Chương 70: Là Phật là nàng
Diệu Tịch tự biết đuối lý, lập tức đuổi theo.
Vân Tâm bước vào trong điện, Diệu Tịch đã lấy đệm hương bồ ra, thẳng tắp quỳ gối trước Phật.
Vân Tâm nhìn đệ tử chính mình nể trọng nhất, nội tâm buồn bã không thôi.
"Diệu Tịch, nàng đã rời đi hơn một tháng, vì sao vẫn chưa buông?"
"Đệ tử.." Diệu Tịch rũ mắt, ngừng lại một chút: "Chỉ là muốn từ xa liếc nhìn nàng một cái, bảo đảm nàng không có việc gì."
"Chuyện sinh tử, đều có định số, trầm luân sinh tử, làm sao có thể niết bàn?" Vân Tâm đi qua đi lại, một bộ dáng hận rèn sắt không thành thép.
"Đệ tử hiểu rõ, nhưng đệ tử khó có thể tự kềm chế. Đệ tử chỉ là từ tâm mà làm thôi. Không thể hiểu rõ tâm mình, đệ tử làm sao có thể hiểu được sự thông tuệ của Phật pháp?" Diệu Tịch ngẩng đầu nhìn cổ Phật kia, bướng bỉnh nói.
"Vớ vẩn! Nếu lòng có động, làm sao tu Phật. Trong lòng con không được có nàng." Vân Tâm nhíu mày trách mắng.
Diệu Tịch trầm mặc không nói, hai người giằng co, Vân Tâm nhìn nước mưa trên người Diệu Tịch không ngừng rơi xuống, bàn tay tái nhợt của hắn tràn đầy vết máu, trong lòng mềm nhũn, nhả ra nói: "Thôi, con trở về đi."
"Đệ tử nguyện lãnh phạt tại đây." Diệu Tịch lại từ chối, khăng khăng quỳ gối nơi này.
Vân Tâm biết tính tình hắn, nếu hắn quật lên, đó là một người cố chấp.
"Đệ tử không phải là cố ý ngỗ nghịch sư phụ, chỉ là đệ tử nghĩ không ra, nếu ta nơi chốn tôn Phật pháp, vì sao trong mộng vẫn có nàng." Tiếng nói Diệu Tịch khăn khàn, giọng điệu cũng tràn đầy tuyệt vọng đè nén, dập đầu thật mạnh hỏi.
"Hết thảy ảo mộng, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước thôi." Vân Tâm cũng vẻ mặt mệt mỏi, nhìn đứa bé từ trước đến nay bình thản thong dong hiện giờ tình phàm quấn thân, thở dài: "Diệu Tịch, trong lòng con là Phật, hay là nàng?"
Ngoài điện tiếng mưa rơi không dứt, lá bồ đề bị cuồng phong thổi i rung động rầm rầm, trong điện bóng đuốc lay động.
Thật lâu sau, Diệu Tịch thẳng lưng, quay đầu nhìn Vân Tâm thẳng tắp, lộ ra một tươi cười chua xót miễn cưỡng, lại rất thoải mái nói: "Là nàng." Vân Tâm đã không biết vì đệ tử này mà chuốc bao nhiêu tức giận.
"Đệ tử biết rõ lần này đã phản bội Phật đạo, vi phạm lệnh cấm giới, xin sư phụ phạt nặng. Đệ tử đã phụ lòng sự dạy bảo yêu quý nhiều năm của sư phụ, khó thoát
khỏi si tâm, không được giải thoát, thật khó đảm nhiệm vị trí chủ trì, mong sư phụ chọn người khác." Diệu Tịch dập đầu thật mạnh lần nữa, thành tâm nói. "Thôi, vi sư không phạt con. Một niệm ba nghìn, vẫn còn Phật pháp. Ngàn con đường lại quy về một mối, đó là một lòng." Vân Tâm lắc đầu, nhìn cổ Phật vẫn mỉm cười, trong mắt ông nhớ tới chuyện cũ phiền muộn: "Diệu Tịch, tùy tâm mà đi đi, vi sư không cản trở con."
Diệu Tịch ngơ ngẩn, Vân Tâm lại vỗ vỗ vai hắn, dìu hắn lên: "Đứng lên đi, đi rửa sạch một chút, nghỉ ngơi thật tốt. Vi sư cũng không phải là người ngoan cố, nhân quả tạo hóa, duyên khởi duyên diệt, đều từ con mà thôi."
Vân Tâm nói xong thì đi rồi, bóng dáng có vẻ cũng tràn đầy mệt mỏi. Sư phụ già rồi, tận tình khuyên bảo với đệ tử mình nể trọng nhất cũng chẳng qua là trông mong hắn tốt mà thôi. Trong lòng Diệu Tịch chua xót, lần nữa quỳ xuống đối dập đầu với bóng dáng Vân Tâm, thấp giọng nói: "Đa tạ sư phụ."
Hẳn không phải muốn kết quả gì, hắn chỉ là - nhớ mong nàng.
Trong núi yên tĩnh, mưa gió hoa lá, chuông sớm chiều hôm, không hề không thanh tịnh, rõ ràng không người tới quấy rầy, nhưng Diệu Tịch chỉ cần yên tĩnh, là sẽ không tự chủ được mà nhớ đến nàng.
Xa cách một tháng, càng ngày càng nhớ mong, hắn ngóng trông nàng sống tốt, cũng biết nàng sống tốt, nhưng lại trước sau không bỏ xuống được.
Hắn ngóng trông nàng quên hắn đi, cũng không cần tìm thầy thuốc giỏi vì hắn. Chỉ là trăng bạc rút đi, mưa rào buồn bã, hắn không khống chế được trái tim chính mình, hắn không thể không thừa nhận, hắn rất nhớ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top