8 - Tôi muốn ở cạnh em
Lâm Khiết ngồi trong phòng chẩn đoán, tâm trạng lo lắng đến phát điên. Nếu không phải tình trạng Nại Ân không quá nguy hiểm chắc bây giờ cô không còn tâm trí gì để suy nghĩ nữa. Thay nhanh bộ đồ phẫu thuật mới, rồi bắt đầu ca phẫu thuật cho Nại Ân.
Sau 1h đồng hồ, cuộc phẫu thuật đã kết thúc thành công. Nại Ân được nằm ở phòng bệnh riêng đầu quấn một tầng vải trắng. Lâm Khiết thay lại quần áo, bên ngoài khoác blouse trắng trông cô càng trưởng thành hơn. Ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt xanh xao của Nại Ân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền khiến lòng Lâm Khiết không khỏi đau lòng. Đưa tay lên vén nhẹ lọn tóc nhỏ dán trên má Nại Ân ra sau tai lại nhướn người âm thầm đặt lên trán Nại Ân một nụ hôn, giọng điệu trầm ổn:
- Nại Ân, em phải mau tỉnh lại đấy, đợi em khoẻ tôi sẽ đưa em đi khu vui chơi, đưa em đi ăn mì hải sản mà em thích, tôi sẽ đưa em lên đỉnh đồi ngắm toàn thành phố này..
Và sẽ dùng cả đời để bảo vệ cho em.
Nói xong, cô chỉnh lại chăn, cẩn thận đặt tay Nại Ân xuống, nhìn thêm một lúc rồi đi ra ngoài.
Dạo một vòng phòng hồi sức kiểm tra tình hình sức khoẻ bệnh nhân sau đó đi vào phòng. Cả ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cởi ra chiếc áo blouse, gọi dì Mai đem đồ lên bệnh viện cô muốn ở cạnh Nại Ân.
Bên ngoài đã bắt đầu lùa vào khe cửa từng đợt gió lạnh, đứng ngoài hành lang bệnh viện hít thở chút không khí bên ngoài. Đã thật lâu kể từ năm 4 tuổi ấy cô không còn thích mùa đông nữa. Trong một lần cô đã đánh mất hai người cô yêu, thân thể bé nhỏ của một đứa trẻ không khóc nháo đòi mẹ chỉ còn cách tự mình đứng dậy, mạnh mẽ đi qua gió đông mà trưởng thành.
Quay lại phòng bệnh, Lâm Khiết ngồi túc trực cạnh giường Nại Ân không rời, đôi tay gầy gò thon dài nắm chặt bàn tay Nại Ân như sợ lại đánh mất cô. Bỗng nhiên, một cử động nhẹ củ ngón tay Nại Ân khiến Lâm Khiết giật mình, nhanh chóng lên tiếng:
- Nại Ân, Nại Ân, em tỉnh rồi sao? Em có nghe thấy tôi nói không?
Nại Ân chậm rãi mở mắt, ánh sáng từ đèn điện khiến cô chói mắt. Từ từ thích nghi được ánh sáng, khẽ nhìn sang khuôn mặt lo lắng của Lâm Khiết, lúc nào Nại Ân mới cất giọng thều thào:
- Cô Lâm..tôi..đây là đâu?
Đáy mắt Lâm Khiết hiện lên tia vui mừng, đeo ống nghe nghe thử nhịp tim, kiểm tra đường thở. Sau khi mọi thứ ổn định mới trả lời:
- Đây là bệnh viện, em đã bị tai nạn nhưng may mắn vết thương không quá nghiêm trọng chỉ cần nghỉ ngơi hai tuần là có thể xuất viện.
Thấy sắc mặt Nại Ân không tốt lắm, Lâm Khiết lo lắng hỏi thêm:
- Em đau ở đâu sao? Sau khi phẫu thuật miệng vết thương vẫn có nguy cơ bị chảy máu và gây thêm hiện tượng đau đầu. Nếu em khó chịu chỗ nào cứ nói với tôi.
Hiện tại đầu Nại Ân như có tảng đá lớn đè lên, cô khẽ nhíu mày lại nói:
- Tôi đau đầu quá
Lâm Khiết cúi người xem xét vết thương sau phẫu thuật của cô không thấy gì bất thường mới dịu giọng trấn an:
- Đau đầu là dấu hiệu thường thấy, chỉ cần em chú ý tịnh dưỡng vài ngày, uống thêm thuốc sẽ không còn đau nữa. Em nghỉ ngơi thêm đi, tôi lấy thuốc cho em.
