❋ 13. Thú giao h

❋ 13. Thú giao h
Editor: Lemon

Không biết qua bao lâu, lưỡi dài hư hỏng thu trở về, lông hổ vẫn luôn cọ xát vách đùi trong cũng không còn bóng dáng, cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, Hoắc Vân Dung rùng mình, thân thể co rúm lại.

‘Bang’ một tiếng vang nhỏ, có thứ gì nóng hầm hập đập lên tiểu huyệt mập mạp, giống một cây gậy thịt thô to, Hoắc Vân Dung run rẩy kịch liệt.

Mở to mắt nhìn dưới thân nhìn, liền loáng thoáng thấy một cây gậy thịt từ bụng dưới Bạch Hổ dò ra, trong động tối tăm, Hoắc Vân Dung nhìn không rõ gậy thịt có bộ dáng gì, chỉ có thể nhìn thấy một cây gậy thật dài, thô như cánh tay em bé, ở trong tối cao cao dựng thẳng.

Hoắc Vân Dung tức khắc cứng lại, hoảng sợ mà mở to hai mắt, nhìn phía Bạch Hổ, run giọng hỏi: “Mi, mi muốn làm gì?”

Bạch Hổ nhích tới, gậy thịt cực đại chống trước cửa huyệt mềm mại, đâm thọc nghiền lên thịt hạch sung huyết.

“Không, đừng mà!” Eo Hoắc Vân Dung run lên, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khuỷu tay hoảng loạn chống cơ thể lùi ra sau, nhục hành vừa lớn vừa nóng lại như bóng với hình mà đuổi theo, để ở phía dưới nàng nhợt nhạt mà đâm thọc.

Bạch Hổ dùng đầu lưỡi liếm nàng, nàng tuy rằng trong lòng biết không đúng, lại không cách nào kháng cự khoái cảm đầu lưỡi mang đến, liền lừa mình dối người mà nghĩ, đó bất quá chỉ là hành động Hổ tộc tỏ vẻ thân mật với người nó thích thôi, cùng liếm mặt không có gì khác nhau. Bị liếm đến dâm thủy đầm đìa cao trào không ngừng, vậy coi như là một giấc mộng, ngày mai tỉnh mộng, tất cả đều không tồn tại, trong núi sâu rừng già lại không ai nhìn thấy, chỉ cần nàng quên đi thì có ai biết nàng đã từng bị một con Bạch Hổ liếm đến cả người nhũn ra.

Nhưng mà giờ phút này bị cây gậy thịt dữ tợn chống trước hạ thân, nàng rốt cuộc không thể dối gạt mình được nữa, trong nháy mắt trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nàng không dám tin mà nhìn Bạch Hổ, môi run run, “Mi…… là mi cố ý! Qủa đỏ có vấn đề, ngươi cố ý bảo ta ăn nó, đúng hay không?!”

Bạch Hổ im lặng, thân hổ hạ thấp, bám riết không tha mà hướng tiểu nhục động đâm chọc.

Từ sau khi rơi xuống sơn cốc, ngay lúc này tất cả vấn đề đều có đáp án, tại sao không ăn nàng, tại sao vừa nghe nàng nói về nhà liền tức giận, tại sao phải đối nàng xum xoe…… Tất cả mọi chuyện hóa ra đều là vì ngày này!

Nàng sao cũng không thể tưởng được chân tướng lại là như thế, nàng vốn chỉ cho rằng Bạch Hổ ở trong thâm cốc tịch mịch, thật vất vả mới nhìn thấy một sinh vật còn sống nên muốn giữ nàng lại chơi cùng nó, làm bạn với nó, lại không nghĩ rằng, nó muốn không chỉ là một bạn chơi cùng.

Sao nàng có thể cho nó nguyện? Nàng là người, nó là hổ, sao bọn họ có thể làm loại chuyện này?

Hoắc Vân Dung liên tục lắc đầu, thân thể vừa mềm vừa nóng, nàng khóc năn nỉ nó, “đừng, tiểu Bạch, ta cầu xin mi……”

Nàng sinh ra có một đôi mắt đen nhánh trong sáng như thu thủy, hai hàng lông mi đen như lông quạ, giờ phút này trong mắt đầy lệ, càng có vẻ hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương.

Gậy thịt dưới thân Bạch Hổ cứng đến sắp nổ mạnh đã chọc vào non nửa quy đầu, nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ, động tác trong nháy mắt có do dự, nhưng mà không đợi nó do dự, tiểu nhục động lầy lội sớm đã đưa ra sau ngậm lấy gậy thịt, cửa động một vòng thịt mềm vừa nóng vừa mềm, vi phạm ý nguyện chủ nhân nó, gắt gao cắn lấy quy đầu cực đại của Bạch Hổ.

Bạch Hổ không thể chần chờ được nữa, giương một đôi mắt hổ, gầm nhẹ một tiếng, trầm eo áp hông, theo nhục bích non mềm hung hăng cắm vào.

Nhục huyệt mềm mại nháy mắt đã bị căng lớn, thịt mềm trước cửa huyệt đều biến thành nửa trong suốt, chất lòng màu đỏ tươi theo cửa động lướt qua kẽ mông, chậm rãi rơi xuống cỏ lót.

Hoắc Vân Dung bị xé rách đau đớn làm cho kêu thảm thiết một tiếng, đầu óc trống rỗng, thân thể thống khổ run rẩy, cả người đều toát mồ hôi lạnh, bụng nhỏ co rút, mồ hôi theo chiếc bụng bằng phẳng chậm rãi chảy xuống, dần dần biến mất giữa hai chân.

