Chương 81: Tình nguyện hay không
Mộc Đào cứ mất hồn mất vía trở về Lệ Đường Các như vậy.
Có thể thay đổi người giải cổ cho Diệu Tịch.
Không, hắn sẽ không bằng lòng. Diệu Tịch là người xuất gia, hắn còn không muốn mình giúp hắn giải, làm sao đồng ý người khác giúp hắn giải chứ?
Nhưng Mộc Đào lại vô cớ nhớ tới đêm đó hắn chịu đựng tình cổ phát tác ngắm trăng cùng một nữ tử sa mỏng che mặt.
Dường như vào đêm Ngày Của Hoa đó, Diệu Tịch cũng ở cạnh cùng nữ tử kia.
Nàng không khỏi lo âu, cau mày chỉ cảm thấy nóng nảy, rất khó bình tĩnh trở lại, hoàn toàn không nghĩ tới muốn nói tin tức này cho Diệu Tịch.
Có vẻ như không thể giải được tình cổ, loại phương pháp thay người giải vô ý nghĩa này mình không cần thiết nói cho hắn. Mộc Đào đương nhiên nghĩ, Diệu Tịch thiện lương như vậy, sẽ không muốn liên lụy người khác đâu.
Nàng không ngừng tự mình uống thuốc an thần, mạnh mẽ thuyết phục bản thân đây không phải là đang giấu giếm hắn, việc này chỉ là thật sự không cần thiết.
Trở về Lệ Đường Trai, Thanh Nguyệt kêu nàng vài tiếng nàng cũng chưa phản ứng lại, cho đến khi Thanh Nguyệt giữ chặt nàng một phen, nàng mới hồi phục lại tinh thần: "A? Thanh Nguyệt làm sao vậy?"
"Ngươi làm sao vậy? Mất hồn mất vía?" Thanh Nguyệt lo lắng nhìn nàng, phỏng đoán có phải chuyện về Thanh Lĩnh hay không. "Không có gì, đúng rồi, ta có việc nói với ngưới." Mộc Đào bỗng nhiên nhớ tới thư sinh kia không phải không lên được sao? Có thể bảo Thanh Nguyệt tìm Thanh Lĩnh chẩn trị, chỉ là trong tiệm nhiều người, nàng liền lôi kéo Thanh Nguyệt trở về phòng nói.
"Tật xấu không cứng lên được của thư sinh kia, có thể tìm Thanh Lĩnh giúp ngươi nhìn một cái." Mộc Đào lôi kéo Thanh Nguyệt ngồi ở mép giường, nghiêm túc nói.
"A?"
"Thanh lĩnh là y giả, y thuật cao siêu, không ngại thử một lần." Nàng kiên nhẫn nói với Thanh Nguyệt.
Lúc này Thanh Nguyệt mới có chút nóng mặt xua tay nói: "Không cần, hắn, hắn không có không lên, ta đã làm chuyện phu thê cùng hắn."
Mộc Đào không khỏi giật mình: "Các ngươi?"
Gương mặt trứng ngỗng của Thanh Nguyệt ửng hồng một mảnh: "Trước đó là ta hiểu lầm hắn, hắn không phải muốn nhục nhã ta, cũng không phải thân thể có vấn đề."
"Đó là vì sao?" Mộc Đào càng tò mò.
"Hắn nói là bởi vì từ nhỏ hai nhà định ra hôn ước, sợ ta không tình nguyện không thích hắn, cho nên không muốn miễn cưỡng ta. Hắn nói tình yêu nam nữ nếu là tâm không cam tình không nguyện đó là một loại tra tấn, bởi vậy mới kiềm chế không chạm vào ta."
"Hắn biểu lộ lòng mình, ta cũng nói thích, thì cứ tự nhiên mà cùng giường." Thanh Nguyệt hơi hơi cúi đầu, lời nói lại trắng trợn lớn mật, trên mặt là ngọt ngào giấu không được.
