Tập 2
"Đã qua mấy canh giờ rồi, sao cô gia vẫn chưa tỉnh lại?"
"Ai, thật đáng thương. Đường cô nương vốn định đáp tên họ Đổng kia mà. Ai ngờ đáp trúng cô gia đang đi ngang qua.
"Cái gì mà đi ngang qua chứ, lúc ấy ta đứng trên lầu nhìn thấy rõ ràng, cô gia đã ngã trên mặt đất rồi vẫn còn ôm chặt lấy tú cầu , dù những người kia quyền đấm cước đá với hắn, cũng nhất định không chịu buông tay. . ."
"Cô gia nhất định là rất thích tiểu thư, không muốn tiểu thư phải gả cho họ Đổng, không muốn tiểu thư phải nhảy vào hố lửa mới làm như vậy. . ."
"Đó là đương nhiên, người trong Linh Châu thành thích tiểu thư, có thể xếp hàng từ nơi này tới cửa thành!"
. . .
Trong Chung phủ, mấy nha hoàn hạ nhân tụ tập trong sân, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa phòng kia một chút.
Ở xa hơn một chút, một lão trung niên mặt mày cương nghị đứng dưới mái hiên, nhìn nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh, có chút giận dữ nói:
"Chuyện ném tú cầu chọn rể là chuyện lớn như vậy, sao con có thể tự quyết định như thế chứ!"
Nữ tử xinh đẹp kia cười cười, nói ra: "Gả cho ai mà không phải là gả, dù sao cũng tốt hơn là bị tên kia dây dưa."
"Nhưng con cũng không thể. . ." Lão trung niên mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói ra cái gì, cuối cùng chỉ đành thở dài,
"Là cha có lỗi với con. . ."
Nữ tử ngẩng đầu lên, lộ ra nở một nụ cười, nói ra:
"Cha, không sao, hiện tại Chung Di con đã là phụ nữ có chồng, sau này Đổng thứ sử sẽ không thể dùng việc này để gây khó dễ cho cha nữa."
Trên mặt hắn lộ ra một tia kiên định, khẽ cắn môi nói: "Hôn sự này. . . , cha không đồng ý! Mặc dù cha không bằng họ Đổng kia, nhưng cũng là huyện lệnh, hưởng bổng lộc của triều đình, hắn sẽ không dám quá phận. . ."
Hắn còn chưa nói xong, có nha hoàn chạy tới, hoảng hốt thông báo nói ra:
"Lão gia, tiểu thư, cô gia tỉnh rồi, cô gia tỉnh rồi!"
. . .
Khi Hà Nhân mở mắt ra, trên đầu vẫn còn đau nhức, ý thức cũng có chút mơ hồ.
"Thôi xong rồi." Hắn bật dậy khỏi giường.
Ầm!
Trên trán lại truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn ôm lấy trán mình, giật mình nhìn một nữ tử váy xanh đối diện cũng đang bưng lấy cái trán trợn mắt nhìn hắn.
Trong gian phòng mang hương vị cổ xưa, một đám người mặc cổ trang đúng đó. . .
Không phải đang nằm mơ, tiểu ăn mày cứu hắn kia, bánh bao nhân cải trắng kia, thế giới cổ đại xa lạ này- tất cả đều không phải là mộng!
"Đồ của ta đâu!" Hắn giống như nhớ ra cái gì đó, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, tới khi nhìn thấy "Hung khí" lúc trước còn bị hắn ôm chặt trong ngực, mới thở dài một hơi.
Cũng may, vật chứng không bị mất.
Hiện tại hắn mới có thời gian đánh giá thứ đã đập trúng hắn này, đây là một quả cầu, bên ngoài còn có tơ lụa màu đỏ, bên trong... bên trong lại đặc ruột, hắn bóp thử, rất cứng, cũng rất nặng, có thể là tảng đá.
May mắn bên ngoài còn có một tơ lụa bao quanh, nếu không hiện tại hắn cũng không chỉ đơn giản là bị đập đến choáng váng như vậy.
