C15 : Muốn em [CaoH]
Đường Mạn Mạn ngạc nhiên, vành tai cảm giác tê tê dại dại. Vội vàng nhìn những người ngồi hàng ghế phía sau, Thảo Thảo đang cúi đầu nhìn điện thoại, người bên cạnh cô ấy đã đổi thành Lâm Dã ra vẻ tôi chưa nhìn thấy gì hết.
Mặt Đường Mạn Mạn không khỏi đỏ lên, muốn thử tránh ra nhưng lại bị anh giữ chặt hơn.
"Có nhớ anh không, hửm..."
Người đàn ông hạ thấp giọng, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua, còn có mùi hương nước hoa dễ chịu Cologne.
Thấy cô gái không trả lời, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai tinh tế:"Mau nói."
Cả người Đường Mạn Mạn run run, trên má phảng phất giống như lửa đốt, chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng trả lời: "Nhớ...."
"Là nhớ anh, hay là nhớ côn thịt lớn của anh"
Sao anh có thể nói những lời như vậy.... Đường Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn, ánh mắt người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô cảm thấy không chỉ khuôn mặt ngay cả cơ thể cô cũng nóng bừng lên.
Đó là ánh mắt anh lộ ra mỗi khi muốn chiếm hữu cô...Lưu manh.
Cô chỉ có thể hung hăng chỉ người nào đó nói: "Nơi này cũng là anh."
Chỗ nào cũng động dục được, đúng là đại biến thái.
Cô không hề biết, trong suốt 1 tuần qua, Hạ đại boss sắp nghẹn hỏng rồi. Hạ Phong không phải là người trọng tình dục, hơn nữa bởi vì sạch sẽ quá mức nên chưa bao giờ làm chuyện bậy bạ.
Vốn tưởng rằng anh không hề có hứng thú những chuyện, ai ngờ từ sau khi nếm thử hương vị của cô, Hạ Phong ăn rồi mới biết, hận không thể mỗi ngày ôm cô tận tình triền miên trên giường. Nhưng mà nơi này đúng thật không phù hợp. Mặc dù đã ngo ngoe rục rịch, Hạ Phong vẫn là nhịn.
Ngậm lấy vành tai nhỏ, hàm răng anh nhè nhẹ nghiền nát, vừa thổi khí vào cổ cô gái nhỏ: "Yên tâm, buổi tối sẽ thu thập em."
Sự nhận nhịn này, đã nhịn đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen.
Sau khi xuống xe Đường Mạn Mạn đã bắt đầu trốn tránh Hạ Phong, leo núi trốn, ăn cơm trốn, lúc dựng lều trại cũng trốn. Lâm Dã đi theo phía sau Boss, cảm giác không khí lạnh trên người Boss càng lúc càng thấp. Hạ Phong lạnh giọng nói: "Cô ấy được phân ở chung lều với ai"
"Lý Thảo Thảo bộ phận nhân sự."
"Chờ lát nữa cậu tìm cách đưa Lý Thảo Thảo kia đi."
"Hả" Mặt Lâm Dã trông có vẻ rất lúng túng.
Chỉ thấy Boss xoay người, mặt như sương lạnh: "Không muốn"
"Không không không, đồng ý, đồng ý." Đùa nhau sao, nếu hắn dám nói không, tiền thưởng năm nay ngay cả một xu cũng đừng có nghĩ đến.
Chỉ khổ Lâm thư kí bị bắt làm việc như vậy, tìm mọi cách đưa Thảo Thảo ra ngoài.
Lúc này trời đã tối rồi, Đường Mạn Mạn sau khi rửa mặt xong đang nằm trên thảm chơi điện thoại, nghĩ thầm sao Thảo Thảo còn chưa về thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng rèm cửa lều.
"Thảo Thảo" Cô nâng cổ lên.
Ngay sau đó chính là một trận mạnh mẽ đánh úp lại, dáng người cao lớn như ngọn núi bao phủ xuống, cổ tay cô bị tóm lấy tách sang hai bên, môi mỏng không hề khách khí ngậm lấy môi cô, lưu lại xúc cảm đau tê dại giống như bị điện giật.
"Hạ, Hạ...."
Là anh, hơi thở quen thuộc, trên người còn mang theo hơi lạnh lẽo của ban đêm.
Đường Mạn Mạn muốn giãy giụa, nhưng mà tay anh nâm chặt eo cô, vuốt ve vài cái người cô đã mềm nhũn , đùi mạnh mẽ chui vào giữa giữ chặt hai chân cô. Anh hôn mút môi cô nuốt hết tiếng rên rỉ, một lần nữa cho cô nếm hương vị của anh.
Đường Mạn Mạn phát hiện, chỉ là một tuần không gặp thôi mà cô thật sự rất muốn anh.
Cô không hề vặn vẹo, tay nhỏ nhẹ nhàng ôm vòng lấy cổ người đàn ông.Động tác này làm hai mắt Hạ Phong sáng ngời, anh hôn càng mãnh liệt, giữa hai môi đang mút nhau vang lên tiếng nước 'tấm tắc'. Cái lưỡi lớn chơi đùa khắp nơi trong miệng nhỏ, vừa quen thuộc vừa dịu dàng, vừa mạnh bạo vừa lưu luyến.
Sau một hồi hôn môi sâu, Đường Mạn Mạn chóng mặt nhức đầu, không chỉ là môi, ngay cả xương cốt đều mềm.
Thật vất vả Hạ Phong mới buông cô ra, môi mỏng còn cọ xát, lưỡi anh khẽ liếm môi cô: "Buổi chiều sao lại trốn anh, hửm."
Đường Mạn Mạn rất chột dạ: ".... Em có trốn đâu."
Còn không thành thật, trong mắt ánh sáng chợt lóe, bàn tay to nhấc áo lên trên, trượt vào trong.
