❋ 89. Biện pháp giải quyết
❋ 89. Biện pháp giải quyết
Editor: Lemon
Trong lòng Hoắc Vân Dung phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn biện giải cuối cùng lại chỉ là tái nhợt vô lực mà nói câu: “Không phải như thế, hắn đã cứu ta, đối với ta cũng rất tốt……”
Hoắc Phong trừng nàng một cái, cả giận nói: “Ta thấy muội là ấm đầu rồi, hừ, tốt với muội? Nếu hắn thật sự tốt với muội sao hắn lại không màng danh tiết mà làm bẩn trong sạch của muội? Lại như thế nào sẽ trong lúc muội mang thai một đi không trở lại, để lại một nữ tử yếu đuối một mình gánh vác tội danh tư thông? Hơn hai tháng nay hắn đi nơi nào, có từng trở về thăm muội chưa, có biết muội vì hắn mà chịu khổ cực hay không? Nhìn dáng vẻ hiện giờ của muội đi, hắn biết không? Có một chút thương tiếc sao?”
Một câu lại một câu giống như gai độc đâm vào lòng nàng, đem nàng đâm đến máu tươi đầm đìa, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng cắn môi, sắc mặt trắng bệch, muốn cãi lại lại không thể nói gì.
Hoắc Phong vốn đang cực kỳ tức giận, hận không thể dạy dỗ nàng một trận, thấy nàng buồn bã đau khổ như vậy chung quy vẫn không đành lòng, trong lòng biết việc đã đến nước này, dù tức giận mắng mỏ trách cứ cũng không làm nên chuyện gì, đè xuống tức giận xoay người muốn ra cửa.
“Ca, huynh muốn đi đâu?” Hoắc Vân Dung mặt đầy nước mắt, biểu tình kinh hoảng mà nhìn hắn, việc này nếu để cha mẹ biết con nàng nhất định giữ không nổi.
“Tất nhiên là đi nói cho cha mẹ, sau đó phá bỏ đứa nhỏ này , muội còn muốn sinh…… sinh nó ra sao?” Hắn nhìn lướt qua bụng nàng, vốn muốn nói nghiệt chủng, nhưng lời đến bên miệng vẫn bị đè lại.
“Đừng mà!” Hoắc Vân Dung hoảng hốt, nắm chặt cánh tay hắn, “Ca, muội cầu xin huynh, đừng nói cho cha mẹ, muội không muốn, không muốn mất đi đứa nhỏ này……” Nàng đã từng cực kỳ sợ sẽ mang thai con của hắn, cực kỳ sợ chuyện của bọn họ bị người biết được, cực kỳ sợ nhàn ngôn toái ngữ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng tới khi có một sinh mệnh lẳng lặng ngủ trong bụng nàng, nàng lại cái gì cũng không rảnh lo.
Đây là con của nàng và hắn, nàng chỉ có đứa nhỏ này, nếu không còn con nàng cái gì cũng đã không có.
“Có phải muội điên rồi không?” Hoắc Phong hai mắt trợn lên, thấp giọng gầm nhẹ: “Muội có biết bản thân còn chưa xuất các, dựa theo quy định trong thôn nữ tử chưa có chồng đã mang thai sẽ bị trầm sông, bị phát hiện rồi ai cũng cứu không được muội, đến lúc đó đừng nói là con, đến tánh mạng muội cũng giữ không nổi!”
“Muội biết, nhưng mà...nhưng muội không thể…… Không có nó, muội..muội cũng sống không nổi……”
Hoắc Phong hít sâu một hơi, cực lực áp chế cảm xúc quay cuồng trong lòng, sau một lúc lâu giọng hắn chậm lại, nhẫn nại tính tình nói với Hoắc Vân Dung : “Muội muội, nghe ta nói, muội thích trẻ con sau này vẫn sẽ có, muội không thích Ngụy Ngạn Minh cũng không sao, sau này ca ca nhất định tìm cho muội một vị hôn phu tốt, muội vẫn sẽ có con, có rất nhiều con, nhưng đứa nhỏ này nhất định không thể giữ lại.”
“Muội không cần đứa bé khác, muội chỉ cần đứa bé này thôi……” Nàng quỳ xuống, nước mắt lã chã mà rơi, “Ca, huynh giúp muội đi.”
“Muội kêu ta làm sao giúp đây?!” Hoắc Phong vừa tức vừa gấp, “Muội nói chuyện này là vui đùa sao? Qua không bao lâu bụng muội to lên, đến lúc đó muội muốn giấu đi đâu, cho dù muội có thể trốn trong phòng không gặp người nhưng chờ ngày sau đứa bé ra đời rồi muội làm sao giải thích với người ta đây, tương lai làm sao nuôi? Những chuyện này muội tính sao!”
Hoắc Vân Dung im lặng đứng dậy, từ trong tủ lấy ra một cái hộp, trong hộp là châu báu trang sức đủ loại màu sắc hình dạng, rực rỡ muôn màu, giá trị xa xỉ.
“Đây là gì?”
