ là cũng không được thoải mái, cô giả vờ không biết hắn đang làm gì duỗi tay nắm lấy.......
Kế tiếp chính là một lượt thu thập.
Sắc trời dần sáng , người nọ mới đi, bàn tay Thẩm Ngư vừa đỏ vừa đau, nghe mùi hương trên giường khiến mặt đỏ tim đập, cô kéo khăn trải giường xuống đem vào phòng tắm ném vào máy giặt.
Vào ngày thứ bảy
"Cô phải đi bao lâu?" Đường Tần ánh mắt dừng trên rương hành lý ,nhíu nhíu mày.
"Đi sơn trang tránh nóng chắc bảy ngày " Thẩm Ngư cười vẫy tay từ biệt
"Tạm biệt."
Đường Tần nắm lấy cổ tay của cô ,"Chỗ đó ở đâu?"
Thẩm Ngư rốt cuộc cũng phát hiện cảm xúc của anh có chút không bình thường, chớp chớp mắt , "Nam Lĩnh"
"Anh ....anh không sao chứ? "
Đường Tần bỗng chốc buông lỏng tay cô ra , lui người ra chút , vuốt ve lòng bàn tay , nói :"không có gì."
"Chú ý an toàn. "
"Được, tạm biệt. "
Xe buýt, xe chạy trên đường cực nóng ,bên trong xe cùng với bên ngoài xe nhiệt độ tương phản rõ rệt Thẩm Ngư ngồi ở ghế sao , nhắm mắt ngủ bù.
Cái tên biến thái rất giống tiểu hài tử , mỗi ngày nữa đêm đến phòng cô, tuy rằng chưa làm đến bước cuối cùng, Thẩm Ngư cũng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Đặc biệt là tay rất đâu.
Tối hôm qua không biết như thế nào lại càng là không thể ngủ, thế cho nên hiện tại ngồi trên ghế mềm mại liền muốn ngủ.
Giang Thanh ngồi bên cạnh, thường thường nhìn qua cô bên này một chút .
Xe buýt trên đường xóc nảy , đầu Thẩm Ngư theo xe đong đưa ngã qua bên cạnh , một bàn tay nâng đầu cô dựa vào vai , theo sau vòng tay ôm lấy vai cô.
Thẩm Ngư đã ngủ như heo , cũng không phát hiện động tác nhỏ kia của hắn.
Rất nhanh đã đến sơn trang tránh nóng, bên ngoài sắc trời ánh sáng mờ nhạt, chân trời nhuộm màu đỏ thẫm .
Thẩm Ngư tỉnh lại , lôi kéo góc áo Giang Thanh đi xuống xe.
Chia gian phòng ngủ , năm nữ một phòng , bảy nam một phòng .
Còn phòng ốc thiên về kiểu Nhật , có thể ngủ trên mặt đất .
Thẩm Ngư nhìn không thấy, chỉ có thể để cho người khác dắt đến giường của mình , còn cô thì chỉ có thể sờ soạng.
Tìm được tủ quần áo áo sắp xếp quần áo xong, vài người sửa sang lại giường, còn mấy người tìm đồ bơi, đứng soi gương.
Thẩm Ngư sửa sang lại quần áo, vừa nghe các cô nói chuyện phiếm.
"Khương Trà tại sao lại không đi a?" một giáo viên hỏi.
Lúc lên xe buýt không thấy cô, hiện tại ngẫm lại thấy cũng một thời gian khá lâu chưa thấy cô.
"Tôi nghe hiệu trưởng nói, Khương Trà xin nghỉ, gửi tin nhắn xin nghỉ, nói mình bị bệnh"
"Cũng thật xui xẻo , khó khăn lắm hiểu trưởng mới mời đi tới đây tránh nóng , cô ấy tự nhiên bị bệnh, thật đáng thương. "
"Tôi cảm thấy , chính là ……" ánh mắt giáo viên mới lên tiếng kia đảo tới trên người Thẩm Ngư, nhỏ giọng nói , "Khương Trà không phải thích Giang Thanh sao ?hiện tại Giang Thanh cùng Thẩm Ngư qua lại gần nhau , tôi cảm thấy chính là cô ấy không muốn thấy họ thân thiết với nhau."
"Tôi nhìn thấy cũng muốn khó chịu , một soái ca như vậy tự nhiên lại thích một người mù .......chặc chặc , thật đáng tiếc."
"Tôi cảm thấy Giang Thanh không thích cô ấy, chính là cô ấy dính lấy đi."
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
Vài người vây lại một chỗ nói chuyện, nói là nhỏ giọng , nhưng Thẩm Ngư lại nghe hết rõ ràng .
