Chương 56: Dưới cơn thịnh nộ ( Cao H)

Mộc Đào bị đẩy mà bối rối, đầu không bị đu.ng phải cây, lại như đập vào trong lòng bàn tay Diệu Tịch.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, đã bị tăng nhân hôn lên, thế hôn tới rào rạt, bao hàm tức giận cùng nôn nóng, Mộc Đào không tự giác bắt đầu giãy giụa, thân thể lại bị Diệu Tịch dùng nhiều sức hơn ấn mạnh xuống.

Một tay Diệu Tịch bắt lấy hai cổ tay nàng, nắm đặt trên đỉnh đầu, giam giữ nàng chặt chẽ, bộ ngực nàng bị đè ép nâng lên, nhìn qua giống như là đang chủ động hiến hôn.

Giữa nụ hôn triền miên, nàng loáng thoáng nghe được thanh âm quần áo rơi xuống đất, là Diệu Tịch cởi tăng bào nhiễm bẩn kia ra.

Hắn cứng hắn để chân giữa hai chân Mộc Đào, bức bách nàng tách hai chân ra, cách quần áo vuốt ve chỗ bí ẩn của nàng.

Mộc Đào trốn không thoát, nhìn cặp mắt có chút khiếp hồn người ở trong bóng đêm, đón nhận nụ hôn khiến người hít thở không thông của hắn, đầu óc lại bắt đầu mê mang.

Diệu Tịch như là đang xác nhận sự tồn tại của nàng, liến hết mỗi một chỗ trong miệng nàng, bức bách nàng đáp lại nụ hôn của hắn. Mộc Đào ăn không tiêu, vô thức lui ra, tránh thoát đầu lưỡi truy đuổi, Diệu Tịch lập tức khẽ cắn ở trên môi nàng như nổi điên, thấy nàng ǎn dừng lại , hắn lại dựa vào khoảng cách chặt chẽ này câu cuốn lấy đầu lưỡi hồng non của nàng.

"Ưm... Ưm..." Trước mắt Mộc Đào thoáng chốc mơ hồ, đau đớn cùng uất ức theo nhau kéo đến, Diệu Tịch hôn sâu như vậy, ngang ngược như vậy, như là muốn đoạt lấy tất cả hô hấp của nàng.

Nàng nỗ lực mở mắt, muốn nhìn xem sắc mặt Diệu Tịch giờ phút này, trước mắt lại là một mảnh mịt mờ như cũ.

Nơi riêng tư của Mộc Đào còn bị tăng nhân dùng đầu gối mập mờ đâm nghiền, bên trong nụ hôn nồng nhiệt hít thở không thông, nàng lại cứ không biết cố gắng mà bắt đầu ướt át.

Tối nay là trăng tròn sao? Nàng giương mắt muốn nhìn sắc trời một chút, nhưng những cây cổ thụ xanh um tùm lại che khuất hết thảy, khiến nàng không nhìn rõ, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh đen nhánh.

Đai lưng trên áo bào màu xám bị kéo xuống một phen, động tác Diệu Tịch thô lỗ, giống như lần đầu trúng cổ, không màng nàng giãy giụa lột xiêm y của nàng ra.

Cổ Mộc Đào chợt lạnh, chỉ cảm thấy quần áo mở rộng, trượt xuống hai vai, bọc ngực lụa trắng miễn cưỡng che khuất cảnh xuân trước ngực nàng.

Nhưng trong khoảnh khắc đã bị đôi tay tràn đầy vết thương kia cường thế kéo ra, lộ ra cặp Vu" no đủ thơm mềm.

Lúc này tăng nhân mới buông tha cho môi nàng, cắn một ngụm lên đầu vú non mềm, mo"t hôn ác ý.

"A... Không!... Diệu Tịch... Đừng, đừng như vậy..." Nàng mới vừa nghỉ được một hơi thở, đã bị hắn hung tợn cắn một ngụm, run run rẩy rẩy cầu xin hắn.