Hắn ôm "Hung khí", đang muốn mở miệng chất vấn khi nãy là ai đập hắn, thì có một thiếu nữ chạy tới, vui vẻ nói: "Cô gia, ngài đã tỉnh!"
"Đừng có tới gần ta, ta không biết các ngươi. . ." Hà Nhân giơ tay lên nói: "Ta nói cho các ngươi biết, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. . . "
Như nhận ra gì đó, hắn khựng lại một lúc:
"Chờ một chút, ngươi vừa gọi ta là gì?"
"Cô gia ạ!" Thiếu nữ nhìn hắn, cười hì hì nói: "Cô gia đã bắt được tú cầu của tiểu thư, ngài chính là cô gia của Chung gia, chúng ta đều nhìn thấy được, cô gia vì không muốn tiểu thư phải gả cho họ Đổng kia, nhất quyết ôm tú cầu, chết cũng không buông tay. . ."
"Ngươi chờ một chút. . ."
Đầu óc Hà Nhân hơi loạn, hắn cần tỉnh táo một chút.
Tiểu thư, ném tú cầu, cô gia?
Hắn bắt lấy tú cầu mà Chung gia tiểu thư kia ném, trở thành cô gia của Chung gia?
Thế nhưng, Hà Nhân cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, thứ đồ chơi này, là một quả tú cầu?
Có kiểu nhét đá trong tú cầu sao?
Hơn nữa đó là ném sao, đó là đập!
Huống chi, ai biết vị Chung gia tiểu thư kia mập ốm thế nào, biết đâu là một kỳ nữ nặng tới hơn 200 cân, không gả được mới dùng trò ném tú cầu để chọn rể này, chuyên lừa gạt người thành thật, với thể trạng này của hắn cũng không chống đỡ được!
Hà Nhân vẫn cảm thấy để bọn hắn bồi thường chút tiền là ổn nhất.
Trong khi hắn đang ngây người, trong phòng lại bắt đầu ầm ĩ.
Một cô nương trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, đi đến bên giường, ôn nhu nói: "Trước tiên chàng cứ an tâm dưỡng thương, chuyện bái đường thành thân, chờ đến khi chàng khỏe lại hãy nói."
Cô nương trước mắt rất xinh đẹp, một bộ váy cổ trang tạo nên khí chất của một mỹ nhân Hoa Hạ truyền thống, giống như có một mỹ nhân trong phim truyền hình cổ trang từ trong TV bước ra, xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí khiến hắn sinh ra một cảm giác vô cùng không chân thật.
Thế nhưng người này cũng chẳng có quan hệ gì với hắn!
Người thành thân với hắn cũng không phải nàng, là vị Chung gia tiểu thư chưa từng gặp kia, dù dung mạo của nàng có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, không quen không biết, dựa vào cái gì mà hắn phải nghe lới nàng, Hà Nhân vẫn cảm thấy để bọn hắn bồi thường tiền thì tốt hơn.
Hắn lại bắt đầu lên tiếng: "Thế các ngươi đập ta. . ."
Cô nương đó nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tướng công, chàng thấy thế nào?"
". . ."
Hà Nhân ngẩn người.
Thực tế so với tưởng tượng của hắn quá chênh lệch rồi, phải cố gắng lắm hắn mới có thể bình tĩnh lại, nhìn cô nương kia, hỏi: "Nàng. . . , chính là Chung gia tiểu thư?"
Cô nương xinh đẹp kia nghe thế, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Chàng, chàng không biết ta?"
Hà Nhân thực sự không biết, nói thật, đừng nói Chung gia tiểu thư, ngay cả hắn - nói đúng hơn là cơ thể gốc là ai hắn cũng không biết.
Cô nương kia nhìn hắn, thoáng nghi ngờ, lại có chút kinh ngạc, "Vậy, vậy tại sao chàng lại xuất hiện dưới đó, tại sao lại ôm tú cầu không buông tay?"
Hà Nhân ôm tú cầu không buông tay vì đó chính là hung khí, là vật chứng, nếu hắn buông tay, bữa tối này ngay cả bánh bao trắng cũng chẳng có mà ăn, hắn phải giữ chặt hung khí để đòi bồi thường tiền chứ. . .
