Chương 71.2: Gặp lại 2

Trấn Ấn Mộ có một truyền thống đã lâu, vào Ngày Của Hoa, nếu nam tử cài trâm hoa cho nữ tử, nữ tử cài trâm cho nam tử, coi là hai trái tim tương thông, như vậy mà đính ước.

Hôm nay hắn vốn xuống núi chuyển đồ ăn trở về chùa, nghe nói tối nay là Ngày Của Hoa, hắn nghĩ tới Mộc Đào từ trước đến nay thích náo nhiệt, liền lấy cớ để các sư đệ trở về chùa trước, chính mình ở chỗ này lang thang đi dạo không có mục tiêu, nghĩ rằng nếu có duyên, hẳn có thể gặp lại.

Xác thật có duyên. Đêm tối hoa đua nở, làn gió thơm ấm áp, nhã nhạc lượn lờ, âm thanh vui cười không dứt. Nhưng mà vui quá hóa buồn, hắn cứ đứng ở này, nhìn nàng trên cầu nùng tình mật ý.

Có một đám trẻ con nô đùa nháo nhác chạy qua, thanh niên sợ nàng bị đu.ng vào, nhanh chóng ném xuống đồ vật trong tay, ôm chầm eo nàng bảo hộ nàng trong ngực một phen.

Hắn cứ bình tĩnh nhìn như vậy, cảm thấy chính mình tựa như không khí chảy qua không tiếng động khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Thật tốt, nàng có người trong lòng. Còn nhớ rõ lần mua gương đồng với nàng, nàng còn cười nói không có người trong lòng.

Chỉ là xuống núi hơn một tháng nàng đã thực mau gặp người yêu mến. Thanh niên kia nhìn qua lễ độ ấm áp, đối với nàng yêu quý có thêm, chắc là phu quân tốt

"Tỷ tỷ, ngươi xem một đôi nam nữ trên cầu kia thật là đẹp mắt." Bên tai truyền đến tiếng nữ tử nói nhỏ, Diệu Tịch tùy ý liếc qua, hai vị cô nương che miệng nhìn trên cầu cười nói.

"Xác thật trai tài gái sắc." Một nữ tử khác trả lời.

Đúng vậy, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, thật sự mười phần xứng đôi.

Bờ sông có nhạc công đánh đàn, đang tấu ( Xuân giang hoa nguyệt dạ )), tiếng đàn du dương, như khóc như tố, lại có chút không hợp nhau với cảnh tượng náo nhiệt này. Hắn không khỏi quay đầu lại xem người đánh đàn, vừa lúc bỏ lỡ một màn trên cầu kia.

Thanh Lĩnh che chở Mộc Đào tránh đi đám trẻ con lỗ mãng, rồi lập tức buông lỏng tay ra, ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi rụng đầy đất.

"Cũng không biết mấy đồ ngươi mua có bị rơi vỡ hay không, nát thì tính cho ta đi, không thu tiền của ngươi." Hắn vừa nhặt vừa nói. Mộc Đào cúi người nhặt với hắn, cười nói: "May không bị sao, còn phải cảm ơn ngươi, không phải ít tiền."

"Mấy thứ này sai người đưa về Lệ Đường Trai đi, chúng ta cầm nhiều đồ khong tiện, còn không biết ngươi muốn mua bao nhiêu đồ đâu." Thanh Lĩnh nhặt xong đồ, liền lấy đi cả đồ trong tay Mộc Đào, kêu người đưa trở về.

"Cũng được." Mộc Đào còn muốn nói cái gì nữa, Thanh Lĩnh lại dường như liếc đến cái gì, trên mặt hoảng hốt.

"Xin lỗi, ta có một số việc phải đi xử lý, người cầm túi tiền tự mình dạo đi." Mộc Đào đáp ứng, nhìn Thanh Lĩnh vội vàng chạy đi về phía dưới cầu, nàng loáng thoáng nhìn đến phương hướng kia dường như có nữ tử đang chạy đi.

Hiện tại đôi tay nàng trống trơn, nhưng thật ra thoải mái không ít. Nàng một mình đi dạo, ánh mắt tùy ý nhìn lại dưới cầu, vô tình liếc đến thân tăng bào quen thuộc, cái bóng dáng kia — là Diệu Tịch! Hắn dường như đứng ở trước người một nữ tử nói chuyện cùng nàng ấy.