“Là…… Là trước kia hắn mua cho muội,” Hoắc Vân Dung thấp giọng năn nỉ: “Ca, huynh giúp ta cầm mấy thứ này đi bán đi.”
“Muội muốn làm gì? Muốn rời khỏi nhà?” Hắn nhìn chằm chằm chiếc hộp đừng đầy châu ngọc, giận đến cười, chế nhạo nói: “Hắn ngược lại rất biết săn sóc đó, còn để lại cho muội nhiều đồ đạt quý giá như vậy làm bồi thường. Muội sớm đã có tình toán rồi phải không, nếu ta không phát hiện ra chuyện này qua mấy ngày có phải là muội đã im lặng rời khỏi nhà rồi? Muội có nghĩ tới cha mẹ không, nghĩ tới ta không? Muội cho rằng nữ tử một thân một mình có chỗ nào để đi ? Chưa kể đến mang theo tiền trong người lỡ như gặp phải đám du côn lưu manh, mạng nhỏ của muội khó có thể bảo toàn muội có biết hay không!”
“Muội biết, nhưng mà, nhưng mà muội không có cách nào, ca, huynh giúp muội đi, muội không thể mất đi đứa nhỏ này……” Nàng lại quỳ xuống, rưng rưng dập đầu.
Hoắc Phong nhìn biểu hiện của nàng, nếu mạnh mẽ bỏ đi đứa bé này sợ là thật sự sẽ một thi hai mệnh, nhất thời bó tay không có cách nào, ở trong phòng đi qua đi lại, cân nhắc một lát hắn nửa quỳ trước mặt nàng, nói: “Trước mắt còn có một biện pháp, muội cùng Ngụy Ngạn Minh thành thân. Hắn từ nhỏ đã thích muội, mấy năm nay ở bên ngoài mãi không đón dâu cũng là vì trong lòng có muội, muội gả cho hắn sau này yên phận mà sống, đứa nhỏ này hắn chưa chắc không chấp nhận được.”
Hoắc Vân Dung mở to hai mắt, liên tục lắc đầu: “Không, như vậy sao được, không được, muội đã không còn trong sạch, lại đang mang thai, sao có thể gả cho Ngụy đại ca?”
Hoắc Phong nguyên cũng cảm thấy ý tưởng này thật có lỗi với Ngụy Ngạn Minh, thật sự là bị buộc đến vô kế khả thi mới nói ra lời như vậy, “Này cũng không được, kia cũng không được, muội muốn bức chết ta sao?!”
“Huynh để muội đi đi, muội có thể sống, chờ… chờ ngày sau muội sinh con ra, sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ về nhà dập đầu bồi tội với cha mẹ.”
“Một mình muội có thể đi đâu?”
“Cách nhà hơn một trăm dặm trên núi Yên Hà có tòa Bạch Vân Am, trong am đều là người xuất gia đại từ đại bi, đối với nữ tửbơ vơ không nơi nương tựa đặc biệt thương hại, trước tiên muội có thể đến cậy nhờ nơi này, cầu họ thu nhận, ngày sau sinh con ra cũng có thể gửi nuôi đứa bé trong am.”
“Ai nói cho muội những chuyện này?” Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy bản thân hỏi thừa, ngoại trừ con Bạch Hổ kia còn có thể là ai?
Quả nhiên nhìn thấy Hoắc Vân Dung cúi đầu không nói, nàng là nữ tử không có cơ hội ra bên ngoài thăm thú, cũng không đọc sách biết chữ, tự nhiên không có quá nhiều kiến thức, không biết trời cao đất rộng cỡ nào, cũng không biết thế gian có bao nhiêu rộng lớn, nếu không phải hắn, có lẽ cả đời này của nàng cũng không biết cách nơi này một trăm dặm có phong cảnh như thế nào.
“Muội khăng khăng muốn giữ lại đứa bé này có phải không?”
Hoắc Vân Dung gật gật đầu, dập đầu một cái: “Cầu ca ca thành toàn.”
Hoắc Phong trầm mặt, sau một lúc lâu không nói lời nào, thật lâu sau mới một lần nữa mở miệng, “Ta không thể để một mình muội rời nhà.”
“Ca……”
“Việc này ta muốn cùng tẩu tử muội thương lượng, trước tiên muội cứ đợi ta tìm một nơi thích hợp , đến lúc đó nghĩ cách cho mọi người cùng nhau qua đó, nói với bên ngoài rằng tẩu tử muội lại có thai, muội đi theo nàng tịnh dưỡng, chờ đứa bé sinh ra sẽ nhận nuôi dưới danh nghĩa của ta và tẩu tử muội, ngày sau lại cùng cha mẹ nói rõ ràng.”
Trong lòng Hoắc Vân Dung đau xót, nghĩ đến ca ca ngày thường yêu thương nàng như vậy mà nàng lại làm hắn lâm tình thế khó xử như này, lập tức áy náy đến nói không ra lời, hai mắt đẫm lệ mơ hồ lại dập đầu với hắn mấy cái.
Chương sau nhất định trở về!
★´∀`★ ★´∀`★ ★´∀`★
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top