Chương 28
Cảnh Trí Chí rên rỉ và cuộn người lại ở hành lang hẹp, cố gắng che lấy hạ bộ của mình.
Ôn Hàng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, lo lắng hỏi: "Trì Việt... cậu không phải đang đánh hắn chứ?"
Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết ngày càng to hơn, như thể ai đó bị nhéo trúng điểm yếu, khiến Ôn Hàng sợ hãi lùi lại vài bước.
Trì Việt cười lạnh, như thể dẫm nát một con giun dưới chân, anh mạnh mẽ nghiền nát Cảnh Trí Chí, may mắn rằng anh vẫn mang giày, nếu không sẽ để lại vết máu.
Cảnh Trí Chí chưa bao giờ bị đánh đau như vậy, sự đau đớn và nhục nhã làm hắn suy sụp, khóc lóc cầu xin tha mạng, giọng nói yếu ớt và run rẩy.
Ôn Hàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lo lắng Trì Việt sẽ đánh chết người, không thể chờ thêm nữa, vội vàng mở khóa cửa bước ra.
Ánh sáng từ phòng chiếu ra hành lang, chiếu lên cơ thể vặn vẹo của Cảnh Trí Chí, khiến hắn kêu rên lớn hơn.
Ôn Hàng không nhìn kỹ, chỉ lo nắm lấy cánh tay Trì Việt, ngăn cản anh: "Đừng đánh, đừng đánh, cậu đừng xúc động..."
Trì Việt bị bắt buộc dừng lại, nhìn xuống Ôn Hàng, thấy cô không bị thương, anh mới đẩy cô ra phía sau.
Nhìn xuống đất, thấy mông của ông ta lộ ra ngoài, Trì Việt cau mày chán ghét, che mắt Ôn Hàng lại để cộ không phải nhìn thấy cảnh tượng này.
Ôn Hàng mới thoáng nhìn thấy người đàn ông không mặc quần, cả khuôn mặt cô bị che kín, chỉ cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Trì Việt, cô theo bản năng nắm chặt cánh tay anh.
Một cái nhìn thoáng qua đó khiến Ôn Hàng hiểu vì sao Trì Việt đánh người, cô biết Cảnh Trí Chí đã làm gì, không ngạc nhiên chút nào bởi vì đây không phải là lần đầu tiên. Mặc kệ là trộm quần áo hay cố ý gõ cửa lúc cô đang tắm nói rằng hắn phải đi vệ sinh gấp. Cửa kính mờ đục chiếu lên hắn tạo thành bóng đen rất đáng sợ, lúc đó cô ở trong phòng tắm gào lên:" Cha không cần lại đây, không cần, con sẽ xong rất nhanh"
Thôi Tiểu Văn vừa chuyển đến nơi này không lâu thì sự yên bình của Ôn Hàng bắt đầu tan biến. Chỉ sau vài ngày, Cảnh Trí Chí đã say mèm và lảo đảo lên lầu vào rạng sáng, gây gổ với Thôi Tiểu Văn, từng bước chân của hắn vang lên như tiếng sấm xuyên qua vách tường mỏng manh, khiến Ôn Hàng nằm trên giường run rẩy, chỉ biết trốn vào chăn.
Sau đó là tiếng đập cửa không ngừng, cửa gỗ yếu ớt bị hắn đập thủng hai lỗ. Hắn hét lên những lời tục tĩu, đe dọa Ôn Hàng. Những lời dâm ô đó Ôn Hàng khi ấy không hiểu hết, chỉ cảm thấy sợ hãi, biết rằng hắn nhắm vào mình. Nằm trong chăn, nàng run rẩy và lẩm bẩm gọi mẹ, nhưng mẹ không phải là cứu tinh. Thôi Tiểu Văn nghe những lời ấy, phát điên mà xé rách quần áo của Cảnh Trí Chí, khóc lóc và oán trách rằng mình đã bị lừa khi tin lời hắn hứa hẹn trước khi cưới.
Sau đó, Thôi Tiểu Văn bị hắn túm tóc và đập đầu vào tường, suýt nữa bị ném từ cầu thang xuống. Ôn Hàng nghe tiếng mẹ khóc, không thể kiềm chế mà lao ra ôm lấy mẹ, nhưng bị hắn dễ dàng ném ngã xuống đất, suýt chút nữa bị bóp chết.
Ôn Hàng không thể nhớ hết những đêm ác mộng từ tám đến mười tám tuổi. Có những lúc tỉnh giấc trên cầu thang, nhìn lên trần pha lê, cao hơn là bầu trời đêm sâu thẳm. Nàng hoảng hốt nghĩ rằng mình đã đến thiên đường, nhưng thiên đường đó không có ban ngày, chỉ vĩnh viễn là đêm tối.
Cảnh Trí Chí đau đớn cầu cứu: "Gọi xe cứu thương... Ôn Hàng, mau gọi xe cứu thương..."
Ôn Hàng nhắm mắt trong tay Trì Việt, nắm chặt tay anh hơn, cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.
Chiều hôm ấy, khi đối mặt với Chu Tĩnh Mỹ, Ôn Hàng chỉ cảm thấy đáng thương và bi ai. Ôn Hàng thường xuyên cảm nhận được rằng Chu Tĩnh Mỹ giống như một phiên bản khác của chính mình, giống như Dung Dung, Quản Yến, và vô số cô gái trẻ bất hạnh khác. Những cô gái đó, giống như cô, đều lầm lạc và nhanh chóng sa ngã trong thế giới tàn khốc này, trong khi Ôn Hàng vẫn cố gắng đấu tranh để vươn lên.