Cô chỉ có thể giả vờ tai điếc tiếp tục sửa sang lại, sửa sang lại xong liền đi ra ngoài.
Lúc đi trên hành lang , thì đụng phải Giang Thanh.
"Cô bên kia sửa soạng lại xong rồi? "
Giang Thanh đi tới trước mặt cô.
Thẩm Ngư gật đầu.
Giang Thanh cười nói:"một chút nữa bọn họ muốn tụ lại ăn cơm uống rượu, cô đừng uống rượu. "
"Được, tôi biết rồi"
"Tôi đi trước đây, chút nữa gặp lại "
Giang Thanh tóc đen che khuất mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Thẩm Ngư, hồi lâu mới xoay người rời đi .
Thẩm Ngư trở lại phòng.
Đường Tần ngồi trên sô pha hút thuốc, di động vang lên.
Hắn nhanh chóng cầm di động lên, nhìn tên người gọi đến , đáy mắt xẹt qua một tia mất mát , hơi nhíu mày , ấn nút nghe.
"Tần ca!"
"Làm sao vậy?"
"Tôi tra được!" người bên kia ngữ khí kích động , "người tên Giang Thanh kia."
"Nói." Đường Tần nghiền tắt tàn thuốc, uống một ngụm nước.
"Tên Giang Thanh này lúc bảy tám tuổi , ba mẹ anh ta chết ở trong nhà." người bên kia thanh âm run rẩy ,"lúc cảnh sát phát hiện , cặp vợ chồng kia nằm trong phòng khách , trên người có rất nhiều nhát dao, mất máu mà chết, mà tên Giang Thanh kia nằm trên giường ngủ ."
"Sau lại không tra được người giết chết đôi vợ chồng kia là ai , vụ án mạng này đến nay vẫn chưa phá được"
" Giang Thanh bị đưa đên cô nhi viện , thẳng đến 13-14 tuổi, mới được một gia đình nhận nuôi, người nhận nuôi kia do không thể sinh con , đối với hắn cũng khá tốt , hắn học xong trung học liền đến trường tiểu học khuyết tật kia dạy học."
"Tần ca, anh còn nghe không?"
Ngón tay Đường Tần gõ gõ lên bàn rất có quy luật , trả lời, "Đang nghe."
Người bên kia tiếp tục nói :"Tần ca, người này lúc còn nhỏ rất cổ quái , ba mẹ anh ta chết ở phòng khách như vậy anh ta thế mà còn ngủ ở trên giường. "
Còn có một việc, ba mẹ ruột của anh ta cũng cũng thích đứa con trai này , thường xuyên đánh chửi, thậm chí nhốt lại dùng rôi quất, tôi cảm thấy khẳng định lúc ba mẹ anh ta bị giết anh ta chắc chắn nghe thấy ."
Đường Tần xốc xốc mí mắt, đột nhiên hỏi , "Cậu biết anh ta hiện tại đang sống ở chỗ nào không?"
"Biết a, Tần ca anh muốn làm gì a?"
"Giờ cậu đến nhà tôi, đi tới nhà Giang Thanh!"
Đi theo mấy cô giáo đến ghế lô , một bàn đều là đồ ăn, một bàn khác để rượu .
Thẩm Ngư ngồi đó , cô nhìn không thấy, cũng không biết trên bàn có đồ ăn gì , rất đáng tiếc.
"Tôi nói cho cô nghe những món ăn trên bàn a."Giọng nói của Giang Thanh ở bên cạnh truyền đến .
Ánh mắt Thẩm Ngư sáng lên, gật đầu nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh"
Giang Thanh nói từng tên từng đồ ăn trên bà cho cô nghe, hỏi cô muốn ăn cái gì, còn gắp đồ ăn cho cô.
"Không cần gắp , tôi tự mình có thể gắp được. " Thẩm Ngư cự tuyệt, nói tên đồ ăn được, gắp đồ ăn có đều không ổn.
Giang Thanh cũng không có gắp nữa, mà là nói cho cô đồ ăn ở chỗ nào.
Trên bàn trừ bọn họ ra, những người khác ăn uống rất nhiều.
Vừa ăn, mỗi người một chai rượu bắt đầu uống.
Có vài người nữ không uống, nhìn bọn họ uống.
Thẩm Ngư là một người mù cũng không ai làm khó cô , nghe bọn họ nói chuyện, thật ra là đang quan sát xem bọn họ có dị thường không , cô tuy biết rằng tên sát nhân cuồng kia chính là cái tên biến thái ở mỗi thế giới, nhưng cô vẫn không biết hắn là ai , tên là gì ở thế giới này.
~~~~~~~~~~~~~~
Edittor :Hoàng kim <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top