Hạ mạt hải ca (Bài ca mùa hạ)
Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện buồn man mác về tình bạn và tình yêu...
Sứ giả của bầu trời rộng bao la, kẻ phiêu lưu cùng những cơn gió, nàng là Windy, một nàng hải âu mạnh mẽ với bộ lông trắng muốt tựa như được kết tinh từ những hạt tuyết mùa đông lạnh lẽo; tư chất hơn đồng loại nên có thể hoá hình người, với mái tóc vàng óng tựa ánh nắng ban mai cùng đôi mắt ngọc lục bảo trong vắt tựa hồ sương mai đọng trên lá biếc.
Mặt trời cao vút một điểm sáng chói chang trên nền trời xanh biếc, quyện cùng màu trắng tinh khôi của những áng mây lửng lờ trôi. Sải cánh dạo chơi một vòng trên mặt biển là thú vui tiêu khiển được yêu thích nhất của Windy, cảm giác đưa bàn tay lả lướt nghịch trên mặt biển để từng hạt nước bắn tung toé dưới ánh nắng tạo nên những mảng cầu vồng thật thích mắt.
Chuyện là Windy đang trên đường bay đến nơi phương Nam xa xôi để tránh đợt rét sắp tới gần, dù bây giờ đang là những ngày cuối hạ nhưng trực giác nhạy bén của nàng bảo rằng hơi thở của mùa đông đang đến rất gần. Phải chăng đó là một điềm xấu?
Nàng chợt nghe thấy trong tiếng gió thoảng có giọng hát ai. Một giọng hát ngọt ngào mà nhẹ nhàng, giai điệu êm đềm mà du dương tựa từng lớp sóng xô bờ. Windy cứ như bị giọng hát ấy mê hoặc khiến nàng không thể vỗ cánh bay khỏi nơi này. Nàng quyết tìm cho ra chủ nhân của giọng hát kỳ diệu ấy. Tập trung lắng nghe trong tiếng gió để xác định phương hướng, với đặc tính cảm âm nhạy bén vốn có của loài chim cho nên không quá khó để nàng tìm được nơi bắt nguồn của giọng hát ấy.
Và...
Ở một nơi không xa vùng biển phía Đông Nam, trên mỏm đá nhỏ mọc lên giữa đại dương là một mỹ nhân ngư đang cất cao giọng hát, mái tóc xanh tím tựa hồ bọt biển xoã dài tung bay trong gió.
Một đời đau thương mãi không quên được... thần thoại muôn kiếp nữa.
Hẹn nơi ta mang hết tấm chân tình... ngàn con sóng xô nhau.
Trải qua bao bão tố nơi gian trần, nhiều đêm thâu thức trắng.
Cầm tay nhau đi đến phía cuối trời mình vun đắp mai sau...
Phát hiện ra có người đang lén lút nhìn, nàng vội lao mình xuống nước, mọi thứ còn lại chỉ là cái quẫy đuôi tung toé nước. Windy bối rối cùng nuối tiếc.
- Này, nàng tiên cá ơi... ta... ta không cố ý làm nàng hoảng sợ... - Windy vỗ cánh bay lên, cách xa mặt nước với hy vọng "chủ nhân của giọng hát kia" sẽ quay lại mỏm đá – Ta... ta chỉ muốn nghe nàng hát thôi... giọng hát của nàng thật kỳ diệu!
Sau vài phút tĩnh lặng, mặt nước bắt đầu xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, một bóng đen dần ngoi lên...
Một gương mặt thanh tú với đôi mắt xanh ngọc bích (sapphire) tuyệt đẹp ẩn hiện dưới mái tóc xanh tím khói đang dần hiện lên khỏi mặt nước. Nàng bơi đến mỏm đá, quẩy đuôi nhẹ một cái để đưa thân mình ngồi trên đấy, chiếc đuôi dài thướt tha lấp lánh những chiếc vảy xanh khẽ vờn mặt biển tạo ra những đợt sóng nhỏ. Nàng cất tiếng nói:
- Ta là Alisa còn... ngươi?
- Tên ta là Windy, chúng ta... ừm... có thể làm bạn chứ?
- Làm bạn??? – Alisa ngơ ngác hỏi.
- Ừ, kết bạn với nhau ấy. – Windy mỉm cười, chìa bàn tay về phía Alisa.
- Cá và Chim cũng có thể làm bạn với nhau được à? – Biểu cảm ngay lúc này của Alisa không thể ngây thơ hơn 2 chữ "ngây thơ".
- Được chứ!
Vậy là cả hai trở thành bạn với nhau, họ kể nhau nghe những điều mà người kia chưa biết, về bầu trời bao la, về đất liền, về đại dương xanh thẳm...
- Windy, kể ta nghe về đất liền đi. Ta luôn ao ước được một lần đặt chân lên mặt đất nhưng ta không có chân.
Nói rồi cả hai cùng cười phá lên, Windy kể:
- Đất liền rộng lớn lắm, ở nơi đó có cây cối, có những sinh vật thông minh đi bằng hai chân mà họ gọi đó là con người, có cả những chiếc xế hộp nhả ra khói nữa... Mùa xuân có bãi có xanh rì điểm lên đó là đủ sắc hoa. Mùa hạ mặt trời chói chang lắm nhưng trái cây vào hạ chín rất ngọt. Sang thu lá cây ngả vàng rồi rụng xuống đất để lại cành khô trơ trụi. Mùa đông lạnh lắm cơ, có cả tuyết rơi nên loài hải âu chúng ta phải di trú về phương Nam tránh rét, mùa xuân lại quay về phương Bắc.