Nhưng đối với Cảnh Trí Chí, cô chỉ có hận thù khắc cốt ghi tâm.
Cô mong hắn chết suốt mười năm. Trước đây, khi còn ở đây, mỗi đêm cô đều cầu nguyện trong im lặng, vô cùng thành kính. Nguyền rủa hắn khi đánh bạc bị người băm ngón tay, nguyền rủa hắn khi uống rượu bị xe đâm chết, nguyền rủa hắn khi lên cầu thang từ lầu ba ngã xuống mà chết. Cô tưởng tượng vô số khả năng hắn sẽ chết, những tưởng tượng đó là một sự an ủi, ít nhất là một an ủi rẻ tiền cho cô.
Nhưng cô chưa từng dám tưởng tượng rằng một ngày nào đó, hắn sẽ quỳ dưới chân, khóc lóc cầu xin cô gọi xe cứu thương.
Điều đó thật giống như đang nằm mơ.
Trì Việt hoàn toàn không thể chịu đựng được cảnh tượng đó, càng không thể chịu được việc hắn gọi tên Ôn Hàng. Anh tức giận, nói với Ôn Hàng quay mặt đi, chuẩn bị tiến lên đá thêm vài cú, nhưng bị Ôn Hàng giữ chặt tay.
Ôn Hàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của anh, trái tim cô cũng đập nhanh. Cô lắc đầu nói: "Đi thôi, đừng đánh..."
"Đừng đánh?" Trì Việt không nghĩ tới cô bị ức hiếp đến mức này mà còn không phản kháng, anh cười khẩy trong tức giận, đẩy tay cô ra, chỉ vào Cảnh Trí Chí và hỏi: "Cậu không biết hắn vừa rồi ở cửa làm gì? Tôi hôm nay không thiến hắn không phải người!"
Ôn Hàng bám chặt lấy anh, không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết ôm chặt eo anh, nước mắt hơi rơi xuống, nhẹ nhàng thúc giục: "Chúng ta đi thôi, cậu không cần vì loại người này làm như vậy, không đáng..."
Cô đương nhiên muốn Cảnh Trí Chí chết, nhưng cô không thể để Trì Việt làm công cụ.
Người như Trì Việt không thể dính vào bùn nhơ, quá bẩn. Nếu vì vô tình giết người mà phải ngồi tù, kết cục đó không thể tưởng tượng nổi.
Giống như ánh trăng trên bầu trời không thể ngã xuống, dù có khói mù, ánh trăng vẫn là ánh trăng, anh phải luôn cao cao trên bầu trời.
Trì Việt không ngờ Ôn Hàng lại ngoan cố đến mức này, hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy lần sau cậu trở về thì sao? Nếu hắn lại như hôm nay thì sao? Cậu sẽ cầu cứu ai?"
"Không có lần sau," Ôn Hàng lắc đầu, như đang thề với hắn và với chính mình, "Tôi sẽ không trở về, vĩnh viễn không chạm mặt hắn..."
Trì Việt nhìn Ôn Hàng, nhịn xuống cơn giận, gật đầu: "Được, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Thôi bỏ đi," Ôn Hàng cự tuyệt, "Vô dụng..."
Khi còn nhỏ, Ôn Hàng đã nhiều lần báo cảnh sát, nhưng lần nào cũng vô ích. Thôi Tiểu Văn dù bị đánh đến đổ máu cũng không muốn ly hôn, cảm thấy xấu hổ khi cảnh sát đến, bà ta mắng Ôn Hàng vì sao lại báo cảnh sát.
Ôn Hàng không hiểu vì sao bị đánh đến khóc kêu, chảy máu thì không cảm thấy mất mặt, nhưng cảnh sát đến thì lại cảm thấy mất mặt. Cảnh sát đã đến nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đưa Cảnh Trí Chí đi, chỉ cảnh cáo hắn và khuyên nhủ Thôi Tiểu Văn.
Thôi Tiểu Văn biết rõ Cảnh Trí Chí đã làm gì, nhưng không bao giờ báo cảnh sát, chỉ bảo Ôn Hàng nhịn, nói rằng một ngày nào đó cha sẽ thay đổi. Nhưng Ôn Hàng không tin.
"Vì sao lại vô dụng?" Trì Việt không hiểu lý do cô từ chối
Ôn Hàng gần như kiệt sức, chỉ muốn rời khỏi nơi này và không nghe thấy tiếng của Cảnh Trí Chí nữa, dù hắn đang đau đớn.
Nàng cúi đầu, cuối cùng nói với Trì Việt: "Chúng ta đi thôi... Xin cậu."
Trì Việt nghe cô nói, nhìn người lăn lộn trên đất, sợ mình hối hận anh cắn răng gật đầu: "Đi, ngay bây giờ, hành lý của cậu đâu, đã thu dọn chưa?"
"Ở trong phòng," Ôn Hàng đáp, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông tay.
Trì Việt nhìn cô buông tay, cảm thấy eo mình trống rỗng, như vẫn còn cảm giác ấm áp, rất kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức anh không thể không run rẩy một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top