Nàng thật sự có chút sợ hãi, Diệu Tịch dưới cơn thịnh nộ nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm, mặt mày lạnh lẽo khiến nàng sinh ra nhút nhát, đôi tay thon dài cởi bỏ quần nàng không chút khách sáo, vỗ về chơi đùa qua lại không mấy dịu dàng.

"Ta sai rồi... Diệu Tịch... Ngươi, ngươi đừng như vậy..." Nàng nhíu mày, ánh mắt mê mang nhìn hắn chôn ở giữ ngực nàng tùy ý liếm láp.

Từng trận gió lạnh, thân thể của nàng run nhè nhẹ, nghe thấy được những âm thanh kỳ lạ giữa nơi núi rừng hoang dã, trong bụi cỏ vẫn có con thú nhỏ không biết tên đang chạy nhảy.

Cơ thể Mộc Đào lại bắt đầu nóng lên ở dưới đầu ngón tay lạnh băng, từ trước đến nay chủ nhân của bàn tay này đều âu yếm nàng thật cẩn thận, chờ nàng ướt đẫm mới chậm rãi tiến vào thân thể của nàng.

Nhưng lần này, tăng nhân lại như thay đổi thành một con người khác, cái tay kia bao phủ chỗ xấu hổ đó không chút nào nể tình, hai ngón tay tách ra rơi vào giữa môi hoa của nàng, dùng sức hoạt động trên dưới, ngón cái chuẩn xác sờ đến đài hoa đang ẩn nấp, ngỗ ngược xoa bóp dâm loạn, cho đến khi đài hoa sưng to như viên ngọc trai, mới dùng sức đè ép trừng phạt.

A...! Không cần...!" Thân thể Mộc Đào kịch liệt run run, trong thanh âm lại tràn đầy khó nhịn.

Diệu Tịch thong thả ung dung lặp lại kícj thí©fj đài hoa, nhìn người dưới thân như con thú nhỏ hấp hối giãy giụa, trong mắt một mảnh gợn sóng.

Dục vọng dưới háng ngẩng cao đầu, Diệu Tịch buông tay Mộc Đào ra, túm chặt một bàn tay của nàng chạm chạm ở dưới háng hắn, bàn tay mảnh khảnh tức khắc run sợ rụt trở về.

"Đừng.." Mộc Đào có chút không nhịn nổi dời mắt đi, tay nàng chống trên ngực Diệu Tịch, mềm như bông đẩy hắn, nhìn qua ngược lại hơi có chút ý vị muốn cự còn nghênh.

Diệu Tịch lại hung hăng nắn bóp đài hoa nhô lên kia, Mộc Đào thét chói tai, đôi tay vốn vô lực càng bất lực trượt xuống, nàng bị ép buộc đến mức cứ thế tiết thân.

Diệu Tịch dù bận vẫn ung dung chăm chú nhìn bộ dáng nàng xụi lơ, kéo tay nàng đặt ở trên vai mình, lãnh đạm mệnh lệnh nói: "Ôm lấy ta."

Trong lòng Mộc Đào rất sợ hãi, cơ thể mới vừa tiết thân mềm mại vô lực, thế nhưng cũng không dám phản bác, miễn cưỡng ôm cổ Diệu Tich.

Nàng chỉ cảm thấy hai chân thoáng bị bẻ ra, đồ vật nóng bỏng lập tức cách quần áo chen vào giữa hai chân nàng không ngừng cọ xát. "Khép chân lại." Giọng điệu là cứng rắn lạnh băng như cũ, mắt nàng đẫm nước nhìn hắn khiếp đảm, trên mặt Diệu Tịch vẫn không được vứt đi vẻ ác nghiệt, khiến nàng sợ hãi vô cớ.

Trong lòng Mộc Đào uất ức, lại không dám từ chối hắn vào lúc này, sợ càng hoàn toàn ngược lại, vì thế chịu đựng cảm giác thẹn thùng khép chân lại. un

Thân dưới nàng trần trụi, dương vật cứng rắn không ngừng cọ xát giữa hai chân dính đầy hoa dịch, cảm giác vải dệt cọ xát làm nàng

nhịn không được muốn buông chân ra tránh né.