Nàng vui vẻ trong lòng, xách váy vội vàng vàng chạy xuống, về phía Diệu Tịch bên kia.

Tống Quan Khanh vốn không thích náo nhiệt, Thanh Nguyệt đi chơi cùng người em rể không biết cố gắng của hắn, một hai phải kéo thêm hắn, nói hắn đến nay vẫn chưa cưới vợ, còn không đi khắp nơi nhìn một cái, cẩn thận kẻo cô đơn cả đời.

Hắn không có biện pháp, chỉ phải đi cùng bọn hắn, chỉ là trên đường hai người này ve vãn đánh yêu, hắn càng nhìn càng không vừa mắt, đơn giản tự mình đi, một đường giải sầu.

Ngày Của Hoa này xác thật náo nhiệt, tiếng người ồn ào, nhiều đồ vật mới lạ tinh xảo, đèn hoa xinh đẹp, hắn đang ở đầu cầu đi lên trên, đột nhiên không kịp phòng ngừa một trận hương phấn ngập mũi, hắn nghe thấy tiếng trâm cài va chạm giòn vang, một nữ tử lỗ mãng hấp tấp chạy như đến, đâm vào hắn.

Hắn vốn có chút tức giận, nào có nữ tử bên đường chạy gấp như thế, không ra thể thống gì. Mà khi hắn ngẩng đầu, đâm vào một đôi mắt hoa đào kinh hoàng, đối diện một gương mặt phù dung, vô cớ chỉ nghĩ tới một câu "Bạc trang đào kiểm, mãn diện tung hoành hoa yếp."

** Bạc trang đào kiểm, mãn diện túng hoành hoa yếp.": Mọi người có thể hiểu là xinh đẹp như hoa nhé J

Trang sức vàng giữa trán nàng lắc lư theo ánh đèn, lóng la lóng lánh, giống như sao sáng, uyển chuyển động lòng người.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu nói: "Thất lễ, quấy nhiễu lang quân, mong rằng thứ lỗi.

Tống Quan Khanh cũng phục hồi lại tinh thần, khẽ cười nói: "Không sao, không trách cô nương.

Nàng kia vừa nghe xin lỗi lại cười cười, không nhiều lời nữa xoay người nôn nóng rời đi. Tống Quan Khanh xoay người nhìn lại, tà váy màu lam nhạt của nữ tử nhẹ bay, hoa quỳnh trên làn váy đẩy ra từng vòng, bóng dáng lả lướt, lại chạy nhanh vụt đi.

Hắn không khỏi cười ra tiếng, chỉ cảm thấy nàng cực kỳ thú vị, đáng tiếc không hỏi tên họ.

Diệu Tịch đang nói chuyện với nhạc công kia, nhạc công đó là vị nữ tử che mặt bằng sa mỏng, trong lòng vốn tích tụ, ý hiu quạnh trong khúc đàn bởi vậy càng dày đặc, Diệu Tịch nghỉ chân nghe hồi lâu, nhạc công đàn một khúc thôi, đã mở miệng hỏi nói: "Vị tiểu sư phụ này lại là vì sao bị quấy nhiễu? Người trong Phật môn, không phải lục căn thanh tịnh sao?"

"Thí chủ nói đúng, chỉ là bần tăng lục căn không tịnh thôi." Diệu Tịch nhìn đèn hoa trong hồ sen, ánh mắt hình như có quyến luyến. Nhạc công đang muốn khuyên giải an ủi, một tiếng kêu gọi trong trẻo đánh gãy cuộc nói chuyện này.

"Diệu Tịch!" Mộc Đào leng keng linh linh tươi cười chạy tới, trâm cài lay động, làn váy tung bay.

Nhạc công lập tức thấy tăng nhân áo bào trắng cứng đờ xoay người sang chỗ khác, tựa hồ nàng đã biết vì sao vị tiểu sư phụ này nói chính mình lục căn không tịnh.

"Tiểu sư phụ, đi đi, cởi chuông thì cần người cột chuông." Nhạc công nói dịu dàng, thực dứt khoát ôm đàn rời đi.

Diệu Tịch ngây ngẩn, vừa quay đầu lại nhạc công đã đi xa.

