❋ 22. Một tin dữ

❋ 22. Một tin dữ
Editor: Lemon

Hắn —— Phù Quang cũng không giận, “Vậy ta gọi nàng là gì? Nương tử? Phu nhân? Khanh Khanh?”

Hai má Hoắc Vân Dung đỏ lên, “Cái gì cũng không cho gọi, ta không gọi ngươi, ngươi cũng đừng gọi ta, ta cũng chưa nói muốn gả cho ngươi, ngươi đừng có gọi lung tung bậy bạ!”

Phù Quang thở dài một hơi, “Trong sơn cốc này chỉ có hai người ta và nàng, nàng không muốn gọi ta, cũng không chịu cho ta gọi nàng, vậy chúng ta giống như hai người câm vĩnh viễn không nói sao?”

Hoắc Vân Dung không cho là đúng, cái gì hai người ta nàng, ngươi lại không phải người, rõ ràng là một người một yêu! Nhưng hắn nói câu này cũng có lý, bọn họ cũng không thể vĩnh viễn không nói lời nào, nàng nhíu mày lại, nhất thời có chút khó khăn.

Một lát sau, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phù Quang: “Không đúng, sao ta phải vĩnh viễn cùng ngươi ở chỗ này, ta không về nhà được là bởi vì ngươi thiết kết giới nơi này, ngươi mở kết giới thả ta ra ngoài là được rồi.”

Phù Quang hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu với nàng: “Hiện nay còn không thể.”

Hoắc Vân Dung trừng to mắt: “Tại sao chứ?”

“Lúc trước ta cứu nàng hao phí không ít linh lực, lúc này còn chưa khôi phục, nếu không có kết giới vạn nhất lại có sài lang hổ báo đến đây vây công ta, sao ta có thể ngăn cản được?”

Hắn ngừng lại một chút, lại nói: “Ta cứu nàng, nàng không muốn báo đáp thì thôi đi, chẳng lẽ một hai phải làm ta tặng luôn cái mệnh này mới cam tâm sao? Dung Nhi, nàng tuyệt tình như vậy không khỏi làm ta quá thương tâm.”

Hoắc Vân Dung vốn không phải người không tim không phổi như vậy, chỉ là sốt ruột trở về nhà nên mới nói thế, bị hắn nói như vậy trên mặt nháy mắt nóng lên, ấp úng giải thích cho mình: “Ta không có ý đó……”

Phù Quang gật gật đầu: “À —— không phải có ý  đó là có ý gì? Không phải không muốn báo đáp? Không phải người tuyệt tình?”

“Ta, ta……” Hoắc Vân Dung nhất thời không lời gì để nói, một lát sau lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Vậy khi nào ngươi mới có thể khôi phục?”

“Chậm thì dăm ba năm, nhiều thì mười năm tám năm.”

Hoắc Vân Dung thất thanh nói: “Lâu như vậy?!”

Phù Quang không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt kia lại phảng phất bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, làm Hoắc Vân Dung không chỗ dung thân, giống như đang nói ta vì cứu ngươi mới hao phí nhiều linh lực như vậy, ngươi không mang ân thì thôi vậy mà còn oán trách ta.

Nhưng nàng thật sự là không cách nào chấp nhận được, dăm ba năm, mười năm tám năm, phàm nhân cả đời cũng chỉ sống mấy chục năm, nàng phải ở đây mười năm tám năm, vậy chờ lúc nàng có thể đi ra ngoài nói không chừng cũng sớm đã quên mất làm sao để sống như người bình thường rồi, khi đó cha mẹ nói không chừng đều……

o(*^▽^*)o♪ bạn đang xem bản edit của Lemon và đăng duy nhất tại Wattpad Lemon o(*^▽^*)o♪

Phù Quang ngữ khí bất đắc dĩ: “Nàng nghĩ  tu luyện làm gì dễ dàng như vậy ? Ta ở trong núi tĩnh dưỡng trăm năm cũng mới nhặt về ba bốn phần linh lực, trăm năm mới tu luyện ba bốn phần trong giây lát đã mất đi hai phần, ta không hối hận vì đã cứu nàng, nhưng hai phần linh lực mất đi thì dễ thu hồi thì khó, ta cũng không có cách nào, trừ phi……”

Hoắc Vân Dung vốn dĩ đã càng nghe càng tuyệt vọng, không nghĩ tới lại có trừ phi, vội vàng hỏi: “Trừ phi cái gì?”

Phù Quang nhìn thoáng qua đêm tối ngoài cửa động, lại quay đầu nhìn ánh lửa trước mặt, trầm mặc trong chốc lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nàng có biết tại sao hôm nay ta có thể hóa hình?”

Hoắc Vân Dung ngẩn ra, nghĩ thầm chuyện này rất quan trọng sao? Nhưng rốt cuộc vẫn không dám đắc tội hắn, chỉ phải áp xuống nóng nảy trong lòng, theo hắn nói hỏi: “Tại sao?”

Phù Quang bình tĩnh nhìn nàng, lại cười nói: “Bởi vì nàng.”

“Bởi vì ta?” Hoắc Vân Dung lộ vẻ khó hiểu, trước đó ta cũng không biết ngươi là yêu, cũng không có linh lực, làm sao trợ ngươi hóa hình?

“Trong đạo quan trên đỉnh núi có một Tàng Thư Các, ẩn giấu không ít kỳ kinh bí thuật thế sở hiếm thấy……”

Hoắc Vân Dung tinh thần phiêu đãng, nhịn không được nghĩ lúc ngươi còn là con Bạch Hổ đã biết chữ rồi? Lại nghe hắn tiếp tục nói: “…… Trong đó có sách âm dương luận, ghi lại một loại song tu bí thuật, nếu tu luyện thoả đáng có thể giảm một nửa thời gian,  thuật pháp thường tu luyện trăm năm mới có thể đạt được linh lực, song tu thuật chỉ cần hai ba mươi năm……”

Nói tới đây, giọng hắn thấp xuống, phảng phất như sợ bị người nghe lén, bất tri bất giác mà gần sát bên tai Hoắc Vân Dung, đem phương pháp tu luyện cùng diệu dụng tất cả nói cùng nàng nghe.

Hoắc Vân Dung một lòng muốn về nhà, giờ phút này nghe nói còn có loại kỳ ảo như vậy sao có thể không động lòng, ngóng lỗ tai lắng nghe sợ rớt mất chữ nào, nhưng nàng càng nghe biểu cảm trên mặt càng quái dị, sau khi nghe tới đây gương mặt trắng nõn quả thực đỏ như quả táo, mở to hai mắt nhìn, giương miệng lắp bắp nói không ra lời.

Ý thức được tư thế hai người cơ hồ dán sát nhau, nàng trong lòng hoảng hốt, vội vàng đem hắn đẩy ra: “Ngươi gạt người! Trên đời này sao lại có loại, loại ……” Loại pháp thuật dâm tà như vậy, nhưng nàng da mặt mỏng, cuối cùng cũng nói không ra lời.

o(*^▽^*)o♪ o(*^▽^*)o♪ o(*^▽^*)o♪

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top