Bởi vì hôm nay muốn leo núi, Đường Mạn Mạn mặc quần áo thoải mái rộng thùng thình. Hạ Phong kéo thẳng quần xuống mà cũng không kéo hẳn xuống mà cứ nửa kín nửa hở như vậy, lòng bàn tay vuốt ve quanh eo nhỏ của cô.
Tách quần áo ra lộ ra eo nhỏ trắng trẻo ở giữ với hơn nửa bờ mông tròn trịa vểnh lên. Tay anh vừa nóng vừa cứng rắn, nhẹ nhàng mơn trớn, giống như là một cái lò lửa.
"Đừng mà......" Đường Mạn Mạn miễn cưỡng đè lại tay anh: "Nơi này...... Có người."
Sân tập trung dã ngoại tuy rộng nhưng đoàn người lần này đến rất đông, hai người một lều trại, các lều trại lại cách nhau rất gần. Mặc dù không đến mức hắt xì cũng nghe thấy nhưng nếu làm tình nhịn không được rên ra tiếng nhất định sẽ bị phát hiện.
"Lần trước ở trong xe không cũng có người." Người đàn ông thấp giọng mê hoặc cô:
"Ngoan nào, em không nhớ anh sao, hửm .!?"
Nói rồi, anh cầm tay Đường Mạn Mạn ấn vào giữa hai chân. Đũng quần căng phồng, hiển nhiên tiểu Hạ Phong đã gấp không chịu nổi rồi.
"Mạn Mạn, em sờ sờ nó đi" Giọng nói khàn khan lượn lờ quanh tai cô gái: "Em nhìn nó xem, nóng rực, cứng lắm rồi, nó muốn em, muốn đến không thể nào ngủ được."
Như thể muốn xác minh lời nói của mình, phía dưới tay nhỏ, que thịt cứng nhảy nhảy lên, quy đầu chống đũng quần như thể muốn bay ra.
Đường Mạn Mạn sao có thể chống cự được những lời này, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, bên trong đầy mị lực như thể khiến người khác sa vào dịu dàng mị hoặc. Giọng anh trầm thấp giống như đàn cello, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, đàn run lên ngay cả lòng người cũng rung động.
Đường Mạn Mạn gần như là vô thức tưởng tượng có phải anh cũng nhớ cô, trằn trọc thao thức không ngủ được vì nhớ.
Nếu không trong mắt anh vì sao có nhiều triền miên như vậy, nhè nhẹ ngọt ngào dệt thành thiên la địa võng nhốt chặt cô trong đó.
"Vậy nó ngủ không được, em phải gì?" Đầu óc nóng lên, cô buột miệng thốt ra.
Hạ Phong thấp giọng cười, anh đến gần hơn chút, đâm càng sâu gậy thịt trong tay cô gái nhỏ: "Đương nhiên là muốn Mạn Mạn làm cho nó vận động một chút, tự nhiên nó sẽ ngủ được thôi."
'Ầm' một tiếng, cả người Đường Mạn Mạn từ đầu đến chân, tất cả đều hồng thấu.
Hạ Phong không hề cho cô cơ hội tránh thoát, thẳng lưng đong đưa, trong tay nhỏ vừa cô đâm đến bắp đùi cô: "Bây giờ nó rất hưng phấn, chỉ dựa vào mình anh thì không được. Mạn Mạn em nói xem, làm sao bây giờ?"
Đáp án này Đường Mạn Mạn đương nhiên sẽ không cho anh biết, Hạ Phong cũng không tính toán muốn biết. Tay dao động vuốt ve, lần này rơi xuống quần lót nhỏ bên cạnh. Nhẹ nhàng cọ vuốt, anh muốn thả cho tiểu hồng nhụy anh ngày đêm thương nhớ ra.
Hạ Phong yêu thích không buông tay mà khiêu khích, kết hợp vuốt ve âm đế cùng hai cánh hoa đến ướt đẫm tay, ngón tay giữa đâm vào trong quấy loạn, hoa môi vừa mở ra, nhụy hoa đã lộ ra ngoài, dịch nhờn dích đầy tay anh cũng chảy xuôi xuống dưới.
"Ư, ưm......" Đường Mạn Mạn gắt gao bám lấy bờ vai của anh: " Khó...khó chịu quá......"
Cảm giác tê tê dại dại, nhưng mãnh liệt nhất khiến người khác khó nhịn nhất là cảm giác hư không trong chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
Cảm giác hư không này làm mép hoa co giật khép mở, giống như cái miệng nhỏ đói khát mở rộng luôn muốn ngậm, hàm chứa thứ gì đó.
Đường Mạn Mạn không khỏi cong eo lên: "Nơi đó...... Nơi đó khó chịu quá......"
"Nơi đó là nơi nào, hửm?"
Người đàn ông xoa huyệt nhỏ, một tay khác cọ xát huyệt giữa kẽ mông, giọng điệu trầm thấp dịu dàng giống như dỗ dành trẻ nhỏ: "Ngoan nào Mạn Mạn, em không nói rõ ràng, anh làm sao biết em muốn gì nào."
"Ô......" Cô gái nhỏ khóc âm ỉ, biết anh rõ ràng cố ý trêu trọc mình nhưng cô không có cách nào. Hư không cùng đói khát tra tấn cô, eo cô nâng càng lúc càng cao, bắp đùi cũng dính sát que thịt kia càng gần. Cô không chịu nổi, mở môi nhỏ liếm yết hầu người đàn ông: "Huyệt nhỏ, huyệt nhỏ Mạn Mạn ngứa lắm......"
"Rất muốn, rất muốn côn thịt...... Hạ Phong, cho em được không... Mạn Mạn, ... Mạn Mạn muốn anh......"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top