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, Nại Ân nhìn theo bóng lưng cô trong lòng có chút ấm áp. Dường như thái độ của Lâm Khiết đối với cô đã thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng hơn, cử chỉ quan tâm hơn...
Lời nói càng cảm thấy có chút dịu dàng lại mang vào đó một loại tình cảm đặc biệt.
Nằm trên giường cảm giác bí bách khó chịu, cô muốn ra ngoài hứng lấy chút gió để thoải mái hơn nhưng hiện tại chỉ cần động một cái thân thể liền dẫn đến một trận đau nhức kinh khủng như xương khớp cô vỡ vụn hết ra vậy.
Nghĩ đến cũng không biết nên khóc hay cười trừ cho cái vận mệnh xui rủi của bản thân. Tai nạn, nằm viện không lấy một bóng người thân hỏi han săn sóc. Tủi thân thật đấy nhưng cô không muốn báo về, cô sợ lại nghe những lời mắng nhiếc cay độc, những lời than thở, câu nói vô tâm thậm chí cô sợ khi gọi về sẽ bị thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng cũng chỉ đành chịu đựng một mình.
Một lúc sau, Lâm Khiết vào phòng trên tay là một cái khay đựng thuốc và bát cháo loãng. Vì mới phẫu thuật không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ hay khó tiêu nên cô đã nhờ dì Mai nấu cháo đem đến. Để khay trên bàn cạnh cửa sổ, Lâm Khiết cầm bát cháo còn nóng lại ngồi cạnh Nại Ân, nâng giường cao lên rồi nói:
- Ăn chút cháo rồi uống thuốc, một lát sau em sẽ đỡ đau thôi.
Nại Ân cúi mặt, từ nãy giờ nhìn hành động Lâm Khiết làm với mình bỗng chốc tủi thân vô cùng. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay đang đan vào nhau, một giọt lại một giọt đến khi tiếng nấc lên Lâm Khiết mới vội đặt bát cháo sang một bên, lo lắng hỏi:
- Em đau ở đâu sao? Nói tôi nghe xem, tại sao em lại khóc rồi?
Nghe Lâm Khiết hỏi, nước mắt càng mãnh liệt rơi xuống. Lâm Khiết không khỏi bối rối, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay mềm mại lau đi nước mắt đọng lại trên mặt Nại Ân, trong giọng nói chứa thập phần lo lắng lại dịu dàng như dỗ dành:
- Đừng khóc, em nói tôi nghe có chuyện gì?
Nại Ân nắm lấy vạt áo Lâm Khiết, Lâm Khiết không nhịn được liền đem Nại Ân ôm vào lòng, tay xoa đều sau lưng dỗ dành:
- Đừng khóc nữa, em khóc sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó, nghe lời tôi.
Khóc đến đỏ hoe cả mắt Nại Ân mới dần nín. Lâm Khiết lúc này mới buông cô ra lần nữa hỏi:
- Nói tôi nghe, vì sao em khóc?
Nại Ân ngượng ngùng buông vạt áo Lâm Khiết, cô không trả lời mà hỏi lại:
- Sao lại đặc biệt quan tâm tôi như vậy? Tại sao cô không như người khác không cần để tôi vào mắt chứ?
Tại sao cô lại quan tâm tôi hơn bọn họ..
Nghe những lời này Lâm Khiết không biết phải trả lời thế nào, cô không dám nói ra cô đã thích em, cô không dám nói vì cô đã rất sợ đánh mất em mà không muốn để em ra khỏi tầm mắt. Nhưng chính vì không muốn mất em nên cô càng phải đối mặt với em.
Lâm Khiết ngồi xuống mép giường, kéo cả cơ thể yếu ớt của Nại Ân ôm vào lòng, ghé sát tai nói:
- Tôi muốn quan tâm em nhiều như vậy, tôi muốn ở cạnh em.
----------------------
Gần đây Eu phát hiện truyện của mình bị mấy trang web lậu bế đi post chỗ khác nên đang tìm cách giải quyết, vốn dĩ là định sẽ drop bộ này luôn rồi nhưng mà lại không nỡ vì tâm huyết soạn thảo mấy tháng trời nên lý do Eu hứa trả truyện xong biến mất là vì thế đấy ạ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Eu, cũng như xin lỗi mọi người vì để chờ lâu ạ. Mãi thương.
Eu sợ rằng nhịp truyện chạy nhanh quá sẽ không tạo cảm giác thú vị cho bạn đọc, nhưng nếu để tình tiết quá lâu thì cảnh spank xuất hiện sẽ rất là mất duyên nên đắn đo khá lâu Eu quyết định se duyên sớm từ tập này luôn nhé><
_Euphoria_
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top