"Bốp" một tiếng giòn vang, Diệu Tịch vỗ một cái ở trên mông nàng không chút nể nang, Mộc Đào tức khắc bị dọa đến chân cũng kẹp chặt, nghiệt căn lập tức bắt đầu suồng sã va chạm, mỗi lần thọc vào rút ra đều lướt qua hoa huyệt mẫn cảm của nàng, thường thường cọ đến đài hoa sưng đỏ.

"Ôi ôi... Diệu Tịch... Ta sai rồi..." Bị vỗ nhẹ cũng không đau một chút nào, nhưng nàng cảm thấy giờ phút này Diệu Tịch lạnh băng vô tình, động tác như vậy khiến nàng thoáng chốc thẹn thùng lại uất ức.

Tăng nhân lại gần nàng, cười lạnh một tiếng: "Khóc cái gì? Đây chính là nàng nói phạt nàng như thế nào cũng được."

Nàng nghẹn ngào nhìn hắn: "Ta thật sự sai rồi... Diệu Tịch... Ngươi đừng nóng giận..."

Bên trong đêm tối, nước mắt nàng long lanh lóe sáng, từng giọt nước mắt giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn trong rừng. Đáng thương lại bất lực ỷ lại hắn, biểu cảm yếu ớt, giống như bông hoa bị hái xuống lung lay sắp đổ.

Diệu Tịch đột nhiên hôn nàng, đưa hết một bụng phẫn nộ cùng bất an đ vào nụ hôn này, dưới thân kịch liệt va chạm giữa hai chân non mềm.

"Ưm... Ưm..." Mộc Đào nhắm hai mắt rơi lệ, chỗ bí ẩn bị dương vật cọ xát không ngừng, Diệu Tịch đè cặp mông nàng, lần lượt va chạm giữa hai chân trơn trượt, Mộc Đào lại cảm thấy nghiệt căn tra tấn nàng giống như cách giày gãi ngứa, hoa huyệt lén lút theo va chạm thọc vào rút ra không ngừng co rút lại, hoa dịch trong suốt tí tách rơi xuống.

Mộc Đào vừa thừa nhận nụ hôn kịch liệt của tăng nhân, vừa càng thêm thẹn thùng kẹp chặt chân.

Phảng phất là nhận ra được động tác nhỏ của nàng, Diệu Tịch ác ý bẻ hai chân nàng ra, thở phì phò lùi lại, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt khóc đỏ của nàng, đột nhiên nâng đùi phải nàng lên, bỏ ở trước ngực Mộc Đào.

"Nàng muốn không?" Thanh âm của tăng nhân vô cùng ám ánh, biểu tình bức người cùng tiếng thở dốc, cực kỳ tình sắc.

- nàng muốn ta không?

"Không, không cần... Đừng, đừng như vậy." Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo lắc đầu từ chối, né tránh ánh mắt Diệu Tịch tựa như lãng tránh.

"Ta hỏi lại nàng một lần." Tiếng nói Diệu Tịch lạnh xuống, biểu cảm như mưa gió sắp đến, "Nàng muốn không?"

- nàng muốn ta không?

Hắn tới gần Mộc Đào, chống lên trán nàng, khiến cho nàng không thể không quay đầu lại nhìn hắn.

Cặp mắt phượng xinh đẹp có quá nhiều tâm sự, Mộc Đào nhìn không hiểu, nhưng cũng cảm nhận được một tia thống khổ kiệt lực che giấu.

Hắn đang khó chịu.

"Ta, ta..." Nàng nhìn hai mắt Diệu Tịch, nói năng lộn xộn không biết như thế nào cho phải.

Thôi, là ta chọc hắn tức giận, cũng đừng khiến hắn khó chịu.

Nàng nghĩ, nhắm mắt lung tung gật gật đầu.

Bên tai vang lên tiếng rất nhỏ của quần áo rơi xuống đất lần nữa.

"Vậy thì tốt." Thanh âm Diệu Tịch nghẹn ngào, nâng mông nàng, nghiệt căn sưng to gấp không dằn nổi nặng nề đâm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1v1#caoh