"Không phải hai bên yêu nhau thì không thể sao?" Mộc Đào có chút ngốc, nghi hoặc hỏi.
"Hẳn là cũng có thể, đối mỗi người mà nói đều không giống nhau. Chỉ là ta cảm thấy loại chuyện này phải hai người yêu nhau làm lên mới mỹ diệu, một người ta không thích, lại làm sao tình nguyện bị hắn đu.ng vào chứ?"
"A Đào ngươi có người yêu thích sao?" Thanh Nguyệt hỏi nàng.
"Không có." Mộc Đào buột miệng thốt ra, vẫn kiên trì cho rằng mình không có.
Thanh Nguyệt không quá tin, ngược lại hỏi: "Thật sự không có sao? Nếu không có người thích, vậy ngươi cứ ngẫm lại, nếu là muốn người trao thân cùng ca ta, ngươi có bằng không hay không?"
Mộc Đào nghĩ nghĩ, nếu là Tống Quan Khanh trúng cổ, nàng bằng lòng thay hắn giải cổ, hoan hảo cùng hắn sao?
Nàng lập tức không khoe lắc đầu: "Không muốn."
"Ngươi nhìn ngươi không thích ca ca ta, cho nên ngươi không muốn. Rất nhiều người đều như vậy, chỉ muốn bị người mình thích chạm vào, cũng chỉ muốn chạm vào người mình thích. A Đào ngươi không cần giấu ta, ngươi thích Thanh Lĩnh có phải hay không?" Thanh Nguyệt mở mang cho nàng, một bộ dáng không cần che lấp ta đều biết hết.
"A? Thanh Nguyệt ngươi hiểu lầm rồi, Thanh Lĩnh thật sự chỉ là bạn tốt của ta, ta thật sự không thích hẳn." Mộc Đào cảm thấy không thể hiểu được, sao lại nhắc đến Thanh Lĩnh?
Thanh Nguyệt không thể tin tưởng, do dự hỏi nàng: "Ngươi không phải cũng không biết ý nghĩa của Ngày Của Hoa chứ?" "Ngày Của Hoa? Có cái ý nghĩa gì?" Mộc Đào nghi hoặc không thôi.
Thanh Nguyệt quả thực phải bị tức ngất: "Ngày Của Hoa là nam nữ có tình cảm với nhau mới cùng đi, ngươi cài trâm cho hắn, hắn cài hoa cho ngươi, chính là đính ước. Ngày đó trở về bên mái tóc ngươi không phải cài một đóa mẫu đơn sao?"
"Ta cũng không biết, Thanh Lĩnh cũng khẳng định cũng không biết. Huống chi đó là hoa ta tự mình muốn mua tự mình trả tiền!" Mộc Đào cau mày trả lời: "Chẳng lẽ bạn bè không được đi dạo Ngày Của Hoa sao?"
"Này... Này có thể dạo, nhưng là nhiều người hiểu lầm." Thanh Nguyệt nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, thế nhưng cảm thấy Mộc Đào nói có vài phần đạo lý.
"Vậy không sao, ta cùng Thanh Lĩnh đều không thèm để ý loại chuyện này." Mộc Đào vừa nói lại vô cớ nghĩ đến đêm đó thấy Diệu Tịch cùng nữ tử che mặt kia ở dưới cầu, hắn nói là xuống núi tới chuyển đồ ăn, vì sao chuyển đồ ăn lại cùng nữ tử khác trải qua Ngày Của Hoa chứ?
Ý nghĩ này vừa ra, sắc mặt nàng nhất thời nhìn không được tốt.
"A Đào, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy." Thanh Nguyệt thấy vẻ mặt nàng thay đổi, trực giác nói cho nàng hôm nay thực không thích hợp.
"Không có việc gì, Thanh Nguyệt ngươi nói đi, nếu là đối với người không có tình có phải sẽ không thể tiếp tục cùng người hoan hảo hay không?"
