Chương 86: Xá giới hoàn tục

Lúc Mộc Đào tỉnh lại, nhìn qua rèm cửa, trong nhà một mảnh mờ nhạt, nàng mơ mơ màng màng ôm Diệu Tịch hỏi: "Giờ nào?"

Diệu Tịch vỗ về nàng nói dịu dàng: "Giờ Dậu, tỉnh chưa? Ta đi múc nước."

Mộc Đào gật gật đầu, lưu luyến buông hẳn ra. Nàng biếng nhác như không xương cốt, đến mặc quần áo cũng Muốn Diệu Tịch ôm mặc giúp nàng.

Diệu Tịch thì lại kiên nhẫn giúp nàng mặc xong quần áo, bưng nước tới giặt khăn rửa mặt cho nàng, đợi thu dọn xong muốn đi sau Bếp nấu cơm, Mộc Đào ôm người không buông tay, làm nũng: "Ta không đói bụng, không muốnǎn."

"A Đào, một ngày không ăn gì rồi, ít nhiều đến ăn một chút, thực mau, chờ ta." Diệu Tịch không biết làm sao lại dỗ một lát Mộc Đào mới buông tay để hắn đi nấu cơm.

Cơm nước xong, Diệu Tịch chần chờ, nhìn khuôn mặt Mộc Đào do dự hỏi nàng: "A Đào, ta... Không thể làm chủ trì chùa Tế Pháp, có lẽ trong cung sẽ có người tới điều tra, nếu nàng ở bên ta, có lẽ sẽ lại sinh ra sóng gió."

Mộc Đào vốn còn chống cằm cười khanh khách nhìn hắn, vừa nghe lập tức căng thẳng nói: "Diệu Tịch, chàng có ý gì?" .

Diệu Tịch trấn an giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta không có ý khác, chỉ là muốn hỏi nếu ở bên ta có lẽ không có biện pháp để nàng sống một cuộc đời bình thường, nàng còn bằng lòng sao?"

Mộc Đào lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Việc này có là gì? Vì sao không thể? Trời đất bao la, ta mang theo chàng che dấu thân phận lưu lạc chân trời là được."

Diệu Tịch cười, nhịn không được hôn lên trán nàng: "Được. A Đào, vậy nàng chờ ta, tối nay ta trở về chùa báo với sư phụ, về sau sẽ đi theo nàng."

"Tối nay sẽ trở về? Muốn ta đi cùng chàng hay không?" Mộc Đào lo lắng hỏi.

"Không cần, một mình ta là được, tối nay trở về ngày mai đã trở lại." Hắn sờ sờ đầu tóc Mộc Đào, dịu dàng cười: "Sư phụ đối với ta sâu nặng, sẽ không khó xử ta, nàng không cần lo lắng."

"Vậy được, ta chờ chàng, trở về sớm chút."

Diệu Tịch lập tức đứng dậy chuẩn bị, Mộc Đào lại gọi hắn, chỉ chốc lát sau cầm đèn l*ng đi tới, dặn dò nói: "Diệu Tịch, ban đêm trên núi rất tối, dùng đèn l*ng nhìn đường đừng để bị ngã."

Diệu Tịch nhìn đèn l*ng màu cam vàng, ánh sáng ấm áp chập chờn, hắn cúi xuống lần nữa hôn trán nàng: "Được, chờ ta trở lại."

Khi hắn cầm đèn l*ng bước lên ngàn tầng thềm đá kia, lại không chật vật hiu quạnh, thấp thỏm hoảng loạn giống ngày xưa. Đêm dài vắng vẻ, bóng cây tiêu điều, gió lạnh thổi bay quần áo hắn, vạt áo rộng dài tung bay, hắn ổn định vững chắc đi lên núi.

Thứ hắn cầm giống như không phải là đèn l*ng, mà là một lòng, là trái tim khiến cho hắn yên ổn.

Hắn mang theo trái tim này trở về gặp sư phụ, muốn nói cho sư phụ, hắn đã có được điều hắn muốn.

Lần nữa bước vào chùa Tế Pháp, hắn cẩn thận nhìn địa phương hắn sinh sống hai mươi năm, tường đỏ tượng Phật,bồ để ngô đồng , hương khói chuông sớm, hai mươi năm không đổi, hắn lớn lên trong chùa miếu, hết thảy nơi này đã sớm trở thành một bộ phận của hắn.

Hắn đứng ở dưới cây bồ đề nhìn chăm chú thật lâu.

Vân Tâm đang bước ra từ trong chủ điện, thấy hắn đứng ở dưới tàng cây vẻ mặt thầm lặng, mở miệng gọi hắn: "Diệu Tịch."

Diệu Tịch đột nhiên xoay người, hành lễ với Vân Tâm, cung kính nói: "Sư phụ."

"Con có tâm sự? Đi theo ta." Vân Tâm quá hiểu biết người đồ đệ này, nhàn nhạt phân phó.

"Vâng, sư phụ." Diệu Tịch đi theo phía sau ông, lại bước vào chủ điện, gương mặt tượng Phật hiền từ như cũ, mắt tràn đầy thương xót, bình ngô đồng hợp hoan đã có chút khô héo, lẳng lặng như cũ.

