Chương 33: Đường núi đằng đẳng
Mộc Đào lại xấu hổ ngồi trở lại hồ nước, Diệu Tịch suy nghĩ một lát, trần truồng ra khỏi hồ
nước, hắn nhớ rõ phía trước có một ít rơm rạ, hắn ôm lấy tất cả rơm rạ, trải lên một chỗ khô ráo
bên kia, lại nhặt vài nhánh cây tạo thành một cái giá phơi.
"Thí chủ ra đi, qua bên kia nghỉ ngơi, bần tăng giặt sạch phơi khô quần áo bẩn, ngày mai chúng ta sẽ có thể thay." Diệu Tịch rũ mắt chỉ chỉ phía bên kia.
Mộc Đào nhìn nhìn chỗ rơm rạ kia, mặt ủ mày ê đi ra.
Trên người nàng còn dính nước, rớt xuống từng giọt, Diệu Tịch lại đợi nàng đi ra, lấy khăn mang bên người cho vào suối nước nóng rửa sạch một phen.
"Thí chủ, dùng cái này lau một chút." Mộc Đào không còn lựa chọn khác, dứt khoát nhận lấy,
lau lau lung tung, nàng ngồi ở một bên, ánh mắt không biết nhìn đi chỗ nào, chỉ nghe được âm
thanh dòng nước xôn xao, là Diệu Tịch đang giặt quần áo.
Người này thật sự rất tốt, không chỉ cứu nàng, một đường còn chăm lo cho nàng như vậy. Mộc Đào không tự chủ được bắt đầu nghĩ đến Diệu Tịch đối tốt với nàng.
Đáng tiếc, Đại sư Diệu Tịch là người xuất gia, bằng không nữ nhân nào gả cho hắn, nhất định
thực hạnh phúc. Nàng có chút tiếc hận thay hắn, cả đời này đều phí thời gian bên thanh đăng cổ
Thực mau, Diệu Tịch đã giặt sạch quần áo, cầm đồ phơi ở trên nhánh cây.
Khắp nơi là đá vụn tán loạn, Diệu Tịch nhặt lên, lấy chút vụn gỗ, đánh sát vài cái lấy lửa.
Làm xong mấy việc, hắn mới đi về hướng Mộc Đào. Diệu Tịch vẫn trần như nhộng, Mộc Đào cũng lập tức quay đầu không nhìn hắn.
Chờ đến vị trí bên cạnh nhẹ nhàng lún xuống, Mộc Đào mới cảm giác được tăng nhân chậm rãi
nằm bên cạnh người nàng.
Nhờ có suối nước nóng, bên trong hang này hơi nước mờ mịt, lại đốt lửa, cũng tính là ấm áp. Chỉ là hai người trần truồng, cũng không có đệm chăn bọc thân, vẫn hơi chút lạnh lẽo.
Mộc Đào cũng nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía Diệu Tịch, người co vào trong đám
rơm rạ khô ráo thô ráp, xoay trở có chút không thoải mái.
Bên trong ánh lửa lay động, tiếng gỗ cháy nổ đôm đốp, hiện ra ấm áp giả tạo, Mộc Đào hơi hơi co rúm thân thể lại, nhắm hai mắt ý đồ muốn ngủ.
Qua hồi lâu, lúc nàng không tự chủ được phát run, một đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ chậm rãi eo nàng.
Mộc Đào có chút kinh ngạc, rồi lại không dám mở mắt, kiệt lực giả vờ bộ dáng ngủ say.
Diệu Tịch vẫn luôn nhìn nàng, cảm giác người nọ ngủ mơ còn đang phát run, nhịn không được
muốn ôm lấy nàng.
Tăng nhân cẩn thận đưa một bàn tay xuyên qua dưới eo nàng, một bàn tay đặt ở trên eo nàng, cánh tay chậm rãi buộc chặt kéo cả người nàng vào trong lòng ngực.
Mộc Đào gần sát Diệu Tịch một chút, sống lưng trần trụi dựa vào l*ng ngực cực nóng của tăng nhân, hai người không chút cách trở da thịt dán nhau, Mộc Đào kìm nén không được muốn mở hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn, lông mi giống như cánh bướm hoảng loạn chớp chớp không ngừng.
Tăng nhân không hề phát hiện, chỉ cứ lẳng lặng ôm lấy nàng như vậy, không ngừng truyền nhiệt lượng cuồn cuộn của thân thể lại cho nàng.
Thực ấm áp thực bình yên. Mộc Đào có chút hoảng hốt, Đại sư Diệu Tịch không khỏi cũng quá
mức lương thiện rồi, sợ nàng bị lạnh cứ lặng lẽ ôm lấy nàng như vậy.
Nàng vẫn không nhúc nhích, chìm đắm trong ôm ấp ấm áp này, chỉ cảm thấy tiếp xúc với làn da mềm mại của hắn tốt hơn ngàn lần vạn lần so với rơm rạ thô ráp trát người kia.
Không bao lâu, nghe tiếng hô hấp đều đều thư giãn của tăng nhân, nàng cũng thả lỏng nặng nề chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng.
Ngày thứ hai, khi nàng tỉnh lại, bên cạnh đã vắng vẻ, trên người nàng là áo bào sạch sẽ của bản thân. Mộc Đào xoa xoa mắt đứng dậy, nhìn xung quanh khắp nơi, không thấy bóng người.
Nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, đứng dậy đi tìm người, mới vừa đi đến cửa hang, đã gặp được tăng nhân dùng lá cây đựng nước sạch cùng một ít quả trám tiến vào.
"Thí chủ, bần tăng ra bên ngoài nhặt chút quả dại." Diệu Tịch đưa nước cùng trái cây cho nàng.
"Đa tạ đại sư." Mộc Đào tiếp nhận, nhanh chóng rửa mặt xong, xoa xoa trái cây cắn vào một miếng, giòn ngọt nước, rất là ngon miệng.
Diệu Tịch chỉ lẳng lặng dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay thời tiết thực tốt, chờ lát nữa chúng ta xuất phát đi tìm xem trạm dịch hoặc thôn trấn."
Mộc Đào gật gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta đi luôn đi." Nàng xoa xoa khóe miệng, theo thói quen lôi kéo Diệu Tịch đi ngay.
Diệu Tịch nhìn bàn tay mảnh khảnh của người nọ nắm tăng bào to rộng của mình, trong lòng lại nhẹ nhàng thở dài.
Hôm nay trời sáng khí trong, mặt trời lên cao, hoàn toàn không giống bộ dáng mưa rền gió dữ
hôm qua, hau người cùng đi ở trên đường, ngửi trong núi rừng hương cỏ cây tươi mát, lại vô
Chỉ là đi hồi lâu rồi, vẫn không thấy nửa điểm đường ra, đường núi dường như nhìn không đến điểm cuối, lại thấy rất nhiều đường nhỏ dọc ngang uốn lượn, hai người ngừng lại, thần sắc rối rắm.
Mộc Đào móc la bàn từ trên người ra, cũng nhìn không ra nên đi hướng nào, đưa cho Diệu Tịch, Diệu Tịch nhìn một hồi, cũng lắc đầu.
"Không có biện pháp, tùy tiện đi một hướng nào đó đi." Mộc Đào bước về đường nhỏ bằng phẳng bên phải, Diệu Tịch đi theo không có dị nghị.
"Vận may của chúng ta là thật sự không tốt." Vẻ mặt Mộc Đào đau khổ nói.
Bọn họ đi đã lâu rồi, tuy nói phong cảnh trên đường nhỏ này xinh đẹp, toàn là cây cối sum xuê xanh ngắt, không giống cảnh tượng đá vụn lởm chởm hoang vắng trước đó. Nhưng càng đi sâu một đường xuống dưới, chỉ nhìn thấy phong cảnh, không thấy một bóng người.
Đã qua buổi trưa, Mộc Đào vừa mệt lại khát, Diệu Tịch dỗ nàng: "Thí chủ, bần tăng nghe được âm thanh dòng nước, phía trước chắc là có nguồn nước."
Mộc Đào không vui kéo lấy tay áo Diệu Tịch, nhọc nhằn tiếp tục bước đi.
Diệu Tịch quay đầu nhìn nàng, lơ đãng dựa sát vào, để nàng dựa vào bản thân mượn chút lực.
Phía trước quả nhiên có dòng suối nhỏ, trước mắt Mộc Đào sáng lên, lập tức cảm thấy bản thân có sức lực, buông tay
ra chạy tới, dùng tay đựng nước vội vàng uống.
Thật ra Diệu Tịch vẫn thong dong đi lên phía trước, thong thả ung dung uống nước.
"Mệt mỏi quá à, đại sư, ngươi không mệt sao?" Mộc Đào ngồi liệt dưới đất, đấm đấm chân mình.
"Bần tăng không mệt, liên lụy thí chủ cùng bần tăng chịu khổ rồi." Hắn vẫn là bộ dáng nhàn nhạt, mở miệng đã lập tức nhận hết mọi trách nhiệm.
"Không phải là đại sư sai, là chúng ta xui xẻo, ài, chỉ cần chúng ta kiên trì, trở về chùa hết thảy tốt hơn." Mộc Đào vừa nghe, trái lại vội vàng an ủi hắn.
"Thí chủ, bần tăng đi hái chút quả dại trước, ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, đừng chạy loạn." Diệu Tịch lại đứng dậy đi về phía cây ăn quả cao cao bên kia.
Mộc Đào thật sự đi không đặng, cũng đồng ý, nhìn tăng nhân thoải mái hái xuống một đám quả dại, đặt ở trong lòng ngực mình như báu vật.
Hắn đi tới dòng suối cẩn thận rửa sạch trái cây một lần, rồi sau đó tự mình nếm một miếng, mới yên tâm đưa trái cây cho Mộc Đào.
Mộc Đào xem động tác của hắn, trong lòng lại ấm áp.
"Đại sư, người xuất gia đều như ngươi sao?" Mộc Đào vừa cắn trái cây vừa nhìn tăng nhân mặt đẹp nói.
"Đại để như thế đi." Diệu Tịch không rõ nàng hỏi cái gì, mơ hồ đáp.
"Đại sư, ngươi nói hôm nay chúng ta có thể tìm được đường ra không?" Mộc Đào nhìn đường
núi không bờ bến, rất là uể oải.
"Chúng ta tìm chỗ trú ẩn trước, nếu hôm nay không tìm thấy thôn trấn nhà ở, còn phải tìm một hang động qua đêm." Diệu Tịch cũng lo lắng sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top