"Cũng không phải, dù sao loại chuyện này ngươi tình ta nguyện là có thể, rất nhiều người đi thanh lâu cũng không phải muốn vui vẻ nhất thời sao? Chỉ là nếu là đối phương không tình nguyện, khả năng chính là không có tình cảm với ngươi, chắc là sẽ không bằng lòng cùng ngươi hoan hảo đâu." Thanh Nguyệt nhìn sắc mặt nàng, cân nhắc mở miệng.
"Cho nên tình nguyện chính là thích? Không tình nguyện chính là không thích?" Mộc Đào sắp bị xoay cho hôn mê, ngơ ngác hỏi. "Này... Nói như thế nào, nói như vậy cũng đúng. Tuy nói tình nguyện chưa chắc là thích, nhưng là không tình nguyện nhất định là không thích." Thanh Nguyệt thấy tâm trạng nàng mãnh liệt, lại ngốc như vậy, hoàn toàn là không hiểu chuyện tình cảm.
"Ngươi có cái gì nói thẳng với ta đi, A Đào ngươi nói ra, ta giúp người phân biệt."
Mộc Đào lại nhớ tới mỗi lần Diệu Tịch đều từ chối nàng, hóa ra là không thích nàng cho nên mới từ chối nàng.
Hắn không tình nguyện. Lần này không phải do chính mình khóc nháo, thậm chí hắn cũng không muốn cởi xiêm y nàng. Nhất thời hốc mắt lại không hiểu sao muốn đỏ lên, xua tay nói: "Thanh Nguyệt ta không có việc gì, ta phải đi về nghỉ ngơi." Thanh Nguyệt vội vàng đứng dậy, nhưng Mộc Đào đã nhanh chóng rời đi, cộp cộp cộp xuống lầu chạy ra ngoài.
Rốt cuộc A Đào làm sao vậy, ai làm tổn thương nàng? Thanh Nguyệt nhìn bóng người chạy gấp kia cũng lo lắng sốt ruột.
Sắc trời âm u, Mộc Đào chạy một đoạn đường đã mệt mỏi, dừng lại chậm rãi đi trở về tòa nhà mình ở, khi đi ngang qua ngõ nhỏ an tĩnh kia, lại nghĩ tới Diệu Tịch sắc mặt trắng bệch ngắm trăng cùng người khác như thế nào.
Hắn còn chưa từng cùng ta ngắm trăng bao giờ.
Không phải, vì sao hắn phải cùng ngắm trăng với ta?
Nàng thở phì phì suy nghĩ, hắn thích cùng người khác ngắm trăng thì cứ mặc hắn đi, đau cũng là chính hắn đau!
Nhưng trong lòng thực là không thoải mái, nàng thất bại trở về phòng, ánh mắt đảo qua giấy và bút mực trên bàn.
Phải nói phương pháp thay người giải cổ cho hắn sao?
Ánh đèn dầu như hạt đậu, chiếu đến trong nhà mờ nhạt, nàng nhẹ nhàng mở giấy viết thư, do dự đặt bút, lại cũng viết không được một chữ.
Không được! Không thể hại nữ tử khác, ta, ta giúp hắn giải cổ là được.
Nàng nhanh chóng vò nhíu tờ giấy một chữ cũng chưa viết xuống ném ra.
Hẳn tình nguyện hay không cũng không có lựa chọn, chỉ có ta, cũng chỉ có thể có ta.
Mộc Đào quyết định quyết đoán, ba ngày sau lập tức ném thuốc đi, lấy chút đồ ăn ngon lấp kín miệng Thanh Lĩnh, Thanh Lĩnh cũng sẽ không lắm miệng.
Còn Diệu Tịch, nàng chột dạ nghĩ, hắn không cùng ta hoan hảo còn có thể cùng ai chứ? Đây là chuyện không có cách nào, không thể trách ta giấu hắn, cổ độc đến Thanh Lĩnh cũng không giải được.
Nàng mạnh mẽ quên mất nữ tử che mặt ở trong óc.
Cổ của Diệu Tịch, chỉ có thể để ta giải.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top