"Đệ tử Muốn tới bái biệt sư phụ, đệ tử đã có được điều mình mong muốn." Hắn quỳ gối, dập đầu thật sâu trước Vân Tâm.

Trong mắt Vân Tâm xẹt qua một tia kinh ngạc, hỏi: "Thí chủ kia cùng con?"

"Vâng, nàng cùng con đều có tình với nhau, chẳng sợ bên con cuộc sống bấp bênh, nàng cũng bằng lòng cùng con lưu lạc chân trời đất bể." Diệu Tịch nói đúng sự thật, ánh mắt ấm áp, khuôn mặt giấu không được mềm mại: "Bởi vậy đệ tử đến để bái biệt. Được sư phụ nuôi nấng dạy dỗ nhiều năm, đệ tử bất hiếu, phụ lòng kỳ vọng của sư phụ."

Diệu Tịch dập đầu thật mạnh lần nữa, lời nói khẩn thiết.

Vân Tâm nhìn hắn, nghĩ đến hai mươi năm trước Kính Ngoan cũng suốt đêm trở về chùa, phong trần mệt mỏi, hắn quỳ gối trước mặt pháp sư Tuệ Định, than thở hoa trong gương, trăng trong nước công dã tràng, thời điểm cười nói không sao, Vân Tâm đứng ở một bên chỉ không hiểu sao cảm thấy bị thương.

Bể tình ác nghiệt, hồng trần buồn khổ, Kính Ngoan thua, thất bại thảm hại. Hắn sợ Diệu Tịch giẫm lên vết xe đổ, thảm đạm xong việc. Nhưng hôm nay xem ra, đồ đệ hắn may mắn hơn một chút so với Kính Ngoan, nếu là người có tình trở về bên nhau, hắn cũng sẽ không cản trở.

"Diệu Tịch, vi sư không có kỳ vọng gì, chỉ mong con sống tốt mà thôi. Diệu Tịch, từ nay về sau con sẽ bỏ giới hoàn tục, không còn tăng Pháp." Vân Tâm dìu hắn lên, ôn hòa nói "Vi sư sẽ nói với bên ngoài là con bế quan , sau đó không lâu thì bệnh nặng, con cũng không cần chú ý, lời nói ngày ấy chẳng qua là vì sự làm khó dễ con. Chỉ cần người khác thiệt tình đối đãi với con, vi sư chắc chắn giúp con lo liệu tốt chuyện hoàn tục."

"Sư phụ..." Diệu Tịch rung động, nhìn khuôn mặt đã dần dần già nua của Vân Tâm, trong lòng không đành lòng, lần nữa lễ bái nói: "Đệ tử bất hiếu, đa tạ sư phụ mấy năm nay yêu quý, mong sư phụ bảo trọng thân thể."

Vân Tâm cười cười, dìu hắn đứng dậy lần nữa: "Con và ta thầy trò đó là duyên phận. Con à, sau này nâng đỡ lẫn nhau, đối xử tốt với nàng. Ta cũng mệt mỏi, thời gian không còn sớm, con đi nghỉ ngơi đi, sáng mai lại xuống núi."

Vân Tâm vỗ vỗ vai hắn lần nữa, bản thân bước ra cửa điện. Ở bên trong ấn tượng của Diệu Tịch, từ trước đến nay Vân Tâm đối với hắn quan tâm săn sóc, tinh thần người vẫn luôn quắc thước. Từ ngày ấy trở đi, Diệu Tịch cứ cảm thấy sư phụ già rồi, không biết có phải đêm đông quá lạnh hay không, Diệu Tịch nhìn bước chân người rời đi có vẻ lảo đảo.

Trong lòng Diệu Tịch thương cảm, thở dài một tiếng, quay đầu quỳ gối trên đệm hương bồ dập đầu với tượng Phật lần nữa: "Ngã phật từ bi, đệ tử bất hiếu, từ đây sẽ xá giới hoàn tục. Trước đây phạm tội quá nặng, nếu muốn khiển trách, mong rằng hãy giáng xuống đầu con."

Diệu Tịch quỳ một đêm ở trong điện, cho đến khi sắc trời gần sáng mới đứng dậy rời đi.

Đêm đó hắn cũng quỳ một đêm, tình cảnh cô đơn, hôm nay lại hoàn toàn khác biệt, thương cảm lúc ly biệt không ngừng, lòng hắn lại an bình, trong lòng nhớ mong Mộc Đào đang đợi hắn.

Rốt cuộc Diệu Tịch phải rời khỏi ngôi chùa này, ba chữ chùa Tế Pháp trên tấm biển vẫn nước chảy mây trôi, hắn ngẩng đầu nhìn, nghĩ thầm từ đây ba chữ này sẽ phải rời khỏi sinh mệnh hắn.

Từ nay về sau, hắn không còn là tăng nhân thanh tịnh cầm giới, mà là một người bình thường muốn cùng Mộc Đào sinh sống hết quãng đời còn lại.

Hắn thành kính cúi đầu với cửa chùa, chắp tay trước ngực hành lễ lần cuối cùng.

Cần phải đi, nàng đang đợi ta.

Lần này hắn đi xuống chân núi cũng không quay đầu lại.

Ngôi chùa này, rốt cuộc hắn đã không còn khả năng trở lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1v1#caoh