Còn lý do vì sao hắn xuất hiện dưới đó, làm sao hắn biết ở cái nơi quỷ quái này chỉ đi trên đường mà bị người ta đập chứ, hắn còn muốn hỏi người khác, hắn chỉ ngủ trên giường một giấc thôi mà, tại sao lại ngủ đến chỗ này!
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Hà Nhân, có lẽ cô nương kia nghĩ tới điều gì, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh hoảng, thử thăm dò: "Chàng. . . , chàng biết chàng là ai không?"
"Ta đương nhiên biết!" Hà Nhân ôm tú cầu, nói ra: "Ta tên Hà Nhân."
"Vậy chàng biết chàng ở đâu, tình trạng gia đình như thế nào không?"
"Ta biết chứ, đương nhiên là..."
Trên mặt hắn lại xuất hiển vẻ ngơ ngẩn.
Hắn đương nhiên không biết cỗ thân thể này có thân phận gì, nhà ở đâu. . .Thứ duy nhất hắn biết là cái tên "Hà Nhân" trên tờ giấy trong túi áo.
Nếu nói vui thì chắc là linh hồn cũ đã mang theo toàn bộ ký ức của nó rời khỏi cái "nhà tàn lụi" này mà xuyên không vào một cái "nhà" khác khang trang hơn rồi.
Hà Nhân gãi gãi đầu, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt: "Ta, ta ở đâu ấy nhỉ?"
Trong lòng hắn nghĩ thầm: "Chẳng lẽ ta lại bảo là ta từ thế kỷ 21 xuyên không qua đây à?"
Cô nương xinh xắn kia hoang mang, mà trong đám người vây quanh kia, sắc mặt nữ tử váy xanh đã tái nhợt, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu: "Đại phu, mau gọi đại phu. . ."
. . .
Trong phòng, một ông lão tóc trắng vuốt vuốt râu, nói: "Chung tiểu thư, Đường cô nương, vị công tử này, có lẽ là não bộ bị trọng thương, nên đã mất ký ức, quên đi những chuyện trước kia, bệnh này còn gọi là "Chứng mất hồn" ."
Cô nương xinh đẹp biểu lộ mờ mịt, có chút không biết làm sao, nữ tử váy xanh bên cạnh nàng vội vàng hỏi: "Đại phu, có thể chữa trị cho hắn không?"
Ông lão lắc đầu, nói: "Lão phu chỉ từng đọc được ghi chép về "Chứng mất hồn" trên cổ tịch, đây là lần đầu tiên gặp phải, nên chỉ có thể kê cho hắn một đơn thuốc an thần dưỡng khí, hi vọng sẽ có chút tác dụng, còn việc lúc nào hắn mới có thể nhớ lại, có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là vĩnh viễn, chuyện này phải xem vận mệnh của hắn. . ."
Nữ tử váy xanh ngã ngồi vào ghế, sắc mặt càng tái nhợt.
Hà Nhân ngồi trên giường, hắn im lặng, không biết nói gì, hắn cũng không thể nói cho các nàng biết, hắn là một linh hồn từ thế giới khác xuyên tới, chí là không được trời cao chiếu cố, không cho hắn hệ thống hay bàn tay vàng gì, ngay cả ký ức cũng không cho hắn. . .
Nếu hắn nói như vậy, đó không phải là chứng mất hồn, mà là bị điên.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ 15~16 tuổi nhìn hắn, nói:
"Cô gia, trước kia nhất định là người rất thích rất thích tiểu thư, người quên rồi sao, khi ở trên đường, người đã đoạt lấy tú cầu, ôm thật chặt trong ngực, những người kia đánh người như thế nào người cũng không buông tay. . ."
Bên cạnh có người lập tức phụ họa: "Đúng vậy, cô gia nhất định không hy vọng tiểu thư phải gả cho họ Đổng cầm thú kia nên mới làm thế!"
"Cô gia, người nhanh chóng nhớ lại đi!"
. . .