"Diệu Tịch! Nhìn cái gì vậy?" Mộc Đào hơi hơi không vừa ý, giơ tay ở trước mắt hắn vẫy vẫy, ý đồ kéo lực chú ý của hắn về.

"Không có gì, thí chủ." Hắn dời mắt, chắp tay trước ngực hành lễ.

"Đã lâu không thấy, Diệu Tịch ngươi ở trên núi có khỏe không? Làm sao hôm nay lại xuống núi?" Mộc Đào xoa xoa đóa mẫu đơn sắp đổ bên tóc, đầu ngón tay lưu luyến sờ sờ cánh hoa, lại sờ sờ trâm cài tựa như xác nhận rồi mới rũ tay xuống, cười nhìn hắn nói.

"Hết thảy đều ổn, hôm nay xuống núi tới chuyển đồ ăn, hiện nay đang muốn trở về chùa." Diệu Tịch nhìn đóa mẫu đơn hồng bên mái

tóc nàng, cũng dịu nhẹ trả lời nàng.

"Nhanh như vậy đã muốn đi?" Mộc Đào nhìn xem sắc trời, vốn muốn nói giữ lại cũng ngừng, nghĩ nghĩ nhìn đầy trời ánh sao, đến gần một bước mở miệng nói: "Diệu Tịch, ta còn chưa tìm được danh y cho ngươi, nếu hôm nào trăng tròn, nhất định phải tới tìm ta." "Về sau đều không cần, thí chủ, nàng không cần lại lo lắng vì bần tăng như thế." Diệu Tịch thấy nàng đi về phía trước thì lập tức lui ra phía sau hai bước, thấp giọng từ chối nói.

"Vì sao? Ngươi lại nháo cái gì?" Mộc Đào nhíu mày, không nghĩ ra hắn làm sao lại nói không thông, có chút tức giận bắt lấy ống tay áo hắn muốn kéo hắn qua.

"Thí chủ không hiểu chuyện đời, bần tăng lại không thể lừa gạt nàng." Diệu Tịch tốt tính cười cười như cũ, lại vô cùng cứng rắn rút góc áo ra: "Hiện giờ thí chủ không thể lại làm chuyện mây mưa cùng nam tử khác." Mấy chữ cuối cùng thanh âm cực thấp, nhưng vẫn đọc từng chữ rõ ràng.

"Vì sao?" Nàng không hiểu bộ dáng hiện tại của Diệu Tịch, rõ ràng cũng không có cảm giác tức giận, vẫn nhìn nàng dịu dàng như cũ, nhưng chính là mười phần xa cách.

"Việc mây mưa, vốn là nên là làm cùng người mình yêu. Thí chủ hẳn là nên cùng người mình yêu mến chia sẻ đêm xuân, mà không phải làm chuyện đó vì bần tăng." Giọng điệu của hắn đứng đắn như vậy, ánh mắt lại dịu dàng như thế.

"Chính là ta không có người trong lòng, đây không phải vấn đề, tánh mạng quan trọng, nam nữ hoan ái căn bản không quan trọng." Mộc Đào vô cùng mê mang, nghĩ nghĩ lại lập tức phản bác.

Diệu Tịch lại rất khoan dung cười với nàng: "Không cần giấu giếm, thí chủ thật sự không cần giấu giếm bởi vì lo lắng cho bần tăng."

"Ta thật sự không có người trong lòng." Mộc Đào nóng nảy, lôi kéo Diệu Tịch không bỏ. Đầu đường này người đến người đi, một tăng nhân cùng một nữ tử mỹ mạo lôi lôi kéo kéo dẫn người ghé mắt tò mò, Mộc Đào cảm nhận được, không tình nguyện buông ra.

"Thí chủ, bần tăng cần phải đi." Diệu Tịch lại xoay người rời đi nhân lúc nàng buông tay.

"Ngươi, ngươi! Dù sao ta cũng mặc kệ! Nếu ngươi không tới tìm ta, ta sẽ lên núi tìm ngươi. Có nghe hay không! Diệu Tịch!" Nàng đuổi theo vài bước, thấy tăng nhân rời đi không chút nào lưu luyến, tức giận kêu lên về phía bóng dáng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1v1#caoh