- Wow! Thật thú vị! Ta cũng muốn, ta cũng muốn! – Alisa chớp chớp đôi mắt xanh ngọc bích (sapphire) hồn nhiên.
- Bằng cách nào đó, ta hứa sẽ đưa nàng đến đất liền. – Windy nháy mắt tinh nghịch.
- Thật không? Ngoéo tay đi! – Gương mặt Alisa sáng rỡ.
- Ngoéo tay!
Họ trò chuyện với nhau say sưa, hát cho nhau nghe, tất nhiên là Alisa hát cho Windy nghe rồi, cùng hứa với nhau rằng khi mùa xuân lại đến, Windy sẽ trở về thăm cô, kể về những chuyến đi đến đất liền cho cô nghe. Khoảnh khắc ấy, giữa họ đã nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt, là tình bạn, là tri kỷ, là... tình yêu. Chỉ mong một lần thời gian ngừng trôi để lưu giữ khoảnh khắc nên thơ ấy được lâu thêm một chút...
Quyến luyến chia tay nhau, Windy chào tạm biệt Alisa rồi vỗ cánh bay theo đàn chim về phương Nam tránh đợt rét sắp đến gần, không quên những gì đã hứa với Alisa. Nhưng ý trời đã an bày, định mệnh đã sắp đặt, cánh chim dù có mạnh mẽ, kiên cường đến bao nhiêu cũng không tránh khỏi bão tố...
Đàn chim của Windy bị mắc kẹt trong một cơn giông bão khi đang trên đường di trú, vì cứu một chú chim non gặp nạn lênh đênh trên mặt biển mà Windy đã vô tình đánh mất đi cơ hội được gặp lại Alisa... Con sóng dữ, con sóng hung bạo không từ một thủ đoạn nào để dìm chết Windy trong cơn bão. Giọt nước mắt nuối tiếc chưa kịp rơi thì thân chim trắng đã tan tát trên mặt biển, máu đỏ chảy loang giữa đàn cá dữ xâu xé...
Mùa xuân đến, bầu trời trong xanh không một đám mây, mặt biển hiền hoà gợn sóng lăn tăn. Nàng tiên cá bé nhỏ vội bơi lên mặt nước với một sự háo hức tột cùng, một sự chờ đợi ấp ủ, mong chờ cánh chim trắng nơi phương xa ấy trở lại thăm nàng. Nhưng, đàn đàn lớp lớp chim trắng lũ lượt bay về nhưng vẫn không thấy bóng dáng Windy đâu. Không nãn lòng, Alisa vẫn đợi nơi mỏm đá ấy, cất cao tiếng hát mong rằng Windy sẽ nghe thấy... Nàng nghĩ rằng Windy lạc đường, chỉ cần nghe được giọng hát của nàng thì cho dù đang ở nơi đâu Windy cũng sẽ tìm ra nàng.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời đang dần khuất nơi phía chân trời xa xa màu ráng chiều kia, thế là một ngày đã trôi qua vẫn không thấy Windy đâu, Alisa buồn bã trở về nhà nhưng nàng không từ bỏ hy vọng đâu nha, ngày mai nàng sẽ tiếp tục chờ, phải chờ cho được ngày Windy trở về.
Ngày lại ngày trôi qua, bình minh lên hoàng hôn xuống, tháng này tới tháng nọ, thắm thoát một mùa xuân nữa đã trôi qua... vẫn không thấy cánh chim trắng nơi phương xa đâu. Giọt nước mắt lăm dài trên má Alisa khi nàng tiên cá bé nhỏ nhận được tin dữ từ đàn chim trắng, từ bạn bè khắp đại dương rằng Windy đã không còn trên cõi đời này nữa, nàng đã bị một con sóng dữ dìm chết trong một cơn bão to. Trái tim Alisa tan nát...
Từ khoảnh khắc ấy trở về sau, không ai còn nghe thấy giọng hát nàng nữa, cũng không ai còn thấy bóng dáng nàng nơi mỏm đá nữa, thỉnh thoảng xuất hiện một bông hoa tường vi trắng trên mỏm đá...
Đêm nay Alisa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, Windy hiện ra dưới ánh trắng bàng bạc, chìa bàn tay về phía nàng.
- Ta xin lỗi đã không giữ được lời hứa với nàng... nhưng kể từ phút giây này chúng ta sẽ mãi không chia lìa, đi với ta nhé!
Alisa mỉm cười mà khoé mi rưng rưng ngấn lệ, những giọt nước mắt nhung nhớ, những giọt nước mắt quá đỗi hạnh phúc... Khoảnh khắc tay chạm tay cũng là lúc Alisa trút hơi thở cuối cùng sau những ngày chống chọi với bạo bệnh và sự cô đơn, lạnh lẽo...
Đại dương sẽ chỉ còn lại tiếng sóng, tiếng gió... Không còn tiếng hát nàng tiên cá nữa... Mãi mãi...
Tiếc thương cho thân phận chim trắng cá xanh...
Tôi tin rằng ở một thế giới khác, Windy và Alisa sẽ thật sự tương phùng, ở bên nhau kể nhau nghe chuyện trên trời dưới đất, về bầu trời xanh bao la, về mặt đất rộng lớn, về đại dương sâu thẳm...
Nơi không có sự cô đơn, nỗi buồn, nơi mà không ai bị bỏ rơi. Chỉ có tiếng cười cùng giọng hát du dương tựa tiếng sóng...
Câu chuyện của Chim và Cá... Cuộc gặp gỡ giữa "Biển khơi" và "Bầu trời"...
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top