Trong ngực Hà Nhân vẫn còn ôm chặt quả tú cầu, nhìn đám người bên giường không ngừng nói, thậm chí có mấy thiếu nữ còn chảy nước mắt nữa.
Hắn dụi mắt một cái, bọn họ nói như thật vậy, chính hắn cũng thấy đáng tin đấy . . .
Hắn nhìn vị Chung tiểu thư kia một chút, mặc dù nàng thực sự rất xinh đẹp, không thua những đại minh tinh được mệnh danh là nữ thần cổ trang ở thời đại của hắn, mà khí chất của nàng còn hơn mấy phần, nếu như cưới được một vị thê tử như vậy thì phải là phúc phần tu luyện mấy đời chứ.
Nhưng hắn phải nghĩ biện pháp để trở về, hắn không thể ở lại nơi này cả đời, hắn còn chưa từng yêu đương, còn chưa cưới vợ, còn chưa. . .
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Hà Nhân đứng lên, đi đến trước mặt vị Chung tiểu thư kia, nói: "Vị cô nương này. . . , ta, ta thật sự không biết nàng, các người đập ta bị thương, tùy tiện bồi thường mười lượng bạc, ta sẽ lập tức rời đi, cam đoan sau này sẽ không dây dưa với nàng."
"Không được!" Vị Chung cô nương kia còn chưa kịp mở miệng, nữ tử váy xanh ngồi bên cạnh đã trực tiếp đứng lên, kiên định nói.
Chuyện này ai làm người ấy chịu, tảng đá trong tú cầu là Đường Yêu Yêu nàng cho vào, tú cầu cũng là nàng đập xuống, hiện tại người trước mắt này bị mất trí nhớ giống như trở thành một tên ngu vậy, ra ngoài nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ là tội của nàng?
Hà Nhân trừng lớn hai mắt, thầm nghĩ mười lượng bạc mặc dù tại ở triều đại cũng không phải là ít, nhưng khi nãy các nàng cho vị đại phu kia một nén bạc, sợ là cũng có mấy lượng, lại nhìn trang trí trong phòng này, khẳng định đây là một nhà đại phú.
Chính mình đã thảm như vậy, thế mà ngay cả mười lượng bạc cũng không cho được?
"Nhân chứng vật chứng đều ở đây!" Hắn ôm chặt tú cầu trong ngực, nghiêm nghị nói: "Ta cho ngươi biết, chuyện hôm nay nếu không có mười lượng bạc thì ta sẽ đi huyện nha kêu oan. . ."
Hà Nhân nhìn thấy khi hắn vừa nói ra câu nói này, nét mặt của đám người trong phòng đều có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ bị mình hù dọa?
"Ai muốn đi huyện nha kêu oan?" Một giọng nói mạnh mẽ từ ngoài cửa truyền đến.
Một nam tử trung niên từ bên ngoài đi tới, nhìn Hà Nhân, hỏi: "Ngươi muốn kêu oan?"
Hà Nhân kiên định gật đầu.
Nam tử trung niên nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có oan khuất gì?"
Hà Nhân hỏi dò: "Ngươi là?"
Nam tử trung niên thản nhiên nói: "Ta chính là huyện lệnh huyện này."
Không nghĩ tới chuyện này đã kinh động đến cả huyện lệnh, Hà Nhân cũng không muốn làm lớn chuyện, dự định thử giải quyết riêng với Chung gia trước.
Hắn nhìn về phía cô nương xinh đẹp kia, cô nương xinh đẹp lại quay đầu nhìn nam tử trung niên, khẽ lắc đầu, "Cha. . ."
Hà Nhân nhìn nàng một chút, lại nhìn nam tử tự xưng là huyện lệnh kia một chút, há to miệng, không thể tin được, nói: "Cha?"
"Không cần đổi giọng sớm như vậy." Nam tử trung niên liếc mắt nhìn hắn, phất phất tay với hai tên nha sai sau lưng: "Cô gia bị thương, trước tiên dẫn hắn trở về phòng nghỉ ngơi. . ."
"Đùa nhau à, thế này thì kêu oan gì nữa?" Hà Nhân trong lòng nghĩ thầm.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top