Hạ thân Bạch Hổ bị nhục động chặt khít bao lấy, tiến thối không được, hơn phân nửa hổ hành còn treo ở bên ngoài, mà nhục huyệt Hoắc Vân Dung lại giống như đã không thể vào nữa rồi, nó dừng một chút, chân trước ấn trên hai vú nàng, gục đầu xuống dùng mũi ngửi cái bụng của nàng, dò đầu lưỡi ra chậm rãi liếm.

Từ hơi eo sườn liếm đến cái bụng trắng nõn, đầu lưỡi cuốn lên, nhẹ nhàng chọc chọc lỗ rún, hai chân trước lúc nặng lúc nhẹ ấn trên nhũ thịt mềm mại trắng nõn, đem hai luồng thịt hồng nhạt dẫm đến đong đưa lúc lắc.

Đuôi hổ lông xù xù vung vung đánh ở trên đùi, sau đó chậm rãi cuốn lấy đùi bên phải, tới tới lui lui lặp đi lặp lại, cái đuôi còn thường thường cọ lên tiểu huyệt.

Hoắc Vân Dung một thân thịt non đều bị nó dốc lòng hầu hạ, thân thể không chịu khống chế mà mềm nhũn, khoái cảm tê dại dần dần từ trong cơ thể dâng lên, giống như thủy triều ập tới, cho đến khi đem nàng bao phủ.

Bạch Hổ nhận thấy được nhục động chật hẹp thoáng buông lỏng chút, mị thịt bên trong chậm rãi mấp máy, tức khắc tinh thần rung lên, hai chi trước ấn hai nộn nhũ Hoắc Vân Dung càng thêm mãnh liệt, cơ thể to lớn bao phủ phía trên Hoắc Vân Dung, côn thịt thô to chậm rãi hoạt động.

“A a a —— không cần!” cơ thể tuyết trắng ở dưới thân nó không ngừng rùng mình, nàng lắc đầu, sợi tóc tán loạn, mặt đỏ ửng, thần sắc nửa là thống khổ nửa là vui thích.

Bạch Hổ vững vàng vịn lấy eo bụng nàng cắm huyệt, yêu say đắm mà vươn đầu lưỡi liếm mặt nàng, chiếc lưỡi nóng hổi từ cằm lăn đến sườn mặt, sau đó đảo qua hai mắt treo nước mắt, đem nước trên lông mi đều liếm sạch sẽ, cuối cùng ngừng trên môi hồng nhuận hơi sưng.

Hoắc Vân Dung bị bắt hé miệng, ngẩng cổ ngậm lấy chiếc lưỡi nóng thô dài, nó mới vừa rồi còn liếm huyệt cho nàng một hồi, trên lưỡi vẫn còn dư vị dâm thủy chảy ra, giờ phút này tất cả tràn ngập trong miệng nàng.

Hoắc Vân Dung bị bắt nếm hương vị của chính mình, cảm thấy thẹn đến rơi lệ đầy mặt, tiểu nhục động cũng kẹp càng chặt, đầu lưỡi Bạch Hổ thật sự quá dày quá rộng, nàng ngậm không được, nộn miệng bị nhét đến tràn đầy, nước bọt không ngừng từ khóe miệng chảy ra.

Nàng thống khổ mà nức nở, theo bản năng ôm lấy cổ Bạch Hổ, hai chân trắng nõn vòng lấy eo hổ mạnh mẽ thô tráng.

Một lát sau, đau đớn dưới thân dần dần biến mất, thay vào đó chính là một loại khoái cảm tê dại thực cốt tiêu hồn, nàng vô ý thức mà dùng gót chân cọ cọ lưng Bạch Hổ, mặt mày dần dần có một tia hưởng thụ “Ưm……”

Bạch Hổ như là được cổ vũ, tức khắc liền phấn khởi lên, ấn hai vú nàng xoa loạn, vừa hung vừa mạnh cắm huyệt nàng, cắm đến nhục huyệt phát ra tiếng vang phụt phụt, dâm thủy bắn loạn.

Đầu lưỡi hổ còn ở trong miệng nàng, cơ hồ muốn làm nàng hít thở không thông, mặt nàng đỏ lên, giơ tay đẩy đầu nó, “Ưm……”

Bạch Hổ đột nhiên thu hồi lưỡi dài, đầu hổ lông xù xù vùi vào cần cổ nàng trên dưới cọ xát, thân mật mà liếm ngực nàng.

Đầu vú mẫn cảm bị lưỡi dài liếm đến kích thích một trận khoái cảm, Hoắc Vân Dung ôm đầu của nó, bị liếm ra một thân mồ hôi, hai vú đĩnh đến cao cao, ánh mắt mê loạn, “Nóng quá, a, không, nhẹ, nhẹ một chút, muốn chết……”

Trong tiểu huyệt tầng tầng lớp lớp thịt mềm chen chúc nhau, vừa nóng vừa mềm, giống một cái miệng nhỏ linh hoạt hút lấy đại nhục bổng không bỏ, Bạch Hổ hưng phấn rống lên, hai mắt tỏa sáng, cơ hồ muốn bốc hỏa.

Hoắc Vân Dung bị đè trên mặt đất hung hăng thọc vào rút ra, cửa huyệt bị cắm đến hồng diễm, dâm thủy văng khắp nơi, cánh hoa bị đẩy ra hai bên, nhũ thịt tuyết trắng bị dẫm đến tràn đầy vệt đỏ, toàn thân đều bị Bạch Hổ liếm qua vài lần, trên da thịt trắng nõn ẩn ẩn ánh nước, nàng bị Bạch Hổ đâm cho đầu nặng chân nhẹ, hai luồng no đủ lắc lư lung tung, cảnh tượng dâm mĩ.

\(^o^)/~ \(^o^)/~ \(^o^)/~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top